- Là đệ tử bên khoa Thiên Công hoặc Ngự Được, bình thường họ toàn học mấy môn chán ngắt nên lúc tiến vào sơn cốc lại đi rất nhanh.
Giảng viên Mộc Thanh đứng sát cửa sổ nhìn ra ngoài, cười cười.
Tuy dung mạo người giảng viên này bình thường, nhưng dường như tất cả các giảng viên mặc áo bào đen ở học viện này đều có một khí chất kiêu ngạo khó phục, ngay lúc ấy lại có một cơn gió núi thổi nhẹ qua làm lay động áo bào đen của nàng, kết hợp với khí chất đặc biệt ở trên làm cho các tân đệ tử cảm thấy nàng giống như một gốc cây tường vi màu đen cứng cỏi sinh trưởng ở sát vách núi.
- Được rồi, tất cả nam đệ tử hãy ra ngoài đi, các ngươi về phòng mình trước đã. Sau này sẽ có lúc các ngươi vào các sơn cốc đó.
Đợi đến lúc tất cả nam đệ tử ra khỏi gian phòng này, nàng mới nhìn qua năm nữ đệ tử khoa Chỉ Qua năm nay, chỉ vào Hoa Tịch Nguyệt cao nhất:
- Ta thấy tính tình ngươi thẳng thắn, căn phong này giao cho ngươi vậy. Ngươi có ý kiến gì không?
Hoa Tịch Nguyệt nhún vai, đồng ý với sự sắp đặt này.
- Đây là chìa khóa phòng này.
Mộc Thanh lấy một cái vòng sắt từ ống tay áo ra, quanh vòng sắt này có luồn mấy cái chìa khóa bằng đồng. Mỗi cái chìa khóa đều dài ba tấc, màu xanh, nhưng kiểu dáng mỗi cái lại khác nhau: chìa khóa nàng giao cho Hoa Tịch Nguyệt có hình cú mèo, mấy cái còn lại giao cho các nữ sinh kia có hình dạng theo thứ tự: diều hâu, dây leo, chim sơn ca, bụi gai.
- Mọi người đều công bằng với nhau. Bây giờ các ngươi có thể trở về phòng mình hoặc cùng với ta đi xem phòng nam đệ tử.
- Không nhìn đúng là không công bằng, dĩ nhiên muốn đi.
...
Mộc Thanh dừng chân ở cuối hành lang gấp khúc, vươn tay kéo một cái vòng đồng, lập tức có một cái thang hạ xuống tạo thành đường đi nối thẳng tới một góc ở tầng ba.
Tất cả gian phòng ở tầng ba hiện giờ đều được mở ra, Mộc Tnanh tiện tay đẩy cửa vào phòng đầu tiên. Bởi vì hồi nãy đã có mấy người vào phòng nữ đệ tử nên lần này đến phiên những người chưa vào phòng tiến vào trước tiên.
Những gian phòng này cũng được xây sát vách núi, cảnh vật bên ngoài cửa sổ giống y như những gì các đệ tử đã thấy khi ở phòng của Hoa Tịch Nguyệt, tuy nhiên cách bài trí bên trong lại khác hẳn: mặt đất và vách tường, thậm chí cả cái giường dầy cộm và bền chắc bên trong đều được làm từ đá núi màu xanh lá. Mặt ngoài lớp đá màu xanh lá này có đầy những vét khắc, chỉ có nệm chăn được làm bằng da thú, rất mềm mại.
- Ngươi là người đi vào đầu tiên, cũng là người không kiên nhẫn nhất. Thật ra phòng ốc ở đây gian nào cũng như gian nào, ngươi không cần gấp gáp như vậy. Thôi, ta sẽ cho ngươi căn phòng này.
Cừu Lộ vừa rồi còn rất hưng phấn vì mình là người đầu tiên vào phòng, nhưng vừa nghe Mộc Thanh nói vậy liền sầu thảm không thôi. Bởi vì có rất nhiều đệ tử chen vào bên trong quan sát nên căn phòng này bây giờ hơi lộn xộn.
- Mỗi một gian phòng ở đây đều có ý nghĩa đặc biệt, nhưng nó đặc biệt không phải là vì nó mà chính là vì những người từng ở đây.
Mộc Thanh vừa lấy một cái chìa khóa có hình con cú mèo giao cho Cừu Lộ đang sầu buồn vừa bình thản nói:
- Cũng như căn phòng này, trong những người rời khỏi nó, bây giờ có một là Thượng khanh đại tướng, hai người Tỉnh đốc.
Các đệ tử lập tức bàn tán xôn xao.
Cừu Lộ cũng sáng mắt lên, hưng phấn nói:
- Có thể sau này lại có một người là Thượng khanh đại tướng.
- Ngu ngốc!
Có người nhỏ giọng mắng hắn.
- Ai nói, mau đứng ra!
Cừu Lộ giận đến nỗi mặt đỏ bừng lên, quát to nhưng không thể phát hiện ra ai đã nói.
- Được rồi, mỗi người tự cầm lấy một chìa khóa, sau đó đi kiếm phòng của mình, trên cửa phòng có hoa văn tương ứng với chìa khóa.
- Mộc giảng viên, chúng ta bây giờ phải làm gì?
- Nếu như trên đường tới đây các ngươi vẫn chưa ăn no, bụng còn đói thì có thể đi quan sát vài phòng công cộng ở đây, ta nghĩ trong đó sẽ có thức ăn...Hoặc như mọi thứ đều ổn thì các ngươi hãy nghỉ ngơi ở trong phòng, đến giờ nhập học ngày mai ta sẽ tới đây dẫn bọn ngươi đi. Nhưng mà các ngươi phải luôn luôn nhớ kỹ nội quy đầu tiên của học viện Thanh Loan.
Mộc Thanh luôn luôn giữ thần thái ôn hòa khi nói chuyện với họ.
- Nếu không, cho dù là vi phạm lần đầu thì ta vẫn trừ các ngươi một học phần.
- Nội quy thứ nhất thật kỳ lạ, vì sao lại như vậy?
Một thiếu niên Kim Chước bĩu môi nói.
- Vấn đề này ngươi có thể hỏi Tư Đồ giảng viên sẽ giảng bài vào ngày mai, ta tin câu trả lời của Tư Đồ giảng viên chắc chắn sẽ giúp các ngươi nhớ kỹ hơn những gì ta nói hôm nay. Các nữ đệ tử, mời rời khỏi phòng...Và bắt đầu từ lúc này, bất cứ người nào tiến vào phòng người khác cũng bị trừ một học phần.
Mộc Thanh vuốt mái tóc mình, cười cười rồi nói các đệ tử khác trừ Cừu Lộ ra ngoài, sau đó dẫn năm nữ đệ tử khoa Chỉ Qua rời đi.
Lâm Tịch cúi đầu nhìn cái chìa khóa trong tay, chuẩn bị đi kiếm gian phòng mình sẽ ở sau này. Mặt ngoài chìa khóa của hắn có hình dạng là một lá cờ màu đen, thoạt nhìn rất giống đám mây đen đang bay qua một ngọn núi. Nhưng vừa ngẩng đầu lên lại thấy sắc mặt Lý Khai Vân trắng bệch, hai chân run rẩy không thôi.
- Sao vậy?
Lâm Tịch thấy lạ, hỏi.
Lý Khai Vân lấy tay vuốt vuốt ngực, bộ dáng giống như vừa gặp quỷ vậy. Hắn tới sát bên người Lâm Tịch, nhỏ giọng:
- Ngươi có để ý điều gì không? Lúc Mộc giảng viên bước đi không hề có tiếng động nào, dường như chân của nàng ta không chạm đất thì phải...
Lâm Tịch ngẩn người, quay đầu lại nhìn. Mộc Thanh dáng người cao gầy lúc này đang bước đi trên cái thang bằng đồng xanh treo lơ lửng giữa lầu, bộ áo bào màu đen rộng rãi của học viện bao phủ toàn người nên Lâm Tịch không thể nào nhìn rõ hai chân Mộc Thanh được, nhưng đúng là hắn không nghe được tiếng bước chân của Mộc Thanh. Hắn cau mày lại, tiếp đó xoay người nhìn Lý Khai Vân, bởi vì hắn biết rõ Lý Khai Vân còn lời khác muốn nói, nếu như chỉ có vậy thì người thiếu niên đầy trung trinh và nhiệt huyết như Lý Khai Vân sẽ không biến sắc đến như thế.
Cuối cùng Lý Khai Vân cũng bình tĩnh hơn, hơi thở đều đặn, nhưng sắc mặt vẫn xanh mét. Hắn nói tiếp:
- Bộ áo choàng của nàng rất đáng sợ...dường như khi nãy ta thấy có vật gì đó thò ra ngoài như con rắn vậy.
Lâm Tịch nhất thời cũng bị mấy lời này dọa cho sợ hãi, hỏi lại:
- Cái gì đó giống con rắn à?
- Đúng vậy, có kích thước khoảng như vậy nè, hơn nữa ta chắc chắn nó còn sống, vì thỉnh thoảng nó còn thụt ra thụt vô nữa.
Lý Khai Vân nắm tay lại rồi đưa cho lâm Tịch xem, ý bảo "con rắn" mà hắn thấy lớn như nắm đấm.
Đột nhiên Lý Khai Vân không nói thêm lời nào nữa, sắc mặt càng lúc càng trắng hơn. Lâm Tịch thấy thế liền xoay đầu lại, phát hiện Mộc Thanh đang đứng ở trên cái thang bằng đồng xanh bỗng nhiên quay đầu lại, nở một nụ cười không mấy thiện cảm với hắn và Lý Khai Vân.
Sau khi dẫn năm đệ tử kia trở về phòng ở tầng thứ năm, nàng ta tiện tay đẩy một mặt vách tường rồi đi vào, cũng không biết đường đi sau vách tường đó nối thông tới nơi nào trong mê cung này.
- Lâm Tịch, ngươi nói thử xem, có phải Mộc giảng viên đã nghe được những gì chúng ta nói rồi không? Sao vậy, ngươi không sợ à?
Lý Khai Vân hỏi Lâm Tịch, hắn cảm thấy Lâm Tịch dường như không sợ hãi chút nào.
Lâm Tịch cười cười, vỗ vỗ bả vai của Lý Khai Vân:
- Sợ cái gì? Nàng ta là giảng viên học viện, lại là người trấn giữ lầu tân sinh của các tân đệ tử chúng ta. Nàng càng đáng sợ chúng ta càng phải yên tâm, sẽ không có ai ăn hiếp chúng ta được.
Lý Khai Vân ngẩn ra:
- Ngươi nói đúng lắm...À, ngươi có muốn cùng ta quan sát vài phòng ở lầu tân sinh này không?
Lâm Tịch dứt khoát từ chối, nói:
- Sau này có thời gian lại đi cũng không muộn, ai biết môn học đầu tiên ngày mai của học viện Thanh Loan này như thế nào chứ, coi chừng lại bị hành hạ đấy.
- Tiến vào Thiên Tuyển nhưng tư chất chỉ có hai. Tần giáo sư, ông muốn đoạt hắn vào khoa Chỉ Qua, cuối cùng hắn cũng tiến vào khoa Chỉ Qua thật...không biết điều này đối với hắn rốt cuộc là may mắn hay bất hạnh?
Sau một vách tường lạnh lẽo, Mộc Thanh khẽ dừng bước lại, đôi tai của nàng khẽ rung động một chút, lẩm bẩm một mình.
...
Lâm Tịch cũng không biết vị giảng viên mặc áo bào đen sau bức tường kia lại đang dừng bước suy nghĩ đến tương lai của hắn, bản thân hắn lúc này bắt đầu đi tìm kiếm gian phòng mình sẽ ở sau này.
Trên đường đi tới cuối hành lang gấp khúc này đều có người lần lượt đẩy cửa phòng đi vào, nên Lâm Tịch cũng không cần phí sức đi làm cái việc đi đối chiếu hoa văn trên chìa khóa với từng phòng. Khi đi tới căn phòng thứ hai ở cuối hành lang, Lâm Tịch mới nhìn thấy một căn phòng chưa có ai đẩy cửa vào, trên mặt cửa có khắc hoa văn lá cờ màu đen.
Ngay lúc đó, một thiếu niên cao gầy lưng đeo trường đao và trường cung đi tới gần hắn.
Khoa Chỉ Qua có tất cả bốn người Biên Man mang theo trường đao, nhưng cuối cùng mang theo theo trường đao vào học viện Thanh Loan chỉ có một người, nên Lâm Tịch đã nhớ kỹ tên người thiếu niên cao gầy trầm mặc ít nói này: Đường Khả.
- Đường Khả, ngươi ở sát phòng ta sao.
Lâm Tịch tò mò nhìn hoa văn trên cánh cửa phòng bên, đó là một tấm khôi giáp dầy cộm nặng nề.
Đường Khả ngẩn người. Kim Chước, Biên Man và Thổ Bao từ trước tới giờ không hợp nhau, nên hắn không thể ngờ rằng Thiên Tuyển Lâm Tịch lại chủ động chào hỏi với mình.
- Đúng vậy.
Nhìn thoáng qua Lâm Tịch một chút, hắn gật đầu một cách cứng nhắc.
Lâm Tịch nhìn hắn mỉm cười:
- Đường Khả, chúng ta có thể gặp nhau nói chuyện không, bây giờ, hay chờ ngươi cất những vật trên người cũng được.
Đường Khả càng ngạc nhiên hơn, cúi đầu thấp xuống, vừa vặn nhìn thấy khắp người mình toàn là bụi bậm, đôi giày vải mang theo đã rách nát hết.
- Nói chuyện với ta? Tại sao?
- Tại sao?
Nghe thấy người thiếu niên cao gầy trầm mặc ít nói trước mắt hỏi câu như vậy Lâm Tịch cũng không biết nên nói gì cho phải, nghĩ một lúc bèn nói:
- Bởi vì ta thích ngươi.
Nụ cười của Lâm Tịch vô cùng thân thiện, giọng nói cũng rất dễ nghe, nhưng Đường Cả vừa nghe lại sững người:
- Ta không có hứng thú với mấy chuyện vui như Long Dương*.
- Chuyện vui như Long Dương?
Lâm Tịch cảm thấy kỳ quái, tò mò nhìn Đường Khả hỏi:
- Đó là gì vậy?
Đường Khả càng lúc càng lúng túng:
- Chính là...làm mấy cái trò như nam sủng, ta không có thích mấy phần trong câu chuyện đó.
Lâm Tịch sửng sốt, đúng là hoàn toàn sửng sốt. Sau đó hắn không nhịn được cười lớn lên, cười thỏa thích đến nỗi phải khom người ôm bụng, nhưng hắn bỗng đứng thẳng lại, chân thành nhìn Đường Khả rồi lấy tay chỉ vào trường cung và trường kiếm sau lưng Biên Quân này:
- Ta nói ta thích ngươi là vì cho dù ngươi đã vô cùng mệt mỏi nhưng vẫn kiên trì không bỏ những đồ vật này xuống, ta nói ta muốn nói chuyện với ngươi là muốn nghe ngươi nói những chuyện ở biên quân. Về câu chuyện Long Dương kia, tất nhiên ta cũng không thích mấy phần trong đó.
Khuôn mặt đen gầy của Đường Khả nhất thời đỏ bừng, Lâm Tịch thấy vậy lại lần nữa cười cười, tiếp đó nói:
- Ta đến từ trấn Lộc Lâm, Lưu bá đánh xe ngựa chở ta đến đây cũng là lão Biên Quân. Hắn không có nói cho ta biết chuyện ở biên quân, nhưng dường như mỗi người ở biên quân giống như một con mãnh thú và dòng nước lũ vậy. Khi nãy ta mới chỉ hỏi một câu vậy thôi nhưng ngươi đã phản ứng như vậy rồi...biên quân, rốt cuộc đó là nơi như thế nào?
- Biên quân...
Đường Khả hít một hơi thật sâu, mặc dù hắn đã biết Lâm Tịch bây giờ rất muốn biết câu trả lời thật sự, nhưng hắn vẫn theo bản năng sờ sờ thanh đao sau lưng mình, chỉ nói một câu đơn giản:
- Biên quân...đó không phải là nơi ngươi có thể ở được.
~~o0 0o~~
*Long Dương: Long Dương còn được gọi là Long Dương Quân, sinh vào thời đại khoảng 243 năm trước công nguyên, là nam sủng của An Ly vương nước Ngụy. Dáng người người này mê ly như mỹ nữ, đẹp đến nỗi Ngụy vương phải sủng ái, mỹ nữ trong hậu cung khi nhìn thấy cũng ảm đạm thất sắc. Long Dương Quân là người đồng tình luyến ái đầu tiên được lịch sử Trung Quốc ghi lại, sau đó hai chữ "Long Dương" cũng thường được sử dụng để nói về những người đồng tính luyến ái.