Tiếng sấm dữ dội liên tiếp vang lên, một cơn mưa to từ trên trời cao trút xuống.
Bởi vì có canh tổ yến tuyết và cá sắt đầu chó là hai món ăn đại bổ, Lâm Tịch vừa ăn no ấm bụng xong, lập tức có những luồng khí nóng dâng lên trong cơ thể, cảm giác này còn rõ ràng hơn hôm qua rất nhiều. Lâm Tịch liền muốn nói Khương Tiếu Y cùng mình tu hành trong mưa.
Nhưng ngay lúc này, hắn lại nghe thấy có người đang nói chuyện với lão Mạc, chẳng qua mưa ngoài đang quá to nên không nghe rõ được.
Chốc lát sau, tiếng bước chân của lão Mạc đi lên cầu thang gỗ vang lên, càng lúc càng rõ. Lâm Tịch biết có thể có người nào đấy muốn tìm hắn.
Quả nhiên, khi không còn cách cửa quá xa, giọng nói lão Mạc đã vang lên:
- Lâm đại nhân, có người nói có việc quan trọng muốn tìm đại nhân.
Lâm Tịch đáp lại một tiếng, lập tức mở cửa ra ngoài. Theo chân lão Mạc xuống dưới lầu, hắn lập tức nhìn thấy một nông phu trung niên tướng mạo đàng hoàng, chân mang đôi giày cỏ, trông hơi đần độn đang đứng bên dưới.
Hắn còn chưa kịp lên tiếng, liền thấy nông phu trung niên này dường như đã xác định được hắn chính là "tiểu Lâm đại nhân", nhất thời quỳ xuống, khẩn trương đến nỗi không biết nói gì, cứ thế há miệng mà không mở lời được. Trong lúc nóng lòng, nông phu trung niên này chỉ "a" được một tiếng, dập đầu với Lâm Tịch mấy cái.
- Không cần đa lễ, cũng không cần nóng lóng. Có gì quan trọng cứ nói với tại hạ.
Lâm Tịch ngay lập tức bước tới trước, dùng tay nâng nông phu trung niên này dậy.
Nông phu trung niên này lại mở miệng, nhưng vẫn không biết nên nói gì, chần chờ một hồi, rốt cục cũng nói được một câu:
- Lâm đại nhân, xin đại nhân cứu năm ngàn mạng người!
- Năm ngàn mạng người?
Lâm Tịch và Khương Tiếu Y, bao gồm cả lão Mạc, vừa nghe như vậy liền biến sắc, cảm giác sắp có chuyện lớn xảy ra. Nhưng khi nhìn thấy nông phu trung niên này vẫn khẩn trương, không thể nói trôi chảy được, Lâm Tịch bình tĩnh, ôn hòa nói:
- Không cần khẩn trương, từ từ nói. Nếu đại thúc không thể bình tĩnh nói được, vậy dù tại hạ có bản lĩnh thông thiên cũng khó biết nên làm thế nào.
- A...
- Không cần vội, đại thúc không cần phải nghĩ rõ mới nói, đại thúc nghĩ được gì cứ nói việc nấy, chúng ta chắc có thể hiểu được.
Sau một lúc trầm ngâm, Lâm Tịch vừa khích lệ vừa hướng dẫn:
- Đại thúc là người trấn Đông Cảng sao, tên gì?
Đối với nông phu trung niên này, dường như trả lời những câu hỏi của Lâm Tịch đơn giản hơn việc mình nói, nên sau khi bình tĩnh hơn, ông ta trả lời ngay:
- Thảo dân Trần Hạo Chi, là người thôn Tang Du trấn Đông Cảng.
- Thôn Tang Du?
Lâm Tịch khẽ nhíu mày. Hắn biết thôn Tang Du không nằm trong mười bảy khu, một cảng ba phố, tọa lạc ở rìa đông trấn Đông Cảng, tụ tập một số hộ làm nghề nông. Nhưng theo những gì hắn nhớ, tính toàn bộ miệng ăn ở thôn Tang Du này cũng chỉ hơn hai ngàn người, nhưng Trần Hạo Chi này lại nói hơn năm ngàn mạng người, rốt cuộc là có ý gì?
- Thôn đại thúc có việc lớn gì sắp xảy ra sao?
Nhưng bởi vì thấy người nông dân trung niên này nóng vội đến mức không nói ra lời, hắn cố gắng ôn hòa, bình tĩnh hỏi.
Sau một hồi, nông dân trung niên này rốt cuộc cũng nói chuyện suôn sẻ hơn, một hơi nói:
- Đê Lan Giang gần vỡ rồi.
- Vỡ đê?
Bởi vì Lâm Tịch không phải là một thiếu niên bình thường, so với những người ở thế giới đang sống, kiến thức trong đầu hắn quả thật uyên bác hơn rất nhiều, nên hắn nhanh chóng hiểu được tầm quan trọng việc này. Hắn nhất thời nhíu mày, nói:
- Tại hạ vừa tới trấn Đông Cảng, không hiểu rõ việc này lắm...Đại thúc không nên nóng lòng, từ từ nói.
- Là thái gia gia thảo dân nói thảo dân tới đây, gia gia thảo dân đã chín mươi ba tuổi rồi.
Có lẽ vì khi nãy Lâm Tịch đã nói ông ta không cần suy nghĩ kỹ càng mới nói, nghĩ đến cái gì hãy nói cái đấy, nên câu đầu tiên của nông phu trung niên này gần như không hợp với những gì ông ta đã nói nãy giờ.
Nhưng ngay sau đó lập tức nói thêm:
- Thái gia gia thảo dân cả đời làm nông, hiểu rõ khí trời. Thái gia gia nói mưa năm nay còn kéo dài thêm vài ngày, mà lượng nước mưa còn nhiều hơn năm trước, nếu cứ tiếp tục như thế, rất có thể đê Lan Giang sẽ bị vỡ.
Lâm Tịch nhíu mày chặt lại, nhưng chưa lên tiếng. Lúc này lão Mạc đã tiến tới, trầm giọng nói:
- Nhưng đê Lan Giang được xây rất chắc, nhiều năm sử dụng chưa từng nghe xảy ra vấn đề gì. Thậm chí, sau khi xây xong đê này, quan viên phụ trách còn được ngợi khen, thăng quan làm ở kinh thành.
Nông phu trung niên Trần Hạo Chi dường như đã bình tĩnh hơn, nói chuyện rành mạch:
- Thái gia gia thảo dân nói đê Lan Giang tổng cộng được xây thành bốn phần, một phần ở trấn Đông Cảng, một phần ở trấn Yến Lai, trấn Thanh Hà một phần, phần còn lại hạ du trấn Cẩm Kỳ. Phần ở trấn Đông Cảng và Yến Lai không xảy ra chuyện, là vì đã được gia cố cách đây ba mươi bảy năm trước. Lúc ấy, nguyên nhân khiến hai trấn phải cấp tốc gia cố lại là vì có người phát hiện nước mưa năm đó nhiều hơn năm trước, liên tục trong nhiều ngày. Hơn nữa, bởi vì sau đợt mưa năm trước, nước sông năm ấy đã dâng lên rất cao.
Lâm Tịch giật mình, lập tức nhìn Trần Hạo Chi nói:
- Nói như vậy, ý của đại thúc là phần đê ở trấn Thanh Hà và Cẩm Kỳ năm ấy đã bị vỡ?
Thấy Lâm Tịch cẩn thận hỏi mình, hơn nữa bộ dáng tỏ ra rất quan tâm, nên Trần Hạo Chi càng an tâm hơn, gật đầu mạnh nói:
- Bờ đê trấn Thanh Hà và Cẩm Kỳ năm ấy đã bị vỡ toàn bộ rồi, bây giờ không thể thấy bất cứ dấu vết nào nữa. May mắn chính là đằng sau khu vực đê ở trấn Thanh Hà và trấn Cẩm Kỳ năm xưa được dùng để nuôi cá, lúc xảy ra chuyện không có nhiều người ở đó, nên số người chết không nhiều. Hiện tại, tất cả ao cá ở đấy đã biến mất, được xây lại thành vịnh. Trong đó, vịnh ở trấn Thanh Hà chính là cảng quần áo nổi tiếng bây giờ, ở đấy có rất nhiều khu vực nhuộm quần áo và trang trí thủ công.
Lão Mạc hơi biến sắc. Năm nay lão đã hơn sáu mươi tuổi, đối với một người như lão, chuyện xảy ra ở ba mươi bảy năm trước đã rất lâu rồi, nhưng dường như lão vẫn còn chút ấn tượng.
- Đê này đã được xây hơn bốn mươi lăm năm, nhưng sau khi xây được tám năm, đã có hai phần bị vỡ.
Trần Hạo Chi nhìn Lâm Tịch đang cau mày, nói:
- Thái gia gia thảo dân có thể nhớ rõ như vậy là vì năm đó lão nhân gia cũng là một trong những người xây đê, được đích thân quan viên đại nhân kia đôn đốc. Hơn nữa, sau đó lão nhân gia còn tham gia gia cố đê.
Nói xong hai câu này, nông phu trung niên dường như nhớ tới một điều quan trọng gì đấy, lập tức vội vàng nói:
- Ngoài ra, thái gia gia thảo dân nói rằng năm xưa quan viên đại nhân kia đã từng cho xây một cây cột kiểm tra mực nước, khi mực nước vượt qua mức giới hạn trên cột, có nghĩa bờ đê đã rất yếu, có thể vỡ bất cứ lúc nào. Tuy cây cột đo mực nước đã bị gãy, nhưng thái gia gia thảo dân khi xem qua mực nước, nói rằng mực nước đã xấp xỉ với mức giới hạn trên cột rồi.
- Có phải ý của đại thúc là mặc dù hai phần đê kia đã từng được gia cố, nhưng nhiều năm không tu sửa, nên bây giờ đã rất nguy hiểm, giống như ba mươi bảy năm trước?
Trần Hạo Chi lập tức gật đầu, nói:
- Thái gia gia thảo dân hôm trước phát hiện mực nước dâng cao, nên nói chúng thảo dân dẫn ra ngoài đê xem chung quanh. Ngay lập tức, thái gia gia đã nói cấu trúc đê bây giờ còn tệ hơn nhiều năm trước, rất nhiều cọc gỗ đã bị ăn mòn, gần gãy lìa.
Lâm Tịch cau mày, tiếp tục hỏi:
- Tại hạ chưa từng xem qua hai phần đê kia...Nếu như hai phần đê đó bị vỡ, mọi người ở phía sau sẽ rất nguy hiểm sao? Sẽ có bao nhiêu người bị liên lụy?
- Sau phần đê trấn Đông Cảng chúng ta và trấn Yến Lai là những mảnh đất màu mỡ được dùng để trồng ruộng. Địa thế nơi này không xao, chung quanh có nhiều hồ nước, kênh rạch chằng chịt, trông giống như một hòn đảo đơn độc, bọn thảo dân đều cất nhà xây quanh, âu cũng vì lo kiếm miếng ăn. Hiện tại, phần lớn mọi người trong thôn Tang Du thảo dân đều nghe tin tưởng thái gia gia thảo dân, nhiều người già đã chuyển lên chỗ cao hơn, nhưng nếu như toàn bộ đất đai hoa màu bị cuốn đi, chúng thảo dân sẽ mất trắng, sau này sống thế nào cơ chứ? Cho nên, phần lớn mọi người cũng không muốn dễ dàng từ bỏ, bây giờ đã có hơn nửa trai tráng trong thôn nghe lời thái gia gia thảo dân, tập trung gia cố bờ đê. Nhưng nhân lực thôn thảo dân có hạn, hơn nữa cũng không có đủ cọc lớn để gia cố, nếu như bờ đê bị vỡ, sợ rằng sẽ có hơn mấy trăm người gặp nguy hiểm.
Nói đến đây, tuy Trần Hạo Chi không còn nói chữ được chữ không như khi nãy nữa, nhưng lòng càng lo lắng hơn. Cứ như thế, một tráng hán như vậy không ngờ lại khóc lóc, nói chuyện lại không rõ ràng:
- Các thôn hộ bên trấn Yến Lai gần như không tin tưởng thái gia gia thảo dân, cảm thấy nhiều năm nay sống yên bình, bờ đê vẫn tốt cớ sao lại nói gần vỡ, nên họ không làm gì. Năm đó, trấn Đông Cảng chúng ta và trấn Yến Lai tu sửa đê là vì lúc ấy còn rất nhiều người đã từng tham gia xây đê, mà phía sau bờ đê lại là những mảnh ruộng phì nhiêu tươi tốt, không ai muốn bị mất trắng mùa màng cả. Nhưng nhiều năm như vậy bình an, hơn nữa, nước sông Tức Tử chảy rất nhẹ, không có lụt lội, mà những tráng hán tu sửa đê năm kia đã chết già rồi, nên phần lớn mọi người đều không tin, cảm thấy nước dâng cao chỉ là chuyện bình thường.
Thấy Trần Hạo Chi gào khóc và nói rõ như vậy, Lâm Tịch càng cau mày hơn, mặt hơi trầm xuống, nhưng vẫn bình tĩnh hỏi:
- Như vậy, theo những gì thái gia gia đại thúc nói...đê Lan Giang bây giờ đã rất nguy hiểm, mà năm ngàn người đại thúc nói khi nãy chính là số dân chúng đang sống ngay sau đê?
- Thưa Lâm đại nhân, đúng là như thế.
Trần Hạo Chi cảm thấy rốt cuộc đã nói xong rồi, không nhịn được lại quỳ xuống.
Lâm Tịch nâng Trần Hạo Chi dậy, hít sâu sâu một hơi, trầm giọng nói:
- Chuyện thủy lợi này vốn không thuộc phạm vi tại hạ quản lý, đại thúc tới tìm tại hạ, lại vội vã như vậy, có phải quan viên Công ti phụ trách không tin lời đại thúc nói?
- Đúng vậy.
Trần Hạo Chi lấy tay lau mồ hôi, nhìn Lâm Tịch, bi phẫn nói:
- Bọn họ cảm thấy lời thảo dân nói vô căn cứ, nói thái gia gia thảo dân già quá nói si, không thể tin được. Thảo dân muốn tìm Tổng trấn, nhưng không tìm được, không còn cách nào khác nên mới nghĩ tới Lâm đại nhân.
Lâm Tịch hơi gượng cười, nhưng trong lòng lại rất khẩn trương.
Lúc trước hắn hi vọng trời mưa lớn hơn một chút, giúp hắn tu hành hiệu quả hơn. Nhưng không ngờ, cơn mưa dầm dìa mấy ngày không dứt như vậy lại ảnh hưởng đến tính mạng nhiều người vô tội.
- Đi, đại thúc theo tại hạ gặp tổng trấn.
Sau một hồi trầm ngâm, Lâm Tịch nói với nông phu trung niên này, cầm lấy cây dù gần đấy, bước vào đêm đen đang bị mưa to bao phủ.
Đêm đen không ánh sáng, mưa to như nước trút xuống, Trần Hạo Chi và Khương Tiếu Y đi sau Lâm Tịch.