Ngọn chủ Phong lớn nhất Băng Sơn là một tòa núi Băng cao khổng lồ với những vách băng sắc lẹm lởm chởm thẳng đứng. Với những người tu vi chưa tới Linh Tướng là một khó khăn cực kỳ lớn, muốn leo lên được cần thiết phải có công cụ phụ trợ và tiêu hao linh lực rất lớn, chưa kể đây còn là Vương tọa của các loại linh thú trong Băng Sơn vì nó là nơi có thể xuất hiện tam sắc Tuyết Liên đến ngũ sắc Tuyết Liên. Nghe đồn rằng trên đỉnh núi có một Bông Tuyết Liên ngũ sắc được canh giữ bởi linh thú truyền thuyết Băng Cự Long ngũ cấp đỉnh phong.Nó là Vương Giả duy ngã độc tôn của Băng Sơn. Ngoài ra còn có khá nhiều linh thú cấp 3 cấp 4 tọa trấn tại nhiều độ cao khác nhau của ngọn Chủ Phong, càng lên cao linh thú càng dữ tợn. Dù vậy sự hấp dẫn của Tuyết Liên đa sắc cực kỳ lớn khiến cho rất nhiều cường giả liều mạng tìm kiếm.
Phi hành hơn ba tiếng đồng hồ Thiên Kiệt mới trông thấy ngọn núi thật khổng lồ so với tưởng tượng của hắn nhiều lắm.Tỏa ra linh thức tìm kiếm xung quanh,rất nhanh chóng hắn đã tìm thấy khí tức thân quen của hai nàng. Lắc mình nhẹ một cái hắn đã tiến đến sau lưng Bạch Nguyệt Tiên Tử, nhẹ vòng tay ôm lấy nàng vào lòng.
_"Nhớ ta không?" Khẽ giật mình, nhưng nhận ra được khí tức quen thuộc,nàng nhẹ nhàng gật đầu e thẹn.
_"Hừ..cái Băng Sơn bé tẹo này mà chàng mất nửa ngày mới tìm được."Huyết Nguyệt Ảnh Vũ hờn dỗi.
Hắn mỉm cười kéo nàng vào lòng, hôn nhẹ lên má hồng chớt nhả.
_" ài... tại giữa đường đi tiện tay đuổi hoa bắt bướm nên đến trễ thôi mà." _"Chàng dám...." hai nàng đồng thời hô lên. Huyết Nguyệt Ảnh Vũ thì nhéo tai, Bạch Nguyệt Tiên Tử thì véo hông hắn.
Thiên Kiệt chỉ ha hả cười, trái ôm phải ấp hôn loạn xạ lên mặt hai nàng, khiến nhị nữ ngọt ngào mỉm cười hạnh phúc không thôi.
_"uhm.. Linh Huyền Thư cô nương chưa tới sao? Ta cứ nghĩ mình là người đến muộn nhất rồi chứ." _"Còn dám nói, người ta đợi chàng lâu lắm rồi, sắp buồn bực đến chết rồi đây này." Huyết Nguyệt Ảnh Vũ bĩu môi xinh xắn đỏ hồng hờn trách.
_"Ấy.... nàng đừng kích động, nàng chết rồi lấy ai thay bây giờ?" _" Chàng..... Lưu manh" Huyết Nguyệt Ảnh Vũ đang định chỉnh hắn thì hắn đã ra tay trước chắn lấy môi xinh, nàng có ý muốn giãy giụa đẩy hắn ra nhưng tay chân vô lực dường như không còn thuộc về nàng nữa. Bất chấp nàng đáp trả nhiệt tình, môi lưỡi quấn lấy nhau phát ra âm thanh chóp chép gợi tình. Hai người say đắm triền miên khiến Bạch Nguyệt Tiên Tử ở bên cạnh tim đập rộn ràng, mặt đẹp đỏ bừng giấu mặt vào lưng hắn. Không biết trải qua bao lâu đôi môi tham lam quấn quýt nhau ấy mới rời khỏi nhau.
_"Chàng.... vô sỉ.... xấu xa. Như Vân muội vẫn ở bên cạnh kìa, xấu hổ chết người ta.." Chẳng để nàng nói hết câu hắn đã quay sang nâng cằm Bạch Nguyệt Tiên Tử lên, đặt một nụ hôn nhiệt liệt lên môi nàng, vẫn như thế...
Tham lam trêu chọc cái lưỡi thơm tho. Đến lúc không thở được mới chịu tách nhau ra. Ha hả.....
_"Giờ thì không ai xấu hổ với ai nữa nha, mỗi người đều có phần." Hừ.....
_"Từ khi nào.. chàng trở nên háo sắc như vậy?" Bạch Nguyệt Tiên Tử e thẹn lí nhí.
_" Đương nhiên là từ khi gặp được hai nàng rồi, người ta nói nam nhân không háo sắc thì uổng công trời cao. Haha"" _" xí.... giỏi giảo biện, miệng lưỡi trơn tru, không biết sẽ lừa đảo bao nhiêu nữ nhân khác đây? "Huyết Nguyệt Ảnh Vũ chen vào.
Nghe nàng nói Thiên Kiệt chợt khựng lại, giống... giống quá đi. Giọng điệu hờn ghen trách móc y như cô ấy. Cảm xúc lại chợt ùa về. Như trước mắt thấy hiện lên khuôn mặt một người con gái, đôi mắt to tròn xoe đen láy đang chớp chớp mắt bĩu môi trách hắn. Ký ức vốn ngủ say bỗng nhiên thức tỉnh, những kỷ niệm ngày xưa dần lướt qua trước mắt hắn. Vui vẻ có, ngọt ngào có, rồi tất cả chợt vỡ vụn.
Đau....như thắt lại trái tim..
Hắn ôm ngực nhăn mặt, khóe mắt chợt ửng đỏ ngập màn nước. Nhìn những diễn biến xảy ra trong mắt hắn Huyết Nguyệt Ảnh Vũ giật mình hối hận. Biết mình lại chạm vào nỗi đau của hắn. Nước mắt lưng tròng nàng vội vã ôm chặt eo hắn nghẹn ngào.
_"Thiếp... thiếp không có ý đó.... Thiên Kiệt... thiếp xin lỗi. Híc...." Thiên Kiệt chợt giật mình tỉnh lại, Bạch Nguyệt Tiên Tử cũng ôm chặt lấy hắn từ bao giờ. Khẽ vuốt ve mái tóc đẹp thơm ngát của hai nàng hắn lắc đầu cười khổ nghĩ thầm. Chậc..ta vẫn còn chưa thể nào quên được sao?
_" Ta xin lỗi.... lại khiến các nàng thương tâm." Nhị nữ vẫn im lặng ôm chặt lấy hắn. Có đôi khi im lặng lại tốt hơn, sự việc vốn đã rối thì đừng có cố gắng gỡ, biết đâu chỉ khiến nó rối thêm nữa mà thôi.
Chợt phát hiện có khí tức dao động, ba người vội vã tách nhau ra sửa sang lại y phục.
_""Xin lỗi đã để mọi người chờ lâu." Linh Lung Huyền Nữ tóc đẹp tung bay phiêu dật xuất hiện.
Chợt nàng khựng lại, trên tay xuất hiện một cặp song đoản kiếm tím biếc, ánh mắt chằm chằm nhìn về phía hư không xa xa.
_" Nguy hiểm... mọi người cẩn thận. " Nhận ra luồng khí tức quen thuộc, Thiên Kiệt lắc đầu cười khổ.Quên mất,con linh thú kia nhận ra được khí tức của mình. ŧıểυ nha đầu bướng bỉnh này, ài.....
_"Đừng lo.. là người quen.." Trong lúc tam nữ đang nghi hoặc nhìn hắn khó hiểu thì phía chân trời một cái bóng trắng lao như điện xẹt về phía mọi người. Vẻ mặt Linh Lung Huyền Nữ ngưng trọng, còn hai nàng Như Vân, Linh Phiêu thì ngạc nhiên không thôi, vì hai nàng dùng linh thức thăm dò đã biết người đến là ai rồi.
Rầm.... cái bóng trắng lao xuống tiếp đất gây ra tiếng động nổ vang kèm theo gió lốc cuộn đất đá bên cạnh bay mù mịt.
Vãi.. mỗi lần xuất hiện có cần thiết phải khoa trương vậy không. Thiên Kiệt cười khổ lảm nhảm.
_"Băng Vương Kỳ Lân Vũ." Linh Lung Huyền Nữ kinh hãi hét lên khi trông thấy thân ảnh to lớn của con linh thú đang nằm phục sát đất ấy, cái đuôi ngoe nguẩy. Không phải là nàng chưa thấy linh thú cấp 5. Mà kinh hãi vì từ khi nào Nam vực này xuất hiện người có bản lĩnh thuần phục được linh thú cấp 5 bao giờ. Còn cô bé kia tu vi chỉ mới Linh Sĩ - Hoàng Kim lục tinh ah.
_" Lan Nhi.." hai thân ảnh nữa nhảy xuống từ lưng linh thú tiến về phía hắn. Chính là tỷ muội họ Lâm. Lâm Phượng Nghi và Lâm Nghi Xuân.
Linh Lung Huyền Nữ càng kinh ngạc. Đây chẳng phải là tam nữ họ Lâm ở chung nhóm với bọn họ lúc ở ngoài Băng Sơn sao. Tu vi đều chưa đến Tiên Vương.
Trời ah..... đầu óc nàng càng ngốc trệ khi nhìn thấy dung mạo Lăng Như Vân và Hoa Linh Phiêu. Không có lời nào để diễn tả hết vẻ đẹp của hai người, chỉ có ý nghĩ "Tiên Nữ Hạ Phàm ". Nàng cũng vốn tự tin vào sắc đẹp tựa Thiên Tiên với bài danh vô song trên Nguyệt Phượng bảng hơn trăm năm nay của mình, nhưng trước sắc đẹp của hai người vẵn cảm thấy không khỏi tự ti.
Đồng dạng tỷ muội họ Lâm cũng kinh ngạc khi thấy Linh Lung Huyền Nữ -Linh Huyền Thư cũng có mặt tại đây. Nhẹ gật đầu coi như chào hỏi, nhị nữ tiến tới lôi Lâm Lan đang ôm chặt lấy Thiên Kiệt ra.
_" Thật ngại quá... xin lỗi. Thiên Kiệt ca ca, Lan Nhi nó cứ nằng nặc đòi đi theo huynh, bọn muội cũng chỉ là bất đắc dĩ." Lâm Nghi Xuân mặt đẹp ửng hồng len lén nhìn hắn ái ngại lí nhí.
Thiên Kiệt cũng sững người khi ấy, muốn đẩy nàng ra nhưng lại không nỡ, sợ khiến tâm lý non nớt của cô bé khả ái này tổn thương. Hắn cũng yêu thích cô bé, nhưng chỉ mới dừng lại ở mức độ một người anh trai dành cho em gái thôi.
_" Ngốc.... huynh không cho muội theo là sợ muội gặp nguy hiểm thôi." _" Híc... không, huynh gạt muội, muội muốn đi theo huynh, muội... muội muốn làm nữ nhân của huynh, đừng bỏ rơi muội... híc híc... ô ô.." Lâm Lan kích động vùng vẫy ra khỏi cánh tay của nhị tỷ Nghi Xuân nhào tới lồng ngực hắn nức nở.
Oành...
Lời nói ngây ngô nhưng rất chân thành của cô bé khiến tất cả mọi người như sét đánh ngang tai. Thấy mọi ánh mắt đổ dồn về phía mình, Thiên Kiệt như chết lặng, triệt để hóa đá. Cảm giác như mọi người đang nghĩ hắn dụ dỗ một cô bé 15 tuổi rồi muốn bỏ rơi người ta vậy.
Thấy hắn ngây ngốc bất động như vậy, Bạch Nguyệt Tiên Tử là người phục hồi tinh thần lại đầu tiên, khẽ mỉm cười nàng tiến đến nhẹ nhàng kéo cô bé ra, véo nhẹ má nàng ôn nhu hỏi.
_" Ngốc... muội à.. muội còn nhỏ không nên nghĩ về chuyện tình cảm nam nữ sớm vậy." _" Đúng vậy, muội cần phải học tập, muội còn trẻ, tương lai phía trước còn dài mà." Huyết Nguyệt Ảnh Vũ cũng tỉnh lại nhẹ nhàng khuyên nhủ.
_"Nhưng muội thích ca ca, muốn được ở cùng ca ca." lau nhẹ đi nước mắt Lâm Lan chu môi nhỏ xinh xắn phản đối.
_"Lan Nhi... muội... muội không được nói bậy...." Lâm Phượng Nghi kích động hét lên.
_"hừ.. tỷ tỷ muội thích ca ca có gì sai? Không phải hai tỷ cũng lén nhìn ca ca cười thầm, đừng tưởng muội không biết." _"Muội.... nói bậy bạ gì đó...?" hai nàng hét lên, mặt đỏ tới cổ quay mặt đi.
Lần này thì Thiên Kiệt tý nữa thì xỉu, hắn biết đại lục này cường giả vi tôn, chỉ cần ngươi có đủ thực lực thì sẽ có hàng đống mỹ nhân muốn được ngươi ôm vào lòng. Mặc dù biết đại lục này không cấm nam nhân có nhiều hơn một vợ, nhưng hắn chưa thật sự muốn nghĩ tới. Riêng mỗi Như Vân và Linh Phiêu đã khó giải quyết rồi chứ đừng nói thêm nhiều người nữa. Chưa cần biết các nàng có chấp nhận nhau hay không thì riêng việc mang theo một đống nữ nhân bên cạnh đã thấy đau đầu...
Đơn giản vì hắn biết.. Nữ Nhân là thứ khó hiểu nhất. Hắn nhớ có lần hắn đọc một quảng cáo trên facebook. Có một người rao bán một quyển sách với tựa đề: " Những gì đàn ông hiểu về phụ nữ " một quyển sách rất dày nhưng toàn là giấy trắng.
Chính là như vậy, hiểu được chết liền.
Ps/ lời muốn nói:
Tình hình là mùa cafe rồi. Chap có lẽ sẽ ra chậm một tý. Mong các huynh đệ tỷ muội yêu thích tryện bớt chút time rảnh rỗi comments chat với ta vài chữ cho vui sau mỗi chap để tiếp thêm động lực nhá?