Cả đế quốc Vân Tần, cả vương triều Đại Mãng, ngoại trừ những dân chúng bình thường không hiểu rõ chuyện tu hành, gần như tất cả mọi người đều cho rằng Lâm Tịch sẽ chết.
Nhất là người như Hứa Châm Ngôn, những địch nhân của Lâm Tịch, đều khẳng định Lâm Tịch sẽ chết dưới thành Trụy Tinh.
Nhưng Tu Thu Bạch lại chết.
Tên tướng lãnh có kin nghiệm chiến trường nhiều nhất lăng Bích Lạc, đồng thời cũng là một người tu hành cường đại, hiện giờ đang nằm yên lặng trong nước hồ, bởi vì mất máu quá nhiều nên da thịt của hắn nhanh chóng tái nhợt, giống như một lá sen đã bắt đầu rửa nát.
Lâm Tịch từ từ thở ra một hơi, buông lỏng cự cung màu đỏ thẫm trong tay mình.
Đây là một thanh cường cung đủ sức sánh ngang với rất nhiều hồn binh trường cung mạnh mẽ khác được đặt trong binh điện Thanh Loan. Mặc dù bề ngoài không kinh người, nhưng hết sức thực dụng, tiêu hao hồn lực không nhiều, uy lực lại vô cùng kinh người. Nhưng quan trọng nhất đây chính là cây cung của Tư Thu Bạch.
Dùng cung của Tư Thu Bạch để giết chết Tư Thu Bạch, quả thật khiến người ta cảm thấy rất sung sướng.
Cho nên khi hắn buông thả cự cung trong tay xuống, hắn chỉ cảm thấy thật ấm áp, thật bình tĩnh, thật thỏa mãn, thật yên lòng.
- Hắn là một trong những thuộc hạ ít ỏi ngươi mang từ lăng Bích Lạc đi, nói như vậy, hẳn hắn cũng như Quỷ quân sư, rất quan trọng với ngươi phải không? Không biết cái chết của hắn có khiến ngươi cảm thấy bi thương hay tức giận một chút không?
Sâu trong lòng mình, Lâm Tịch nhẹ giọng tự nói với chính mình, tựa như đang chất vấn Văn Nhân Thương Nguyệt.
Sau đó hắn càng bình tĩnh và nhẹ nhàng hơn, rút trường kiếm đang cắm trên đất lên, bỏ vào vỏ kiếm sau lưng mình. Sau đấy hắn nhẹ nhàng nâng con tiểu phượng hoàng Vân Tần hơi uể oải vô lực, ánh sáng màu vàng quanh thân đã mất, nhưng có vẻ không bị thương tích nào vào ngực mình, rồi đột nhiên xoay người lại.
Trên cổng thành, Mộ Sơn Tử khẽ rên một tiếng, buông lỏng hai tay mình.
Lúc trước, bởi vì quá khẩn trương, nên hắn đã dùng sức mạnh đến nỗi móng tay đâm rách cả da thịt.
Cao Á Nam đã buông lỏng dùi trống màu vàng trong tay, lặng lẽ đi tới thành lâu bên cạnh, mép váy cung trang khẽ bay phất phới theo từng làn gió. Bình thường nàng không thích tranh giành với người khác, là một người rất kiêu ngạo, nhưng giờ khắc này, nhìn Lâm Tịch buông lỏng người quay lại, khuôn mặt vui tươi và phấn chấn, đôi mắt nàng bỗng nhiên lại hơi ướt.
Không chỉ vì trận đánh làm kích động lòng người này cuối cùng đã kết thúc, mà là vì những bằng hữu đã chết ở lăng Bích Lạc, vĩnh viễn không thể xuất hiện trước mặt nàng và Lâm Tịch nữa.
- Đại tướng quân ngài quả nhiên nói không sai, Vân Tần có thể đứng vững là nhờ có học viện Thanh Loan, gốc rễ của Vân Tần chúng ta vẫn đang ở học viện Thanh Loan đấy...Học viện Thanh Loan quả thật rất mạnh mẽ.
Trên một góc tường thành khác cách Cao Á Nam không xa, viên tướng lãnh lạnh lùng luôn đi theo Cố Vân Tĩnh nhẹ giọng cảm thán:
- Trận chiến này quả là kỳ tích, quả là hoàn mỹ.
Khi Lâm Tịch xoay người lại, cả tòa thành này đều yên tĩnh.
Sau đó, cả thành trì vang lên tiếng hoan hô kinh thiên động địa. Dưới ánh sáng mặt trời chói chan ấy, dường như tất cả quân nhân Vân Tần đang có mặt ở đây đều được tắm trong vinh quang chói mắt.
...
...
Ở bờ bên kia hồ Trụy Tinh, trong khu vực một nửa hành tỉnh Nam Lăng đã bị quân đội Đại Mãng chiếm đóng hoàn toàn, tại một thị trấn đã bị quân đội Đại Mãng biến thành nơi huấn luyện binh lính, xây dựng kho chứa lương thực.
Trong một nơi rất lớn rộng lớn của thị trấn này, có một bản đồ bằng cát được tạo nên, rộng lớn vô cùng, mô phỏng cả biên quan Thiên Hà và các thành trì trên hành tỉnh Nam Lăng.
Giờ khắc này, một trong bảy tướng lãnh tối cao của quân đội Đại Mãng - Thân Đồ Niệm, đang đứng trước bản đồ bằng cát này.
Cũng giống như hoàng tộc Trạm Thai ở vương triều Đại Mãng, "Thân Đồ" là dòng họ mà chỉ có những người thuộc nhất mạch chưởng giáo núi Luyện Ngục mới có được, cũng là hậu thế của người sáng lập nên núi Luyện Ngục.
Thân là một trong những người có quyền lực nhất núi Luyện Ngục, trong người lại có huyết mạch Thân Đồ, nên mặc dù Thân Đồ Niệm là một trong bảy tướng lãnh tối cao của quân đội Đại Mãng, hắn lại không mặc giáp ngọc, chỉ đơn giản khoác lên mình một bộ trường bào màu hồng dành cho trưởng lão núi Luyện Ngục.
Hắn có một khuôn mặt chữ quốc uy nghiêm, độ tuổi thật sự của hắn là một câu đố đối với bất kỳ ai. Mà hiện giờ, nhìn thẳng vào đôi mắt gần như bị che khuất bởi chiếc áo bào rộng rãi và uy nghiêm kia, có thể nhận ra hắn đang suy nghĩ nghiêm túc, hai hàng lông mày đậm cũng nhíu lại với nhau.
Trên bản đồ bằng cát trước mặt hắn, có rất nhiều quân kỳ đã bị di dời, thật là hỗn loạn.
Tính đến ngày hôm nay, quân đội Vân Tần đã từng bước chia nhỏ ra, không ngừng tiến hành tập kích cũng như quấy nhiễu khắp cả một nửa hành tỉnh Nam Lăng. Số lượng những đội quân nhỏ như vậy nhiều đến nỗi các thống soái quân đội Đại Mãng cảm thấy rất mơ hồ, không biết nên làm thế nào để điều binh khiển tướng hay ứng đối.
Thân Đồ Niệm biết đây chính là chiến pháp mà Cố Vân Tĩnh am hiểu nhất khi còn ở biên quân Long Xà.
Phần lớn mọi người hiện đang bị đại chiến của Lâm Tịch và Tư Thu Bạch hấp dẫn, nhưng quân đội Đại Mãng lại âm thầm điều động đại quân, đánh bất ngờ những cứ điểm quan trọng của quân đội Vân Tần. Tuy nhiên, Cố Vân Tĩnh lại dự đoán trước được điều này, đồng thời triển khai tiến công.
Đối mặt với việc đại quân kẻ địch đột nhiên phân nhỏ ra, tiến hành tập kích và quấy rối, các tướng lãnh sẽ cảm thấy không quen, biện pháp tốt nhất mà họ nghĩ tới chính là án binh bất động. Nhưng Thân Đồ Niệm lại biết chiến thuật Cố Vân Tĩnh cũng như các tướng lãnh biên quan Long Xà kia am hiểu nhất không phải là chia nhỏ quân đội rồi rút lui an toàn, mà chính là nhân lúc hỗn loạn, âm thầm tập hợp các đội quân được chia nhỏ đấy lại, rồi phát động một lần hội chiến.
Cho nên, tuy đến giờ này hắn còn chưa biết kết quả quyết chiến dưới thành Trụy Tinh, nhưng hắn cảm giác hướng di chuyển của quân địch hôm nay thật bất ngờ, thật không ổn.
Ngay lúc hắn ta đau đầu suy nghĩ trước bản đồ bằng cát, muốn từ những đội quân được chia nhỏ cũng như hướng đi của quân đội Vân Tần để tìm ra một đầu mối thích hợp, từ đấy suy ra được nơi sẽ tiến công của đối phương, đột nhiên hắn lại nghe được tiếng thét kinh hãi của một số quân sĩ Đại Mãng đang ở bên ngoài.
Trường bào của Thân Đồ Niệm lập tức phát ra những luồng khí vô hình, giúp hắn lướt nhanh ra bên ngoài, giống như không có chân vậy.
Vừa ngẩng đầu lên, hắn nhìn thấy ở bầu trời phía tây xa xăm đang có một cột khói dày đặc, ngay cả đám mây trên cao cũng bị ánh lửa nhuốm đỏ.
- Kho lương ở kênh Hoàng Bì!
Hắn lập tức phải biến sắc.
...
Cùng một ngày đó, một đoàn xe của Đại Đức Tường đã tiến vào con đường núi chính ở lăng Bích Lạc.
Đoàn xe này mang theo một gần nhân viên tạm thời của Đại Đức Tường tiến vào lăng Bích Lạc để khai khẩn chăn nuôi. Đối với một hành tỉnh đang cần rất nhiều người cũng như thương đội tới để tiến hành mua bán như vậy, việc Đại Đức Tường cử nhiều người đến hiển nhiên là việc lớn, nên quân đội hành tỉnh đã quan tâm đến mức phái hơn một ngàn quân sĩ đi theo, hộ tống tận tình.
Dân chúng và quân nhân Vân Tần cần tinh thần, nhân viên tạm thời của Đại Đức Tường cũng cần tinh thần.
Khi trước Đại Đức Tường đã từng cử một nhóm lớn nhân viên tạm thời đến hành tỉnh này để khai khẩn, tính đến nay đã hơn nửa năm. Vì lo lắng nhân viên mình liệu có vì quá lâu rồi không có người nào tới mà sợ bị Đại Đức Tường lãng quên hay không, nên Trần Phi Dung đã đích thân đến.
Sau khi hành tỉnh Nam Lăng - vốn là một trong những nơi cung cấp lương thực lớn nhất Vân Tần, bị biến thành chiến trường, lương thực trên cả đế quốc Vân Tần lập tức bị thiếu hụt rõ ràng. Dưới lệnh cấm nghiêm ngặt của triều đình, giá tiền lương thực đã bị kiềm lại mạnh mẽ, không thể tăng giá ngay lập tức, điều này cũng có nghĩa lợi nhuận kinh doanh gạo và mì sẽ giảm thấp xuống. Nhưng tiếp đấy, bởi vì các thương nhân cũng như thương hành của mình bị lỗ tới mức không thể cầm cự được nữa, triều đình nhất định phải chấp nhận điều chỉnh tăng giá gạo lên, khi đấy số lượng ruộng rộng lớn ở hành tỉnh Bích Thủy và Thiên Lạc nhất định sẽ trở thành chỗ dựa lớn nhất của Đại Đức Tường. Một khi giá tiền tăng lên, chi phí vận chuyển bởi vì đường xá xa xôi sẽ lập tức bị triệt tiêu, hơn nữa bọn họ lại còn được chính sách hỗ trợ của đế quốc Vân Tần giúp đỡ, nên Đại Đức Tường sẽ có thể bán gạo ra với giá tiền không mắc hơn lúc bình thường là bao nhiêu.
Nhưng đây lại là tình huống chỉ xảy ra khi không có biến động nào quá lớn khác.
Điều mà các thương buôn lo lắng nhất hiện giờ không phải là thiên tai, mà chính là tình hình chiến tranh như thế nào. Một khi quân đội Vân Tần không thể thắng trở lại, hoặc nói rằng cho đến khi quân đội Đại Mãng do chính Văn Nhân Thương Nguyệt thống lĩnh còn giằng co với Cố Vân Tĩnh ở hành tỉnh Nam Lăng, vậy cả bình nguyên tươi tốt trồng lúa của hành tỉnh Nam Lăng sẽ không thể cầy cấy được nữa. Ngoài ra, việc triều đình liên tục thu mua lương thực sẽ khiến lương thực dự trữ trong kho hàng bị giảm bớt, thành ra điều khiến thương buôn rầu rĩ không phải là giá tiền, mà chính là không có lương thực để thu mua, rất có thể việc này sẽ dẫn đến hậu quả bọn họ không có lương thực để bán.
Chiến tranh vốn là một cuộc tiêu hao khổng lồ, chỉ là lúc trước chiến dịch nam phạt ở thành Đoạt Nguyệt thất bại, mà lần này lăng Trụy Tinh lại bị công phá, rất nhiều lương thực bị cướp đi hoặc bị tiêu hủy, nên lương thực ở đế quốc Vân Tần hiện đang thiếu thốn vô cùng.
Trong tình huống như vậy, bởi vì đã có kế hoạch từ trước, cũng như có những tư tưởng đi trước thời đại, nên trong thời gian sắp tới đây, rất có thể trong mắt nhiều người Đại Đức Tường không thể phát triển mạnh như năm trước, nhưng trên thực tế, căn cơ của Đại Đức Tường đã thành, thời gian sắp tới chắc chắn sẽ là thời gian họ phát triển mạnh mẽ nhất.
Trần Phi Dung đứng ở đầu xe ngựa, rất nhiều nhân viên tạm thời của Đại Đức Tường từ nông trang cách đấy không xa chạy tới nghênh đón đại chưởng quỹ bọn họ rất tôn kính, không khí còn muốn náo nhiệt hơn lễ mừng năm mới.
Trần Phi Dung mỉm cười, sau đấy xoay đầu nhìn về phương hướng hồ Kính Thiên ở xa.
- Chính ở nơi đây, Tư Thu Bạch đã dùng tên bắn ngài, bắn chết bằng hữu của ngài. Đến bây giờ, ngài đã giết chết hắn rồi chứ?
Trong lòng nàng, một cảm giác kiêu ngạo và vui vẻ bất giác xuất hiện.
...
Quay về nhiều ngày trước, trong sân nhỏ của Hạ phó viện trưởng ở sơn mạch Đăng Thiên.
Hạ phó viện trưởng hiện đang nằm trên một cái ghế trúc, đắp một tấm thảm trên người, xoay đầu nhìn về Cốc Tâm Âm cũng đang nằm trên ghế trúc như ông a, nói:
- Những chuyện chúng ta vừa nói với con, con đã nhớ rõ chứ?
- Còn quên vài thứ đấy, các ngài phải nói lại với con thôi. Đối với chuyện tu hành, con nhớ rất nhanh, nhưng mấy chuyện tào lao không liên quan đến tu hành như vậy, cho dù có nói nhiều hơn cũng không thể nhớ nhanh được. Thôi, lát nữa các ngài nói lại đi.
Cốc Tâm Âm nhìn Hạ phó viện trưởng, nói.
Hạ phó viện trưởng khẽ mỉm cười, nói:
- Công chuyện đương nhiên có lúc nhiều lúc ít, nhưng một học viện lớn như vậy, những chuyện cần lưu tâm hiển nhiên rất nhiều...Hơn nữa, con đã học tương đối nhanh rồi.
Cốc Tâm Âm gật đầu, cười cười:
- Nói thật với con đi, ngài không lo lắng Lâm Tịch không phải là đệ tử của Tư Thu Bạch sao? Ngài khẳng định Lâm Tịch có thể giết chết Tư Thu Bạch?
- Ta thật không lo lắng.
Hạ phó viện trưởng cười cười, cười đến nỗi những nếp nhăn trên mặt cũng giãn ra không ít, tựa hồ những vết tích thời gian trên mặt ông ta đang chảy đi mất.
- Bởi vì khi ở độ tuổi như Lâm Tịch, Trương viện trưởng đã từng giết chết một người tu hành tương đương Tư Thu Bạch. Lâm Tịch là một trong những người thông minh nhất ta từng biết, nếu như nó không có biện pháp, chắc chắn không thể tới lăng Trụy Tinh nhanh như vậy. Hơn nữa, cho dù nó có biện pháp khác, không giống như ta đã nghĩ, nhưng cung tên ta đưa cho nó chắc chắn sẽ có ích. Cho nên, chắc chắn bây giờ Tư Thu Bạch đã chết.
- Cho nên, bão táp sẽ nhanh chóng tới thôi đúng không?
Cốc Tâm Âm lắc đầu, nhìn bầu trời bao la phía trên.
Bầu trời học viện Thanh Loan thật quang đãng, xanh tựa như bảo thạch, làm gì có bão táp, nhưng Hạ phó viện trưởng lại cười cười, nói:
- Sắp tới rồi.
- Tại sao đến bây giờ ngài vẫn không cho con biết đấy rốt cuộc là cái gì?