Khi mọi ánh mắt hiếu kì đều đổ dồn về phía này khiến Thiên Kiệt mặt đỏ như trái gấc chết lặng, một nỗi buồn khổ bất đắc dĩ khiến hắn chẳng biết phải làm gì. Lâm Lan thì vẫn rúc trong ngực hắn nỉ non, vạt áo của hắn đã ướt đẫm lệ châu của nàng.
_" Ngoan. ŧıểυ muội, mọi người đang nhìn kìa, muội định dìm chết huynh trong nước mắt của muội sao? " Khó khăn lắm hắn mới phục hồi lại tinh thần, nhẹ vuốt ve mái tóc mây óng ả dài thướt tha đang nhẹ run lên theo tiếng nấc.
Hức..... Nàng đã nín khóc, nhưng vẫn còn khẽ nấc lên, cánh tay nhỏ bé vẫn ôm chặt lấy hắn.
Bất đắc dĩ khiến hắn chỉ cười khổ, nhẹ ôm lấy nàng, chớp mắt biến mất trước ánh mắt ngơ ngác, kinh động của mọi người xung quanh, khiến người há hốc mồm, người dụi dụi vào mặt.....
_" Này,.... Không phải là ta hoa mắt đấy chứ? "
_"Không thể nào, Thuấn Di sao? Người đó chẳng lẽ là cường giả Tiên Hoàng a. "
_"Toát mồ hôi, hồi nãy nhìn hắn châm chọc, con em nó cường giả bậc này sao lại xuất hiện ở đây? "
Thiên Kiệt rời đi khiến rất nhiều lời bàn tán, cảm thán, có người sợ đến ngất xỉu, Đắc tội cường giả Tiên Hoàng, cái Siêu cấp thành thị này cũng tan theo a.
Rất nhanh sự kiện có cường giả Tiên Hoàng "ghé thăm " đã nhanh chóng được lan truyền, khiến cao tầng Băng Hỏa Đế Quốc như ngồi trên đống than nóng, liền ra lệnh giới nghiêm toàn thành, cấm gây chuyện, đánh nhau trong thành.Một loạt các chấp pháp đội diễu binh tuần tra toàn thành, đẩy không khí khẩn trương lên mức cao nhất khiến mọi người không hiểu đã xảy ra chuyện gì. Chẳng lẽ đại hội diễn ra sớm hơn dự kiến a, nhưng sao chẳng thấy thông báo gì. Đặc biệt là khu vực của truyền tống trận và cổng thành, việc kiểm soát người ra vào càng thêm nghiêm ngặt, tránh nội gián và các thế lực nắm được tin tức này mà thừa nước đục thả câu, đắc tội Tiên Hoàng, cái Siêu cấp thành thị với cả trăm triệu sinh linh này...........
Cung Điện Băng Hỏa Quốc
_" Phụ Thân, có chuyện gì mà khiến người thấp thỏm, đứng ngồi không yên vậy? "
Một tuấn mỹ nam tử, toàn thân hoàng bào, khí chất Vương giả tỏa ra, hắn chính là Toàn Phong Chấn Thiên - Triệu Phong, cường giả Tiên Vương, cũng là Thế Tử của Vương Triều họ Triệu của Đế Quốc.
_"Ài...Phong Nhi, lần này nghe nói có cường giả Tiên Hoàng lịch duyệt qua đây, hành tung bí ẩn, ta cũng không biết à từ nơi nào đến, ngộ nhỡ có kẻ đui mù dại dột mà gây chuyện, kết thù với hắnthì áci Vương Triều này khó giữ a"
Trên ngai vàng, một lão giả râu tóc bạc phơ, long bào thêu Băng Long Hỏa Phượng tranh châu, sắc mặt hồng thuậntỏa ra uy nghiêm của bậc Đế Vương đang thấp thỏm lo âu, ánh mắt luôn nhìn về xa xa.
Chính là Triệu Thiên Long, cường giả mạnh nhất Nam Vực, Tiên Vương - Tử Kim cửu tinh, Đế Vương của Băng Hỏa Đế Quốc.
_" À... Mà Linh nhi đâu? Sao ta không thấy nó, con bé này được nuông chiều quá, khiến nó ương bướng, không coi ai ra gì, mau gọi nó về, tránh chuyện không đâu. Ài. "
_" Thưa phụ thân, Linh Linh muội nghe nói đang truy tìm kẻ đấu giá tứ sắc Tuyết Liên tại buổi đấu giá ngày hôm qua, hài nhi đến cũng là muốn thương lượng với phụ thân chuyện này. "
_"Cái gì.....? Tứ sắc Tuyết Liên. " một tia bất an chợt hiện lên trong mắt.
Rầm........ Chiếc bàn bằng Ngọc Thạch trảm trổ tinh xảo thoáng cái vỡ vụn treo chưởng ấn của lão giả.
_" Hồ đồ....... Tìm Công Chúa Linh Nhi về ngay.. " lão vận linh lực gầm vang cả cung điện khiến mọi người chấn động.
Công chúa Linh Nhi a, lại làm gì khiến lão Hoàng Đế giận dữ như vậy. Một số Ái Phi và Quận Chúa thì vui vẻ khi người gặp họa. Riêng Tiêu Thanh Âm Quý Phi thì mặt cắt không còn giọt máu, vội hướng thư phòng đi tới. Nhưng lão Hoàng Đế đã như sao xẹt qua bầu trời cung điện, trực tiếp xé mở kết giới bay ra ngoài trước sự ngỡ ngàng của mọi người.
Khi toàn cao tầng đang đau đầu, thì Hắc Địa Quỷ Hồn đã lẻn vào trong thành, truy tung theo khí tức đặc biệt, tìm đến nơi vẫn ạc của Tông Chủ Bất Duy Nhân. Thật Bất ngờ rằng lúc này, Thiên Kiệt và Diệu Linh Băng Tiên -Lâm Lan cũng đang ở đó.
Trong lúc rối loạn, chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào, hắn lại thuấn di mang nàng tới đây, có lẽ vì hắn nghĩ nơi đây ó cảnh đẹp lại yên tĩnh, sẽ khiến nàng thoải mái tâm tính hơn.
_"Huynh xin lỗi......" Thấy không khí im lặng, Lân Lan vẫn ôm chặt lấy hắn, khó khăn lắm hắn mới nói được câu, nhưng hắn không ngờ là nàng vốn dĩ đã nín lại khóc òa lên khiến hắn bối rối không biết phải làm gì, muốn đưa tay lên lau nước mắt cho nàng. Nhưng bất ngờ Lâm Lan ngẩng đầu lên, đôi môi hồng nhỏ xinh đã dán chặt lên môi hắn, mắt vẫn nhắm chặt, lệ châu vẫn không ngừng tuôn xuống, tràn cả vào miệng hắn.
Mặn, đắng, chát như cõi lòng của người Thiếu nữ si tình.....
Một cảm giác yêu thương của hắn dành cho người con gái yếu đuối này dâng lên, bàn tay không biết từ bao giờ đã khẽ ôm lấy cái eo thon người thiếu nữ, và.....
Nụ hôn đầu của người thiếu nữ si tình đã được đáp lại....
Nhẹ nhàng, không hoa mỹ, không âm thanh.
Tiếng khóc đã dứt, lệ châu cũng ngừng rơi.
Và.... Ánh mắt từ từ mở ra cùng với tiếng tim đập loạn nhịp của mối tình đầu của người thiếu nữ...