_" Mưa lớn quá, em vẫn quyết định lên Đà Lạt sao?" Khẽ mỉm cười chua xót, cô nhẹ nhàng gật đầu.Ngày mai là tròn 2 năm rồi, nhanh quá, mới đó đã lại tới.
_"Em à. Anh không muốn nói, nhưng em cũng không nghĩ cho anh, cho cái gia đình nhỏ của chúng mình chứ. Anh tôn trọng em, nhưng em vẫn không mở lòng mình với anh, 2 năm qua em cứ như vậy khiến anh đau lòng lắm, em có biết không? " Khẽ liếc khuôn mặt đang nhăn nhó khó chịu của chồng, cô chỉ lơ đễnh nhìn ra khoảng không, từng giọt mưa vẫn không ngừng rơi, như những giọt nước mắt của cô ngày ấy.
Có lẽ, cô đã sai khi đánh đổi hạnh phúc cả đời của mình, nhưng cô không hối hận, vì nếu là người khác, trong hoàn cảnh như vậy, cũng sẽ lựa chọn như vậy thôi. Đành chấp nhận, lỡ một cuộc tình.
Chỉ đáng tiếc rằng, trong suy nghĩ của người ấy, cô đã khắc một vết thương quá sâu nặng. Có nỗi khổ không biết bày tỏ cùng ai, sống với một người không yêu, chỉ là.... Ai sẽ hiểu thôi.
Từng giọt mưa vẫn nặng hạt, mưa rất lớn nhưng lại lặng lẽ như lòng cô. Đã chết theo người ấy.
_" Em xin lỗi." Một lời nhẹ nhàng rồi lặng lẽ xoay người bước đi. Để lại đằng sau một người cay đắng ngước nhìn. Không biết, hắn cũng đau như cô. Sống với nhau từng đó thời gian, cứ ngỡ rằng sẽ thay đổi được cô. Nhưng hắn vẫn không có được trái tim cô. Cách hắn đến với cô, có lẽ hơi đê tiện.
Tiền...
Đúng, là tiền.... một thứ vạn năng. Nhưng tình yêu hắn dành cho cô là thật..
Là thế đấy, thứ vạn năng lại có một sai sót chết người, mua được người, nhưng không mua nổi trái tim con người. Có hay không mình đã bỏ lỡ một điều gì đó?. Và......
Có hay không, mình đã phá vỡ một mối duyên?. Chỉ tiếc là không ai bán thuốc hối hận cả.
Nhìn bóng lưng nhỏ nhắn, thân thể héo mòn ấy, hắn đau lòng. Tình yêu hắn dành cho cô, nhưng trời cao lại gieo ngang trái. Giờ hắn mới hiểu, có đôi khi yêu một người, không nhất thiết phải bên người ấy.Đôi khi lặng lẽ đi bên, nhìn người ấy hạnh phúc, đó cũng gọi là yêu.
Nhìn cô thời gian qua, hắn đã hiểu.
Chỉ thấy trong màn mưa, một bóng dáng nhỏ nhắn, đôi môi nhỏ tái nhợt, run rẩy vì lạnh giá, tay mang một chiếc ô nhỏ run rẩy lặng lẽ tiến đến. Trước mặt một vùng cỏ hoang vu, một chiếc hố khá lớn đầy hoa dại, và một gốc tường vi trắng. Đúng vậy là loài hoa Thiên Kiệt rất yêu thích, cô đã trồng nó sau khi hắn mất tích trước mặt cô.
_" Thiên Kiệt à, có lẽ anh sẽ không tha thứ cho em, ngay cả em cũng không thể tha thứ cho chính mình. Nhưng em tin rằng anh vẫn còn tồn tại. Có còn nhớ đến hay không một người? Em xin lỗi." Từng giọt nước mắt lã chã rơi xuống, một nỗi đau của người ở lại.
Kỷ niệm của ngày xưa lại ùa về, cứ như thế....
Đau... thật sự là rất đau.
Những niềm vui, những tiếng cười, bây giờ đã nhường chỗ cho những giọt nước mắt đau thương.
Đôi bàn tay nhỏ bé run rẩy giữa trời mưa giá lạnh, khẽ châm cây nhang.Từng dòng khói uốn lượn gấp khúc. Khẽ chắp tay cầu nguyện.
_" Ánh Nguyệt, có hay không em đang ở cạnh bên anh ấy, hãy thay chị chăm sóc cho anh ấy được không? " Ắt xì.... Đông Vực _"Ài... cảm lạnh à?" Ánh Nguyệt khẽ đưa ngón tay day day mũi cảm thán. Không đúng, với tu vi của mình, đã không còn bị cảm lạnh nữa mà.
Chẳng lẽ....
Nam Vực.
Thiên Kiệt đang ngồi ngắm sao, chợt trái tim nhói lên, thắt lại. Đau... hắn đưa tay lên nắm chặt, đập mạnh lên trên ngực mình. Từng giọt mồ hôi đau đớn,khuôn mặt vặn vẹo vì đau. Nước mắt không kìm được lăn xuống.
Hắn hiểu là xảy ra chuyện gì, vì đây không phải là lần đầu.
Thật trớ trêu, tạo hóa lại trêu người. Yêu một người, lại hận người mình yêu. Người ta nói đúng. Yêu một người thì....
Hãy nhớ về những niềm đau, vì niềm vui thì dễ dàng quên, nhưng nỗi đau lại tồn tại mãi mãi. Ranh giới mỏng manh của yêu và hận, tồn tại song song, đó là yêu.
Ánh mắt vô hồn dõi về hư không xa xôi.
_"Anh xin lỗi." hắn khẽ lẩm nhẩm. Tuy cách nhau hai thế giới, nhưng dường như hắn vẫn cảm nhận được mối liên kết mỏng manh ấy.
_" Khuya lạnh rồi, vào nghỉ ngơi được không?" Một vòng tay nhỏ nhắn khẽ quàng lên vai hắn chiếc áo khoác. Khẽ rúc vào ngực hắn, cảm nhận nhịp tim đang rối loạn của hắn.
_"Như Vân, nàng có bao giờ nghĩ rằng có một thế giới song song cùng tồn tại không?". Khẽ ôm thân hình ấy vào lòng, ngửi mùi thơm thoang thoảng trên mái tóc ấy hắn hỏi vu vơ.
_" Uhm... có lẽ." Không trả lời, cũng không phủ nhận, vòng tay nhẹ xiết chặt.
Gió đêm lạnh buốt thổi qua, nhưng hai trái tim lại xích lại gần nhau tìm hơi ấm.
Ánh sáng chợt lóe lên, hai thân ảnh biến mất. Để lại một đôi mắt dõi theo hai bóng người vừa rời đi.
Nàng tự trách mình, vốn thấy hắn một mình ngồi đó, muốn tiến đến lại không đủ can đảm, tim chợt nhói lên, nàng lắc đầu tự cười chính mình.
_"Không phải tự trách, hắn là vậy đấy. Luôn có người quan tâm nhưng mãi không nhận ra." Linh Lung Huyền Nữ chợt giật mình nhìn sang, một thân ảnh đỏ rực đã xuất hiện từ bao giờ, tay đang chống cằm nhìn về hướng đó.
_" Linh Phiêu tỷ... tỷ chưa nghỉ ngơi sao?" Không trả lời, chỉ im lặng nhìn xa xăm.
Trong phòng, cảnh xuân sắc đang diễn ra. Đôi môi tham lam quấn lấy nhau, tay chân gấp gáp tháo xuống quần áo, khi tiến tới giường thì quần áo cũng đã không còn nữa. Hai thân hình trần trụi nóng rực quấn lấy nhau, dường như muốn hòa tan, dung nhập lại với nhau. Tiếng va chạm, rêи ɾỉ, thở dốc đan xen nhau. Cả hai như cố gắng hòa vào làm một thể.
Để lại ngoài trời, hai thân ảnh nhỏ bé ngắm trời sao giữa màn đêm buốt lạnh.
_"Uhm... Thiên Kiệt, sao.... sao lâu như vậy mà thiếp... thiếp chưa thấy phản ứng gì? " Bạch Nguyệt Tiên Tử, mắt đẹp tròn xoe nhìn hắn, khuôn mặt đỏ bừng, ngón tay khẽ vẽ vòng vòng lên ngực hắn lí nhí.
_" Hửm... Là sao?
_" Đáng ghét... là.... là.." _"Có gì mà ấp úng vậy, là ta làm gì sai sao?" _" Không.... là... là thiếp muốn... muốn sinh cho chàng một đứa nhỏ. Đáng ghét.. xấu hổ chết người ta." Con.... hắn giật mình, không phải là hắn chưa nghĩ tới. Chỉ là hắn chưa chuẩn bị mà thôi. Mỗi lần bên nhau, hắn đều dùng linh lực luyện hóa, tránh tình trạng ngoài ý muốn. Thật không nghĩ các nàng lại mở lời trước.
_"Nàng thật sự muốn,?" hắn nhìn chằm chằm vào nàng, khiến nàng đỏ bừng mặt lên, khẽ gật đầu rồi rúc vào ngực hắn.
Và thế là đam mê vừa tắt lại bừng lên, cả phòng lại vang lên những âm thanh của nguyên thủy.