- Viện Tế ti chúng ta chỉ gọi đó là ánh sáng mà thôi.
- Rất huyền ảo, rất thần kỳ.
Lâm Tịch thật âm ao ước và chân thành nói.
- Điều quan trọng nhất...tối nay ta và ngươi ở lăng Như Đông này, ngươi phải nhớ kỹ điều quan trọng nhất này.
Vũ Hóa Sơn Hà chắp tay nhìn dân cư đông đúc trong bóng đêm, bình tĩnh nói:
- Sức mạnh lớn nhất của Tế ti chúng ta ở thế gian này chính là tín ngưỡng, chứ không phải phương pháp tu hành. Loại ánh sáng này của viện Tế ti này có thể giải trừ đau đớn cho các chiến sĩ trên chiến trường, nhưng chúng ta chỉ truyền thụ phương pháp cho một số người có phẩm cách quang minh, có thể tiến vào viện Tế ti. Đó là vì nếu như những người không thể đại biểu cho ánh sáng kia nắm giữ loại ánh sáng này...vậy sẽ không thể mang lại tín ngưỡng nữa.
- Việc này khiến Lâm Tịch nghĩ đến một vấn đề.
Lâm Tịch ra vẻ đã hiểu, nhẹ giọng hỏi lại:
- Nếu như một bên là một người tốt, bên còn lại là một vạn người tốt, giết một người tốt có thể cứu được vạn người tốt, giết hay không giết?
- Suy nghĩ của ngươi rất nhanh, nhưng ta có thể hiểu ý của ngươi. Vì muốn truyền bá nhiều quang minh hơn, mang đến nhiều quang minh hơn, đôi lúc phải có hi sinh.
Vũ Hóa Sơn Hà chăm chú nhìn Lâm Tịch, nói:
- Nếu như là ngươi, vậy ngươi sẽ lựa chọn thế nào? Giết một người tốt để cứu vạn người tốt sao?
Lâm Tịch lắc đầu, nói:
- Không biết, Lâm Tịch chỉ cảm thấy kết quả cuối cùng thật tàn khốc, đó là một vấn đề khiến người phải buồn bực. Hơn nữa, bản thân còn chưa gặp vấn đề này, làm sao Lâm Tịch biết lúc đó mình lựa chọn thế nào?
- Ta cũng không biết.
Vũ Hóa Sơn Hà mỉm cười, nói:
- Đây là phản ứng của con người, mà Tế ti chúng ta chỉ là con người, không phải là thần.
Lâm Tịch mỉm cười, đưa mắt nhìn sang cậu bé ăn mày đang vui mừng hoan hô vì vết sưng trên cổ mình đã biến mất, đồng thời kính sợ Vũ Hóa Sơn Hà mà quỳ xuống bái lạy, vui vẻ nói:
- Sử dụng ánh sáng này phải tiêu hao hồn lực sao?
- Không phải!
Vũ Hóa Sơn Hà lắc đầu nói:
- Loại ánh sáng này đại biểu cho hi sinh, không chỉ giao ra hồn lực, tinh thần và thể lực chúng ta, đồng thời phải gánh luôn cả đau khổ của đối phương.
Lâm Tịch bỗng nhiên nghiêm mặt lại, cẩn thận nhìn Vũ Hóa Sơn Hà, nói:
- Vậy tương đương với việc chúng ta lấy mạng mình để cứu mạng người khác rồi?
Vũ Hóa Sơn Hà gật đầu, đáp lại:
- Có thể cho là như vậy, thân thể người tu hành chúng ta mạnh hơn người bình thường, tốc độ khôi phục cũng nhanh hơn.
- Thật ra cách nói đơn giản nhất là như truyền máu vậy, đối phương mất máu, chúng ta truyền máu qua..đối phương sẽ tốt hơn, chúng ta mất ít máu, chúng ta sẽ nhanh chóng hồi phục lại. Nhưng nếu như mất máu quá nhiều, chúng ta sẽ suy yếu, thậm chí chết đi.
Lâm Tịch nhìn ông ta, nói.
- Ví dụ của ngươi rất hợp lý.
Vũ Hóa Sơn Hà nhìn Lâm Tịch, đôi mắt đầy sự hài lòng.
Lâm Tịch tiếp tục thỉnh giáo, nói:
- Vậy có thể chữa trị cho chính mình không?
Vũ Hóa Sơn Hà nhìn Lâm Tịch với ánh mắt đầy thâm ý, nói:
- Đó là việc chỉ có Minh vương phá ngục của học viện Thanh Loan mới làm được.
Lâm Tịch tươi cười, một lần nữa khom mình hành lễ với Vũ Hóa Sơn Hà:
- Thụ giáo.
...
...
Học viện Thanh Loan.
Trong một gian xưởng khoa Thiên Công, có mấy lão già không chú trọng đến dáng vẻ của mình, đầu tóc bù xù, thậm chí trên bộ áo bào đen đang mặc cũng dính đầy vụn sắt.
Cốc Tâm Âm đứng bên cạnh mấy lão già này.
Ngoại trừ bộ áo bào đen đặc trưng đại biểu cho giảng viên hoặc giáo sư học viện ra, trông mấy lão già này thật không khác với những thợ rèn lâu năm khác bao nhiêu, mà dường như cũng không có người nào để ý đến Cốc Tâm Âm.
Điều này tựa hồ rất hoang đường, nhưng những lão giáo sư này tuyệt đối có tư cách như vậy.
Bởi vì bọn họ chính là các bậc thầy trác tuyệt nhất học viện Thanh Loan cho tới cả Vân Tần, si mê việc tinh luyện kim loại, phù văn, chế khí, thậm chí sự hứng thú của họ đối với kim loại và phù văn còn hơn cả con người.
Bởi vì ngày xưa có Trương viện trưởng, nên những người này mới tới học viện Thanh Loan...cũng chính vì có người như Trương viện trưởng, nên những lão già ánh mắt luôn hướng lên trời, trong mắt không có ai này mới tụ tập đến học viện Thanh Loan, trở thành thành viên cường đại nhất của học viện Thanh Loan.
Hiện tại, các lão già này đang chăm chú nhìn một bản vẽ được trải rộng trên bàn đá.
Bản vẽ này được lấy ra từ trong chiếc rương của tên cường giả muốn trốn thoát khỏi học viện Thanh Loan bằng Thần mộc phi hạc, nhưng sau đấy lại bị Đông Vi dùng cung tên bắn rớt xuống. Bên trên bản vẽ này có rất nhiều phù văn mà người ngoài không thể nào hiểu được, kèm theo đó là vô số đồ án linh kiện.
- Đây là một tư tưởng.
Một lão giáo sư có khuôn mặt hơi đần độn rốt cuộc ngẩng đầu, không nhìn sang Cốc Tâm Âm đang đợi chờ kết quả cuối cùng, mà quay đầu nhìn các giáo sư khác, nói với giọng điệu đầy quyền uy:
- Là một bộ giáp hồn binh...một bộ giáp có thể dùng chữ "thánh" để hình dung, vượt xa các bộ giáp khác trên thế gian này.
Mấy lão giáo sư còn lại trầm mặc gật đầu, tựa hồ đã hoàn toàn đồng ý với lão giáo sư này.
- Là dạng áo giáp gì?
Cốc Tâm Âm lên tiếng hỏi.
Lão giáo sư cau mày nói:
- Lấy Lam ma vẫn kim của núi Luyện Ngục làm giáp, lấy bảo thạch Chân Long làm phù văn, ngọc Lạc Thần làm áo lót bên trong.
Cốc Tâm Âm chăm chú hỏi tiếp:
- Ngọc Lạc Thần là cái gì?
Lão giáo sư nhìn hắn một cái, nói:
- Một loại nhuyễn ngọc màu đỏ tím, cực kỳ hiếm, tổng khối lượng mà tất cả chúng ta đã thấy suốt cả cuộc đời này sợ rằng không hơn hai nắm quyền đâu, tìm cả thế gian cũng khó thấy. Chỗ lợi hại nhất của ngọc Lạc Thần chính là giảm xóc kinh người, cho dù sức mạnh lớn đến đâu, nhưng một khi tiếp xúc cũng sẽ nhanh chóng khuếch tán khắp ngọc Lạc Thần. Nói ngắn gọn, cho dù là Thánh sư tấn công vào, phần lớn sức mạnh bên trong sẽ bị ngọc Lạc Thần hấp thu. Nếu như dựa theo bản vẽ này, nếu như độ dày áo lót bên trong giáp dầy khoảng một ngón tay...vậy cho dù là một người tu hành cấp Đại quốc sư, cũng có thể liên tục chịu đòn của người tu hành cấp Thánh sư.
- Lam ma vẫn kim được xưng là kim loại bền chắc nhất thế gian, tìm khắp cả thiên hạ này cũng không thể tìm thấy binh khí phá vỡ nó, nếu cộng thêm tài liệu này...
Cốc Tâm Âm trầm ngâm:
- Vậy sẽ tạo thành uy hiếp đối với Thánh sư.
- Nếu như là Đại quốc sư đỉnh phong, hoặc bản thân là Thánh sư cường đại, ngươi nghĩ mình sẽ thế nào khi mặc bộ giáp này vào?
Lão giáo sư lạnh lùng nhìn Cốc Tâm Âm một cái, nói:
- Không cản được.
Sau khi nói ra ba chữ này, lão ta lấy một vật từ trong ống tay áo ra, đặt trước bản vẽ đó.
Đây là một quả cầu trong suốt.
Lâm Tịch và Đông Vi sẽ không cảm thấy xa lạ đối với quả cầu này.
Mà hiện giờ, Cốc Tâm Âm hiển nhiên cũng biết quả cầu trong suốt này có nhiều cách dùng.
- Sao vậy?
Cốc Tâm Âm bất giác càng cau mày chặt hơn.
- Lấy bộ áo giáp này, kết hợp với quả cầu trước mặt.
Lão giáo sư nhìn Cốc Tâm Âm, chậm rãi nói:
- Một khi phối hợp với phù văn trên bộ giáp, quả cầu này sẽ tựa như tóc của người tu hành, hơn nữa sẽ tựa như cảm giác đang lan tràn khắp người, giúp cho cảm giác của người tu hành nhanh hơn, có thể khiến hồn lực hiển lộ ra bên ngoài áo giáp, thậm chí giúp phi kiếm bay xa hơn.
Cốc Tâm Âm không nhịn được lắc đầu.
Hắn vốn là Thánh sư ngự kiếm mạnh nhất thế gian. Hắn dĩ nhiên biết nguyên nhân khiến rất nhiều Thánh sư không thể mặc trọng giáp chiến đấu, là vì hầu hết trọng giáp đều giống như thân thể người tu hành, có hạn chế làm trở ngại và ước thúc việc hồn lực bộc phát. Nếu như có một bộ giáp không những không trở ngại việc hồn lực bộc phát, hơn nữa còn có thể khiến cảm giác nhạy cảm hơn, phản ứng nhanh hơn, hồn lực được truyền xa hơn...vậy bộ giáp đó tất nhiên rất đáng sợ, vượt xa mọi bộ giáp khác trên thế gian này.
- Bản vẽ này có giá trị thực tế không?
Sau khi lắc đầu, hắn lại chăm chú nhìn lão giáo sư, hỏi.
Tựa hồ cảm thấy câu hỏi của Cốc Tâm Âm đã chuyên nghiệp hơn, nên lão giáo sư này bất giác giãn chân mày ra, thậm chí còn trả lời với giọng điệu đầy mong đợi:
- Chỉ cần tìm đủ tài liệu, tất nhiên có thể chế tạo ra.
- Học viện Thanh Loan chúng ta chưa bao giờ sợ chế tạo ra vũ khí vượt xa các vũ khí khác trên thế gian, dù sao mạnh nhất vẫn là bản thân người tu hành.
Cốc Tâm Âm khẽ khom người, nói:
- Chúng ta sẽ cố hết sức.
...
...
- Hồn binh trọng khải không phải là thứ quan trọng.
Trong hoàng thành Trung Châu, ở ngự thư phòng, hoàng đế Vân Tần âm trầm nói:
- Trẫm đã có đủ trọng khải Thanh Loan, trọng khải Thiên Ma, nhưng cho dù trọng khải có nhiều hơn nữa, chúng ta cũng không có đủ người tu hành để sử dụng. Tuy nhiên, trong những trọng khải ở kho quân giới lăng Bích Lạc của đám nghịch tặc Văn Nhân Thương Nguyệt, có một số lượng trọng khải đặc chế dành cho võ giả. Theo như tin tức nhận được, các đốt ngón tay của số trọng khải này có thể co giãn được, được chính các tượng sư tỉnh Thị Long chế tạo. Chỉ cần các võ giả có chút sức mạnh mặc bộ trọng khải này vào, ngay lập tức sẽ có chiến lực không kém, vượt xa trọng khải Thanh Lang. Trẫm nhất định phải có được số trọng khải này.
Dưới tay hoàng đế Vân Tần hiện giờ, có một cung phụng triều đình Vân Tần đã lớn tuổi, nhưng tinh thần lại sáng ngời vô cùng.
Tên cung phụng triều đình này vốn là ân sư từ khi hắn còn nhỏ, cũng chính là Trương Thu Huyền, người hắn tin tưởng nhất.
- Thần rất vui vì thánh thượng làm chuyện này.
Trương Thu Huyền chăm sóc hoàng đế Vân Tần từ nhỏ, tất nhiên rất hiểu cách nghĩ cũng như cách làm việc của Trưởng Tôn Cẩm Sắt. Cho nên, hiện giờ lão ta cũng không muốn che giấu tâm tình mình, nhếch miệng mỉm cười nói:
- Thánh thượng không yên lòng với Giang gia, muốn nhân cơ hội này đối phó với Giang gia sao?
Trong nháy mắt nếp nhăn trên trán hoàng đế Vân Tần lại nhiều thêm mấy phần, hắn khẽ cúi đầu xuống, lạnh lùng và uy nghiêm nói:
- Trong hoàng thành Trung Châu này, người có thể khiến trẫm yên tâm chỉ có tiên sinh và Chu thủ phụ, nhưng hiện giờ, chỉ còn có tiên sinh là trẫm có thể tin tưởng. Hoàng gia, Văn Nhân gia, Hồ gia đã mất đại thế, tân khoa Ngự Đô có thể kiềm chế Khổng gia. Nếu như Giang gia cất bước đi theo, sự lo lắng trong lòng trẫm sẽ giảm hơn phân nửa, khi đó sẽ không có ai ngăn cản được bước chân của trẫm.
Trương Thu Huyền cảm thán:
- Thánh thượng tận tâm tận lực, nhất định sẽ trở thành thánh quân một đời, cựu thần tất nhiên sẽ vì thánh thượng làm tốt chuyện này.
- Trẫm bị nhiều chuyện làm phiền, may còn có tiên sinh.
Đôi mắt vốn âm trầm của hoàng đế Vân Tần bỗng nhiên thêm vài phần cảm khái, hắn thi lễ đối với Trương Thu Huyền, chân thành nói:
- Tiên sinh nhất định phải chú ý an nguy, trẫm ở hoàng thành chờ tiên sinh trở về, khi đấy sẽ mở yến tẩy trần.
Nhìn thấy hoàng đế ít khi biểu lộ tâm tình hành động như vậy, lại nghĩ tới hơn một năm nay đế quốc cũng như hoàng thành Trung Châu đã có nhiều biến chuyển, Trương Thu Huyền vốn làm bạn với Trưởng Tôn Cẩm Sắt từ hồi bé cũng bất giác im lặng, không biết nên nói gì.