Tiếng ma sát kim khí cực kỳ chói tai, phi kiếm điên cuồng xoáy mạnh cắt nát sương mù và cành lá, từng ánh lửa chói mắt lóe lên, khiến cho đám người Lâm Tịch thấy rõ vị trí Đông Vi vốn đang ẩn mình không ai hề hay biết.
Trong thoáng chốc, bộ áo bào ngoài thân Đông Vi đã bị thanh phi kiếm bay với tốc độ cao kia xé nát thành phấn vụn, bị ánh lửa dẫn đốt biến thành vô số ngọn lửa nhỏ nhanh chóng lụi tàn trong không trung.
Tiểu kiếm mỏng mà trong suốt không ngừng chém mạnh vào, nhiệt độ thân kiếm cũng tăng lên rất nhanh, trở nên hơi ửng đỏ. Nhưng không biết thanh tiểu kiếm trong suốt này được làm từ chất liệu nào, tuy tấn công nãy giờ nhưng không hề có dấu hiệu bị hư hại hay mềm hóa, lưỡi kiếm vẫn cứng rắn và sắc bén, không một chút hao mòn.
Bộ giáp Đông Vi mặc đằng sau tấm áo bào màu đen đã hiển lộ ra ngoài.
Đây là một bộ áo giáp màu đen thoạt nhìn trông rất mềm mại, nhưng lại toát ra một khí thế vô cùng kinh người.
Từng mảnh từng mảnh tấm giáp kim loại, giống những từng lông chim phượng, chặt chẽ và nghiêm mật hội tụ lại chung một chỗ. Bên trong những phù văn rất nhỏ mắt thường không thể nhìn rõ đấy có những luồng ánh sáng màu đen đang lượn lờ, tập trung lại tạo thành một con chim thanh loan ngay trên người Đông Vi, lại có vài luồng ánh sáng màu đen khác chảy xuôi dưới chân ông ta, trông như những cái đuôi thật dài.
Bộ áo giáp này trông như từng sợi lông chim hội tụ lại mà thành, nhưng được hồn lực của Đông Vi quán chú vào, nên bộ giáp rất tự động kéo dài vươn ra, bao trùm toàn thân thể ông ta, ngay cả hai mắt ông ta cũng được hai miếng kim khí mỏng và trong suốt che kín.
Tuy bị thanh phi kiếm kia không ngừng đâm chém mạnh vào, nhưng trên bộ áo giáp Đông Vi đang mặc không hề có một vết xước nho nhỏ nào.
- Hồn binh học viện Thanh Loan...thật sự là thiên hạ vô song.
Giọng nói giống như có vô số cái miệng trong suốt cùng lúc tụ lại lại vang lên.
Học viện Thanh Loan kiêu ngạo không chỉ vì có vinh quang của Trương viện trưởng để lại, mà còn vì ở đấy có rất nhiều người tu hành mạnh mẽ thế gian không hay biết, lại có rất nhiều hồn binh cường đại thế nhân không thể tưởng tượng nổi.
...
Viên tướng lãnh Vân Tần lạnh lùng cầm chiến phủ trong tay sải bước chạy như điên tới phía sau nữ nhạc công mặc hồng sam. Sau khi gật đầu chào hỏi với mấy người Lâm Tịch, ông ta chợt xoay người, đứng thẳng cầm chặt rìu, nhìn từng ánh lửa lóe lên rồi tắt đi do thân kiếm mỏng nhẹ va chạm với bộ giáp màu đen kia tạo ra.
Ông ta cũng hiểu rõ với tu vi của mình hiện giờ, lúc này không thể xen tay vào được. Đây là một trận chiến hội tụ rất nhiều người tu hành mạnh mẽ, là đại chiến thế gian khó có, nhưng kết quả cuối cùng vẫn phụ thuộc vào trận chiến giữa Đông Vi và người tu hành núi Luyện Ngục. Hiện giờ ông ta chỉ có thể đứng kề cạnh nữ nhạc công mặc hồng sam, phòng ngừa thanh phi kiếm kia đột nhiên quay trở về tấn công, đồng thời trợ giúp nữ nhạc công mặc hồng sam đối phó với người tu hành Huyệt man cả người trông như ngọn đuốc, thực lực hơn ông ta.
Lâm Tịch đập tắt ánh lửa trên người mình, mặc dù làn da bên ngoài vẫn bị bỏng rát đau đớn, nhưng thâm tâm và lòng bàn tay hắn lại đang bị khí tức lạnh lẽo bao phủ.
Tuy hiện giờ trông Đông Vi như một chiến thần được đúc bằng sắt lạnh lẽo, bộ giáp ông ta đang mặc tựa hồ vĩnh viễn không thể bị tổn hại, nhưng Lâm Tịch lại nhớ rất rõ lời An Khả Y căn dặn: bất kỳ bộ giáp nào dù cường đại đến đâu cũng sẽ có khe hở. Hơn nữa, hắn là đệ tử thân truyền của Đông Vi, hắn biết rõ sự mạnh mẽ của Phong hành giả là ở đâu. Hắn biết nếu Đông Vi có thể phát hiện được đối phương ở đâu, vậy cây tên vừa rồi chắn chắn sẽ không bắn phi kiếm, mà là trực tiếp tấn công Thánh sư núi Luyện Ngục.
Cho đến lúc này, Lâm Tịch biết với năng lực của giảng viên của mình, chỉ cần xác định được vị trí của đối phương, Đông Vi vẫn có thể ổn định bắn được một cây tên, nhưng vì Đông Vi cuối cùng vẫn không thể phát hiện được đối thủ của mình đang ở đâu, nên ông ta không thể nào hoàn thủ.
...
Đôi tay nữ nhạc công mặc hồng sam không ngừng khảy đàn.
Bởi vì vận dụng hồn lực vượt quá cực hạn thân thể, cho nên ở ngay đầu móng tay nàng ta không ngừng có máu tươi chảy ra ngoài. Mỗi khí có một luồng khí tức bàng bạc từ trên người nàng phát ra, lại có thêm những giọt máu tươi xuất hiện.
Vô số khe rãnh xuất hiện ngay trước người nàng.
Một đống nước bùn hóa thành lợi kiếm, cấp tốc bay tới tấn công người tu hành Huyệt man. Tiếp đấy, lại có những dòng nước bùn khác từ nơi khác chảy xuôi tới, bổ sung những khe rãnh sâu, sau đấy, nước bùn trước người lại được nàng dùng hồn lực sử dụng.
Những thanh phi kiếm được tạo từ nước bùn bị nhiệt độ kinh khủng trên người tu hành Huyệt man đốt cháy thành hơi nước, một chút bùn đất đính trên người gã, khiến cho khắp người gã bắt đầu xuất hiện một tầng bùn đất dơ dáy.
Bởi vì loại bùn đất này rất dính, được nhiệt độ đốt nên càng dẻo và bền chắc hơn, không những không bị khí tức và ngọn lửa quanh người gã đánh rơi xuống, mà còn dán chặt trên làn da gã.
"Phốc!"
Một ngụm máu tươi từ trong miệng nữ nhạc công phun ra ngoài. Sau khi đánh rớt tấm khăn hồng che mặt mình, một khuôn mặt trắng sứ xinh đẹp hiện ra ngoài, ở khóe miệng có một nốt ruồi nhàn nhạt.
Sau khi phun máu tươi ra bên ngoài, hồn lực trong cơ thể nữ nhạc công mặc hồng sam gần như cạn kiệt. Bởi vì không còn hồn lực hỗ trợ nữa, nên mặc dù mười ngón tay vẫn chuyển động trên dây đàn, nhưng không những không thể phát huy được sức mạnh của hồn binh mà còn bị dây đàn cứa sâu vào trong da thịt.
Tiếng đàn ai oán nỉ non với trời cao bỗng nhiên im lặng.
Nữ nhạc công mặc hồng sam để hai tay lên đàn cổ, thầm cúi đầu xuống. Nàng đã sử dụng hết sức mạnh của mình, đồng thời biết kể từ thời khắc đó, trận đại chiến này không còn liên quan đến mình nữa.
Nhưng ngay lúc này, viên tướng lãnh Vân Tần cầm chiến phủ vẫn đang đứng bên cạnh bỗng nhiên lướt qua người nàng, giống như một con báo đã rình mồi từ lâu bây giờ mới nhảy ra ngoài, kiên quyết xông tới người tu hành Huyệt man kia.
Người tu hành Huyệt man điên cuồng gào thét.
Từ khí tức không ngừng tăng lên trên người tướng lãnh Vân Tần, gã biết đây mới là thời khắc nguy hiểm nhất mình đã từng đối mặt. Hai chân gã giẫm mạnh lên mặt đất, lún sâu vào trong đất bùn, khiến đất bùn xung quah bị thiêu đốt sạch sẽ biến thành những miếng đất khô cằn, sau đấy gã tung quyền, mạnh mẽ đánh tới phía trước.
Đây cũng là lúc viên tướng lãnh Vân Tần đã nhảy lên thật cao, chiến phủ nắm chặt trong tay vung lên chém xuống.
Hai người nắm chặt thời cơ cực kỳ tinh chuẩn, hơn nữa, dường như hai người cũng không muốn dùng bất kỳ kỹ xảo hoa lệ nào, nên đã dùng phương thức đơn giản nhất để phân thắng bại.
Lưỡi búa vốn đang phát sáng chói mắt bỗng nhiên tối hẳn đi, toàn bộ ánh sáng giống như dòng nước, tập trung lại ngay mép lưỡi búa.
Quả đấm của người tu hành Huyệt man va chạm mạnh mẽ với lưỡi búa của ông ta.
"Ầm!"
Một vòng sóng xung kích xen lẫn với ngọn lửa lấy hai người làm trung tâm nổ tung. Mặt đất dưới chân người tu hành Huyệt man nứt ra giống như những mạng nhện chằng chịt, từng miếng từng miếng đất khô cằn bật tung lên.
Quả đấm của gã biến thành nơi máu tươi và da thịt lẫn lộn với nhau, ngọn lửa trên người cũng nhanh chóng biến mất. Thân thể khôi ngô như núi cao đấy sau khi đứng vững dưới những đợt tấn công liên hồi của nữ nhạc công mặc hồng sam cuối cùng đã mệt mỏi ngồi xuống ngay đó, từ vô số lỗ chân lông trên cơ thể, từng tia máu nóng ẩn sâu bên trong rối rít phun ra bên ngoài.
Chỉ trong nháy mắt, gã đã biến thành một người máu.
Tướng lãnh Vân Tần tay nắm chặt chiến phủ cũng bị đánh bay ra ngoài.
Đầu và lông mày ông ta bị ngọn lửa cực nóng đốt cháy, da thịt bắt đầu cháy đen. Ngay lúc quả đấm của người tu hành Huyệt man va chạm với đầu lưỡi búa, khi da thịt của người tu hành Huyệt man bị cắt sâu, ngay lập tức đã có mười mấy tia máu tươi đánh lên người ông ta.
Mười mấy tia máu tươi đấy giống như những cây tên cực nóng đốt lên bộ giáp đen ông ta đang mặc, đâm thẳng vào trong cơ thể ông ta, đốt cháy máu tươi và nội tạng.
- A!
Ông ta ngã mạnh xuống nước bùn, không ngừng ho khan, rồi cứ thế nằm ở đấy, không thể nào đứng lên được nữa.
- Hỏa vương!
Thiếu nữ có đôi mắt xanh khóc thảm, thân thể nhỏ nhắn lung lay xông tới người tu hành Huyệt man đã biến thành người máu đang ngồi dưới đất.
Lâm Tịch và Ngải Khí Lan không hẹn mà cùng lúc chạy như điên tói chỗ viên tướng lãnh Vân Tần.
Đến bây giờ, trận chiến này đã trở nên vô cùng thảm thiết.
...
Trong tíc tắc đấy, tốc độ thanh phi kiếm đánh lên người Đông Vi bỗng nhiên tăng nhanh hơn rất nhiều.
Phi kiếm mỏng nhẹ không ngừng chém lên vị trí hơi chếch dưới vai phải Đông Vi. Cứ mỗi lần chém vào, thanh phi kiếm đấy lại cấp tốc lui về phía sau, sau đấy đột nhiên tăng tốc tấn công tới. Tuy người đang quan sát chỉ có thể nghe thấy vài tiếng "keng!", "keng!", nhưng thật tế trong lúc đấy, thanh phi kiếm kia đã chém vào bộ giáp Đông Vi đang mặc hơn trăm lần.
Nữ nhạc công mặc hồng sam đã cúi đầu xuống bỗng nhiên xoay người nhìn về chỗ Đông Vi.
Lâm Tịch đang chạy như điên tới chỗ viên tướng lĩnh Vân Tần đã nằm xuống cũng đột nhiên sững người, nhanh chóng xoay người lại với một tốc độ nhanh nhất hắn có thể thực hiện được.
Mặc dù với tu vi hiện giờ hắn không thể nào hiểu được cảnh giới Thánh sư, nhưng hắn hiểu rõ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi lại thúc dục phi kiếm chém giết với một tốc độ kinh khủng như vậy chắc chắn sẽ cần rất nhiều hồn lực quán chú vào, giống như là vận dụng toàn bộ hồn lực trong người mình, không còn giữ lại gì cả. Có thể nói tên Thánh sư núi Luyện Ngục cũng là một người rất biết cách nắm chặt thời cơ, hiểu rằng đã đến hồi quyết chiến cuối cùng với Đông Vi.
Trong lúc Lâm Tịch xoay người lại, sau hơn trăm lần bị phi kiếm liên tục chém vào, một tấm kim loại ở ngay vị trí hơi chếch dưới vai phải Đông Vi đã bị đẩy lên trên, lộ ra một khe hở chỉ có Đông Vi và Thánh sư núi Luyện Ngục mới có thể cảm giác được.
Đông Vi dùng tay vỗ mạnh vào chỗ đấy.
Ý định của Đông Vi rất rõ ràng, ông ta muốn dùng bàn tay của mình che chỗ đấy lại, nhưng thanh phi kiếm kia đột nhiên tăng tốc hơn, tạo thành một luồng sáng mờ nhạt ở ngay khoảng giữa bàn tay Đông Vi và phần giáp vừa lộ ra bên ngoài.
"Xoẹt!"
Phi kiếm mỏng nhẹ dọc theo bàn tay Đông Vi, xuyên qua khe hở rất nhỏ trong bộ giáp tinh tế và chắc chắn Đông Vi đang mặc, giống như đầu lưỡi của một con quỷ, tham lam thè ra liếm một cái.
Máu tươi nóng hổi từ khe hở bộ giáp phun ra bên ngoài.
Phi kiếm mỏng và trong suốt này bị bàn tay Đông Vi ngăn chặn. Hai bên giằng co với nhau tạo thành những chấn động nho nhỏ và âm thanh chói tai vô cùng khó nghe. Tuy nhiên, chỉ một lúc sau, cánh tay phải nắm trường cung to lớn của Đông Vi đã vô lực thả xuống.
"Xoẹt!"
Nhờ có máu tươi trơn đang chảy xuôi, thanh phi kiếm kia rốt cuộc đã phát lực được, khó khăn thoát khỏi lòng bàn tay Đông Vi.
Bỗng nhiên có một tiếng kêu đau đớn vang lên khắp bốn phương tám hướng trong không trung, dường như cuộc giằng co vừa rồi đã khiến sức mạnh của tên Thánh sư núi Luyện Ngục cạn kiệt.
Nữ nhạc công mặc hồng sam và Đông Vi cách xa nhau mấy trăm bước, mà ngay lúc tiếng rên đau đớn này vang lên, bỗng nhiên có một cơn gió khác thường làm nhiễu loạn đi màn sương nhạt ở ngay trên bầu trời bao la phía trên hai người.
Đông Vi và Lâm Tịch là những người đầu tiên phát hiện cơ gió khác thường này, lập tức ngẩng đầu.
Sau đấy họ thấy có một cơn gió phá tan màn sương nhạt trên không trung, một thân ảnh nhẹ nhàng đáp xuống.
Đó là một bóng người sau lưng có đôi cánh kim loạt rất dài, một cái có ánh sáng màu đen bao quanh, một cái có ánh sáng màu xanh lượn lờ.
Nữ nhạc công mặc hồng sam vừa nhìn thấy bóng người này, khóe miệng nàng không khỏi hơi cau có tạo thành một nụ cười khổ tối nghĩa.