Mặc dù biết bộ áo giáp màu đen đang mặc trên người vô cùng chắc chắn, hoàn toàn không thể bị xuyên thủng được, nhưng ngay lúc âm thanh trầm thấp do đầu mũi thương "hắc hoa" đâm mạnh vào áo giáp phát ra, Lâm Tịch vẫn sợ run người, cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Bởi vì lực đánh do đầu thương tác động tới bộ áo giáp quá mạnh, Lâm Tịch không nhịn được thống khổ kêu lên, đồng thời lùi về sau ba bước. Có lẽ vì phần thân bụng quá đau nên hắn hơi cúi người xuống, cảm giác buồn nôn và muốn hộc máu lại xuất hiện.
Khương Tiếu Y mặc áo giáp có hình hoa tường vi cũng lùi hai bước, thầm bội phục tên đối thủ mặc áo giáo có ký hiệu hình Chồn Bạc.
Từ cách đối phương cầm đao quá chặt và tư thế vung đao lên chém xuống ban nãy, Khương Tiếu Y đã biết đối phương trước khi tiến vào học viện vẫn chưa tiếp nhận bất kỳ việc huấn luyện vũ kỹ nào, không thể nào so sánh với một người xuất thân từ thế gia Lăng đốc như mình được, nhưng hắn thật không thể ngờ rằng ngay lúc phải chịu một đòn mạnh như vừa rồi, đối phương lại có thể liều mạng chém trúng mình một đao, sự tĩnh táo và lòng dũng cảm của đối phương rất đáng sợ, không phải ai cũng có thể làm được.
Tuy nói trong thời khắc nguy hiểm đấy hắn đã lách người sang một bên, một đao của Lâm Tịch cuối cùng chỉ chém trúng vai trái của hắn, nhưng cơn đau nhức từ cánh tay trái truyền tới đã nói cho hắn biết một sự thật: hắn không thể sử dụng trường thương bằng tay trái được nữa.
- Ngươi thuộc khoa nào?
Ngay lúc này, Khương Tiếu Y đột nhiên nghe thấy âm thanh trầm thấp khàn khàn của đối phương, có lẽ vì mặt nạ biến giọng nên giọng nói của hai bên tương đối cổ quái.
Vì tôn trọng đối thủ nên sau một hồi do dự, Khương Tiếu Y khẽ gật đầu, chân thành trả lời:
- Khoa Thiên Công!
Nhưng hành động tiếp theo của Lâm Tịch lại làm cho đôi mắt của hắn sau tấm mặt nạ màu bạc phải trợn to, cau mày rồi mắng một câu: "Tiểu quỷ nhát gan.". Thì ra sau khi nghe Khương Tiếu Y trả lời xong, Lâm Tịch lại không nói gì nữa, cứ thế xoay người bỏ chạy.
...
Lâm Tịch nắm chặt trường đao biên quân màu đen trong tay, chạy như điên băng qua cổ thụ trong rừng, nhưng mỗi một lần hít thở hắn lại ho khan một tiếng, giống như là ống thông gió đang bị tắc nghẹn vậy.
Trong lần giao thủ khi nãy, hắn đã nhận ra Khương Tiếu Y sử dụng "hắc hoa" rất dễ dàng, tuân theo một quy luật nhất định, cho thấy đối phương đã được huấn luyện vũ kỹ từ trước, nếu cứ trực tiếp chiến đấu với đối phương như vậy thì người gặp thiệt thòi nhất định là hắn. Cho nên, hắn phải lựa chọn bỏ trốn, nhưng nguyên nhân làm hắn trốn không phải vì nhát gan như Khương Tiếu Y đã nghĩ.
Hồn lực có tác dụng giúp thân thể tự động điều chỉnh về trạng thái tốt hơn, tạm thời lui binh ít nhất có thể giúp hắn có thời gian hồi phục, không cần phải hô hấp một cách khó khăn như bây giờ. Và quan trọng nhất là đối phương rõ ràng ít nhất đã đấu một trận, hồn lực bị tiêu hao, điều này rất có lợi cho Lâm Tịch.
- Hử?
Nhưng vừa chạy như điên được một lát, Lâm Tịch lại cảm thấy có gì đó không ổn. Hắn hít sâu một hơi, ngừng lại nhìn đằng sau.
Khương Tiếu Y biến mất, không còn ở đằng sau nữa! Hắn bỏ qua Lâm Tịch? Không! Tuyệt đối không! Khi nãy đối phương nói xong câu "Tiểu quỷ nhát gan" liền động thân đuổi theo Lâm Tịch, dựa theo hành động dứt khoát ấy của đối phương, hắn ta không thể nào bỏ qua mình được, bởi vì rõ ràng đây là một cơ hội để hắn ta lấy thêm được một quả huy chương.
- Ngươi tưởng mình chạy thoát rồi sao?
Quả nhiên có một tiếng quát lạnh cùng âm thanh thở hồng hộc từ trong khu rừng truyền ra, trường thương hắc hoa đột ngột xuất hiện từ trong khu rừng bên trái phía trước Lâm Tịch.
Đáng lẽ khi nhìn thấy Khương Tiếu Y có thể chặn đầu đón mình như thế, Lâm Tịch phải kinh hãi mới đúng, nhưng vừa lúc hắn nghiêng đầu qua một bên nhìn thấy một đồ vật trong bụi cây cách đó không xa thì cả người khẽ run rẩy, khóe miệng nhoẻn nụ cười vì hưng phấn.
Tại cổ thụ vô danh có những trái quả màu đỏ nhỏ đấy có treo một trường cung màu đen, bên cạnh còn một bao tên.
- Vốn ta định chạy một hồi nữa, nhưng bây giờ lại không cần.
Lâm Tịch vừa nhìn Khương Tiếu Y đang từ trong rừng đi ra, vừa cười cười.
Khương Tiếu Y khẽ nhíu mày, câu nói khác lạ này của Lâm Tịch làm cho hắn chú ý tới trường cung và bao tên treo trên cổ thụ vô danh, nhưng điều làm cho hắn không thể hiểu được chính là rõ ràng tân đệ tử này chưa bao giờ tiếp nhận bất kỳ đặc huấn vũ kỹ nào trước khi vào học viện, chẳng lẽ lại tự tin có thể dùng cung tên để đối phó mình?
Chẳng lẽ hắn cho rằng chỉ cần một tay giương cung, tay còn lại bắn tên là có thể bắn trúng bất cứ ai mình muốn?
Nhưng Lâm Tịch lại không cho hắn thời gian suy nghĩ nhiều như vậy, hắn ta dứt khoát dùng một tay lấy trường cung màu đen kia xuống, tay còn lại cắm bao tên xuống đất. Sau khi làm xong việc này, hắn nhanh chóng làm theo những động tác rất cơ bản đã gần như trở thành bản năng: tay trái cầm trường cung, tay phải thuận thế rút một cây tên màu đen.
Đây chính là trường cung thường thấy nhất trong quân đội địa phương, dùng sừng trâu, Nham dương mộc và gân trâu chế thành, so với cây cung được chế tạo hoàn toàn từ cây Dương mà Lâm Tịch thường dùng để luyện tập nhẹ hơn một chút, đây cũng là lần đầu tiên Lâm Tịch sử dụng cung tên để chiến đấu. Nhưng có lẽ vì đã quen với sức nặng của trường cung trong lúc huấn luyện, nên lúc này Lâm Tịch sử dụng cung rất dễ dàng, nhanh chóng điều chỉnh tư thế bắn cung: ánh mắt khóa mục tiêu, lắp tên, giương cung, đặt tên vào dây.
Nhìn thấy Lâm Tịch thực hiện động tác bắn cung trôi chảy giống như một binh sĩ lâu năm như vậy, Khương Tiếu Y đã cầm chắc trường thương trong tay, đang định xông tới tấn công thì hơi sợ hãi, động tác không khỏi chậm lại.
Quả thật những động tác Lâm Tịch vừa thực hiện rất lưu loát, toàn thân toát lên sắc thái xinh đẹp không thể diễn tả bằng lời.
"Oong!"
Ngay lúc hắn hơi nheo mắt lại, tiếng dây cung nhẹ nhàng vang lên, cây tên màu đen đã thoát khỏi dây cung.
- A!
Không thể nào tránh được, mũi tên màu đen đã mạnh mẽ bắn thẳng vào lồng ngực hắn. Khương Tiếu Y nhìn xuống ngực mình kèm với thần sắc không thể tin được hiện rõ trên khuôn mặt, nhưng cơn đau nhói trong nháy mắt truyền thẳng lên đầu đã nói cho hắn biết đây là sự thật, đồng thời lực bắn mạnh mẽ còn làm cho hắn phải lùi về sau một bước.
"Oong!"
Lâm Tịch đã bắn mũi tên thứ hai.
Khoảng cách giữa hắn và Khương Tiếu Y lúc này không tới năm mươi bước, trong tình huống như vậy, hắn hoàn toàn có lòng tin mình sẽ bắn trúng được đối phương. Cho nên, trong lần bắn tên thứ hai này hắn ta không cần phải điều chỉnh tỉ mỉ gì cả, chỉ đơn thuần tập trung vào sức mạnh và tốc độ.
- A!
Trong quân đội địa phương, những quân sĩ bình thường cần phải mất gần nửa năm huấn luyện mới có thể kéo được loại trường cung này, nhưng bản thân Lâm Tịch là người tu hành, cộng thêm việc hắn chăm chỉ tập luyện và được chính Đông Vi hướng dẫn, nên chỉ qua một thời gian ngắn hắn đã có thể dùng hai ngón tay kéo trọn dây cung, hơn nữa, lực bắn còn vô cùng mạnh mẽ. Tuy nói mũi tên màu đen không thể nào xuyên qua tấm áo giáp Khương Tiếu Y đang mặc, nhưng kình lực mạnh mẽ ẩn trong mũi tên không những làm gãy chỗ nối giữa đầu mũi tên và thân tên ngay lúc chạm vào áo giáp mà còn xuyên qua đánh thẳng vào lồng ngực Khương Tiếu Y, làm cho hắn phải thống khổ kêu lên. Hắn vội vàng lấy tay trái xoa xoa ngực, đồng thời lui về sau nửa bước.
Cảm nhận được việc bắn cung ở thế giới này không chỉ đơn thuần là bắn trúng mục tiêu, mà bên trong còn ẩn chứa lực lượng cường đại, Lâm Tịch càng lúc càng hưng phấn hơn. Động tác của hắn như nước chảy mây trôi, cánh tay phải nhanh chóng lấy mũi tên thứ ba ra rồi lắp vào thân cung, sau đó dùng hai ngón tay kéo dây cung mạnh đến mức gần như tạo thành một hình tròn với thân cung.
- Aaaa........
Khương Tiếu Y rống to một tiếng, vội vàng nhảy lên trên như một con hổ bị thương.
Nhưng nhìn thấy Lâm Tịch không những không bị ảnh hưởng bởi tiếng rống hay động tác của mình, mà còn bình tĩnh dùng hai tay điều chỉnh phương vị bắn thì hắn sợ run cả người, tay chân bỗng lạnh như băng.
"Oong!"
Sau khi điều chỉnh được vị trí mục tiêu, mũi tên thứ ba đã rời cung như một tia chớp, mạnh mẽ bắn vào lồng ngực hắn.
Cơn đau đớn dữ dội làm cho Khương Tiếu Y gần như không thể hô hấp, nhưng hắn nhẫn nhịn chịu đau, vừa rơi xuống đất đã nhanh chóng ổn định thân thể, sau đó hơi cong người lại, hắn ta muốn phóng tới trước áp sát Lâm Tịch.
Nhưng vừa nhìn thấy sự ổn định và tốc độ của Lâm Tịch, hắn tự biết ý định của mình đã không thể thực hiện được, vô cùng tuyệt vọng.
"Oong!"
Mũi tên thứ tư bắn trúng phần bụng trái của hắn, làm cho cả người hắn phải cong xuống.
Thấy kết quả bắn tên lợi hại như vậy, Lâm Tịch càng lúc càng hưng phấn. Trong lúc say mê bắn tên, hắn dường như đã quên mất tư thế bắn cung mình đang tập luyện trong mấy ngày qua, cả tinh thần và trí óc của hắn hiện nay đã hoàn toàn tập trung vào một việc: lấy tên trong bao tên màu đen ra và bắn người ở trước mắt.
"Oong!"
"Oong!"
"Oong!"
...
Từng mũi tên giống như trọng quyền màu đen mạnh mẽ đánh vào trên người Khương Tiếu Y, tiếng xé gió dữ dội cùng những âm thanh như tiếng nổ khi mũi tên màu đen bắn trúng áo giáp trên người hắn truyền ra bên ngoài. Cách đấy không xa có một đệ tử đang lặng lẽ tiến đến. Trên ngực bộ giáp người này đang mặc có ký hiệu một con gấu trắng, hai tay cầm hai cổ kiếm, vốn khi đi tới đây người này có ý định làm bọ ngựa rình ve, nhưng vì sợ hãi thực lực đối phương quá mạnh nên chỉ dám ở xa quan sát. Tuy nhiên, khi nhìn thấy những động tác bắn cung vô cùng nhuần nhuyễn của Lâm Tịch cùng Khương Tiếu Y đang quay cuồng trên mặt đất với bộ dáng vô cùng thê thảm, sắc mặt tên đệ tử này lập tức tái đi, vội vàng thoát khỏi khu vực này.
Từng mũi tên màu đen bay lượn theo gió, trong lúc không hề hay biết, Lâm Tịch không thể nào ngờ rằng tốc độ bắn cung của mình đã càng lúc càng nhanh hơn. Vào lúc này, mục tiêu bắn tên của Lâm Tịch đã chuyển từ vị trí lồng ngực sang hai tay và hai chân, tiếng gió phát ra khi mũi tên thoát khỏi dây cung làm cho hắn cảm thấy rất sảng khoái.
- Ta nhận thua!
Khương Tiếu Y tuyệt vọng bỏ qua việc kháng cự, vứt bỏ trường thương trong tay rồi nằm ngửa trên mặt đất, thở dốc không thôi, tay chân vô lực duỗi thẳng ra.
Tại sao tên đệ tử có ký hiệu Chồn Bạc lại có thể là một tiễn thủ lợi hại đến như vậy?
Một tiễn thủ lợi hại như đối phương, nhưng tại sao chưa tiếp nhận bất kỳ huấn luyện vũ kỹ nào?
Toàn thân Khương Tiếu Y lúc này vô cùng đau nhức, đau đến mức gần như không thể chịu nổi, nhất là vị trí hai bắp đùi đã trúng tên khi nãy....nếu cứ tiếp tục như thế, hắn sợ rằng mình không thể nào đi được nữa, kết quả cuối cùng chính là nằm cứng ở đây, chờ giảng viên tới mang hắn ra sơn cốc.
- Nhận thua à?
Lâm Tịch lúc này còn đang trong trạng thái hoàn toàn coi Khương Tiếu Y là mục tiêu luyện tập của mình, hăng say với việc lắp tên băn cung, vừa nghe Khương Tiếu Y nói thế thì hơi sững sờ, chưa kịp hồi phục tinh thần lại thì đã thấy Khương Tiếu Y nằm dài ở trên đất, vứt trường thương trong tay ra, sau đó tháo một quả huy chương trên vai trái xuống ném qua cho hắn.
Nhìn thấy quả huy chương ngũ giác rơi xuống đất, xác nhận đối phương đã đầu hàng thật, Lâm Tịch mới lấy trường cung và nửa bao tên màu đen còn lại vác trên người, tiếp đó rút trường đao màu đen được chế tạo theo chuẩn biên quân đế quốc Vân Tần đang cắm dưới đất lên. Sau khi hoàn thành những việc trên, Lâm Tịch mới cẩn thận nhặt quả huy hương ngũ giác, khảm lên vai trái của mình, cuối cùng là xoay người rời đi.
Khương Tiếu Y dùng hết toàn bộ sức lực còn lại trong người, nhẫn nhịn chịu nỗi đau toàn thân rồi từ từ ngồi dậy, nhìn thấy Lâm Tịch rời đi cùng với quả huy chương ngũ giác của mình, hắn không cam lòng hét lên, như muốn bày tỏ sự uất hận trong lòng:
- Ngươi thuộc khoa nào?
Lâm Tịch đang bước đi bỗng ngừng lại, tay trái còn đang len lén xoa xoa hai đầu ngón tay giương cung bên tay phải, khi nghe Khương Tiếu Y nói thế thì hắn hơi do dự. Có lẽ không nói tên cho đối thủ đã thua trong tay mình là một việc làm rất tàn nhẫn, nhưng vừa nghĩ đến việc mình phải thay Biên Lăng Hàm giữ bí mật thân phận Phong Hành Giả, hắn dứt khoát tiếp tục bước đi, làm như không nghe thấy câu hỏi của Khương Tiếu Y.
Vừa tiêu sái bước đi trong rừng, vừa nhìn lên quả huy chương ngũ giác ở bên vai trái của mình, đồng thời nhớ đến việc mình còn có thể dùng tay phải để bắn tên nữa, Lâm Tịch thật không thể kiềm được sự hưng phấn trong lòng, nở một nụ cười nhẹ.
Nếu như mình đã có năng lực đánh hạ một đối thủ sử dụng trường thương rất lợi hại như vừa rồi, mà bao tên trên người mình còn có đến một nửa chưa sử dụng, vậy tại sao mình không rời khỏi sơn cốc thí luyện này bằng cách lấy được năm quả huy chương*?
Sau khi cẩn thận quan sát trái phải và trước sau một lát, hắn bèn dùng một sợi dây leo màu đen để cột trường đao màu đen lên người mình, sau đó dùng tay và chân để trèo lên một đại thụ cành lá sum suê, bắt đầy ẩn núp.
Trong một thời gian ngắn ngủi, cả khu rừng quanh gốc đại thụ này bỗng trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng gió nhẹ thổi qua.
~~o0 0o~~
Chú thích: Thành tích năm quả huy chương theo lời La Hầu Uyên đã nói là bao gồm cả ba quả huy chương đã có sẵn trên người mỗi học viên, như vậy chỉ cần chiến đấu thắng thêm hai người là đạt được yêu cầu rời khỏi sơn cốc thí luyện bằng năm quả huy chương.