Thần Anh đó chợt mở miệng nói. Nhưng giọng nó gần như không truyền ra ngoài mà đều hóa thành thần niệm cuồn cuộn như biển, đập về phía bốn phương tám hướng. Tuy Hỗn Độn Vô Cực Hoàn do hai luồng pháp tắc sinh tử tạo thành nhưng dù sao cũng có hình dạng thực thể, mà thần niệm lại là vô hình.
Tu đến cảnh giới Nguyên Anh thì thông thường sẽ không giao đấu bằng thần niệm nữa, cùng lắm chỉ dùng để can thiệp một chút vào trận đấu. Vì chênh lệch giữa thần niệm của mọi người không quá lớn, nếu dùng thần niệm đánh một đòn toàn lực mà cùng lắm chỉ có thể khiến người đối phương lung lay một chút thì có tác dụng gì?
Nhưng thần niệm của Diệp Thành đáng sợ đến mức nào cơ chứ? ! Cửu Khiếu Thần Anh vốn là thần đan cấm kỵ, hoàn toàn do thần niệm tạo thành. Mấy năm nay Diệp Thành không ngừng rèn luyện thần hồn, tu thành Tam Hoa Tụ Đỉnh cảnh giới Tinh Thần. Mà trong khi bế quan ở đất tiên, anh hấp thu được tiên khí cuồn cuộn nên càng gột rửa thần hồn, đã đến cảnh giới Bán Bộ Chân Tiên.
Cửu Khiếu Thần Anh cũng theo đó mà được tinh lọc, thần niệm càng lúc càng thuần chất, toàn thân như được đúc thành từ vàng tinh luyện, vô cùng mạnh mẽ. Sức mạnh thần niệm của nó lúc này tương đương với mười Nguyên Anh hợp lại!
"Bốp!"
Thần niệm vô hình như gió bão cuốn qua mười vạn trượng không gian.
Phạm vi trăm dặm đều bị thần niệm đáng sợ bao phủ. Không gian bên ngoài Địa Cầu rất yếu, trực tiếp bị nổ tung, lộ ra một cái lỗ hổng đen lớn. Thần niệm như một cái búa nặng đập mạnh lên chân nguyên bảo vệ của Thần Tử Tô Ma, khiến chân nguyên quanh người hắn bị rung lên kịch liệt như sóng trào. Tô Ma thì bị đánh lui ra mấy chục dặm.
Các đệ tử trên Vô Cực Tinh Châu còn thảm hơn.
Diệp Thành ngồi xếp bằng trên không trung, hai lòng bàn tay hướng lên trời, năm ngón tay xếp thành một hình thù kỳ lạ. Cửu khiếu rung lên, anh nhẹ nhàng bật thốt ra một chữ.
Ầm một tiếng, trong ánh mắt kinh ngạc của vô số người, Cửu Khiếu Thần Anh cao bảy tám tấc đó biến thành một cái đỉnh màu vàng kim tỏa ánh sáng.
Đỉnh thần đó chỉ to có mấy thước, tỏa sáng lấp lánh. Thần đỉnh ba chân hai tai toàn thân như được đúc từ vàng, trên đó có những hoa văn dãy núi vô tận, nhật nguyệt tinh hà rộng lớn, cứ như có vị thần đã vẽ lên trên đó, ngưng tụ những đạo vận của thiên địa. Không biết nó được làm từ gì mà khiến cho người ta có cảm giác nó rất nặng.
Đỉnh nhỏ Quang Minh ở đó, mặt trời mặt trăng và bầu trời như bị trấn áp, tựa như một vị thần thời Thái Cổ. Còn có một tia khí tức thần thánh được ấp ủ trong đó.
"Không hay rồi, đây là...?"
Tô Ma thấy cái đỉnh này thì đồng tử co rụt lại, dường như nghĩ đến điều gì đó...