Đôi khi tiếng ve kêu mùa hè khiến con người rất phiền não.
Nhưng hiện nay, Cao Á Nam lại cảm thấy mình rất bình tĩnh và ngọt ngào.
Nàng quay mặt về phía sông lớn, nghiêng người dựa vào một đống cỏ khô, tay cầm một bức thư.
- Ngươi cũng biết nói xin lỗi với ta sao? Nếu như xin lỗi thật, vậy ngươi còn giữ chức quan Hình ti nhỏ nhoi làm gì?
Nàng nhẹ giọng tự nói với chính mình, tựa như đang trách cứ người viết thư này.
Nhưng dựa vào đôi mắt và hàng lông mi đang tự nhiên co giãn, có thể thấy nàng không hề tức giận như lời nói. Hơn nữa, khi nghĩ tới vẻ mặt của người viết thư cho mình, nghĩ tới việc hiện giờ người đó không còn là Đề bộ Hình ti trấn Đông Cảng nữa, nàng không nhịn được bật cười.
Trên sông lớn, đột nhiên có một văn sĩ mặc áo bạc "đi" tới.
Người văn sĩ áo bạc này "đi" rất nhanh trên con sông lớn, rất nhẹ nhàng, ngay cả những vệ binh ở trên những vọng lâu xa xa cũng không chú ý tới.
Chỉ đến khi người văn sĩ này còn cách mình năm sáu chục bước, Cao Á Nam mới phát hiện ông ta.
Đây là một người đàn ông trung niên có vóc dáng gầy guộc, khuôn mặt tuấn tú, dung mạo có mấy phần giống Cao Á Nam, trời sinh đã có sự chính khí và uy nghiêm không nói nên lời.
Dưới chân ông ta có hai miếng gỗ rất mỏng, giống như dính liền vào chân ông ta. Từ đầu kia bờ đi đến đây, đôi hài vải màu đen ông ta đang mang không dính một giọt nước.
Đây là một người tu hành mạnh mẽ đến mức làm người ta không thể tưởng tượng được.
Nhưng khi nhìn thấy người văn sĩ mặc áo bạc nghiêm nghị chính khí này, Cao Á Nam lại không quá giật mình. Nàng chỉ lặng lẽ cất lá thư trong tay, đứng lên, nét tươi cười ngọt ngào khi nãy hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự trầm mặc thản nhiên.
Văn sĩ áo bạc này tới trước mặt nàng, lẳng lặng nhìn nàng.
- Phụ thân.
Cao Á Nam lãnh đạm thi lễ với ông ta.
Một thoáng buồn khẽ hiện lên trong mắt văn sĩ mặc áo bạc, ông ta thấp giọng nói:
- Ta tới thăm con, con không vui sao?
Cao Á Nam không nói gì, nhưng nàng cũng không muốn chối bỏ, chỉ gật đầu.
Văn sĩ mặc áo bạc rất hiểu Cao Á Nam là người như thế nào, ông ta đành bất đắc dĩ chấp nhận việc này.
- Vì muốn con và mẫu thân con an toàn, nên ta mới không để hai người bên cạnh ta.
Văn sĩ mặc áo bạc nhìn Cao Á Nam thật lâu, rốt cuộc thở dài, sau đó cùng với Cao Á Nam ngồi xuống đống cỏ khô.
Cao Á Nam ngồi xuống, nhìn nước sông đằng trước, nói:
- Nữ nhi biết.
Văn sĩ áo bạc gượng cười, nói:
- Nhưng con vẫn hận ta.
- Chỉ là không thích.
Cao Á Nam lắc đầu.
Văn sĩ áo bạc nhìn vầng trán Cao Á Nam, thấy nàng đã trưởng thành như vậy, càng lúc càng thấy yêu thương. Nhưng nghĩ tới việc mình không thể thân cận nàng như những đôi phụ nữ khác, ông ta càng sầu muộn hơn.
- Phải làm sao con mới thích?
Cao Á Nam nghiêng đầu, chăm chú nhìn ông ta, nói:
- Đây là chuyện phụ thân phải suy nghĩ, với tài trí của nữ nhi, sao có thể dạy ngài phải làm thế nào?
- Con đang trêu ta.
Văn sĩ áo bạc lẳng lặng nói.
- Như vậy, phụ thân thấy nữ nhi nên làm thế nào?
Cao Á Nam nhìn ông ta, nói:
- Từ lâu nữ nhi đã quên phụ thân là người thế nào, cả lúc mẫu thân mất ngài cũng không trở về. Chẳng lẽ phụ thân đang hi vọng chỉ cần tới gặp nữ nhi một lần, nói vài lời với nữ nhi, nữ nhi sẽ vui vẻ, quên những chuyện đã xảy ra, cư xử với một người phụ thân xa lạ như ngài giống những đôi phụ tử bình thường khác sao?
Văn sĩ mặc áo bạc kinh ngạc nhìn Cao Á Nam.
Trong mắt ông ta, nàng vẫn là một tiểu cô nương. Nhưng đến bây giờ, ông hiểu nàng đã thật sự trưởng thành, những lời nàng nói, những lý do nàng đưa ra, ông ta không thể phản bác được.
Văn sĩ áo bạc thở dài trong lòng, nhẹ giọng nói:
- Ta biết con hay viết thư với một đệ tử học viện Thanh Loan tên Lâm Tịch, con thích cậu ta?
Cao Á Nam không phủ nhận, nhíu mày nói:
- Đúng vậy.
- Con tốt nhất không nên qua lại với cậu ta quá nhiều.
Văn sĩ mặc áo bạc cũng nhíu mày, nghiêm giọng nói:
- Hắn làm việc như vậy đắc tội với nhiều người, như mũi nhọn cứng quá sẽ gãy, sắp tới sẽ bị điều tới biên quan Long Xà, vô cùng nguy hiểm.
Cao Á Nam càng nhíu chặt chân mày hơn, nhưng sắc mặt vẫn bình thản, nói:
- Cảm ơn phụ thân đã nói nữ nhi biết, nhưng từ trước nay, chưa có một đệ tử khoa Chỉ Qua học viện Thanh Loan nào lại sợ nguy hiểm.
- Thế gian này có quá nhiều sức mạnh, sức một người có thể chống lại sao?
Văn sĩ mặc áo bạc lắc đầu, nói:
- Khi Khương ngôn quan gặp Lâm Tịch, bởi vì con nên ta đã căn dặn ngài ấy hãy chú ý Lâm Tịch một chút, nhưng ông ta lại đánh giá Lâm Tịch là người "sợ rằng trong mắt cậu ta không hề có nỗi sợ nào". Ông ta e sợ cho dù Lâm Tịch có thể còn sống lâu, nhưng cuối cùng lại trở thành đấng kiêu hùng như Văn Nhân Thương Nhạc. Cho nên, cậu ta không phải là người lương phối (*) với con. Bây giờ, khi con còn chưa dính quá sâu, còn có thể căng chân, tốt nhất đừng qua lại với cậu ta quá nhiều, nếu không, ta chỉ sợ sau này con sẽ đau khổ.
Cao Á Nam nghiêng đầu.
Qua nhiều năm tháng như vậy, nàng đã học được cách mình nên có thái độ như thế nào khi lắng nghe tiếp thu hoặc cự tuyệt một chuyện, nên hôm nay, khi nhìn thấy văn sĩ mặc áo bạc này, thái độ của nàng vẫn rất bình thản. Tuy nhiên, nghe đến đây, sự tức giận bỗng hiện trên khuôn mặt xinh đẹp đấy, nàng lạnh lẽo và châm chọc nói:
- Lâm Tịch không phải là người lương phối? Vậy người nào lương phối? Là thái tử Trưởng Tôn Thác Cương đã sớm bị thánh thượng che giấu thân phận, đưa đi tu hành sao? Lúc trước, nữ nhi có nghe mẫu thân nói thánh thượng đã từng đề cập với phụ thân chuyện gả nữ nhi cho hắn?
Văn sĩ áo bạc cố gắng khống chế tâm tình mình, chân thành và nhu hòa nói:
- Ta hiểu thái tử là người thế nào, xét ở nhiều mặt, quả thật hắn thích hợp hơn Lâm Tịch rất nhiều.
- Còn nữa, nếu như gả nữ nhi cho hắn, sợ rằng đương kim thánh thượng sẽ càng yên tâm Đại thủ phụ ngài hơn phải không? Phụ thân đại nhân?
Cao Á Nam quay đầu đi, sắc mặt bỗng nhiên trắng bệch, tức giận nói:
- Những việc này...đều do ngài nghĩ, ngài cho rằng việc này là đúng, là tốt cho chúng ta. Nhưng ngài có từng nghĩ cho chúng ta chưa? Ngài có bao giờ nghĩ rằng chúng ta đang nghĩ gì, đang thích gì hay không?
Văn sĩ mặc áo bạc trầm mặc.
Giọng nói đầy tức giận của Cao Á Nam lại vang lên:
- Chúng ta có thể hiểu là có rất nhiều người muốn ám sát ngài và người thân của ngài, ngài không muốn cho ai biết đến sự tồn tại của chúng ta, việc này sẽ làm cho chúng ta an toàn hơn, nhưng ngài có biết việc hàng ngày không thấy, lo lắng cho ngài từ xa...còn đau khổ hơn cái chết hay không? Ngài có biết mẫu thân nguyện ở bên cạnh ngài, bị người khác ám sát, còn hơn xa ngài hay không? So với việc phải lạnh lẽo sống quãng đời còn lại, sau đó bệnh chết, làm như vậy còn tốt hơn rất nhiều...Nếu như mẫu thân không để ý đến ngài, có lẽ sẽ sống tốt hơn, sẽ vui vẻ hơn, nhưng mẫu thân lại quan tâm ngài, thưa Thủ phụ đại nhân! Ngài nói rằng trên thế gian có rất nhiều sức mạnh, sức một người không thể chống lại, nữ nhi không dám phản đối. Nhưng những lời này cho chính ngài nói thật quá buồn cười.
Cao Á Nam hạ giọng xuống, nhưng lời nói càng lúc càng lạnh lẽo hơn:
- Quan trọng là ngài có muốn làm hay không, có chịu suy nghĩ làm thế nào để nữ nhi đây vui vẻ hay không.
Văn sĩ mặc áo bạc mở miệng, Cao Á Nam nhìn ông ta một cái, khiến câu nói ông ta định nói dừng lại trong cổ họng, đành gượng cười một hồi.
Một bên là hoàng đế, một bên là con gái mình, dù là lựa chọn thế nào cũng không dễ dàng.
Trong thoáng chốc, văn sĩ mặc áo bạc này nghĩ tới rất nhiều chuyện, thâm tâm ông ta cũng có thêm nhiều cảm xúc khó tả, có lẽ sau khi đến tuổi này, mỗi người đàn ông đều có rất nhiều thay đổi mà chính mình không biết. Nghĩ đến cô gái mình hằng yêu thương, nhưng bây giờ không thể gặp lại, lại nhìn nữ nhi có đôi mắt xanh biếc đầy quật cường trước mặt mình, tâm tình ông ta ngổn ngang như mưa bụi Giang Nam, tuy nhiên, nét kiên nghị và dứt khoát lại hiện rõ trên vầng trán cao và khóe miệng ông ta.
- Ta tôn trọng quyết định của con.
Ông ta chăm chú nhìn Cao Á Nam, chân thành nói:
- Ta sẽ cố gắng thực hiện.
Cao Á Nam lại nghiêng đầu, tựa như không ngờ ông ta sẽ trả lời như vậy. Nhưng khi thấy ánh mắt kiên nghị và cái gật đầu của phụ thân mình, nàng bỗng nhiên cảm thấy cay cay sống mũi.
- Được rồi.
Nàng hơi do dự, nhưng nàng vốn là người hiểu biết, biết rằng con người nên tha thứ yêu thương, chứ không nên hận thù, nàng cũng hiểu tình yêu phụ mẫu dành cho mình tha thiết đến mức nào. Cho nên, mặc dù còn do dự, nhưng nàng vẫn đưa ngón tay út mình ra, áp sát bàn tay người văn sĩ mặc áo bạc, nói;
- Chúng ta ngoéo tay đi.
Văn sĩ mặc áo bạc không khỏi vui mừng, ngẩn ngơ một hồi mới tỉnh lại, vội đưa tay ra.
- Con ta đã trưởng thành.
Ông ta bất giác thổn thức. Trong khoảnh khắc chạm vào ngón tay nữ nhi mình, trời đất trong lòng ông ta dường như đã sáng sủa hơn, đã muôn màu muôn vẻ hơn, cảnh vật trước mắt tựa hồ sinh động hơn không ít.
Dòng sông trước mặt ông ta tựa hồ rất yên tĩnh, sau đó ông ta bỗng nhiên bước tới trước, ngay tại giờ ngọ mùa hè chói chan đế quốc Vân Tần, ông ta tạo nên một gốc băng hoa vô cùng xinh đẹp ngay trước mặt ông ta và Cao Á Nam.
...
Gái lớn gả chồng.
Độ tuổi hôn phối của các cô gái Vân Tần vốn không lớn, phần lớn mười lăm mười sáu tuổi đã bàn việc cưới hỏi, ổn định cả đời.
Cũng tại mùa hè chói chan này, trong những nữ đệ tử học viện Thanh Loan, không riêng gì Cao Á Nam phải đề cập đến chuyện lớn cả đời mình.
Hiện giờ, Tần Tích Nguyệt đang đàm chuyện đón dâu với lão quản gia trong nhà.
Có câu nói thế gia nhất phẩm thì người giữ cửa cũng có uy nghiêm của quan thất phẩm. Từ thời tiền triều Vân Tần, Tần gia đã có người làm quan lớn, thân là lão quản gia của một thế gia như vậy, tất nhiên người đang nói chuyện với Tần Tích Nguyệt cũng có uy nghiêm khác người.
Mặc dù lão quản gia râu tóc bạc trắng, trên đỉnh đầu có một cái mũ lụa mỏng này, đang vô cùng kính cẩn đứng trước Tần Tích Nguyệt, nhưng trong lời nói lại ẩn chứa sự nghiêm nghị không nói nên lời:
- Tiểu thư...tiểu thư quyết định như vậy, lão gia tuyệt đối không đồng ý.
Tần Tích Nguyệt nhìn hắn, nói:
- Ta sẽ không thay đổi quyết định của mình.
Lão quản gia nhíu mày:
- Lão sẽ chuyển ý của tiểu thư...nhưng dù là Hứa gia ha Chu gia, quyền thế hai nhà này cũng hơn Tần gia chúng ta rất nhiều. Thành tựu trong tương lai của hai vị công tử cũng rất lớn. Chẳng lẽ tiểu thư đã có người trong lòng rồi sao? Nếu như có, lão có thể chuyển cáo lão gia, có lẽ lão gia sẽ đổi ý.
Tần Tích Nguyệt lắc đầu, khuôn mặt xinh đẹp tựa không một tì vết ấy bỗng nhiên trở nên lạnh lùng, nói:
- Không phải vì việc này, ta chỉ không muốn phải sống dựa vào đàn ông...ta là người tu hành, ta có thể làm quan làm tướng.
Lão quản gia gật đầu, thở dài:
- Tiểu thư có thể nghĩ như vậy, nhưng người khác lại chưa chắc. Chu gia thì không sao, nhưng Hứa gia...nếu như sau này tiểu thư chú ý đến người nào, chỉ sợ nhà này sẽ giận chó đánh mèo lên người ấy.
- Đó là chuyện sau này.
Tần Tích Nguyệt cười lạnh một tiếng.
Nghĩ tới Hứa Châm Ngôn và Tần Tích Nguyệt, nàng bất giác lắc đầu nhẹ nhàng, thầm nghĩ sợ rằng từ lâu Hứa Châm Ngôn đã hận Lâm Tịch rồi.