Ba người này nàng biết đến để làm gì, nhưng đệ tử khác rõ ràng không biết, bởi vậy, thấy trên đại điển bái sư, cư nhiên xuất hiện ba kẻ nɠɵạı nhân, mọi người đều thực ngạc nhiên.
Mà trưởng lão họ Chu đã đứng lên, vô cùng kinh hỉ đến nghênh đón trước mặt Thần cơ tiên xu : “Tiên tử thế nhưng đến đây! Tiên tử nhiều năm không gặp, vẫn là khuôn mặt như ngọc a! Năm đó ta cơ duyên xảo hợp được nhìn thấy dung mạo tiên tử, tâm trí hướng về người, không thể tự thoát ra được cho nên lên núi xuất gia làm đa͙σ sĩ…”
“Khụ khụ khụ khụ!” Đại trưởng lão ở giữa lại bắt đầu xấu hổ ho khan.
Giang Dạ Bạch xem như hiểu được —— cảnh tình này Chu trưởng lão là gặp người nào là yêu người đó !
Thần cơ tiên xu nghĩ chắc cũng biết phẩm hạnh người này, thản nhiên cười nói: “Ta đây là vì Thục Sơn lập công .” Nói xong ánh mắt liền liếc qua đại trưởng lão, “Xem ra, đại trưởng lão hôm nay chẳng những đáp tạ ta vì quý phái chọn lựa thiên đồ (đồ đệ trời ban), còn phải cám tạ ta năm đó trong lúc vô ý cho các ngươi đưa đi nhân tài xuất sắc như Chu tiên hữu vậy.”
Người này nói cực khéo, chẳng những hóa giải chê cười Chu trưởng lão, lại đem đề tài chuyển tới chính sự.
Quả nhiên, đại trưởng lão nghe vậy nhân cơ hội nói: “Đúng vậy đúng vậy, hôm nay thỉnh ba vị tiên hữu đến, chính là vì chuyện chọn lựa thiên đồ.” Ánh mắt của hắn ở trên người chín tân đệ tử đảo qua, trầm giọng nói: “Bổn phái mỗi ba trăm năm, đều sẽ chọn lựa ra một đệ tử, ban cho danh hào ‘Thiên đồ’, danh như ý nghĩa, cái gọi là thiên đồ, tức đệ tử của trời, thân phận tôn quý, quyền lực và trách nhiệm trọng đại. Mà năm nay, lại đã đến kỳ chọn lựa. Các ngươi chín người tuy là tân tấn đệ tử, nhưng đều có khả năng tham tuyển.”
Giang Dạ Bạch yên lặng rơi lệ trong lòng: trưởng lão, ngươi mắt không chớp lừa gạt người mới như vậy… Kẻ chịu chết sẽ thành ma, còn thiên đồ cái gì.
Mọi người nghe xong quả nhiên thực hưng phấn, nhất là Bạch Liên, vội vàng hỏi: “Sư tôn, chúng ta mới vừa mới bắt đầu tu luyện, cái gì cũng chưa lĩnh hội hết, cũng có thể lên làm thiên đồ sao?”
Đại trưởng lão hòa ái dễ gần trả lời: “Đương nhiên, thiên mệnh không kể trước sau.”
Nhị trưởng lão ở một bên bổ sung: “Nếu là thiên đồ, tự nhiên là từ trời đến tuyển. Mà phương thức thiên tuyển chính là ——ba vị tiên hữu này sẽ cùng chúng ta gọi thần y xuất hiện, lại từ thần y đến lựa chọn chủ nhân của hắn, kế thừa thần chi y bát (kiến thức của thần).”
Thần y? Đó là cái gì? Giang Dạ lần đầu nghe nói còn có truyền thống loại này, chẳng lẽ tuyển kẻ chết thay còn mang bắt mạch?
Nàng rất nhanh liền phát hiện mình nghe hiểu nhầm.
Tam đại trưởng lão cùng ba vị tiên hữu nhìn nhau, bắt đầu sắp xếp, đồng thời ngâm xướng một loại pháp thuật, giữa không trung chậm rãi xuất hiện một cái vòng tròn hình cung, mà ở tâm hình cung có một vầng sáng màu xanh lục, bị triệu hồi ra cũng không phải người, mà là một bộ quần áo, nhìn qua cũng thấy chẳng khác gì một cái áo bào trắng bình thường.
(Ayu: thì ra ‘Thần y’ ở đây ko phải Y trong ‘Y dược’ mà là ‘Y phục’ – quần áo, ra là bộ quần áo thần kỳ, ta cũng nhầm :]] )
Đại trưởng lão nói: “Đệ tử khác đâu?”
Nhị trưởng lão đáp: “Đều hầu ở ngoài cửa điện.”
Đại trưởng lão gật gật đầu, ánh mắt hướng về thần y: “Như thế, làm phiền Thần Quân chọn người.”
Thần y đầu tiên là bay ra đại điện, ở ngoài điện chuyển động nửa ngày, sau đó mới thực không tình nguyện trở về, ở đỉnh đầu chín tân đệ tử xoay quanh.
Giang Dạ Bạch cảm thấy nó giả vờ giả vịt, rõ ràng trước đó đã định sẵn chọn người nào rồi, đến đây đi! Nàng tâm niệm đoạt lấy, bất cứ giá nào, sớm cũng một đao trễ cũng một đao, đơn giản đến sớm.
Thần y quả thực hướng nàng bay đến, tựa như có tay chân, tiến lên nhẹ nhàng quấn lấy nàng.
Giang Dạ Bạch cảm thấy giống như có gì đó ấm áp đặc biệt mềm mại ôm lấy, cả người sảng khoái.
Chu trưởng lão kinh hỉ nói: “A, Thần y chọn ŧıểυ Dạ Dạ!”
Đại trưởng lão cùng nhị trưởng lão trao đổi ánh mắt, nhị trưởng lão cũng lộ vẻ tươi cười nói: “Không sai không sai, quả nhiên là hậu sinh khả uý, thiên đồ lúc này đây, sinh ra tại bên trong tân đệ tử !”
Cảnh Nguyên bởi vì sớm biết sẽ là nàng, cho nên biểu tình trấn định. Mà đệ tử khác nhìn nàng, hoặc ghen tị hoặc hồ nghi hoặc cực kỳ hâm mộ nhiều thái độ bất đồng.
Giang Dạ Bạch nhịn không được đưa tay sờ sờ bộ quần áo kia, thực linh hoạt a… Cũng không biết là làm từ cái gì, có thể thoải mái như thế… Cũng không biết ăn nó sẽ như thế nào…
Vừa nghĩ như vậy, quần áo trên người vút một cái, liền từ trên người nàng nhảy dựng lên, nhảy lên đến giữa không trung run run một trận.
“Cho nên vị thiên đồ này…” Nhị trưởng lão ca ngợi mới nói được một nửa, thấy biến cố như vậy chỉ có thể dừng lại, kinh ngạc nhìn Thần y.
Hiển nhiên đây là lần đầu tiên phát sinh tình huống như vậy, biểu tình đại trưởng lão cũng cứng lại rồi.
Cảnh Nguyên tiến lên hai bước, ngẩng đầu nói với Thần y: “Làm sao vậy?”
Thần y bay đến phía sau hắn, dùng ống tay áo đắp vai hắn, lộ ra nửa cổ áo, còn tại không ngừng lúp, có vẻ rất sợ hãi.
“Phát sinh chuyện gì ?” Đệ tử khác bắt đầu khe khẽ nói nhỏ.
Thần cơ tiên xu nhíu nhíu mày: “Chẳng lẽ chúng ta triệu hồi đến không phải Thần y?”
( Cái ‘Thần y’ này rất thú vị =]] )
“Làm sao có thể, lão phu ba trăm năm trước từng thấy nó, chính là nó năm đó chọn Sùng Hương!” Lão khất cái nói. Chúng đệ tử lại một trận kinh ngạc —— người này cư nhiên từ ba trăm năm trước còn sống đến giờ? Hắn rốt cuộc bao nhiêu tuổi a!
Béo phu nhân hoạt động thân mình bưu hãn của nàng, tiến lên đối thần y nói: “Thần Quân có thể có nan ngôn chi ẩn (lời khó nói) ? Vì sao xuất hiện biến cố?”
Thần y đơn giản ngay cả tay áo đều lui lên, cuộn mình thành một đoàn bắt tại trên lưng Cảnh Nguyên. Cảnh Nguyên gặp biến không sợ hãi, mỉm cười nói: “Thần Quân, ngươi lộ vẻ như vậy với ta, mọi người sẽ cho ta là thiên đồ được lựa chọn hôm nay.”
Thần y nghe vậy vội vàng lưu luyến ly khai lưng của hắn, bay đến bên người đại trưởng lão.
Đại trưởng lão chỉ vào Giang Dạ Bạch nói: “Thần Quân, ngươi tuyển thiên đồ là nàng?”
Thần y cong cong cổ áo, xem như gật đầu.
“Vậy ngươi vì sao lại đột nhiên thoát đi?”
Nhan sắc Thần y đột nhiên biến thâm, lại nhìn kỹ, không phải nhan sắc biến thâm, rõ ràng là đột nhiên tẩm nước. Từng giọt lớn nước từ phía trên áo rơi xuống, giọt đến trên đất, thoạt nhìn giống như là đang bình thường khóc thút thít.
Mọi người không khỏi hai mặt nhìn nhau.
Bất quá trong lòng Giang Dạ Bạch, cũng thực hiểu được. Nàng vừa rồi động thèm ăn, nghĩ sai thì hỏng hết, Thần y kia nhận thấy được nàng muốn ăn nó, cho nên sợ hãi bắt đầu khóc.
“Ta…” Nàng đành phải cứng rắn ngẩng đầu lên, tiến lên cứu cuộc. Ai ngờ mới vừa đi vài bước, thần y liền vút một cái bay thẳng mấy trượng về phía sau, lui đến trên nóc nhà.
Cái này, tất cả mọi người đã nhìn ra —— nó sợ nàng.
Giang Dạ Bạch liếʍ liếʍ môi, xấu hổ mở miệng: “Ta… Sẽ đối xử với ngươi thật tốt.”
Thần y kia thế này mới nhăn nhó xoay niết từ trên nóc nhà phi xuống dưới, sau khi vòng quanh nàng bay ba vòng, lại lần nữa chậm rãi, thật cẩn thận, thậm chí mang theo vài phần lấy lòng khoác lên người nàng.
Hai vị trưởng lão đến tận đây, cũng rốt cục thở phào nhẹ nhõm. Đại trưởng lão nói: “Giang ŧıểυ Dạ, thần y nếu chọn ngươi trở thành thiên đồ, ngươi cần phải chăm chỉ tu tập, lấy thiên hạ thương sinh làm trọng, lấy trừ ma vệ đa͙σ là nhiệm vụ, không được cô phụ thiên mệnh giao cho, sư môn kỳ vọng cao.”
Giang Dạ Bạch nghĩ rằng không phải là làm kẻ chết thay đi vá trời thôi, nói còn thật là dễ nghe a. Nhưng ở mặt ngoài vẫn là cung kính đáp ứng, làm cái đại lễ.
Đại trưởng lão gật gật đầu, lộ ra vẻ vừa lòng: “Tốt. Vậy ngươi hôm nay bắt đầu, từ ta tự mình giáo tập (dạy dỗ tập luyện). Đệ tử khác, cũng không được bởi vậy nổi giận, phải khắc khổ chăm chỉ, tranh thủ sớm ngày thăng cấp.”
Tám người cùng ứng khẩu kêu lên.
“Như thế liền trở về đi.” Không nghĩ tới Thục Sơn điện phủ đơn sơ, đại điển bái sư cũng là hết thảy giản lược, căn bản không có như trong tưởng tượng của Giang Dạ Bạch dập đầu a kính trà a bái sư a truyền thụ a cái gì, hơn nữa ngay cả triệu hồi thần y cũng là không hoa lệ như vậy.
Bất quá, pháp thuật mặc dù không hoa lệ, vật nọ cũng là thật sự tốt. Từ lúc bộ quần áo này phủ thêm phía sau, Giang Dạ Bạch liền cảm thấy cả người mình đều nhẹ đi, có cảm giác mũi chân tùy tiện điểm một cái, có thể bay lên không.
Ra điện sẽ thử một lần. Nàng thầm nghĩ trong lòng.
Đúng lúc này, Ngôn Sư Thải đột nhiên cố ý vô tình đi đến bên cạnh nàng ho khan một tiếng thật mạnh. Giang Dạ Bạch căng thẳng trong lòng—— đúng vậy, nàng sao lại quên mất chính sự.
Lúc này dừng bước, xoay người, cất cao giọng nói: “Ba vị sư tôn, đệ tử có việc bẩm báo.”
Nguyên bản đám người đang muốn tán đi, nhân những lời này mà dừng lại.
Ba vị trưởng lão nguyên bản là muốn cùng ba vị tiên nhân ôn chuyện, nghe vậy cũng nhất tề ngẩng đầu, hướng nàng nhìn lại.
Giang Dạ Bạch đầu tiên là nhìn thoáng qua Ngôn Sư Thải, hướng nàng gật gật đầu, sau đó mới lại chuyển mắt liếc nhìn Cảnh Nguyên một cái, Cảnh Nguyên lộ ra vẻ tò mò, có vẻ thực cảm thấy hứng thú đối với lời nói tiếp theo của nàng.
Giang Dạ Bạch lại hướng phía trước đi tới vài bước, hoàn toàn đi tới giữa ba vị trưởng lão, cách bọn họ không xa quá vài bước. Nếu luận tân đệ tử, khoảng cách nàng như vậy xem như vượt rào , nhưng nàng vừa được phong làm thiên đồ, thân phận đã bất đồng với người bên ngoài. Bởi vậy, mọi người tuy rằng cảm thấy nàng đi quá gần, nhưng không nói gì.
“Sư tôn, đệ tử ngày gần đây phát hiện, Thục Sơn chúng ta, có một gian tế.”
Đứng ở trước mặt ba vị sư tôn, Giang Dạ Bạch dùng thanh âm so với bình thường càng trong trẻo cũng càng bình tĩnh, như thế mà nói.