Tháng tám năm nay, cây ngô đồng ở hoàng thành Trung Châu bắt đầu rụng lá, đó cũng là lúc bảy đại quân của Đại Mãng kết thúc thời gian dài dưỡng binh, bắt đầu tổng tiến công, tấn công các thành trì Vân Tần.
Quân chính quy Vân Tần tụ tập ở hành tỉnh Nam Lăng đã vượt qua sáu mươi vạn, nếu như so với quân đội Đại Mãng hiện có ở Vân Tần, hiển nhiên bên quân đội Vân Tần có ưu thế hơn. Ngoài ra, vì quân đội Vân Tần có các thành trì làm lá chắn, nên trong những ngày qua, tổn thất của quân đội Đại Mãng vô cùng thảm trọng.
Nhưng dù vậy, thế công của quân đội Đại Mãng lại không hề giảm đi, khiến cho các tướng lãnh Vân Tần đang tham chiến ở chiến trường Nam Lăng cảm thấy áp lực kinh khủng, người nào người nấy cũng lo lắng.
Thành Trung Châu có đại biến khiến tình hình chiến trường hành tỉnh Nam Lăng đã phức tạp nay càng phức tạp hơn. Hơn nữa, với việc quân đội Đại Mãng sử dụng phương thức giết địch một ngàn, ta mất tám trăm như hiện nay, sợ rằng không qua bao nhiêu ngày nữa, quân đội Vân Tần sẽ rơi vào tình thế nguy hiểm.
Thế công của quân đội Đại Mãng ngày càng hung mãnh hơn, số lượng quân sĩ chết ở hai bên ngày một tăng lên, sợ rằng không quá mười ngày nữa, hai bên sẽ chết hơn phân nửa. Khi đó, việc bố phòng của quân đội Vân Tần ở hành tỉnh Nam Lăng sẽ không thể chặt chẽ như bây giờ, tựa như một miếng vải che mưa bị thủng nhiều chỗ, như vậy quân đội Đại Mãng sẽ lập tức đổi sang chiến thuật phân nhỏ ra đánh, chiến cuộc sẽ từ giai đoạn hai bên ngang bằng với nhau chuyển sang thời kỳ thắng lợi của quân đội Đại Mãng.
Đến lúc đó, mặc dù số lượng quân đội của Đại Mãng ít hơn Vân Tần rất nhiều, nhưng việc tiếp tế nguyên liệu của Đại Mãng lại không xảy ra vấn đề, thậm chí còn chiếm ưu thế ở số lượng tên bắn cũng như quân giới. Đến giai đoạn đó, dựa theo tình hình hiện nay của Vân Tần, chắc chắn sẽ không có đủ quân lương cho quân đội, hoặc rất có thể quân đội Đại Mãng sẽ nhân lúc phân nhỏ quân đội ra để đốt cháy kho lương thực, như vậy quân đội Vân Tần sẽ phải chiến đấu trong tình trạng đói bụng, chiến lực đại giảm.
Với những gì quân đội Vân Tần đã dự đoán cũng như dựa trên những ghi chép của cựu thống soái là Văn Nhân Thương Nguyệt hồi trước, nếu như không có sự ủng hộ đặc biệt, hành tỉnh Nam Lăng sẽ cực kỳ nguy hiểm.
Điều quan trọng chính là trong tình huống Văn Nhân Thương Nguyệt còn sử dụng chiến pháp hai bên tổ chức chiến đấu với nhau theo quy mô lớn như vậy, quân đội Vân Tần sẽ không thể ngăn cản được chiến cuộc sẽ phát triển theo hướng ngày một xấu như dự đoán.
...
Ở bờ nam hồ Trụy Tinh, Văn Nhân Thương Nguyệt cưỡi một con chiến mã, nhìn sóng nước hồ Trụy Tinh hơi nổi lên, khẽ trầm tư.
Những vệt sáng màu lam lúc ẩn lúc hiện trên mặt hắn lúc trước đã hoàn toàn biến mất, cho thấy độc dược của An Khả Y sử dụng với hắn ở trận chiến hành tỉnh Nam Lăng đã bị hắn trừ khử hoàn toàn.
Bản thân Văn Nhân Thương Nguyệt là một Thánh sư vô địch, cho dù là người tu hành mạnh mẽ đến mức gần như siêu thoát khỏi Thánh sư như Nghê Hạc Niên, nếu như thật sự đối địch với hắn, cũng không thể nào biết ai sống ai chết được, chỉ sợ phải dùng mạng sống để đánh đổi, cho đến khi chỉ còn một người đứng dậy, mới có thể biết rốt cuộc ai mạnh hơn ai. Bởi vì tu vi hiện giờ của hắn đã đạt đến Thánh sư đỉnh phong, không muốn chiến giáp ngăn cản hồn lực mình lúc bộc phát, nên thường ngày hắn ta chỉ mặc một tấm giáp nhẹ, khả năng phòng ngự không quá mạnh mẽ, nhưng hôm nay hắn lại khoác thêm một chiếc áo choàng màu đỏ như máu, mặt trên có thêu ký hiệu ngọn lửa, hết sức chói mắt và thu hút.
Mười mấy tên tướng quân Đại Mãng đứng phía sau hắn không xa, nhìn bóng lưng hắn với tâm trạng nao núng và lạnh giá, sau đấy tất cả đồng loạt nhìn vào chiếc áo choàng màu đỏ.
Thật ra phần lớn các tướng lãnh Đại Mãng này đều không đành lòng nhìn quân đội Đại Mãng ngày càng chết nhiều hơn, nhưng bọn hắn lại không dám có ý kiến đối với Văn Nhân Thương Nguyệt. Bởi vì hơn nhiều ngày trước, vào lúc Văn Nhân Thương Nguyệt lựa chọn phương án án binh bất động, gây cho người ta cảm giác quân đội Đại Mãng như đang co đầu rụt cổ, có một tên thần quan núi Luyện Ngục đã dám ra mặt trách cứ, nhưng Văn Nhân Thương Nguyệt lại lựa chọn phương pháp trực tiếp nhất, giết chết tên thần quan núi Luyện Ngục. Cuối cùng, chưởng giáo núi Luyện Ngục lại đưa tới một chiếc áo choàng đỏ như máu cho Văn Nhân Thương Nguyệt.
Chiếc áo choàng đỏ như máu này đại biểu chưởng giáo núi Luyện Ngục tán thành và ủng hộ cách làm của Văn Nhân Thương Nguyệt.
Cho nên, ở tiền tuyến hành tỉnh Nam Lăng, nếu như có tướng lãnh Đại Mãng phản đối Văn Nhân Thương Nguyệt, người đó chỉ có hai kết quả: một là bị giết chết, hai là đưa về núi Luyện Ngục, trọn đời làm nô.
...
Tuy đã đến cuối hạ, chuẩn bị vào thu mát, nhưng núi Luyện Ngục vẫn hừng hực nóng quanh năm, gần như không có một cơn mưa.
Trương Bình hiện đang mặc một bộ thần bào màu đỏ có ký hiệu ngọn lửa núi Luyện Ngục, đầu đội mũ cao đỏ như máu, tượng trưng cho thân phận thần quan. Đến hôm nay hắn ta đã hoàn toàn thoát khỏi thân phận tạp dịch, mỗi ngày có nhiệm vụ giám thị vài công xưởng và phối hợp với những đệ tử khác cũng mặc bộ đồ như hắn chế tạo các hồn binh lợi hại dành cho quân đội.
Ngoài ra, những lão thần núi Luyện Ngục có nhiệm vụ chịu trách nhiệm tu hành ở núi Luyện Ngục sẽ dựa theo lệ cũ ở đây, bắt đầu truyền thụ cho hắn phương pháp tu hành cũng như kỹ xảo chiến đấu của núi Luyện Ngục.
Tuy hiện giờ đã gần như trở thành một đệ tử núi Luyện Ngục thật sự, ngăn cách hoàn toàn với Vân Tần, giữa hai bên không có sự liên lạc nào, nhưng căn cứ vào việc các công xưởng ở đây ngày đêm đẩy nhanh tốc độ, bắt đầu chế tạo rất nhiều quân giới cũng như hồn binh dành cho quân đội, Trương Bình cũng biết Văn Nhân Thương Nguyệt đã thay núi Luyện Ngục tạo nên một cơn cuồng phong, hoặc có thể nói cơn cuồng phong này đã thật sự bắt đầu. Quân đội Đại Mãng và quân đội Vân Tần đang tiến hành một cuộc quyết chiến thảm thiết còn hơn lúc nam phạt.
Mỗi ngày trôi qua, Trương Bình đều cố gắng quên đi mình là người Vân Tần, như vậy hắn mới có thể làm một tiềm ẩn thích hợp.
Nhưng mặc dù hắn đã có thể khống chế tâm tình của mình, không còn run sợ khi tự tay chế tạo hoặc là tận mắt nhìn thấy những binh khí mới ra lò, vốn được dùng để đâm xuyên qua thân thể các binh sĩ Vân Tần, nhưng suốt thời gian này, hắn thỉnh thoảng lại nhớ tới Thường Tịnh Hương, nghĩ tới nữ tiềm ẩn Vân Tần. Nàng để cho hắn ta tận mắt nhìn thấy từng nơi trên thân thể nàng, hắn đã làm được, hắn thấy rất rõ, nhưng cũng vì thế mà hắn ta càng khó quên hơn.
Có những lúc hắn đột nhiên tỉnh dậy từ cơn ác mộng, quanh quẩn trong đầu hắn là những hình ảnh nóng bỏng, đó là cảm giác hai cơ thể lạnh như băng hòa hợp với nhau. Tuy hắn ta không thể nhìn thấy ánh mắt nàng ta lúc chết là như thế nào, nhưng hắn có thể cảm giác được đó là ánh mắt như thế nào, tâm tình của hắn ta phức tạp đến mức chính hắn cũng không biết được tim mình đang nguội lạnh hơn hay là đã trở nên yếu ớt.
Có một cơn mưa vừa rơi xuống núi Luyện Ngục.
Đối với các nô lệ bị khổ dịch, đây chính là một bữa thịnh yến hiếm có.
Nghe tiếng mưa rơi và tiếng hoan hô mơ hồ của các nô lệ, lại nhìn sang ánh mắt hơi trống rỗng của Trương Bình, lão thần quan núi Luyện Ngục phụ trách truyền thụ phương pháp tu hành cho Trương Bình ngừng lại, lắc đầu rồi khẽ thở dài:
- Ngươi là một tiểu tử lương thiện, ta muốn biết vì sao hôm đấy ngươi lại tố giác Thường Tịnh Hương?
Trái tim Trương Bình nháy mắt co lại, nhưng nhanh chóng trở nên nguội lạnh. Hắn ngẩng đầu, nhìn lão thần quan núi Luyện Ngục khuôn mặt đầy những vết ban nám đen, trên trán đầy những nếp nhăn như đao khắc, nhưng ánh mắt lại ẩn chứa sự hòa ái và tiếc thương vô hạn. Vừa cúi thấp đầu xuống, Trương Bình liền nói:
- Ta sợ sẽ có nhiều người Đại Mãng bị nàng hoặc người Vân Tần giết chết, ngoài ra, ta cho rằng cho dù nàng trốn, nàng cũng không thể từ Đại Mãng trở về Vân Tần được.
Lão thần quan núi Luyện Ngục khẽ thở dài một tiếng, nói:
- Nhưng nguyên nhân lớn nhất là nguyên nhân thứ hai đúng không?
Trương Bình càng cúi thấp đầu hơn, không nói lời nào.
- Bất kể thân phận tôn ti, chúng ta cũng chỉ là người. Trong núi Luyện Ngục này, cũng không có nhiều đệ tử giống ngươi.
Lão thần quan núi Luyện Ngục nhìn Trương Bình, âm thanh chợt nhỏ xuống, đến mức chỉ có hai người có thể nghe được, giọng nói cũng vô cùng nghiêm túc:
- Làm người ắt phải có tư tâm, ta cũng có tư tâm của riêng mình. Ngươi là đệ tử ta thích nhất, nên ngươi hãy nghe tai nói đây. Thái độ và cách làm việc của ngươi rất tốt, bên trên vô cùng hài lòng, mà ngươi đã thông qua khảo hạch trung thành với núi Luyện Ngục, cho nên quý này, tên của ngươi đã xuất hiện.
Trương Bình không hiểu "Quý này, tên của ngươi đã xuất hiện" có nghĩa là gì, nên khóe miệng hắn hơi run, bất giác ngẩng đầu lên.
Tuy nhiên, hắn còn chưa nói lời nào, lão thần quan núi Luyện Ngục đã cực kỳ nghiêm nghị quát một tiếng:
- Ma biến...tên của ngươi đã có trên danh sách tu hành ma biến.
Trương Bình chợt ngừng thở, sắc mặt trắng bệch.
Tin tức này thật quá rung động, mà hắn cũng chưa bao giờ nghĩ đến, nên trong lúc nhất thời, hắn hơi im lặng, căn bản không biết nên sợ hãi hay là vui mừng, hoặc là có tâm tình gì khác.
- Ngươi đừng cho rằng được tu hành ma biến là việc tốt.
- Ma biến...ai cũng biết đó là phương pháp tu hành của núi Luyện Ngục. Đệ tử núi Luyện Ngục tu thành ma biến sẽ trở thành sứ đồ, sau đó càng có thể trở thành trưởng lão. Người không biết tất nhiên cho rằng đó là vinh quang lớn lao, một bước lên trời, sau này sẽ trở thành người cao quý nhất của Đại Mãng. Nhưng ngươi phải hiểu rằng tu luyện ma biến rất khó, đồng thời vô cùng nguy hiểm. Trong mười tên đệ tử có tư cách tu hành ma biến, người thành công cũng chỉ có một hoặc hai thôi. Ngoài ra, những người không thành công phần lớn sẽ bị chết, chỉ có số ít mới có thể may mắn sống sót.
Đôi môi Trương Bình run rẩy, nhìn lão thần quan núi Luyện Ngục, nhất thời không nói được lời nào.
- Ta thật may mắn nên mới sống được, nhưng nhiều năm qua tủy cốt lại đau nhức vô cùng, người không biết không thể cảm nhận.
Thấy Trương Bình tựa hồ đã hiểu chuyện, lão thần quan núi Luyện Ngục chợt nhẹ giọng đi, chậm rãi nói:
- Quý đó chúng ta có hai mươi sáu người tu hành ma biến, cuối cùng thành công chỉ có ba người, cộng thêm ta và một người khác may mắn không tu luyện được, nhưng thân thể kháng cự tốt nên còn sống, hai mươi mốt người khác đều chết đi.
- Lão sư, ý của ngài là?
Trương Bình hít sâu một hơi, cúi người xuống, thi hành đại lễ đối với lão thần quan núi Luyện Ngục.
Lão thần quan núi Luyện Ngục trầm giọng nói:
- Núi Luyện Ngục chúng ta tuyệt đối không cho phép đệ tử có quyền lực lựa chọn...Ta tiết lộ những chuyện này cho ngươi là đã không tuân theo lệ cũ của núi Luyện Ngục. Nếu như bị trưởng lão biết, ta sẽ bị trách phạt nghiêm khắc. Việc kiểm tra và lựa chọn được tiến hành bí mật, trong nhiều ngày tới, những người có tên trong danh sách quý này như ngươi đều được an bài làm vài chuyện. Các ngươi căn bản không cảm thấy khác thường, nhưng biểu hiện của các ngươi sẽ quyết định các ngươi rốt cuộc có được lựa chọn tu hành ma biến hay không. Danh sách quý này có tất cả năm mươi người, có lẽ sẽ chốt lại còn khoảng hai mươi người. Nếu như biểu hiện của ngươi trong những ngày tới bất phàm, rơi vào trong hai mươi người đó, ngươi nhất định phải tu hành ma biến, nếu không sẽ bị giết chết, hoặc là ném vào sâu trong quặng mỏ, làm việc cho đến chết. Ta nói cho ngươi những chuyện này là vì cho ngươi cơ hội lựa chọn, tu hành ma biến hay không đều là quyết định của ngươi...Nếu ngươi muốn tu luyện ma biến, ngươi phải cố gắng gấp bội và thể hiện tốt hơn trong những ngày sau, nếu không muốn tu hành ma biến, ngươi cứ cố ý làm không tốt là được.
- Đa tạ lão sư ưu ái, cho ta cơ hội lựa chọn.
Trương Bình quỳ sát xuống trước mặt lão thần quan núi Luyện Ngục, nhất thời không ngồi dậy.
Lão thần quan núi Luyện Ngục nhìn không rõ khuôn mặt của hắn, không biết hắn ta đang nghĩ gì.
Hiện giờ trên thế gian này không có ai biết tâm tình của Trương Bình thế nào, không biết hắn ta rốt cuộc đang nghĩ gì.
Chỉ có một mình hắn là người rõ ràng nhất.
- Lão sư, ta quyết định cố gắng gấp bội, tu hành ma biến.
Trương Bình im lặng rất lâu, sau đấy lão thần quan nghe thấy lời nói của hắn.
Lão thần quan núi Luyện Ngục tôn trọng quyết định của Trương Bình, gật đầu, đồng thời khẽ thở dài trong lòng.