Cô gái có khuôn mặt rất non nớt này thoạt nhìn như một thiếu nữ nông thôn vô tình đi lạc vào sơn cốc trong rừng.
Nhưng trên thế gian này sẽ không có thiếu nữ nông thôn nào có thể vô tình đi lạc vào rừng Mê tung, sau đấy lặng yên không tiếng động xuất hiện trước đại quân đang ẩn giấu này.
Chỉ trong một thoáng chốc, Tống Tự Khổ đã nhớ rằng mình đã từng nhìn thấy thiếu nữ này trong bức họa nào, biết được đối phương rốt cuộc là ai.
Trước khi hắn ta có thể kịp phản ứng đưa ra bất cứ hành động nào, một luồng khí lạnh lẽo đã từ trái tim hắn ta xông ra ngoài, tràn ngập toàn thân.
Có một luồng gió xẹt qua khu rừng, tựa như có u hồn chợt xuất hiện, một thanh phi kiếm tỏa khí tức lạnh lẽo như từ thiên ngoại đánh tới, đâm thẳng vào danh tướng biên quân Bích Lạc - Tống Tự khổ!
"Vèo!"
Tựa như một tờ giấy ướt bị rách. Một tên tùy tùng có vết sẹo dài đứng cạnh hắn nhận ra được chuyện gì đang xảy ra, lập tức tung người chắn đường kiếm, vung đao trảm xuống. Nhưng thanh phi kiếm lại đột nhiên gia tốc xẹt qua lưỡi đao sáng bóng, chính xác chém vào cái nón sắt cứng bao phủ đầu hắn, chặt đứt động mạch chủ.
"Keng!"
Tống Tự Khổ rút kiếm, xuất kiếm, mũi kiếm liên tục đánh trúng thanh phi kiếm đang tấn công mình. Sát khí lạnh lẽo thấu xương từ thanh phi kiếm tỏa ra ngoài khiến hắn ta không thể phát bất kỳ quân lệnh nào, nhưng một tên phó tướng đứng bên cạnh tựa như đã nhận ra thiếu nữ có khuôn mặt non nớt này là ai, nên rất kiên quyết phát lệnh:
- Bắn tên!
Chỉ trong một nháy mắt, những âm thanh vù vù được tạo thành do lông đuôi mũi tên va vào dây cung lập tức vang lên, tràn ngập khắp sơn cốc.
Thiếu nữ có khuôn mặt rất non nớt này dĩ nhiên là Nam Cung Vị Ương, người đã được chính Cốc Tâm Âm công nhận là thiên tài chân chính.
Khi những âm thanh vù vù kia tràn ngập sơn cốc, nàng chỉ thực hiện một động tác rất đơn giản, rúc người vào sau một đại thụ.
"Pặc!" "Pặc!"...
Một loạt tiếng va chạm làm hàm răng người nghe phải nghiến lại vang lên, chỉ trong một nháy mắt đại thụ này đã bị vô số cây tên màu đen bắn phải, vỏ cây và gỗ vụn bay ra ngoài.
Nam Cung Vị Ương không rời cây đại thụ này nữa, nhưng phi kiếm của nàng vẫn liên tục tấn công Tống Tự Khổ. Ngay lúc mưa tên được bắn ra, thanh phi kiếm của nàng đột nhiên chuyển hướng, chém đứt cổ họng một tên phó tướng ngay sau Tống Tự Khổ.
...
Sơn cốc có vô số đại thụ cao chọc trời kia cách nơi đám người Lâm Tịch đang đứng rất xa, nhưng ngay giây khắc vô số âm thanh tên bắn xé gió vang lên, ba vị lão sư học viện và Lâm Tịch đều có thể cảm giác được.
- Các ngươi đứng ở đây, ta đi xem thử chuyện gì đang xảy ra.
Lý Ngũ vẫn chưa lên tiếng nãy giờ bỗng nhiên quát khẽ, cả người nhanh chóng biến thành một bóng đen rồi biến mất dưới ánh mặt trời, cấp tốc lao tới vị trí đang phát ra những thanh vù vù kia.
- Làm sao Lý lão sư có thể làm được như vậy?
Lâm Tịch nhìn phương hướng Lý Ngũ biến mất. Khi nhìn thấy Lý Ngũ có thể di chuyển với một tốc độ nhanh mà không phát ra bất kỳ âm thanh nào, hắn bất giác nghĩ rằng các giảng viên và giáo sư học viện đúng là những người tu hành bất phàm, người thường không thể nào sánh được. Nhưng sau khi hỏi xong câu trên, hắn mới cảm thấy có lẽ Đường Vũ Nhân và Lam Tê Phượng không thể hiểu được ý mình, nên mới bổ sung:
- Đệ tử muốn hỏi...tại sao Lý lão sư có thể đi nhanh như vậy mà không phát ra bất kỳ âm thanh nào?
- Người tu hành khác với người thường chính là khả năng vận dụng hồn lực.
Đường Vũ Nhân nhìn Lâm Tịch một cái, nói:
- Nếu như phóng hồn lực ra ở một mức nhất định, hắn có thể giữ mình giống như một sợi lông chim đang tung bay trong gió...dĩ nhiên muốn làm như vậy cần phải tốn rất nhiều thời gian và công sức.
- Đệ tử thụ giáo.
Lâm Tịch cung kính tạ lễ.
Nhìn nơi phát ra vô số âm thanh vù vù ở bên kia, hắn suy nghĩ một chút, sau đấy không nói thêm lời nào nữa, nhắm mắt lại tiến vào trạng thái minh tưởng tu hành bổ sung hồn lực, chuẩn bị nghênh chiến với kẻ địch bất kỳ lúc nào.
Thấy Lâm Tịch làm như vậy, dù là Lam Tê Phượng hay Đường Vũ Nhân, đều có thể thấy được sự sợ hãi trong mắt đối phương.
...
Một tên tùy tùng đứng cạnh Tống Tự Khổ ôm cổ họng bị cắt đứt rồi ngã xuống, máu tươi liên tục phun ra ngoài.
Nhưng bốn tên tùy tùng khác vẫn kiên quyết xông tới, đồng thời có mười mấy quân sĩ mặc trọng khải cầm những tấm khiên rất dày phối hợp với nhau tiến lại gần Tống Tự Khổ. Khi còn cách Tống Tự Khổ khoảng mấy bước, các quân sĩ này ngồi chồm hổm xuống, lấy thân thể và tấm chắn trong tay tạo thành một bức tương bằng sắt, bảo vệ Tống Tự Khổ ở sau.
Sau khi thay Tống Tự Khổ phát quân lệnh, tên phó tướng kia không hề do dự mà đưa ra hai ngón tay, tiếp theo nắm tay lại, phất mạnh xuống dưới.
- Tấn công!
Mấy tên giáo úy quát lên chói tai, đồng thời có một đội Khinh khải quân hơn năm trăm người cấp tốc xuất trận, như một cơn hồng thủy cuốn tới chỗ Nam Cung Vị Ương.
Biên quân Bích Lạc chính là đội quân am hiểu chiến đấu nhất cả Vân Tần, mặc dù gặp phải Thánh sư, nhưng bọn họ vẫn không bối rối, tổ chức phản công lại.
Ai ai cũng biết những quân sĩ Khinh khải quân mặc giáp màu xanh này cũng giống như những cây tên kia, không thể nào khiến Thánh sư bị thương đượ,k nhưng ít nhất có thể phân tán tinh thần của Thánh sư, có thể khiến Thánh sư phải tiêu hao hồn lực. Đối với những quân nhân thiết huyết thường xuyên giao chiến với người tu hành, họ biết rằng mỗi một luồng ánh kiếm có thể cắt đứt cổ họng từng binh sĩ, đồng nghĩa với việc sẽ có một binh sĩ bị chết...nhưng lấy tính mạng của binh sĩ để khiến hồn lực Thánh sư tiêu hao là việc rất đáng làm.
Dù sao mỗi một tức phi kiếm bay trên không trung đều khiến Thánh sư phải tiêu hao nhiều hồn lực, mà hiện giờ Nam Cung Vị Ương chỉ cách bọn họ hai trăm bước.
Với khoảng cách như vậy, mỗi người trong đại quân được Tống Tự Khổ thống lĩnh đều tự tin rằng mình có thể khiến Nam Cung Vị Ương phải chết. Về việc mình có bị chết, hay là đồng bạn bên cạnh có chết hay không, bọn họ đều không nghĩ đến hay phải bận tâm. Cũng chính nhờ ý chí kiên định và tấm lòng thiết huyết không màng đến sống chết được quán triệt từ cấp tướng lãnh cho đến binh sĩ, nên trong mười mấy năm qua, biên quân Bích Lạc mới có thể lập được nhiều chiến công hiển hách mà các đội quân khác không thể sánh kịp.
"Phốc!"
Ngay khi tên phó tướng kia kiên quyết phát lệnh, ra lệnh đội Khinh khải quân gần với Nam Cung Vị Ương nhất mau chóng tiến công, ánh kiếm của Nam Cung Vị Ương đã cắt ngang thân thể hắn.
Hắn bảo vệ được cổ và đầu mình không bị chém trúng, nhưng ánh kiếm lại dọc theo vai hắn trượt xuống bên dưới. Cánh tay phát lệnh của hắn lập tức bị phi kiếm chém đứt, đồng thời hắn có thể cảm giác được sức mạnh trong thanh phi kiếm vừa chém hai người tu hành khác gần hắn tựa như đã mạnh hơn, khí tức lạnh lẽo truyền vào trong cơ thể hắn, nhất thời khiến nửa người hắn mất đi tri giác, mà vết thương bị chém ở bả vai không hề có máu tươi chảy ra ngoài.
Tống Tự Khổ nắm chặt một thanh trường kiếm nhỏ, trong mắt ông ta chỉ có thanh phi kiếm này của Nam Cung Vị Ương.
Năm trăm Khinh khải quân cấp tốc tấn công tới trước, nhưng ngay lúc này, bỗng nhiên có một tràng âm thanh dây cung chấn động từ rừng bên phát ra.
Tràng âm thanh này khiến con ngươi của danh tướng biên quân Bích Lạc - Tống Tự Khổ phải nhanh chóng co lại.
Bởi vì tràng âm thanh này lại không phải do đại quân của hắn phát ra!
Mưa đen chi chít mang theo tiếng gió thê lương từ cánh rừng bên cạnh Nam Cung Vị Ương phóng ra ngoài, bao phủ toàn bộ tiểu đội Khinh khải quân đang muốn tiến sát tới Nam Cung Vị Ương.
Vô số cây tên màu đen ghim chặt vào những trọng khải màu xanh của tiểu đội Khinh khải quân hơn năm trăm người, tạo thành một cơn thủy triều máu tươi ngay trong rừng sâu.
Tuy cũng là những cây tên do quân bộ Vân Tần chế tạo, nhưng màn mưa tên màu đen vừa rồi lại ẩn chứa sức mạnh kinh khủng, có ít nhất một nửa tiểu đội Khinh khải quân này bị bắn trúng các bộ phận hiểm yếu, nặng nề té ngã xuống đất.
Nhưng điều kỳ lạ chính là những cây tên màu đen đó tựa như mang theo khí tức của sa mạc rộng lớn, ngay trong nháy mắt rơi xuống lại có rất nhiều hạt cát màu vàng xuất hiện trong không trung.
- Lui!
Ngay khi nhìn thấy những hạt cát màu vàng bay khắp không trung, Tống Tự Khổ liền hiểu mình đang phải đối mặt với đội quân phản loạn do Nam Sơn Mộ thống lĩnh, một tiếng quân lệnh đầy thống khổ từ trong miệng hắn truyền ra ngoài.
Phi kiếm của Nam Cung Vị Ương không thừa cơ Tống Tự Khổ phân tâm mà tấn công, ngược lại còn nhanh chóng bay vào trong đội tiễn thủ trong đại quân của hắn.
Những luồng máu tươi nóng hổi không ngừng bay khắp không trung, tựa như có vài chục người đang cầm lấy những thùng máu tươi trong tay, sau đấy đồng loạt vẩy khắp bầu trời. Hiện giờ Nam Cung Vị Ương không hề để ý đến việc hồn lực trong người mình tiêu hao như thế nào, phi kiếm của nàng nhờ được hồn lực liên tục quán chú vào nên đã biến thành một lưỡi hãi tử thần, một hàng quân sĩ tinh nhuệ vì không thể nhìn thấy phi kiếm của nàng mà lần lượt ngã xuống dưới đất tựa như hàng lúa chín bị gặt.
- Tấn công!
Biết rằng nếu không thể giết chết tên Thánh sư này, đại quân của mình nhất định phải bị tổn thất nghiêm trọng hơn, nên Tống Tự Khổ nắm tay vung lên, ra lệnh toàn quân cùng tấn công.
Cùng lúc đấy, trong khu rừng đằng sau Nam Cung Vị Ương cũng có một tiếng quân lệnh trầm lãnh phát ra, nội dung tương tự như vậy.
Mưa tên không ngừng rơi xuống.
Đám Khinh khải quân bởi vì tiến công thất bại mà phải lui về sau mười mấy bước, đang muốn tiến công lại theo lệnh của Tống Tự Khổ thì bất ngờ gặp phải trận mưa tên này. Ngay lập tức các cây tên bén nhọn xuyên thủng thân thể của họ, đóng đinh trên mặt đất.
Một đội quân mặc giáp màu đen mang theo bão cát bỗng nhiên từ trong rừng lao ra ngoài, xông thẳng tới đại quân của Tống Tự Khổ.
Trong quá khứ, đội quân của Nam Sơn Mộ trong biên quân Bích Lạc hiển nhiên không thể sánh với Phong lâm quân vô cùng mạnh mẽ của Tống Tự Khổ. Mà hiện giờ trên người các quân sĩ mặc giáp đen này còn có cát vàng đọng lại, bị ăn mòm trông rất ảm đạm, thậm chí nhìn vào còn hơi nghèo túng, nhưng trên người mỗi binh sĩ trong đội quân này tựa như lại phát ra ánh sáng chói mắt ngay trong sa mạc.
Thân là quân phản loạn, phần lớn các quân sĩ trong đội quân của Nam Sơn Mộ đều cho rằng phần đời còn lại của họ phải sống giống như đám giặc cỏ trong hoang mạc, chôn xương vạn dặm trong cát vàng, khó lòng trở lại cố thổ, thậm chí vĩnh viễn phải gánh tội danh phản loạn. Hiện tại đã trở lại lăng Bích Lạc, những quân sĩ đã phải ma luyện qua nhiều trận đánh người thường khó tưởng tượng được hiển nhiên rất kích động, làm sao họ không phấn chấn được? Làm sao họ không phát ra ánh sáng chói mắt được?
Hơn nữa, trong đội quân của họ còn có một Thánh sư như Nam Cung Vị ương.
Tiễn thủ bên bọn họ vẫn không bị tổn thất gì, nhưng tiễn thủ bên đối phương đã gần như bị tiêu diệt.
Chỉ trong thoáng chốc, sơn cốc này đã bị những âm thanh kim khí va chạm với nhau bao phủ, thỉnh thoảng lại có tiếng hét to điên cuồng vang lên, tiếp đấy có rất nhiều người ngã xuống đất, tứ chi bị đứt đoạn, máu tươi từ trong trọng khải chảy ra ngoài, nhuộm đỏ cả những chiếc lá khô trên mặt đất.
Trận chiến diễn ra rất nhanh, hai bên mới chỉ va chạm với nhau nhưng đã đến lúc thảm thiết nhất. Tuy nhiên, đội quân của Nam Sơn Mộ lại chiếm ưu thế tuyệt đối, chém giết điên cuồng đến nỗi khiến đại quân của Tống Tự Khổ bị đánh tan tác.
Mái tóc của Tống Tự Khổ bị mồ hôi chính mình thấm ướt. Hắn biết mình không còn nhiều thời gian nữa, chỉ cần quân sĩ đối phương tách được các tùy tùng đứng cạnh hắn ra ngoài, thanh phi kiếm hiện không biết đang ở nơi nào kia sẽ cướp đi tính mạng của hắn ngay lập tức.
...
Trong lúc Tống Tự Khổ bất lực nhìn đại quân của mình tan tác, đợi đến thời điểm cuối cùng của mình, cố gắng chiến đấu vì Văn Nhân đại tướng quân, giảng viên học viện mặc áo bào đen Lý Ngũ lặng lẽ tiến tới gần sơn cốc nãy giờ cũng đoán được thân phận hai đội quân đang chiến đấu với nhau.
Tuy nhiên, thân đang ở trong chiến trường vô cùng hỗn loạn, nhưng Nam Cung Vị Ương lại vô cùng nhạy cảm nhận ra khí tức của vị khách không mời mà đến này. Hai chân nàng khẽ chuyển động, sau đấy tung người nhảy lên cao, thanh phi kiếm đang tung hoành trong chiến trận bay ngược về sau, lướt qua thân thể nàng ta, tiếp theo xuyên qua khu rừng như một ngôi sao chổi, đánh tới Lý Ngũ.
Giảng viên và giáo sư học viện Thanh Loan không phải là người bình thường, trong họ có một sự kiêu ngạo mà người bình thường khó hiểu được. Đối mặt với thanh phi kiếm này, Lý Ngũ không hề hoảng hốt hô lên mình không phải là kẻ địch, mà đưa hai tay ra.
Hồn lực trong cơ thể hắn cuồn cuộn tập trung vào trong đôi tay.
"Keng!" "Keng!"
Hai tay của hắn tựa như được đúc từ sắt thép, liên tục chuẩn xác đánh vào thân phi kiếm lạnh lẽo như băng giá, cứng rắn đánh bay thanh phi kiếm ra ngoài đến mười mấy thước.
Nam Cung Vị Ương khẽ nhíu mày, phi kiếm mạnh mẽ dừng lại trên không trung, chuẩn bị tấn công lần thứ hai. Nhưng ngay lúc đó, một âm thanh vô cùng mệt mỏi lại từ trong khu rừng đằng xa truyền đến: