Năm đó Vương Phục Hổ là Võ Thánh đỉnh phong, vang danh Hoa Hạ, sao sự xuất hiện của ông ta có thể không khiến người ta chấn động được? Ngay cả Đường Tông Trạch cũng đứng dậy hành lễ.
"Hửm?"
Vương Phục Hổ đang định ngồi vào chỗ thì đột nhiên cảm nhận được điều gì đó, ánh mắt lướt qua hội trường, nhưng khi thấy toàn là những người reo hò điên cuồng thì lắc đầu, ngồi vào chỗ.
Mà lúc này, Diệp Thành dưới đài đã thu hồi tầm mắt.
Vương Phục Hổ lại là một người quen ngày xưa. Năm đó khi anh đến Tiêu phủ cướp dâu, ông ta là một trong tám cao thủ tấn công anh.
Đám cao thủ năm đó đã mượn thời cơ thế giới thay đổi để tiến vào cảnh giới Tu Thể đỉnh phong hoặc Ngưng Đan. Có những người kỳ tài thậm chí đột phá lôi kiếp trở thành cường giả Kim Đan. Nhưng những người mà năm đó Diệp Thành quan tâm đã đi đâu mất rồi?
Anh thở dài một tiếng, phát hiện không thể do dự chờ đợi nữa. Sự tìm kiếm chậm chạp này tựa như mò kim đáy bể vậy, không bằng để họ tới tìm anh.
Đã đến lúc quay về rồi. Khi anh oai phong lẫm liệt, danh chấn Địa Cầu, dù người của Sương Diệp lâu ở bất cứ ngõ ngách nào trên Địa Cầu đều sẽ biết đến sự tồn tại của anh. Mà thị trấn Thanh Hoa này chính là bước đầu tiên để anh quay về.
....
Lúc này, Trình Hồng Quang và Kỷ Hoa Linh đã đứng ngoài hội trường: "Vẫn chưa tìm thấy tung tích của người đó sao?"
"Vẫn chưa, anh ta không hề có tung tích gì. Quê nhà Diệp gia trang của anh ta, trường học trước kia, công ty từng đi làm, chúng tôi đã tìm hết rồi. Thậm chí chúng tôi còn tìm ở thị trấn Thanh Hoa một lượt, nhưng chẳng tìm thấy gì", cấp dưới trả lời.
Ông chủ của Thế Mậu Thiên Tứ sốt ruột: "Cách này có được không vậy? Nếu anh ta hoàn toàn chưa quay về thì làm thế nào? Chúng ta cứ tìm thế này thì cũng chỉ phí công mà thôi".
Trình Hồng Quang không nói gì, nhưng trên mặt cũng hiện rõ sự mệt mỏi và bất lực.
Thực ra không chỉ ông chủ của Thế Mậu Thiên Tứ mà đám người Trình Hồng Quang cũng hiểu, nếu Diệp Thành thực sự quay về, nếu muốn xuất hiện thì sớm đã danh chấn thiên hạ. Nếu anh không muốn xuất hiện thì chắc chắn đã gặp phải biến cố lớn gì đó, như tu vi tụt giảm hoặc bị thương nặng gì đó.
Như vậy thì dù họ có tìm cũng chưa chắc tìm được. Dù sao thì năm đó họ không có đủ địa vị, sự hiểu biết về Diệp Thành cũng có hạn.
"Cứ thử đi...". Trình Hồng Quang cười khổ, sắc mặt đột nhiên thay đổi, nhìn lên bầu trời: "Họ cũng đến rồi".
Kỷ Hoa Linh cũng ngẩng đầu, sắc mặt rất nặng nề.
Ông chủ của Thế Mậu Thiên Tứ sững sờ, còn chưa phản ứng kịp đã thấy có mấy luồng sáng giáng từ trên trời xuống, mang theo uy áp khổng lồ giáng xuống hội trường. Khoảnh khắc đó, không chỉ những người trong hội trường mà ngay cả nửa thị trấn Thanh Hoa cũng lờ mờ cảm nhận được áp lực vô hình đó.
"Là người của Vô Cực Cung và Vạn Yêu Tự".
Sắc mặt Trình Hồng Quang tái xanh, ánh mắt lộ vẻ kiêng dè.
.....
Mà lúc này trong hội trường, vô số người đều mở to mắt nhìn lên trên đài, ngay cả Vương Phục Hổ mặt cũng nghiêm lại, cung kính đứng dậy. Các cường giả Thần Cảnh của Hoa Đông và các môn phái lớn vẻ mặt đều lộ ra sự kính sợ và lấy lòng.
Vô Cực Cung, Vạn Yêu Tự, Trục Nhật Thần Giáo, đạo tràng Trường Sinh...
Mỗi một cái tên này đều đại diện cho một thánh địa siêu cấp chấn động trời đất, ngạo nghễ Địa Cầu. Mỗi một người trong số họ đều là người mà ngay cả nguyên thủ quốc gia cũng phải cung kính. Nếu bái vào mấy thánh địa này sẽ một bước lên trời, trở thành đối tượng được quan tâm của cả một đất nước thậm chí là cả Địa Cầu.
"Ôi trời ơi, đúng là họ, là người của Vô Cực Cung, Vạn Yêu Tự! Nếu tôi có thể bái vào đó thì đâu cần phải nhìn sắc mặt đám người Điền Khởi Văn nữa?", Trương Đại Hàn kích động tới nỗi tim suýt nhảy ra ngoài.
Cả hội trường và thị trấn Thanh Hoa, thậm chí là những người ngồi trước ti vi đều điên cuồng. Cô gái sau lưng Diệp Thành thì biến thành một fan cuồng nhiệt, la hét điên cuồng. . Ra chương nhanh nhất tại ( TRÙMTRUYỆN . OR G )
Chỉ có Diệp Thành là híp mắt, ánh sáng lạnh tỏa ra!
Anh không biết nhiều về những tông môn khác, nhưng đằng sau đạo tràng Trường Sinh chắc chắn là Trường Sinh Giáo. Năm đó anh giết Thần Tử của chúng là Cố Trường Sinh, đám người này đến Địa Cầu sao có thể khách khí được chứ.
Đại hội...chính thức bắt đầu!
"Ầm!"
Từng luồng sáng giáng từ trên trời xuống, phóng xuống đài cao bên trái hội trường một cách vô cùng ngang ngược. Một luồng uy thế đáng sợ bỗng chốc giáng xuống theo đó, đập xuống như núi. Nhiều người bình thường không tu luyện liền thấy như đi vào vùng cao nguyên, vô cùng khó thở. Một số người yếu ớt thì thậm chí mặt trắng bệch, lắc lư không vững.
Trương Đại Hàn bên cạnh Diệp Thành gặp phải tình trạng như vậy. Khuôn mặt trắng trẻo béo tròn núc ních nghẹn tới nỗi đỏ bừng. Mãi khi Diệp Thành khẽ phất tay xóa tan luồng uy thế vô hình này, cậu ta mới thấy đỡ hơn.
"Hừ".
Mắt Diệp Thành bắn ra tia sáng lạnh. Người tới hiển nhiên không quan tâm đến những người bình thường này, tản ra uy áp Ngưng Đan của mình không hề kiêng dè. Kiểu cư xử ngang ngược này khiến anh rất bực mình, nhưng những người khác nào dám tỏ vẻ bất mãn.
"Xin chào đón các vị cao đồ của Vô Cực Cung, Vạn Yêu Tự, Trục Nhật Thần Giáo". Đám người Đường Tông Trạch đều đứng dậy, cung kính hành lễ với người đến.
Ngay cả Vương Phục Hổ cũng híp mắt, khẽ chắp tay: "Không ngờ còn kinh động đến cả Vô Cực Cung, đại hội lần này quả thật là rồng đến nhà tôm".
Ánh sáng tản đi hiện ra mấy người nam nữ trong đó. Có già có trẻ, người già thì khí thế như rồng, toàn thân tỏa ánh sáng đen, trấn áp ngút trời, uy thế đáng sợ tỏa từ trên cao xuống. Thế hệ trẻ tuy nhỏ tuổi, mới có mười bảy mười tám nhưng sắc mặt đều kiêu ngạo, ánh mắt ngạo nghễ, cử chỉ mang theo khí thế áp bức của tông môn lớn.
"Ừm".
Ông già mặc áo bào vàng kim đi đầu kiêu ngạo gật đầu, dù đã trả lời nhưng vẫn khiến sắc mặt Vương Phục Hổ cứng đờ.
"Ngang ngược quá", có người dưới đài nhỏ giọng hô.
"Đó là cao thủ đệ nhất ngoại môn của Trục Nhật Thần Giáo, Bạch Hạc Ông. Nghe nói ông ta đã đến Ngưng Đan đỉnh phong, tung hoành vô địch dưới Kim Đan. Ông ta hay ra mặt thay Trục Nhật Thần Giáo, khi thấy nguyên thủ quốc gia cũng chẳng cần chào", một người có hiểu biết liền nói.
Lần này, trong số những trưởng bối của các thánh địa chỉ có Bạch Hạc Ông của Trục Nhật Thần Giáo đến. Khí đen bao phủ quanh người ông ta, hào quang quanh người lấp lánh, ánh sáng trong mắt bắn ra khiến những tu sĩ trẻ tham gia đại hội đều run lên.
"Vô Cực Cung phái đệ tử đến không chỉ là quan sát đại hội mà còn để họ rèn luyện nữa. Nếu họ lên đài thì đệ tử hậu bối của chúng ta nguy to". Mấy gia chủ thế gia của Hoa Đông đều nhìn nhau, thấy được sự lo âu trong mắt đối phương.
Cho dù là những trưởng lão của các môn phái lớn trong nước cũng đều nhíu chặt mày.
Chỉ có mấy người Đường Tông Trạch và Vương Phục Hổ là vẫn vô cùng bình tĩnh.
Tiếp đó lại có vài cao thủ Ngưng Đan đến, là nhân vật tầm cỡ của Tô Bắc và các tỉnh lân cận. Họ quen biết Vương Phục Hổ, đôi bên liền chào hỏi rồi ngồi vào chỗ.
"Nếu các khách quý đều đã đến thì đại hội lần này chính thức bắt đầu", một ông già cảnh giới Tu Thể đứng dậy tuyên bố.
Trước khi đại hội diễn ra, các lão tổ của thế gia lớn ở Hoa Đông hoặc các tu sĩ nổi tiếng sẽ đứng ra giảng giải một số điều tâm đắc trong tu luyện. Họ nói đều chỉ là những thứ mặt ngoài, hiển nhiên là nói cho khán giả trong hội trường và trước ti vi, nhưng dù như thế vẫn có rất nhiều người nghe say mê.
Những tin tức này, bình thường có ra giá cao trên mạng cũng chưa chắc mua được. Dù có bái sư người ta cũng chưa chắc đã truyền lại. Cũng chỉ có ở đại hội giao lưu này các cường giả lão làng mới nói ra.