Tiên Ma Biến

Chương 26: Người lữ hành của đế quốc.

Trước Sau

break
Trong khí trời lạnh giá sáng sớm, Mộc Thanh dẫn tất cả tân đệ tử khoa Chỉ Qua ra khỏi lầu tân sinh, cười nhạt:

- Bắt đầu từ hôm nay ta sẽ không đưa đón các ngươi nữa, ra hay vào các ngươi cũng phải tự đi.

Sau lưng Mộc Thanh, Lâm Tịch cảm thấy cái thang màu đồng xanh đằng sau cánh cửa mở rộng kết hợp với tòa lầu màu xanh lá hình dạng ngôi đền lại giống như một con quái thú đang ngủ đông.

Cũng như người đại thúc trung niên kia, Lâm Tịch luôn nghĩ một khi đã đến đây thì phải sống cho thật tốt, phải nhìn kỹ thế giới đầy màu sắc tươi đẹp này. Ngay lúc đó có vài tiên hạc bay ngang qua tòa lầu bằng đồng màu xanh lá, kết hợp với nữ tử mặc áo bào đen đứng vững ở dưới tạo thành một hình ảnh hắn khó nhìn thấy khi ở thế giới trước, làm cho hắn phải rung động không thôi.

- Lão sư môn học đầu tiên của chúng ta chính là ông ta?

Lý Khai Vân đi tới đứng cạnh Lâm Tịch lại không có tâm tình thưởng thức cảnh vật như hắn. Lúc này có một bóng người bỗng nhiên từ trong một ngôi nhà ngói màu đen ở bên cạnh bước ra, vừa thấy người này các tân đệ tử khoa Chỉ Qua lập tức im lặng, đứng yên.

Người đang tới chỗ bọn hắn chính là giảng viên độc nhãn sắc mặt lạnh lẽo ngày hôm qua.

Thật sự Lâm Tịch cảm thấy người giảng viên độc nhãn này không có gì đáng sợ, nhiều lắm ông ta cũng chỉ hơn giáo sư Snape trong truyện Harry Potter một con mắt mù, già hơn mười mấy tuổi. Ngược lại có vài tân đệ tử khoa Chỉ Qua lúc này đứng không yên, bước chân lảo đảo, bộ dáng mỏi mệt lại thu hút sự chú ý của hắn hơn.

- Bọn họ làm sao vậy?

Lâm Tịch tò mò thấp giọng hỏi Lý Khai Vân.

- Mấy người bọn hắn hôm qua bị lạc trong hành lang cả đêm, đến sáng nay mới được giảng viên Mộc Thanh dẫn ra ngoài.

Trả lời câu hỏi của Lâm Tịch chính là Hoa Tịch Nguyệt, người nữ đệ tử cao gầy đến từ hành tỉnh Bắc Miêu này hơi hăng hái nhìn Lâm Tịch, nói:

- Hôm qua tòa lầu này vây khốn không ít người, nhưng phần lớn không có xui xẻo đến mức chạy loạn rồi tìm không được đường ra như bọn họ. Sao vậy, đêm hôm qua ngươi không chạy loạn à?

Lâm Tịch cười cười, nói:

- Nhìn ta rất giống người thích chạy loạn khắp nơi lắm à?

- Ngươi đừng quên ngươi là người đầu tiên chạy vào phòng ta.

Hoa Tịch Nguyệt hoàn toàn không suy nghĩ đến ý nghĩa khác trong câu Lâm Tịch vừa nói, nàng nói tiếp:

- Ta thấy ngươi nhìn bất cứ vật gì việc gì đều tỏ ra rất niềm nở thích thú, giống như chúng có một ma lực gì đó hấp dẫn ngươi vậy. Có phải nhờ điều này mà ngươi mới trả lời được câu hỏi kỳ quái của vị giáo sư khoa Ngự Dược lúc nhập thí hay không?

Lâm Tịch cười càng tươi hơn:

- Coi như ngươi nói đúng đi, nhưng ta cũng không nóng lòng muốn xem mọi thứ đâu...Có thể đợi người khác nói là đã nhìn thấy vật đó có hình dạng thế nào, ta đi nhìn cũng không muộn, nên tối hôm qua ta đã ở trong phòng chứ không đi lung tung.

Hoa Tịch Nguyệt liếc mắt nhìn Lâm Tịch một cái, nói:

- Tối hôm qua có hai người phát hiện lầu tân sinh còn lớn hơn chúng ta tưởng tượng nhiều lắm, không chỉ có khu vực chúng ta đang ở mà còn có đường nối thông với lòng núi, phía dưới lầu có rất nhiều đồ vật gì đó.

- Vậy ngươi tìm hiểu xong nhớ nói ta biết nhé.

- Ngươi...

- Chỉ đùa một chút, không cần phải phản ứng như thế.

Lâm Tịch cười ha ha, nói tiếp:

- Nếu như sau này có ngày nào không bị mấy môn học quấy nhiễu chúng ta có thể tìm kiếm. Giảng viên Mộc Thanh không phải đã nói cả học viện Thanh Loan này trừ những nơi bắt buộc phải có học phần mới tiến vào được, những chỗ khác chúng ta có thể tùy ý ra vào mà. Chắc chắn còn rất nhiều nơi chúng ta phải khám phá.

"Xôn xao"

Ngay lúc ngày, đột nhiên các tân đệ tử khoa Chỉ Qua xung quanh Lâm Tịch ồn ào hẳn lên, mọi người đang bàn tán gì đó.

Lâm Tịch kinh ngạc quay đầu, thấy hầu như các tân đệ tử có xuất thân Kim Chước đều đang nhìn chằm chằm vào trước ngực giảng viên độc nhãn mặc áo bào đen.

Trên lồng ngực ông ta có hai quả huy chương, một quả có hình dáng tấm chắn, màu vàng, bên trên có hoa văn bụi gai; một quả khác có màu bạc, hoa văn lưu tinh.

- Huy chương Bụi Gai và huy chương Trụy Tinh!

Ban đầu Lý Khai Vân cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra như Lâm Tịch, nhưng sau khi thấy hoa văn hai quả huy chương này hắn liền biến sắc, ban đầu là kính sợ, sau đó là kính nể và kinh hãi.

Hai quả huy chương này ở trên bộ áo bào màu đen vô cùng chói mắt, bởi vì đi kèm với nó chính là vinh quang bất diệt.

- Chỉ những người đã từng hai lần thi hành nhiệm vụ ám sát nguy hiểm hoặc cứu người mới có thể được ban huy chương Bụi Gai; chỉ những người trong chiến đấu có biểu hiện siêu phàm và dũng khí siêu nhiên mới được ban cho huy chương Trụy Tinh, đây là biểu tượng vinh quang vô thượng của đế quốc. Trong một năm, cả đế quốc chúng ta chỉ ban phát ra ngoài khoảng hai mươi mấy miếng huy chương này.

Thấy Lâm Tịch dường như chưa hiểu rõ ràng, Lý Khai Vân vừa run người vừa giải thích.

Một nửa là ánh sáng ban mai mặt trời từ phương đông chiếu đến, một nửa là vinh quang vô thượng ẩn chứa trong hai quả huy chương, hai điều này kết hợp lại làm cho các tân đệ tử cảm thấy vị giảng viên đang từ sườn đông đi tới vô cùng chói mắt.

- Theo ta tới đây.

Người giảng viên độc nhãn mặc áo bào đen chỉ nói bốn chữ như thế, dẫn các tân đệ tử tới trước một đoạn hàng lang bị gãy, dưới hành lang bị gãy chính là vách đá.

Một cái cầu trượt bằng tơ bạc có kích thước lớn như ngón cái cùng một sợi xích màu bạc song song với nhau nối thông tới một sơn cốc phía dưới. Bên trên cầu trượt tơ bạc có một cái nút để người ta cột chân vào. Muốn dùng cầu trượt tơ bạc thì tay phải cầm chặc sợi xích sắt, chân cột vào cái nút bên dưới, sau đó trượt xuống.

- Nếu như các ngươi không quá ngớ ngẩn thì chắc đã biết đây là cầu trượt tơ bạc qua lời giới thiệu của giảng viên Mộc Thanh. Triệu Khả An, bước ra khỏi hàng!

Một thiếu niên gầy lùn đến từ lăng Bắc Triều thất kinh, run run đi ra.

- Dùng sức nắm chặc, sau đó trượt xuống.

Giảng viên độc nhãn mặc áo bào đen nhìn thoáng qua quyển sách trong tay, coi kỹ tư liệu về Triệu Khả An, nói một câu đơn giản.

Triệu Khả An liếc mắt xuống dưới, thấy trước mắt mình là vách đá cao mấy trăm thước thì không dám làm theo.

- A!

Một tiếng thét chói tai vang lên, giảng viên độc nhãn mặc áo bào đen không chút thương tình đá vào mông Triệu Khả An một cái, người thiếu niên này trực tiếp theo cầu trượt tơ bạc trượt xuống dưới.

- Cứ...cứ trượt như vậy sao? Lỡ như tay nắm không chặc thì sao bây giờ?

Trong tiếng thét chói tai của Triệu Khả An, một tân đệ tử khoa Chỉ Qua hoảng sợ đến nỗi hai chân run cầm cập, nhỏ giọng hỏi.

- Vậy thì té chết.

Giảng viên độc nhãn hung dữ nhìn tân đệ tử này, khinh miệt nói:

- Nếu như cả cái này cũng không làm được thì cứ té chết ở đây, miễn sau này làm mất mặt học viện. Ngươi tên gì?

- Đồ Hiểu Mộng.

- Tốt, bây giờ đến phiên ngươi.

-...

"Phốc"

Thấy người đệ tử này cũng bị giảng viên độc nhãn đá vào mông một cái, sắc mặt trắng bệch lao xuống bên dưới, Lâm Tịch không nhịn được cười ra tiếng.

- Ngươi tên gì?

Ngay lập tức vị giảng viên độc nhãn này liền xoay người nhìn chằm chằm vào Lâm Tịch.

- Lâm Tịch.

Việc sau đó đúng như dự đoán của mọi người, Lâm Tịch từ từ đi tới trước cầu trượt tơ bạc trong ánh mắt hả hê của Mộ Sơn Tử và Cừu Lộ. Nhưng hai người này trong nháy mắt liền há mồm mở to mắt khi nhìn thấy Lâm Tịch rất tự nhiên trượt xuống dưới, vị giảng viên độc nhãn còn chưa nói hay làm gì cả.

...

Tâm tình Lâm Tịch lúc này phải nói là rất nhẹ nhàng và hưng phấn, khung cảnh tự nhiên nguy nga cùng với vô số tòa lầu, đền đài giữa sơn cốc làm cho hắn cảm thấy việc dùng cầu trượt tơ bạc này đi xuống còn thú vị hơn việc dùng cáp treo ở kiếp trước rất nhiều.

Hắn xuyên qua gió, xuyên qua những đám sương sáng sớm, xuyên qua những mùi hương thơm ngát từ khu rừng bên dưới tỏa ra, cuối cùng là rơi xuống một lớp vải bông thật dầy ở dưới đất. Hai người đệ tử khoa Chỉ Qua tới nơi trước hắn giờ phút này sắc mặt trắng bệch, thấy Lâm Tịch tự nhiên như vậy liền nhìn hắn như nhìn một con quái vật, Lâm Tịch cũng không nhân từ mỉm cười với hai người này một cái, sau đó đi bộ quan sát sơn cốc.

Đây là một sơn cốc không lớn lắm, bên trên sườn dốc cách đấy không xa có trồng một vùng hoa lan màu tím, một con suối trong mát từ sườn dốc đó chảy xuống bên dưới, bên cạnh có một mảnh đất bằng, trên đấy có một căn nhà tranh trần nhà thông gió.

Không khí ở nơi đây thấp thoảng mùi hương thơm ngát nhàn nhạt, con suối trong đến mức có thể thấy đáy, bên dưới có những con cá nhỏ to bằng ngón tay bơi qua bơi lại, khi nghe tiếng người chúng không những không sợ mà còn bơi đến, vô cùng thân thiện.

Sau khi người đệ tử khoa Chỉ Qua cuối cùng rơi xuống miếng nệm bông dầy ở dưới đất, người giảng viên độc nhãn mặc áo bào đen kia kia liền giống như một con hắc ưng bay xuống, trước khi rơi xuống miếng nệm bông, ông ta lộn vòng một cái, nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.

Không nói câu nào, ông tay ngoắc ngoắc tay dẫn tất cả tân đệ tử khoa Chỉ Qua tới căn nhà tranh bên cạnh con suối.

Bên cạnh căn nhà tranh thông gió đó có một cái bàn dài thấp, phía trên có đặt một thanh trường cung màu đen, đối diện là những cái ghế ngồi làm từ cây trúc màu xanh.

Tiếng suối róc rách, gió mát thổi nhẹ qua, giảng viên độc nhãn mặc áo bào đen ngồi ngay ngắn sau cái bàn, bắt đầu giảng bài.

- Có phải các ngươi cảm thấy ta muốn khoe khoang nên mới cố ý để hai quả huy chương này trước ngực trong khi giảng bài không?

Vị giảng viên độc nhãn này lạnh lùng nhìn qua các tân đệ tử khoa Chỉ Qua.

Không người nào lên tiếng. Cho dù có người trong lòng nghĩ như vậy thì cũng không thể nào làm hành động ngay mặt chỉ trích giảng viên của mình được.

- Đây là lời dặn của Trương viện trưởng. Mỗi một giảng viên trong học viện trong ngày dạy môn học đầu tiên đều phải đeo huy chương.

- Tại sao?

Rốt cuộc cũng có tân đệ tử lớn gan lên tiếng hỏi. Người này mày kiếm mắt sáng, dáng ngồi đĩnh đạc, toàn thân tỏa khí chất con cháu nhà thế gia, trời sinh đã kiêu ngạo, chính là Độc Cô Tuyết Đình đến từ hoàng thành Trung Châu.

- Không có mục tiêu cụ thể làm sao có thể đi xa được? Cũng nhờ những tấm huy chương này mà học viện mới đứng vững đến ngày hôm nay, và cũng nhờ nó các ngươi mới có cơ hội ngồi trước mặt ta.

Giảng viên độc nhãn nghiêm nghị nhìn lướt qua từng tân đệ tử khoa Chỉ Qua, nhìn vào bộ quần áo màu lam mới tinh trên người họ:

- Nhưng các ngươi phải nhớ kỹ bộ áo bào màu đen trên người ta và bộ đồng phục học viện trên người các ngươi mới chính là huy chương quan trọng nhất. Các ngươi còn chưa làm chuyện gì đã đạt được vinh quang như vậy...cho nên, trong tương lai các ngươi nhất định phải làm những chuyện không thẹn với vinh quang hôm nay.

Một tân đệ tử khác kính sợ hỏi:

- Mỗi một giảng viên trong học viện đều có huy chương như vậy sao?

Giảng viên độc nhãn híp mắt lại, cười lạnh:

- Nếu không các ngươi lại cho rằng giảng viên học viện không đáng giá như vậy sao? Chỉ khi có ít nhất hai quả huy chương cấp bậc như vậy, ngươi mới có tư cách trở thành giảng viên học viện.

Tiếng bàn tán ồn ào lại vang lên. Hồi nãy Lý Khai Vân có nói rằng một quả huy chương như vậy ở bên ngoài đã đủ giúp người sở hữu nó có số công trận ngang với chức vị Lăng đốc, nay nghe giảng viên độc nhãn nói thế, Lâm Tịch không nhịn được nghĩ tới Hạ Ngôn Băng và Mộc Thanh...Hạ Ngôn Băng nhìn còn rất trẻ và Mộc Thanh trông rất hiền hòa như vậy đã từng làm vô số chuyện kinh tâm động phách?

break
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Thái Tử Tỷ Phu Và Cô Em Vợ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Tán Tỉnh Chàng Cảnh Sát Hình Sự
Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc