Lâm Tịch suy nghĩ một hồi, nhìn Thiết Hàm Thanh hỏi tiếp:
- Vậy cao nhất thì sao? Có thể là Hồn sư cao cấp hay là Đại hồn sư không?
Thiết Hàm Thanh quả quyết lắc đầu, nói:
- Hồn sư cao cấp còn khả năng, chứ tuyệt đối không thể là Đại hồn sư.
Lâm Tịch cẩn thận nhìn người quân nhân trung niên mày rậm này, hỏi:
- Tại sao không thể?
Thiết Hàm Thanh nhìn Lâm Tịch, kiên nhẫn giải thích:
- Bởi vì nếu như với độ tuổi hiện giờ mà Ngụy Hiền Vũ có thể đạt tới Đại hồn sư, chắc chắn tướng lãnh biên quân không điều nhiệm hắn đi, nhất định sẽ tận lực bồi dưỡng làm thân tín của mình. Dù sao tuổi của hắn không phải quá cao, ở lại quân tích lũy quân công càng có lợi hơn...Nói một cách khác, nếu có tiềm chất như vậy, lăng Lộc Đông này chỉ là một vũng nước cạn, không đủ để cá lớn vùng vẫy được.
Hơi dừng lại chốc lát, Thiết Hàm Thanh nói thêm:
- Hơn nữa, hắn không phải là người lăng Lộc Đông chúng ta, thậm chí không phải là hành tỉnh Đông Lâm, mà là hành tỉnh Thiểm Lộ. Trong trường hợp bởi vì nhớ nhà mà muốn điều nhiệm, nếu như hắn còn tiềm lực, hắn tuyệt đối có thể xin điều nhiệm về hành tình Thiểm Lộ, chứ không phải về lăng Lộc Đông chúng ta.
Lâm Tịch ồ một tiếng, suy nghĩ một hồi lại hỏi:
- Người tu hành ta giết trên sông thân mang quân tịch, lúc trước Ngụy Hiền Vũ cũng dùng chiêu này và doanh trại Giám quân dọa ta, vậy người tu hành kia và hắn có quan hệ như thế nào?
Thiết Hàm Thanh không trả lời vấn đề này ngay, hắn cau mày nhìn Lâm Tịch, nói:
- Ngươi lo lắng Ngụy Hiền Vũ lại đối phó ngươi?
- Đại nhân biết ta là đệ tử học viện Thanh Loan, nhưng hắn không biết. Hơn nữa, ta cũng không có treo tấm biển đề "ta là học viện Thanh Loan xuất viện tu hành" trước ngực.
Lâm Tịch thật tình gật đầu, nói:
- Đại nhân cũng biết mỗi đệ tử học viện Thanh Loan chúng ta, nhất là những tân đệ tử có chiến lực chưa đâu vào đâu như ta, đều là miếng mồi ngon cho các thích khách địch quốc, cho nên, các đại nhân cũng biết quy củ không thể tiết lộ thân phận của ta cho bất cứ ai. Nếu không, lỡ như có thích khách còn lợi hại hơn hắn giết ta, các đại nhân khó lòng không bị trách phạt. Hơn nữa, ta cảm giác được sát khí của hắn đối với ta, chỉ sợ cho dù đã lui một vạn bước rồi, cho dù đã biết ta là đệ tử học viện Thanh Loan rồi, hắn cũng không dừng lại.
Thiết Hàm Tranh trầm mặc một hồi, nói:
- Lý lăng đốc đã giảm hắn một cấp, cho đi điều tra năm trấn gần đây.
Lâm Tịch lắc đầu, chậm rãi nói:
- Nếu như muốn giết người, người giết sẽ không nhọc công đi thêm mấy ngày đường. Hơn nữa, chắc chắn trong lòng các đại nhân cũng lo lắng, nếu không, tuyệt đối sẽ không điều hắn đi xa như thế.
Hơi dừng lại trong chốc lát, Lâm Tịch nhìn Thiết Hàm Thanh nói tiếp:
- Ta biết các đại nhân không hi vọng người tu hành Vân Tần chúng ta không chết ở biên quan, mà lại chết trong những cuộc chém giết không vinh quang. Nhưng có người muốn giết ta, ta không thể không đề phòng. Đôi khi, nguyện vọng và thực tế là hai việc hoàn toàn khác nhau.
Thiết Hàm Thanh trầm mặc một hồi, gật đầu nói:
- Sau khi trở về, ta sẽ bàn bạc chuyện này với Lý lăng đốc, xem thử có thể điều hắn về biên quân Long Xà được hay không.
Lâm Tịch cẩn thận suy nghĩ, định mở miệng nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ có thể thở dài một hơi, nói:
- Vậy làm phiền Thiết đại nhân.
Thiết Hàm Thanh cũng như vậy, hắn định dặn dò Lâm Tịch không nên làm việc quá cứng nhắc, đắc tội quá nhiều người...nhưng thấy Lâm Tịch trầm tĩnh như thế, hắn chỉ sợ người trẻ tuổi này sẽ không vì mấy lời của hắn mà thay đổi, nên hắn đành thở dài trong lòng, nói:
- Đã như vậy sau này gặp lại vậy.
...
- Tu vi không tới Đại hồ sư sao, thật hay giả đây....Nếu như là thật, vậy ngươi tốt nhất nên trở về biên quân, đừng sinh sự gì nữa.
Nhìn bóng lưng Thiết Hàm Thanh rời đi, Lâm Tịch lắc đầu, thấp giọng tự nói, sau đó bước ra ngoài.
Lúc này đã đến gần giữa trưa, mặc dù người mặc áo mỏng, nhưng nắng trời chói chang vẫn làm người nóng ran. Tuy nhiên, từ lúc nghe Thiết Hàm Thanh đọc công văn thưởng phạt xong, Tiễn Cảng Sinh đứng ngoài nội viện phủ Tổng trấn vẫn luôn run rẩy.
Lâm Tịch bước ra cửa, nhìn thấy có rất nhiều người quen đang chờ. Hắn gật đầu tươi cười với mấy người Đỗ Vệ Thanh, Lương Tam Tư hay Đường Minh Dật đang rất hưng phấn, sau đó quay đầu nhìn sang vị Điển sử vẫn run rẩy, cười nói:
- Tiễn đại nhân, sao vậy? Lạnh lắm sao?
- Lâm đại nhân, ta...
Nghe thấy Lâm Tịch nói như vậy, Tiễn Cảng Sinh càng tái mặt hơn, thân thể càng lúc càng run rẩy. Ông ta khẽ khom người, muốn nói gì đó, nhưng nghĩ tới thái độ của mình với Lâm Tịch trước đó, những gì muốn nói lại không thể nói ra.
Lâm Tịch mỉm cười nói:
- Tiễn đại nhân, yên tâm đi, ngài thấy ta giống người vì chuyện nhỏ mà mang thù lắm sao?
Tiễn Cảng Sinh đột nhiên ngẩng đầu, vô cùng vui mừng nói:
- Lâm đại nhân...
Lâm Tịch nói:
- Sao vậy?
Tiễn Cảng Sinh run rẩy, hấp tấp nói:
- Lâm đại nhân, ngài nói rất đúng, người giống như ngài sao có thể vì chuyện nhỏ mà mang thù!
Lâm Tịch khẽ mỉm cười, bất giác cảm thấy buồn cười. Mấy chục đình trước đây, vị Tiễn Cảng Sinh này còn ngang hàng với mình, nhưng bây giờ đã thấp hơn một cấp, lại còn là quan viên do mình quản lý. Hắn điềm tĩnh nói:
- Tiễn đại nhân, đối với việc ở Điển ngục ta cũng không hiểu lắm, cần phải hỏi Tiễn đại nhân vài việc. Nếu như Điển sử chủ quản tạm giam nghi phạm, có phải quan trọng nhất là trung với cương vị, làm việc kỹ lưỡng và vũ kỹ bất phàm, phòng ngừa nghi phạm chạy trốn còn kịp thời áp giải về Đề bộ hay không? Ta có nghe nói vũ kỹ Tiễn đại nhân rất tốt, mấy tráng hán bình thường không thể đấu lại.
- Làm gì có, làm gì có...
Tiễn Cảng Sinh lau mồ hôi, nói:
- Cũng nhờ đồng liêu nâng đỡ, so với đại nhân không biết kém bao nhiêu...
- Thật không? Vậy không được rồi.
Lâm Tịch cắt đứt lời ông ta, nhìn thoáng qua Đường Minh Dật nói:
- Nếu như vũ kỹ không tốt, sao có thể làm chức quan Điển sử này được. Như vậy đi, ngài đấu với Đường Minh Dật một lần, nếu như ngài thắng được Đường Minh Dật, chứng minh vũ kỹ ngài tốt như mọi người nói. Nếu như không tốt, không thắng được Đường Minh Dật, vậy hãy lui xuống, nhường chức quan Điển sử này cho Đường Minh Dật làm thử xem.
- Cái gì?
Lâm Tịch vừa nói xong, mấy người xung quanh liền ngẩn người.
- Ngươi...
Tiễn Cảng Sinh sau một hồi ngẩn ngơ liền tức giận, suýt nữa đã chửi ầm lên.
Ông ta không phải là người tu hành, mà Đường Minh Dật vốn nổi danh trời sinh cường tráng hơn người thường. Đừng nói ông ta đã hơn bốn mươi tuổi, khí lực suy yếu, cho dù đang tuổi cường tráng, chỉ sợ cũng không phải là đối thủ Đường Minh Dật.
Không phải người thù hận chỉ vì chuyện nhỏ? Hắn đang trực tiếp muốn Tiễn Cảng Sinh nhường chức Điển sử cho người khác, hận thù vô cùng, muốn báo thù ngay tại chỗ.
- Đa tạ Lâm đại nhân!
Đường Minh Dật không phải người đần, nhất thời đánh cao tay áo, ôm quyền nói với Tiễn Cảng Sinh:
- Mời Tiễn đại nhân chỉ giáo!
- Các ngươi...
Tiễn Cảng Sinh lại run người, tức giận vô cùng. Biết rõ hôm nay không còn đường sống nào khác, ông ta dứt khoát xoay người, chỉ tay nói với Lâm Tịch:
- Lâm Tịch, người khác nói ngươi thanh chính, nhưng ngươi có khác gì tiểu nhân hèn hạ hả? Nếu như muốn đối phó ta, khi nãy cần gì trêu chọc ta? Ngươi không cảm thấy đây là việc chỉ có bọn tiểu nhân làm hả?
Lâm Tịch nhìn Tiễn Cảng Sinh, lắc đầu nói
- Ta nói ta không phải là loại người vì những chuyện nhỏ mà hận thù người khác, nhưng liên lụy nhiều mạng người như vậy, Liên Chiến Sơn quản lý không nghiêm, ngươi và hắn lại cùng một phe...nhiều mạng người như vậy, ngươi nói là chuyện nhỏ sao?
Tiễn Cảng Sinh ngẩn ngơ, á khẩu không biết trả lời được. Nhưng ông ta không muốn mình lại thất bại như vậy, tức giận hô lên:
- Lâm Tịch, ta muốn kiện ngươi! Mấy năm nay ta làm việc không phạm lỗi, ngươi có quyền gì mà muốn cách chức ta?
- Dựa vào ta là cấp trên của ngươi.
Lâm Tịch nhìn tên Điển sử đang giận xanh mặt, lắc đầu, bình tĩnh nói.
Rất nhiều người ở trong phủ Tổng trấn nghe được tiếng rống to vừa rồi của Tiễn Cảng Sinh, nhưng nghĩ đến việc làm mấy hôm nay của Lâm Tịch và kết quả của đám người Liên Chiến Sơn, rốt cuộc không có ai dám lỗ mãng cả. Chỉ có Giang Vấn Hạc đang thu dọn đồ đạc trong phòng Thượng sơ ngay đấy lắc đầu, gượng cười bước ra ngoài.
- Giang tổng trấn, ngài tới thật đúng lúc. Ngài nói cho hắn nghe thử xem, theo như luật Vân Tần, có phải những quan viên từ cửu phẩm trở xuống đều do Tổng trấn định đoạt hay không? Có phải người thay thế chỉ cần do quan chủ quản quyết định hay không? Bây giờ ti chức muốn thay Điển sử mới, không biết có được không?
Thấy Giang Vấn Hạc đi tới, Lâm Tịch bình tĩnh hỏi.
Giang Vấn Hạc hơi biến sắc, thấp giọng nói:
- Lâm đại nhân...hình như nhanh quá thì phải?
Ông ta là lão Sử quan, biết rõ quy củ quan trường, tự nhiên biết cách chức nhanh như vậy rất dễ bị lên án. Hơn nữa, ông ta vừa mới lên chức, mà trước chức quan còn hai chữ "tạm quyền".
Lâm Tịch nhìn ông ta một cái, nói:
- Phải luôn thay đổi tốc độ.
Chỉ vì một câu nói này, Giang Vấn Hạc không khăng khăng giữ ý kiến của mình nữa, do dự một hồi rồi nói:
- Lát nữa Lâm đại nhân hãy chuẩn bị công văn đi.
Tiễn Cảng Sinh nghe câu này xong có cảm giác trời đất bỗng tối sầm lại, suýt nữa đã té xỉu trên mặt đất. Mà những quan viên ở trong nội viện đang lén nhìn cũng cảm thấy sợ hãi không thôi, tuy khí trời đang rất nóng, nhưng họ lại cảm thấy sống lưng hơi lành lạnh, đồng thời họ cũng biết thêm một điều: ở trấn Đông Cảng này, sợ rằng lời nói của tiểu Lâm đại nhân này còn có lớn hơn Tổng trấn.
Lâm Tịch không để ý đến Tiễn Cảng Sinh nữa.
Lâm Tịch làm người trước giờ yêu ghét rất rõ ràng. Một tên bại hoại như Tiễn Cảng Sinh, không biết đã đi qua bao nhiêu hài cốt, nếu như để một người như vậy làm việc dưới trướng mình, Lâm Tịch thật sự không thể chịu được. Mà hắn cũng biết bởi vì có những quan viên như vậy còn ngồi đây, nên sông Tức Tử này mới âm u như ngày hôm nay, chính vì như vậy, điều đầu tiên hắn làm sau khi nhận chức Cục trưởng là không muốn Tiễn Cảng Sinh làm Điển sử nữa.
- Ti chức có quyền quyết định tân Đề bộ, nếu như không có lệnh điều chuyển đặc biệt nào, ti chức muốn đại nhân phê chuẩn Đỗ Vệ Thanh làm tạm quyền Đề bộ. Trong vụ án vừa rồi, Lương Tam Tư làm việc cố gắng, có biểu hiện hơn người, ti chức cũng muốn trình công văn ngợi khen Lương Tam Tư lên làm Bộ khoái chính thức cho đại nhân thẩm duyệt.
Nhưng Lâm Tịch vẫn chưa nói hết, hắn tiếp tục nhìn Giang Vấn Hạc đang gượng cười bên cạnh, nói.
Giang Vấn Hạc im lặng, nếp nhăn trên khuôn mặt thoáng chốc đã nhiều hơn. Ông ta lui về sau hai bước, thầm nói với Lâm Tịch:
- Có thể chậm hơn một chút được không...bây giờ...
Lâm Tịch cười cười, nói:
- Được rồi, vậy thì chậm một chút.
Nghe Lâm Tịch nói như vậy, nếp nhăn trên khuôn mặt Giang Vấn Hạc rốt cuộc giãn ra không ít, nhưng câu nói kế tiếp của Lâm Tịch lại làm ông ta suýt nữa ôm mặt mà khóc.
Lâm Tịch nói:
- Hôm nay không tiện, vậy để sáng sớm mai đi. Chiều nay ti chức còn phải làm vài việc nữa, sẵn tiện soạn công văn cho bọn họ.