Ngay khi Lâm Tịch vung kiếm đầu tiên chém chết tên giặc cỏ ngăn trước mặt, sắc mặt Ngụy Hiền Vũ bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo như băng, nội tâm đầy khiếp sợ như vừa bị một cơn bão to đập xuống.
Ở trấn Đông Cảng, dựa vào những tư liệu của quân đội, rõ ràng hắn ta thấy tu vi của Lâm Tịch chỉ là Hồn sĩ.
Nhưng sức mạnh ẩn chứa trong một kiếm vừa rồi dường như không kém hắn!
Chẳng lẽ đệ tử tinh anh của học viện Thanh Loan chính là như thế?
Ngụy Hiền Vũ khiếp sợ, nhưng ngay sau đó lập tức cảm thấy mình thật may mắn, đồng thời sát ý trong người càng lúc càng
Bởi vì dù thế nào đi nữa, Lâm Tịch chắc chắn phải chết.
Bởi vì đây không phải là trận tỷ thí công bình giữa hắn và Lâm Tịch, mà là một cuộc vây giết.
Những tên giặc cỏ này không phải là đối thủ Lâm Tịch, nhưng cứ mỗi lần đánh chết một tên giặc cỏ, hồn lực Lâm Tịch lại tiêu hao một phần.
Hiện giờ tu vi của hắn và Lâm Tịch không sai biệt nhiều lắm, nên hắn hiểu rằng bảy mươi tên giặc cỏ này đã đủ làm hồn lực Lâm Tịch mất hết.
Đến lúc đó, hắn đã có thể dễ dàng giết chết Lâm Tịch.
Huống chi, bên cạnh hắn còn có một Từ Trữ Thân nửa người nửa ma, nhưng tu vi còn cao hơn hắn.
Phá vòng vây, có thể trốn đi đâu?
Hơi căm hận nhìn thoáng qua Từ Trữ Thân vẫn đang điên cuồng cười cười bên cạnh mình, Ngụy Hiền Vũ dẫn theo hai con Thiên phục thát, lạnh lùng đi tới phía trước.
...
"Ầm!" "ầm!" "ầm!"
Một gã giặc cỏ thân thể cao lớn từ bên trái Lâm Tịch phóng nhanh tới. Khi một gã giặc cỏ trước người gã bị Lâm Tịch dùng kiếm chém ngã ra sau, chỉ nghe thấy gã rống to một tiếng, rồi không để ý tới trọng tâm của mình, vung chiến phủ trong tay lên cao và kết hợp với thế tới của mình để chém ngang hông Lâm Tịch.
Lâm Tịch nhìn một gã giặc cỏ đằng trước, tựa hồ không rảnh để bận tâm đến một búa cuồng bạo này. Nhưng ngay khi chiến phủ đã chém tới gần mình, hắn lại nhẹ nhàng ngảy lên, thoạt như chỉ nhẹ nhàng phát lực, nhưng lại nhảy lên đầu tên giặc cỏ này.
Mũi chân hắn khẽ phát lực vào ngay đỉnh đầu tên giặc cỏ đã mất trọng tâm này, xương cổ gã lập tức phát ra tiếng nứt chói tai, nguyên phần cổ bị hãm sâu vào trong ngực, máu tươi từ trong miệng phun ào ra bên ngoài, ngã tới phía trước.
Thân thể đang ở trên không trung nhưng Lâm Tịch lại khống chế hơi nghiêng về trước, cố gắng duỗi thẳng tay ra, khiến đoản kiếm trong tay hắn chuẩn xác đâm mạnh vào một tên giặc cỏ vừa mới mở miệng ra ở ngay đằng trước.
Mũi kiếm sắc bén đâm thẳng xuống, trực tiếp khoét sâu một con mắt của tên giặc cỏ này.
Sau khi giết chết tên giặc cỏ này, Lâm Tịch ổn định rơi xuống đất, chợt phát hiện phía trước mình đã không còn bóng người nào, toàn bộ giặc cỏ đã bị hắn vứt ở phía sau.
Lâm Tịch điều chỉnh hô hấp và bước đi của mình, lướt nhanh vào cánh đồng hoa oải hương màu tím bên cạnh, bỏ xa đám giặc cỏ đang ở đằng sau. Đồng thời, hắn hỏi nhanh Trì Tiểu Dạ ở trên lưng:
- Nơi cô định liều mạng với họ là nơi nào vậy?
- Khe suối Quỷ dương.
Trì Tiểu Dạ hạ giọng, trực tiếp trả lời:
- Một ao bùn có rất nhiều cây quỷ dương, ngươi có thể hiểu đấy là một lòng sông bùn khổng lồ có thể vùi lấp bất cứ người nào.
Lâm Tịch không hiểu được, hỏi lại:
- Lòng sông?
Trì Tiểu Dạ nói:
- Mặc dù phần lớn địa hình vùng đất hoang vu là bình nguyên xen lẫn sông ngòi, nhưng địa thế luôn có cao thấp khác nhau. Có nhiều nơi sẽ trầm tích lại tạo thành hồ trên mặt đất. Những hồ nước này vốn chỉ do bùn nhão tự nhiên chồng chất lên, thỉnh thoảng sẽ bị sụp vỡ, khi đấy có rất nhiều nước chảy ra ngoài, nhanh chóng tạo thành nước lũ. Một khi nước chảy hết, những hồ này sẽ bị cạn, lũ sẽ tự nhiên mất đi. Sau đó, đợi đến lúc nước ngầm chảy qua làm cho hồ nước cao hơn, lại sẽ có một đợt nước lũ khác. Khe suối Quỷ Dương chính là một lòng sông được tạo thành do nước lũ chảy qua cọ rửa mà thành.
Lâm Tịch suy nghĩ rồi nói:
- Hiện giờ khe suối Quỷ Dương này còn nước lũ chảy qua không?
Trì Tiểu Dạ nói:
- Ta bảo ngươi đi tói đó là vì phía đông khe suối Quỷ Dương chính là một hồ lớn, có lẽ quân đội Vân Tần các ngươi còn chưa xâm nhập sâu đến như vậy. Với hồ nước lớn như vậy, một ngày sẽ có đến mười mấy đợt nước lũ đổ xuống. Khe suối Quỷ Dương có rất nhiều nhánh rẽ, không thể biết được là cơn lũ sẽ chảy qua các nhánh nào. Với thực lực người tu hành chúng ta, nếu như bị nước lũ cuốn đi trong các nhánh rẽ, có lẽ còn chưa đến nỗi bị mất mạng, nhưng cho dù là người tu hành Thánh sư, chỉ sợ họ cũng không thể ổn định thân hình được. Chúng ta đi tới đó, nếu như còn có người tu hành khác lợi hại hơn đuổi theo, vừa lúc lại có nước lũ cuốn tới, cho dù người tu hành đuổi theo không bị nước lũ cuốn đi, chúng ta cũng có thể tự mình nhảy vào trong nước lũ, theo đó trốn thoát.
Lâm Tịch lập tức ngẩn người:
- Lợi dụng hồng thủy để chạy trốn? Cô thật là điên cuồng.
- Tuy nhiên, chúng ta phải tìm cách giết chết hai con Thiên phục thát kia.
Trì Tiểu Dạ lạnh lùng nói:
- Nếu không, chỉ cần họ tìm kiếm dọc theo khe suối Quỷ Dương, họ vẫn dễ dàng tìm thấy chúng ta trên mặt đất.
Lâm Tịch gật đầu, nói:
- Cho nên, chúng ta vẫn phải dốc sức liều mạng với đám người kia trước...còn xa lắm không?
Trì Tiểu Dạ nói:
- Với tốc độ hiện nay của ngươi, còn khoảng năm sáu đình nữa sẽ tới.
...
Những gì Trì Tiểu Dạ vừa nói đều đúng.
Sau khi tiếp tục dọc theo rừng hoa oải hương màu tím chạy tới trước khoảng năm sáu đình nữa, Lâm Tịch đột nhiên vừa đi tới một thế giới khác.
Nếu như không phải Trì Tiểu Dạ đã nói từ trước, hắn tuyệt đối không thể ngờ rằng vùng đất bị hãm sâu xuống đất đến sáu bảy thước này lại là một lòng sông.
Bởi vì lòng sông này thật sự quá lớn, trong bóng đêm như vậy không thể nào nhìn thấy điểm cuối là ở đâu.
Xung quanh là những bề mặt bị nước bùn khô nứt nẻ bám vào, thỉnh thoảng còn có những gốc cây hình dáng thấp bé và kỳ lạ cắm sâu vào bên trong, điều đầu tiên hắn liên tưởng đến khi nhìn thấy nơi này đó là một cái hồ lớn ở sa mạc đã bị khô cằn nhiều năm.
Trong lòng sông rộng rãi này còn có một điểm nhấn khác, đó là những khe rảnh sâu dài, bên trong có những dòng nước đen rất nhỏ đang lưu chuyển, hoặc là những đám bùn màu đen sắp khô cạn.
Lâm Tịch để Trì Tiểu Dạ xuống, xoay đầu nhìn nàng nói:
- Ở đây đợi bọn chúng?
Trì Tiểu Dạ nhìn mảnh đất u ám như thường ngày có rất nhiều ma quỷ lui tới, trả lời ngắn gọn:
- Đúng.
Lâm Tịch ngồi xuống lòng sông, nhắm mắt lại, bắt đầu điều tức.
Trì Tiểu Dạ liền giật mình:
- Ngươi muốn làm gì?
Lâm Tịch bình thản nói:
- Minh tưởng tu hành, bổ sung hồn lực.
Trì Tiểu Dạ càng sửng sốt:
- Ít thời gian như vậy mà ngươi còn muốn minh tưởng tu hành, bổ sung hồn lực?
- Lão sư ta từng nói cường giả chính là những người có thể minh tưởng để bổ sung hồn lực ngay trên chiến trường.
Lâm Tịch nói:
- Ta muốn xem thử mình có làm được hay không.
Trì Tiểu Dạ không nói thêm gì nữa.
Sau đó nàng phát hiện mặc dù Lâm Tịch không thể thực hiện được như các cường giả hắn đề cập tới, bất cứ lúc nào cũng có thể nhập định, tiến vào minh tưởng tu hành, nhưng tốc độ Lâm Tịch minh tưởng thật sự là rất nhanh. Ở trong hình huống như vậy, nếu đổi là nàng, sợ rằng cũng không thể làm được