Dương Lâm nhíu chặt mày, nói khẽ: "Cháu cũng từng nghe nói qua về lão Tôn Hoài Hưng kia, là em trai của bang chủ bang Thiết Chưởng, thế mà không đánh lại một tên trẻ măng sao?"
Chú ba nhìn chằm chằm La Nhuệ Trạch, đôi mắt già nua lóe sáng: "Lão Tôn Hoài Hưng kia chắc chắn đã từng bị thương, lại ăn một đấm vừa nãy nên vết thương cũ tái phát, thế nên mới ôm hận chịu thua. Nhưng tên nhóc họ La kia quả thực rất lợi hại, tuổi mới còn trẻ đã học được Thất Thương Quyền của nhà họ Trình, dù chỉ có một chiêu thôi nhưng cũng đủ để tung hoành ngang ngược rồi".
Dương Lâm suy nghĩ đủ điều, chợt hỏi: "Nếu tên đó đấu với chú thì thế nào?"
Chú ba cười lạnh một tiếng, kiêu căng nói: "Đấu với chú thì hắn còn chưa đủ tư cách đâu. Con át chủ bài của hắn đã bại lộ rồi, trong vòng hai mươi chiêu chú có thể đánh bại hắn. Nếu sau ba mươi chiêu mà hắn còn chưa nhận thua thì chắc chắn phải chết!"
"Như vậy sao..."
Dương Lâm tuy thở phào một hơi, nhưng dự cảm bất an trong lòng càng mãnh liệt. Bản lĩnh của chú ba cũng chẳng còn là bí mật trong ba tỉnh, tất nhiên nhà họ Trình không thể chỉ phái mỗi La Nhuệ Trạch đến. Cũng có nghĩa là còn có cao thủ khác ở đằng sau!
Trong lúc hai người đang nói chuyện, La Nhuệ Trạch đã liên tiếp đánh bại cao thủ của nhiều gia tộc tỉnh Tô Bắc. Nếu Dương Lâm còn không ra tay thì e là con đường kinh doanh sẽ bị tổn thất nghiêm trọng. Vốn các ông lớn của tỉnh Tô Bắc đã sớm bất mãn với việc để một người phụ nữ đè đầu cưỡi cổ mình, giờ nếu bà ta để mặc cho người khác bắt nạt phe mình thì e là trở về một cái sẽ gặp phải áp lực từ tất cả mọi phía!
Dương Lâm cắn răng, vốn bà ta định đẩy Thẩm Thiên Minh ra đấu với Trương Kha, nhưng bà ta lại phát hiện cho dù Giang Thành có thua bao nhiêu thứ thì Thẩm Thiên Minh vẫn ngồi yên bất động. Càng khó tin hơn là những ông lớn khác của Giang Thành đều không có vẻ gì là bất mãn!
Cuối cùng, bà ta chỉ có thể quay đầu lại nói khẽ: "Chú ba, đành phải mời chú ra tay vậy".
Chú ba gật đầu, ông ta nhảy vọt lên thẳng võ đài.
Mọi người dưới đài hoan hô ầm ĩ. Mấy khán giả đến từ tỉnh Tô Bắc không kìm được mà gào to: "Là chú ba, chú ba đến rồi! Ông ấy đã chinh chiến nhiều năm, chỉ thua có mỗi gia chủ nhà họ Trình - Trình Bác Hiên thôi!"
Mà lúc này Diệp Thành cũng đã dẫn theo hai người Tiểu Điệp đi vào. Anh tìm một chỗ để ngồi xuống, chuẩn bị xem cái người được gọi là chú ba này có bản lĩnh gì.
La Nhuệ Trạch nhìn chú ba với ánh mắt âm u lạnh lẽo, hắn hừ lạnh, nói: "Ông chính là cái lão già mãi mãi đứng thứ hai đấy à?"
Những lời sỉ nhục này khiến những ông lớn của tỉnh Tô Bắc và mọi người phẫn nộ, nhưng chú ba lại chẳng hề mảy may dao động mà còn mỉm cười. Ông ta để một tay ra sau lưng, lạnh nhạt nói:
"Ra tay đi".
La Nhuệ Trạch thấy thế thì sầm mặt xuống. Chiêu khiêu khích thường dùng của hắn không thể phát huy tác dụng, thể nên không thể nhân cơ hội ra tay trước được nữa. Nếu muốn thắng thì chỉ có thể liều mạng.
"A!"
Hắn gào to một tiếng, tai mắt mũi miệng đều chảy máu, người hắn to phổng cả ra, trông hệt như một con quái vật đầy cơ bắp.
"Thất Thương Quyền, khiến người khác bị thương nhưng lại khiến bản thân bị thương trước, giờ mới thực sự để lộ ra dáng vẻ vốn có của nó".
Chú ba khẽ gật đầu, nhưng ông ta vẫn chắp một tay sau lưng, trông vô cùng nhàn tản thoải mái.
Lần này La Nhuệ Trạch ra tay lại khác hẳn so với bình thường. Hắn không những không nhanh mà trông cứ như đang quay chậm vậy, nhưng hắn vừa phất tay một cái là cú đấm đấm ra đã mạnh mẽ như có ngọn núi khổng lồ đè lên, khiến người ta có cảm giác không thể trốn được, cũng không thể chống lại!
Sắc mặt Tôn Hoài Hưng lại càng thêm trắng bệch. Lão ta vốn cho rằng mình thất bại là do vết thương cũ chưa khỏi, lại thêm sơ ý khinh địch. Lão ta không ngờ rằng đối phương lại che giấu thực lực sâu như vậy. Nếu La Nhuệ Trạch mới bắt đầu đã dùng đến cú đấm này thì e là lão ta ở thời kỳ mạnh nhất cũng không đánh lại nổi!
Nhưng chú ba không hề tránh né, một tay ông ta vẽ ra nửa vòng tròn trên không trung. Ông ta hơi nghiêng người, ấn lấy tay La Nhuệ Trạch kéo thẳng về phía sau.
Chỉ sức mạnh nho nhỏ nhưng lại có thể chống lại cú đấm mạnh mẽ khổng lồ!
"A!"
La Nhuệ Trạch kêu lên thảm thiết, cánh tay hắn đã bẻ quặt ra phía sau theo một hình thù kỳ lạ. Dưới chiêu Thái Cực Quyền của chú ba, sức mạnh Thất Thương Quyền của hắn đã làm tổn thương chính bản thân hắn khiến hắn rơi thẳng xuống võ đài, rên rỉ không nói nổi nên lời.
Những tràng vỗ tay hoan hô vang dội khắp nơi, không chỉ người của tỉnh Tô Bắc mà những người của Giang Thành nhẫn nhịn đã lâu cũng hoan hô reo mừng cho chú ba.
Dương Lâm thở phào một hơi, bà ta khẽ cong khóe môi, nhưng ngay lúc này...
"Ha ha ha ha ha ha, a ha ha ha ha ha!"
Tiếng cười ngông cuồng vang vọng khắp toàn trường. Ánh mắt mọi người đều dồn vào người Trương Kha đang bật cười điên cuồng.
Một ông lớn tỉnh Tô Bắc trong đó không kìm được đứng dậy quát lớn: "Trương Kha, người của anh đã thất bại rồi mà còn dám ngông cuồng ở đây sao?"
Trương Kha lại cười thêm một lát nữa rồi mới nói với giọng âm u: "La Nhuệ Trạch chỉ là con tốt dò đường mà thôi. Chỉ riêng hắn đã khiến các người lao đao thì sao các người có thể đón nhận nổi lửa giận của nhà họ Trình chứ?"
Vừa dứt lời, bầu không khí liền yên tĩnh một cách kỳ lạ. Ông cụ Trình Bác Hiên của nhà họ Trình đã giành được ngôi vị đứng đầu không biết bao nhiêu lần trong đại hội võ đạo, danh tiếng của nhà họ Trình khiến mọi người vô cùng sợ hãi.
"Giờ mới biết sợ e là đã quá muộn rồi, ông cả Trình Phá Sơn đã đến rồi!"
Trương Kha vừa nói xong liền đứng dậy quay mặt sang mặt hồ tĩnh lặng bên cạnh võ đài, cúi người xuống thật thấp rồi nói to: "Kính mời ông cả Trình Phá Sơn!'
Đám đàn em sau lưng gã cũng cúi người, phụ họa theo gã: "Kính mời ông cả Trình Phá Sơn!"
Mọi người há hốc mồm nhìn gã như nhìn một tên điên. Hôm nay trời quang mây tạnh, mặt hồ trong vắt soi thấy đáy, còn chẳng có lấy một con thuyền, chẳng lẽ người đó định chui ra từ nước sao?
Còn Diệp Thành ngồi dưới đài thì chợt mở to mắt, nhìn về phía mặt hồ với nét mặt hứng thú: "Hay đấy, xem ra nhà họ Trình này có cao thủ thật".
Nhưng những người khác vẫn không biết đang xảy ra chuyện gì. Nhưng ngay lúc này, chú ba vừa quay trở lại bên cạnh Dương Lâm chợt lộ ra nét mặt kinh hãi, ông ta quay phắt ra nhìn mặt hồ.
"Chú ba?"
Dương Lâm cũng kinh hãi, bà ta chưa bao giờ thấy vị trưởng bối này có vẻ mặt như thế bao giờ, bà ta thấy khó hiểu liền hỏi ngay. Nhưng chú ba không nói gì, cơ thể lại căng cứng như phải đối mặt với kẻ địch mạnh, sắc mặt thì trắng bệch.
"Bà chủ, lần này chúng ta gặp rắc rối lớn rồi".
Dương Lâm không hiểu gì, đang định hỏi tiếp thì bất chợt mọi người xung quanh hô ầm cả lên. Bà ta nhìn theo phía âm thanh, sắc mặt cũng trắng bệch.
Phía mặt hồ nơi xa xa, mặt nước và bầu trời liền kề thành một đường, một con sóng lớn màu trắng cuồn cuộn ập đến. Con sóng trắng này di chuyển rất nhanh cứ như con cá mập khổng lồ cưỡi gió mà đến. Càng khó tin hơn là có một người đang đi trong con sóng này.
Đạp nước đi đến!
"Đang đóng phim kiếm hiệp đấy à?"
Có người hỏi, giọng run lẩy bẩy khiến mọi người đều có chung cảm nhận. Tất nhiên họ biết hôm nay là đại hội võ đạo ba tỉnh, các ông lớn đều tề tựu đông đủ, không ai dám làm loạn, nhưng họ không thể nào tin được thứ trước mắt mình.
"Đây, đây là đại sư võ đạo đấy..."
Mãi hồi lâu sau, chú ba mới bật thốt ra một câu như vậy. Những người xung quanh đều khó hiểu, chú ba cũng không phải lần đầu tiên đối mặt với Trình Bác Hiên, có cần phải sợ đến mức đấy không.
Nhưng ngay sau đó, giọng nói run rẩy của chú ba đã khiến tất cả mọi người hiểu ông ta đang sợ hãi điều gì.
"Đó, đó không phải Trình Bác Hiên, là con trai cả của ông ta- Trình Phá Sơn!"