Các xe gỗ chở nước dùng để cứu cháy nhanh chóng chạy tới Tùng Bách cư, phun nước dập lửa. Không bao lâu sau, đám cháy ở Tùng Bách cư đã được khống chế, thế lửa không lan tràn ra bên ngoài.
Bởi vì có rất nhiều người cùng nhau phóng lửa, mà hành tung cũng không khó phát hiện, nên mọi người lập tức biết họ đã chạy đến thành đông.
Quan phủ phản ứng không chậm, bởi vì cháy lớn làm cho ban đêm vốn bình tĩnh trở nên ồn ào vô cùng, nên trên đường phố nhanh chóng xuất hiện mấy quan viên Hình ti và một tướng lãnh thống lĩnh kỵ quân.
Tại một mảnh đất trống vốn dùng để kiểm tra hàng hóa tập kết ở thành Hầu Tước tại phía đông thành, mấy trăm quân thủ vệ thành đang bao vây hơn mười người ở giữa, ngoài ra còn có rất nhiều quân sĩ từ nơi khác gấp rút chạy đến. Quan trọng hơn, đã có mệnh lệnh đóng tất cả cửa thành trong một canh giờ, không có ai được phép ra vào.
Kỵ quân Tòng quân doanh nhanh chóng đi tới.
Thấy mười người đang bị bao vây vô cùng tĩnh táo, tướng lãnh trung niên mặc giáp đi đầu kỵ quân bất giác cau mày lại. Dám can đảm quang minh phóng hỏa, lại dừng ở chỗ này, hơn nữa còn tỏ ra vô cùng tĩnh táo, như vậy chỉ có hai khả năng: một là bọn họ có chiến lực kinh khủng có thể chống lại toàn bộ quân sĩ trấn thủ thành Hầu Tước; hai là bọn họ có thân phận và địa vị rất lớn.
Ngay lúc tướng lãnh trung niên bắt đầu thắng ngựa đi chậm lại, chuẩn bị dừng lại ngay vòng ngoài bao vây, thì một thanh niên mặc chiếc áo rộng rãi từ trong đội ngũ hơn mười người kia đã đi đến trước.
Người trẻ tuổi không trả lời, lẳng lặng lấy một lệnh bài trong ống tay áo ra, ném cho tướng lãnh trung niên này.
Tướng lãnh trung niên đưa tay bắt lấy tấm lệnh bài màu vàng hơi nặng. Mới chỉ nhìn thấy tầng tầng lớp lớp long văn vô cùng phức tạp, ngay cả các tượng sư giỏi nhất trong thành Hầu Tước cũng không thể làm được, sắc mặt ông ta liền thay đổi.
Ông ta nhất thời nghĩ đến chuyện ở phía tây, mơ hồ đoán được mục đích đến đây của đội ngũ này.\
Sau một hồi suy nghĩ, ông ta nhảy xuống ngựa. Trong ánh mắt kinh ngạc của nhiều người, ông ta phất tay để các binh sĩ đằng sau hãy mở rộng vòng vây, sau đó đi tới trước mặt người trẻ tuổi, khom mình hành lễ với cả đội ngũ.
Lâm Tịch cũng khom người đáp lễ.
- Cần ta làm chuyện gì sao?
Tướng lãnh trung niên đưa lệnh bài màu vàng lại cho Lâm Tịch, sau đó hạ giọng xuống, cung kính hỏi.
- Chúng ta phải trấn thủ ở đây. Ngài phái người giúp chúng ta phòng về, đảm bảo trong vòng năm trăm bước không có ai đến gần chúng ta. Tướng quân phái toàn bộ cung tiễn thủ tốt nhất đến đây, ngoại trừ người của chúng ta, bất kỳ chim thú gì cũng không thể tiến đến.
Lâm Tịch cũng không khách khí, nhẹ giọng nói với tướng lãnh trung niên:
- Chúng ta muốn tìm một kẻ địch rất quan trọng trong thành...Từ giờ trở đi cho đến trưa ngày mai, đóng toàn bộ cửa thành, không có ai được phép rời khỏi thành Hầu Tước.
Tướng lãnh trung niên lập tức gật đầu.
Mặc dù ông ta biết việc đóng cửa thành cấm thông hành hơn nửa ngày như vậy sẽ khiến rất nhiều đại thương gây áp lực cho mình, nhưng hiện giờ ông ta biết rõ mình đang phải đối mặt với việc gì. Ông ta biết cho dù bây giờ tỉnh đốc có ở đây, nhất định cũng sẽ chấp nhận yêu cầu của đối phương.
- Sau khi dập tắt tàn lửa ở Tùng Bách cư, bố trí ranh giới phòng thủ, dù là ai cũng không thể đi vào đám cháy. Nếu có người ngoan cố đi vào, sợ rằng sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Lâm Tịch nhìn tướng lãnh trung niên, bổ sung.
Tướng lãnh trung niên rùng mình, hỏi:
- Còn có gì muốn ta làm không?
Lâm Tịch trầm ngâm một hồi. Thấy An Khả Y từ xa đi tới, hắn lại nhẹ giọng nói:
- Ban bố lệnh giới nghiêm, trước khi chúng ta rời đi vào sáng mai, nghiêm cấm bất cứ ai cũng không lên được các tòa nhà cao, lấy đi tất cả mắt ưng. Ngoài ra, bố trí người theo dõi ở các tòa nhà, nếu như nghi ngờ có ai đang theo dõi chúng ta, đồng loạt bắt bỏ.
...
Bởi vì rời khỏi Tùng Bách cư rất gấp, không thể nào che giấu hành tung được, nên họ chỉ có thể dẫn theo ba chiếc xe ngựa. Trong đó, chiếc xe ngựa lớn nhất tự nhiên đã bị Lâm Tịch lấy để làm nơi bàn chuyện.
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Cao Á Nam nhìn thẳng Lâm Tịch, hỏi.
Nàng biết Lâm Tịch không thể nào biết nhiều chuyện hơn nàng, nên nàng cảm thấy toàn bộ chuyện này thật quỷ dị.
- Nói ngắn gọn. Văn Nhân Thương Nguyệt có một thủ hạ vô cùng lợi hại tên Công Tôn Tuyền. Hắn là đại sư dụng độc. Tối nay hắn đã chuẩn bị giết hết mọi người trong Tùng Bách cư, mục đích chính là làm chúng ta bị thương.
Lâm Tịch nhìn nàng, lời ít mà ý nhiều giải thích:
- Chúng ta phát hiện người công kích, nhưng người này rất có thể chỉ là một thủ hạ dưới tay Công Tôn Tuyền, không phải là hắn.
- Giết chết toàn bộ người trong Tùng Bách cư?
Cao Á Nam vốn đang tức giận vì có nhiều việc Lâm Tịch thậm chí còn gạt mình, nhưng khi nghe đến đây nàng bỗng nhiên sững sờ, sắc mặt tái nhợt hẳn.
Khương Tiếu Y, Biên Lăng Hàm và Mông Bạch cũng nhất thời sững sờ, khiếp sợ và không thể tin được.
- Sao ngươi phát hiện ra Công Tôn Tuyền sẽ ra tay?
An Khả Y nhìn Lâm Tịch, giống như đang nhìn một quyển sách nàng đọc mãi vẫn không hiểu.
- Đệ tử không muốn nói nhảm, nhưng có một số việc cho dù đệ tử có giải thích thật, sợ rằng lão sư và mọi người cũng cảm thấy rất hoang đường.
Lâm Tịch nhìn mấy người An Khả Y và Cao Á Nam, nói:
- Cho nên, không nên hỏi tại sao đệ tử biết...đệ tử chỉ biết vậy thôi.
Khương Tiếu Y và Biên Lăng Hàm nhìn nhau, cùng cười một cách rất khó coi. Hai người đã sớm biết trên người Lâm Tịch có rất nhiều chuyện không thể nào giải thích được. Cho nên, trong lòng bọn họ, họ chỉ cho rằng Lâm Tịch có một cảm giác vô cùng kỳ lạ.
Mông Bạch ngơ ngác, chỉ cảm thấy cả người mình đang phát lạnh, nhìn Lâm Tịch với ánh mắt như đang nhìn một tên quái vật.
Cao Á Nam nghĩ tới một lần nói chuyện nào đó giữa nàng và Lâm Tịch ở học viện, cau mày lại, nhưng cũng không tiếp tục hỏi.
An Khả Y chậm rãi đứng lên. Nàng cẩn thận suy nghĩ một hồi lâu, đột nhiên tựa như nàng đã nghĩ thông suốt một vấn đề gì đấy, nên thần thái bỗng nhiên tốt hơn rất nhiều.
- Khi nãy ngươi hỏi ta có thể nhanh chóng hạ độc được bao nhiêu người là có ý gì?
Nàng không hỏi tiếp vấn đề đấy nữa, mà cố gắng kiềm nén tâm tình, nhìn Lâm Tịch hỏi.
- Đệ tử có một phương pháp có thể tìm ra Công Tôn Tuyền thật sự, điều kiện đầu tiên là lão sư phải tuyệt đối tin tưởng đệ tử, làm theo lời đệ tử. Đệ tử cần lão sư có thể một lần hạ độc thật nhiều người.
Lâm Tịch nhìn thẳng vào mắt An Khả Y, từ thần thái tươi tỉnh ẩn sâu trong đôi mắt đen đấy, hắn biết nữ giáo sư trông bề ngoài ngờ nghệch, nhưng thực chất lại vô cùng thông minh này, sợ rằng đã từ những sự việc kỳ lạ vốn chỉ phát sinh trên người Trương viện trưởng, nay lại ở trên người mình, mà suy đoán được mình có thiên phú "Tương Thần", nên đã bắt đầu đặc biệt chú ý như Hạ phó viện trưởng. Tuy nhiên, An Khả Y cũng là người được Hạ phó viện trưởng tin tưởng tuyệt đối, nên hắn không cần lo lắng, ngược lại còn biết An Khả Y sẽ cố gắng hết sức giúp mình che giấu thân phận "Tương Thần".
- Một lần hạ độc toàn bộ mọi người ở khu vực lớn như Tùng Bách cư, lão sư có thể làm được hay không?
Tiếp đấy Lâm Tịch chân thành hỏi.
An Khả Y nhìn Lâm Tịch một cái, lại đột nhiên nghĩ tới biểu hiện của Lâm Tịch trong đám cháy ở học viện Thanh Loan, nên đôi mắt nàng bỗng nhiên sáng lên một chút, gật đầu dứt khoát nói:
- Có thể.
- Ngươi định làm gì?
Cao Á Nam nhìn Lâm Tịch, nói:
- Có thể nói kế hoạch lần này rõ ràng hơn được không?
- Thật đúng không thể nói rõ được.
Lâm Tịch rất áy náy nhìn Cao Á Nam, nói:
- Nhưng mà ta cảm thấy Công Tôn Tuyệt thật sẽ không thể nào nhịn được mà tới đây xem chúng ta làm gì...Ngày hôm qua ta bắn một mũi tên, mà cây tên do "tiểu hắc" bắn ra thật sự có uy lực mạnh hơn các trường cung bình thường rất nhiều, có lẽ hắn sẽ tò mò muốn biết An lão sư là người như thế nào, hoặc muốn nhìn thấy cung tiễn thủ đấy. Hoặc là chưa muốn từ bỏ, muốn ra tay lại....hoặc là rất không cam lòng, muốn xem đối thủ là những người như thế nào. Hoặc là không thể chấp nhận thất bại, không muốn bị chúng ta xem thường, nên phải chứng minh hắn còn sống cho chúng ta thấy....Con người luôn có nhược điểm, bất kể là nguyên nhân gì, chỉ cần ngày mai hắn có thể đến gần xem chúng ta, ta sẽ có cách tìm ra hắn.
...
Lệnh giới nghiêm nhanh chóng được ban bố khắp thành.
Trong tình huống mọi việc đột nhiên trở nên khẩn trương như vậy, tất cả thương đội qua thành hoặc lữ khách đều lựa chọn ở trong khách sạn, cố gắng ngủ ngon qua một đêm.
Nhưng sau khi mặt trời mọc, tất cả người không phải là dân cư thành Hầu Tước lại phát hiện toàn bộ trạm kiểm soát ra thành đều đóng chặt, có nghĩa lệnh cấm thông hành vẫn còn.
Rất nhiều thương đội không thể nào ứng phó kịp, vì không muốn mình bị tổn thất lớn nên trở nên hối hả, sử dụng các mối quan hệ của mình để tìm cách ra khỏi thành.
Tuy nhiên, tất cả những thủ đoạn đấy đều trở nên phí công, cho dù là những đại thương tài lực lớn mạnh đến nỗi ngay cả Tỉnh đốc cũng phải lấy lòng đều bị uyển chuyển cự tuyệt, ngay cả một con ngựa cũng không thể rời khỏi thfanh.
Mà tất cả người ở trong thành Hầu Tước đều biết có một đội ngũ đang đứng trong một mảnh đất trống ở phía đông thành. Nghe nói người của đội ngũ này chính là thủ phạm đã thiêu rụi Tùng Bách cư, nhưng đám người này chẳng những không bị bắt mà còn được quân sĩ bảo vệ. Theo lời đồn ngày càng lan truyền ra, mọi người suy đoán rất có thể đám người này đã dùng rất nhiều ngân phiếu để bồi hoàn tổn thất Tùng Bách cư.
Trong lúc nhất thời, tất cả người trong thành Hầu Tước đều tò mò muốn biết đội ngũ này có lai lịch như thế nào.
Bởi vì không biết khi nào mới có thể ra khỏi thành được, mà phần lớn những người muốn ra khỏi thành đều muốn mình là người đầu tiên có thể làm xong các thông lệ ở trạm kiểm soát, nên mới chỉ tới ban trưa, dù là trong thành hay ngoài thành, những hàng người thật dài đã xuất hiện.
Ngay lúc này, đột nhiên những người đang đứng xếp hàng trong thành trở nên xôn xao và ồn ào. Bởi vì không biết do nguyên nhân nào, nhưng các quân sĩ hộ vệ bảo vệ đám người kia, đồng thời ngăn cản những người xếp hàng tới quá gần, lại đột nhiên thu người vào lại.
Đồng thời, trong ánh mắt tò mò và cảm thấy kỳ quái của nhiều người, Lâm Tịch và An Khả Y đã bước ra khỏi xe ngựa.
- Lão sư, mời ra tay, hạ độc toàn bộ người ngài có thể hạ độc được trong phạm vi nội thành!
Lâm Tịch nhìn hàng dài người xếp hàng hối hả, vô cùng khẳng định nói bên tai An Khả Y.
An Khả Y quay đầu, nhìn Lâm Tịch nói:
- Ta có thể hạ độc...nhưng không thể nào có đủ giải dược...
- Đệ tử biết.
Lâm Tịch nhìn nàng, chân thành nói:
- Nhưng đệ tử mong lão sư có thể tin tưởng đệ tử, cho dù việc này rất hoang đường...Mong lão sư ra tay, phải nhanh lên, không thể để bất kỳ ai đang ở trước mắt chúng ta có cơ hội rời đi