Tiên Ma Biến

Chương 560: Thật thật giả giả

Trước Sau

break
Ngự sử thuế quan Hộ ti đế quốc Vân Tần, quan vị Chính lục phẩm, chịu trách nhiệm thuế má một hành tỉnh. Mặc dù đây không phải là quan viên lớn nhất trong Hộ ti một tỉnh, nhưng đối với các hiệu buôn, quyền thế của người này tất nhiên to kinh người. Từ trước đến nay chưa có chuyện những quan viên như vậy sợ hãi chưởng quỹ hiệu buôn nào, chỉ có đại chưởng quỹ hiệu buôn cố gắng nịnh bợ quan viên.

Liễu Tuyên Uy là con thứ Liễu gia, thuộc hàng trưởng bối Liễu Tử Vũ. Trước khi mùa hè trôi qua, hắn ta được điều tới hành tỉnh Bích Thủy đảm nhiệm chức vụ ngự sử thuế quan. Hành tỉnh Bích Thủy vừa thành lập, nhân khẩu thưa thớt, có rất nhiều loại thuế má được giảm miễn, mấy năm sắp tới sẽ không có chuyện gì to lớn để làm. Dụng ý thực sự của Liễu gia khi phái Liễu Tuyên Uy tới đây là muốn nhằm vào Đại Đức Tường đã quật khởi một cách kinh người.

Nếu như trong tình huống có chứng cứ chính xác, Liễu gia sẽ không cần hao phí nhiều công sức như vậy, nhưng mấy lần ra tay với Đại Đức Tường lúc trước, Liễu gia liên tục gặp thất bại. Liễu gia có phái bao nhiêu người tới biên quan Long Xà điều tra, cho dù thực lực mạnh đến mức nào, hao phí tài lực như thế nào, cũng là có đi mà không có về. Điều này khiến Liễu gia không thể biết được rốt cuộc trong tay Trần Phi Dung có bao nhiêu sức mạnh.

Hơn nữa, điều quan trọng nhất chính là Liễu gia muốn dùng Trần Phi Dung, chứ không phải tiêu diệt Trần Phi Dung. Dù sao theo Liễu gia nghĩ, giá trị lớn nhất của Đại Đức Tường chính là vị đại chưởng quỹ truyền kỳ này.

Bởi vì là con của tiểu thiếp ở Liễu gia, nên từ nhỏ Liễu Tuyên Uy đã thể hiện mình là một con người biết ứng xử, biết cách quan sát sắc mặt người khác. Khi đến hành tỉnh Bích Thủy, chỉ qua vài lần nói chuyện với Trần Phi Dung, hắn ta cũng không tỏ ra quá cứng rắn, chỉ là uyển chuyển biểu đạt ý chỉ của Liễu gia, cũng thể hiện rằng mình chỉ là thân bất do kỷ. Cứ như vậy, hắn cho rằng giả sử như mình có ép Trần Phi Dung quá mức, khiến cô ta bí quá hóa liều, ít ra mình cũng còn một đường sống.

Hắn ta cũng hiểu rằng với địa vị của mình là Liễu gia, cộng với tàn cán của mình, cho dù có cố gắng hết sức cũng không thể có vị trí cao trong triều đình Vân Tần được. Cho nên đối với hắn, khi làm việc trong triều đình, mục đích của hắn chỉ là cố gắng sống lâu hơn, cố gắng giàu sang hưởng thụ hơn.

Liễu Tuyên Uy cố ý đi bộ, để cho những người đi đường có thể nhìn thấy mình rõ ràng, như vậy cũng không bị Đại Đức Tường phái người ám sát để rồi chết một cách không minh bạch. Hắn ta đi tới một quán mì tốt nhất của Đại Đức Tường, dưới sự hướng dẫn của tiểu nhị, đi lên một căn phòng yên tĩnh trên lầu.

Đối với Liễu Tuyên Uy, hắn cảm thấy xây dựng một căn phòng yên tĩnh như vậy trong quán mì buôn bán chính là chủ nhân nơi này cố ý tỏ vẻ, cũng như việc trong phòng một anh nông dân lại có mấy giá sách. Nhưng việc buôn bán ở đây tấp nập và có nhiều người ra vào như vậy lại giúp hắn an tâm hơn khi bàn chuyện với Trần Phi Dung.

Hắn đi vào căn phòng yên tĩnh này, nhưng chỉ ngay sau đó, hắn ta bỗng nhiên dừng lại, chân mày cau lại thành hình chữ xuyên.

Bởi vì trong tầm mắt hắn, trong căn phòng yên tĩnh này không chỉ có một người Trần Phi Dung, mà còn có một nam tử trẻ tuổi đưa lưng về phía hắn.

Mấy lần trước gặp mặt Trần Phi Dung, trong phòng chỉ có một mình Trần Phi Dung, nhưng bây giờ lại có thêm người, khiến hắn cảm thấy không đúng lắm, nên nhất thời do dự.

- Liễu đại nhân cứ yên tâm.

Nhìn nam tử trung niên có mấy phần giống Liễu Tử Vũ này đang cau mày, Trần Phi Dung mỉm cười nhẹ giọng nói:

- Nếu như có ý xấu với đại nhân, hôm nay ta đã không ở đây.

Liễu Tuyên Uy cũng không vì những lời này của Trần Phi Dung mà yên tâm hơn, ngược lại mí mắt của hắn ta nhanh chóng giật giật, tỏ rõ sự bất an trong lòng.

- Đúng vậy.

Vừa mới trả lời, đồng thời bước qua cánh cửa gỗ, hắn ta định mở miệng hỏi Trần Phi Dung lai lịch thật sự của nam tử trẻ tuổi kia, nhưng hắn ta lại ngẩn người, cảm giác bất an càng lúc càng rõ.

Hiện giờ người trẻ tuổi đang ngồi bên cạnh Trần Phi Dung tất nhiên là Lâm Tịch, chỉ là trên khuôn mặt Lâm Tịch hiện giờ lại có một tấm mặt nạ tinh xảo do chính Trần Phi Dung đích thân chế tạo. Trong tình huống này mà Lâm Tịch lại làm như vậy, tất nhiên sẽ khiến người ta cảm thấy ngạc nhiên.

Lâm Tịch quan sát sắc mặt Liễu Tuyên Uy. Nhìn thấy sự cẩn thận hiện rõ trong mắt đối phương, ngoài ra trọng tâm lại hơi nghiêng về bên phải, thân thể bất cứ lúc nào cũng có thể phát lực, đánh vỡ vách tường bên phải để bay ra ngoài, hắn liền mỉm cười, biết rõ tâm tính của người bên Liễu gia này rất đúng với những gì Trần Phi Dung đã miêu tả.

- Trần Phi Dung là người của ta, hoặc nói một cách chính xác hơn...ta mới là đại chưởng quỹ Đại Đức Tường.

Không những không mở miệng mời Liễu Tuyên Uy ngồi, Lâm Tịch còn bình thản nói.

Liễu Tuyên Uy bất giác lo sợ, đôi mắt không thể che giấu được sự kinh ngạc tột cùng, mí mắt trái liên tục giật giật, trong lúc nhất thời không biết nói thế nào.

- Ta biết Liễu gia các ngươi chắc chắn đã cẩn thận điều tra Đại Đức Tường, cảm thấy thân phận của Đại Đức Tường vô cùng sạch sẽ.

Ánh mắt của Lâm Tịch lạnh như băng, đồng thời trào phúng nói:

- Nhưng nếu thân phận sạch sẽ như vậy, sao lại lo lắng? Tại sao những người tu hành các ngươi phái đi tới biên quan Long Xà lại không thể trở về?

Vầng trán Liễu Tuyên Uy bắt đầu xuất hiện mồ hôi lạnh.

Giọng nói của đối phương đã khiến hắn cảm thấy mọi chuyện đang phát triển theo hướng không thuận lợi, nhưng dù sao hắn ta là người đã từng gặp nhiều đại nhân vật, nên hắn cố gắng giữ mình bình tĩnh, đồng thời khiêm tốn hỏi:

- Không biết là sản nghiệp của vị đại nhân nào?

- Chẳng lẽ là của Cố Vân Tĩnh?

Những câu hỏi này nhanh chóng xuất hiện trong đầu hắn.

Biên quan Long Xà...quyền thế...cộng với thái độ và hành động lạnh như băng của đối phương...hơn nữa Liễu gia không thể điều tra được, tất cả tạo thành ba chữ Cố Vân Tĩnh.

Với quyền thế của Cố Vân Tĩnh, nếu như muốn đối phó với Liễu gia, dường như đây không phải là vấn đề quá lớn.

- Toàn bộ mưu sĩ Liễu gia các ngươi đều là đồ ngu sao?

Nhưng hắn lại nghe thấy một câu nói như vậy.

Hắn ngạc nhiên nhìn Lâm Tịch, Lâm Tịch cũng nhìn hắn, nhưng ánh mắt của Lâm Tịch lại càng thêm vô lễ, càng thêm khinh thường và lạnh như băng.

- Đại nhân?

Lâm Tịch giễu cợt:

- Trong thành Trung Châu, Liễu gia sợ vị đại nhân nào nhất?

Liễu Tuyên Uy chợt cảm thấy trái tim mình co bóp lại, mồ hồi lạnh sau lưng tuôn ra như suối, sắc mặt càng tái nhợt hơn.

- Các ngươi có biết Mộc Trầm Duẫn làm việc cho ai?

Lâm Tịch lạnh nhạt nhìn hắn một cái, hỏi:

- Chuyện đó xảy ra ở đâu?

- Dĩ nhiên...

Sau khi dừng lại một hồi, Lâm Tịch lại cười lạnh mà nói:

- Nếu như ngay cả việc Mộc Trầm Duẫn làm việc cho ai mà Liễu gia các ngươi cũng không thể tra được, ta cũng phải tự hỏi mình liệu Liễu gia các ngươi có năng lực chủ trì sự vụ một hành tỉnh hay không?

Mấy câu nói ban đầu của Lâm Tịch rất mơ hồ, trước đó hắn có lẽ không thể hiểu được. Bởi vì sau lưng việc giao dịch chợ đen của Mộc Trầm Duẫn chính là hoàng đế, chỉ có một số ít người mới có thể biết được, thậm chí trước khi hoàng đế nói rõ ràng với trưởng công chúa, trưởng công chúa cũng không thể biết rằng là do chính hoàng đế gây nên. Nhưng sau khi xảy ra chuyện Thần tượng quân và người tu hành mặc trọng khải Thiên Ma chiến đấu ở biên giới Bàn Nhược, một thế lực như Liễu gia rốt cuộc đã biết được sau lưng Mộc Trầm Duẫn là ai.

Mà nếu là hiệu buôn bình thường, nếu như chỉ là phô trương thanh thế, họ không thể biết được chuyện của Mộc Trầm Duẫn, cũng không thể nào nhanh chóng biết chuyện bí mật như Thần tượng quân hay trọng khải Thiên Ma.

Cho nên, những gì Lâm Tịch đang ẩn trong lời nói của mình, hiện giờ Liễu Tuyên Uy có thể hiểu được rõ ràng.

Nhưng chính ẩn ý này lại khiến Liễu Tuyên Uy cảm thấy khó thở.

- Chẳng lẽ...là thánh thượng?

Nghĩ đến việc nếu như tất cả đều là sự thật, vậy thì hậu quả mình và Liễu gia phải đối mặt chính là...bởi vì quá khó khăn, nên hai tay Liễu Tuyên Uy bất giác run rẩy liên tục.

- Nếu không, tại sao Liễu gia các ngươi không thể điều tra được lai lịch của Đại Đức Tường?

- Nếu không, tại sao Mộc Trầm Duẫn lại tới biên quan Long Xà giao dịch?

- Nếu không, tại sao lại có người dám sát hại người Liễu gia các ngươi ở biên quan Long Xà mà không sợ hãi?

- Nếu không, tại sao Đại Đức Tường phát triển nhanh đến như vậy?

Lâm Tịch nhìn Liễu Tuyên Uy, lãnh đạm hỏi tiếp bốn câu hỏi.

Nếu như là lúc bình thường, bốn câu hỏi này tất nhiên sẽ có nhiều đáp án khác nhau. Liễu gia không điều tra được lai lịch của Đại Đức Tường, tất nhiên có thể là Đại Đức Tường thật sự không có lai lịch, việc Mộc Trầm Duẫn giao dịch ở chợ đen biên quan Long Xà cũng không có nghĩa là hoàng đế đang nắm giữ giao dịch chợ đen ở biên quan Long Xà. Có người dám đại khai sát giới ở biên quan Long Xà, chưa chắc là quan viên, bởi vì trước đó đã có chuyện Nam Cung Vị Ương dám vung kiếm giết người ngay ở lăng Bích Lạc đang được Văn Nhân Thương Nguyệt trấn giữ. Đại Đức Tường phát triển nhanh như vậy, cũng có thể là do họ có tài năng kinh doanh.

Nhưng bởi vì Lâm Tịch đã cố ý hướng dẫn, nên hiện giờ trong đầu Liễu Tuyên Uy tất nhiên không thể có những suy nghĩ đó, thậm chí sau khi tự hỏi mình, đáp án cuối cùng trong đầu của hắn ta chính là Đại Đức Tường là sản nghiệp bí mật của hoàng đế!

Bởi vì sau lưng Đại Đức Tường là hoàng đế, nên với sức mạnh của Liễu gia, căn bản không thể điều tra ra được!

Hoàng đế nắm giữ việc làm ăn chợ đen trong tay mình, Đại Đức Tường nhờ vậy có thể dùng việc kinh doanh của mình để rửa tiền, cho nên Đại Đức Tường mới đầu tư liều mạng như vậy, mới phát triển nhanh đến thế. Khi trước Đại Đức Tường không quan tâm đến Liễu gia là vì không muốn phí thời gian, giết chết người Liễu gia là muốn cảnh cáo. Nhưng Liễu gia lại không nghĩ như vậy, vẫn muốn nhúng tay vào, rốt cuộc làm cho Đại Đức Tường phải bộc lộ người ở sau lưng mình.

Nhưng người sau lưng này thật sự quá lớn, chỉ cần một ý chỉ là có thể đè bẹp Liễu gia.

- Nếu như là thánh thượng, tại sao ngài không trực tiếp nhắc nhở chúng ta ở những chuyện khác, thậm chí còn để chúng ta nhúng tay sâu như vậy?

Sắc mặt Liễu Tuyên Uy tái nhợt, run rẩy mà hỏi Lâm Tịch.

Lâm Tịch đang chờ câu nói này.

Nếu như không thể đưa ra chứng chứ để khiến cả Liễu gia tin phục, mặc dù hôm nay hù dọa được Liễu Tuyên Uy, sợ rằng sau này Liễu gia lại gây phiền toái.

- Ngu xuẩn!

Lâm Tịch không khách khí mà lạnh lùng nói hai chữ, nhìn Liễu Tuyên Uy mà cười lạnh:

- Liễu gia xứng sao? Điều bọn ngươi ngu nhất chính là ai ai cũng nghĩ như ngươi. Mặc dù ta chỉ có ngươi thấy, nhưng cuối cùng bọn ngươi vẫn muốn chứng cứ, chứng minh Đại Đức Tường đang làm việc vì thiên tử, rồi các ngươi sẽ lại gây phiền toái. Nhưng trong Liễu gia các ngươi nhất định còn nhân tài, còn có chỗ dùng, chẳng lẽ trực tiếp giết chết toàn bộ Liễu gia các ngươi, lột bỏ chức quan, các ngươi mới có thể tỉnh lại?

- Cũng vì bọn ngươi quá ngu xuẩn, nên ta mới cố ý đến đây gặp ngươi, để cho Liễu gia các ngươi mất hết hi vọng.

Lâm Tịch trầm giọng hơn, nói:

- Ta chỉ mong Liễu gia các ngươi từ nay sẽ thông minh hơn, có thể kín miệng hơn. Nếu không, các ngươi cho rằng ta không dám để cho Liễu gia các ngươi biến mất khỏi Vân Tần sao?

Từng câu từng chữ của Lâm Tịch đều khiến Liễu Tuyên Uy run rẩy hơn.

Hắn có thể hiểu được một khi Lâm Tịch đã nói như vậy, Lâm Tịch nhất định sẽ đưa ra một chứng cứ không thể nào nghi ngờ được.

Là tín vật hoàng đế? Hay là mật chỉ?

Hắn nhìn thấy Lâm Tịch đưa tay ra.

Nhưng hắn thấy trên tay Lâm Tịch không có bất kỳ vật gì, trong lúc kinh ngạc, hắn bỗng nhiên nín thở, đôi mắt mở ra thật to, cả người cứng ngắc không thể cử động.

Bàn tay Lâm Tịch trơn bóng, có một tầng ánh sáng hồn lực bắt đầu lóe sáng.

Sau đó hắn thấy hồn lực màu vàng nhạt này tạo thành một tia chớp màu vàng bao quanh lại.

Hồn lực từ trên tay Lâm Tịch tản phát ra ngoài mạnh hơn, hiển lộ ra bên ngoài xa hơn.

Tiếp theo hắn càng nhìn thấy rõ.

Hồn lực màu vàng hóa thành một tia chớp, tạo thành một luồng khí dài, tựa như một con rồng màu vàng giương nanh múa vuốt. Một luồng khí tức uy nghiêm và mà cường đại tràn ngập khắp căn phòng yên lặng này.

Mỗi người dân Vân Tần đều biết được việc hồn lực có thể chuyển thành tia chớp màu vàng như vậy có nghĩa gì.

Hơn nữa đối với một quan viên triều đình đồng thời cũng là người tu hành như hắn, cảm giác này càng chân thật hơn, tuyệt đối không thể làm bộ.

Sau một giây đầu óc trống không và cả người cứng ngắc lại, Liễu Tuyên Uy lập tức thở dốc, toàn thân bị mồ hôi lạnh bao phủ, run rẩy quỳ gối xuống trước mặt Lâm Tịch, sợ hãi tới mức không dám ngẩng đầu.

Khi cảm giác đau đớn truyền tới bộ não do hai đầu gối đập xuống đất, hắn ta lập tức tỉnh táo hơn. Hắn bất giác nghĩ rằng đáng lẽ trên thế gian này chỉ có hoàng đế và thái tử mới có thể làm như vậy, nhưng hoàng đế tất nhiên không thể ở đây, mà thái tử đã chết rồi...chẳng lẽ thái tử chưa chết? Hoặc là thánh thượng còn có một đứa con riêng? Nhưng bất kể là giả thiết nào, thánh thượng đã từng nhân lúc thái tử chết để phát động nam phạt, bức lui Hoàng gia và Văn Nhân gia...những bí ẩn đằng sau là vô cùng to lớn, một gia tộc như Liễu gia không thể đo lường được cũng như nhúng tay được, thậm chí chỉ cần biết rõ những chuyện này thôi, cũng có thể sẽ phải nhận hậu quả diệt tộc.

Hiện giờ hắn chỉ cảm thấy thánh thượng quá đáng sợ, Liễu gia từ sớm đã biết được vài chuyện nhưng lại không thể liên lạc các đầu mối với nhau, Liễu gia cũng quá ngu xuẩn.

Lâm Tịch cười cợt.

Hắn đang cười cợt thật sự.

- Chuyện sau lưng Đại Đức Tường là ai hiện giờ chỉ có Liễu gia các ngươi biết, các ngươi biết làm sao rồi chứ?

Hắn nhìn Liễu Tuyên Uy đang quỳ trên mặt đất mà không dám ngẩng đầu, lạnh nhạt nói.

Liễu Tuyên Uy cuống quít dập đầu, mặt trắng như tờ giấy, nhưng vẫn cố gắng nói:

- Liễu gia chúng thần sao dám nói gì.

- Sau này có phiền toái gì, cũng có thể nhờ Liễu gia hỗ trợ đấy.

Sau khi Liễu Tuyên Uy bị Lâm Tịch đuổi ra ngoài, Lâm Tịch mới nghiêng người, nói nhỏ bên tai Trần Phi Dung.

Trần Phi Dung rất muốn cười nhưng không cười được, sau đấy mới trả lời Lâm Tịch:

- Đại nhân, ngài thật lợi hại.

Lâm Tịch tươi cười, làm bộ lắc đầu nói:

- Mặc dù ta đang đắc ý...nhưng cô cứ nói như vậy ta sẽ tưởng mình lợi hại thật đấy.
break
Gả Cho Nam Thần
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc