Trang viên nhà họ Tào bình thường rất rộng lớn, vậy mà bây giờ giống như bị đội tháo dỡ nghiền nát qua một lần vậy, vách tường đổ xuống nghiêng ngả, thỉnh thoảng từ trong đống đổ nát còn truyền ra tiếng rên rỉ đau đớn.
Thì ra ở trên mặt đất đã nằm la liệt mấy chục người, những người này đều là vệ sĩ tinh nhuệ của nhà họ Tào, nhưng lúc này, ngay cả sức lực để đứng lên cũng không có.
Ở trung tâm của trang viên, có một cô gái cao gầy đang quỳ xuống mặt đất, khuôn mặt hiện lên sự cay đắng không cam lòng, ở trước mặt cô ta là một thanh niên mặt sẹo.
“Hừ, cũng là một cô nhóc kiên cường”. Cừu Lăng Vân thản nhiên nói: “Đang tiếc bản lĩnh hơi kém một chút, cô chính là đệ tử của Diệp Thành – Tào Hinh Toàn?”
Cừu Lăng Vân nhíu mày, Cuồng Lang lập tức hiểu ý, giơ tay lên vỗ về phía đầu của cô gái trước mắt.
“Băng thiên tuyết địa!”
Đúng lúc này, vang lên một thanh âm trong trẻo, linh khí hệ băng mênh mông từ bên cạnh đánh tới, Cuồng Lang vẻ mặt hơi biến sắc, nghiêng người giơ tay ra nghênh đón.
“Ầm!”
Chỉ nghe thấy một âm thanh nổ tung ầm ầm, cô gái vừa sử dụng chiêu bị đánh bay ra ngoài, nhưng Cuồng Lang cũng liên tục lùi lại vài bước, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc. Hắn ta giơ tay lên, chỉ thấy trên bàn tay mình đã bị bao phủ bởi băng giá, ngay cả di chuyển một chút thôi cũng khó khăn.
“Cô lớn!” Lam Thải Nhi hét lớn một tiếng, cuống quýt chạy đến, nâng Tào Hinh Toàn khóe miệng đã tràn ra máu tươi lên, nói: “Sao cô vẫn đi ra cơ chứ, không phải bảo cô nhanh chóng chạy trốn hay sao?”
Tào Hinh Toàn rên lên một tiếng, lau sạch máu tươi ở miệng, nói: “Tôi là đệ tử của Diệp Tiên sư, sao có thể lâm trận bỏ trốn cơ chứ, vậy chẳng phải nói sư phụ tôi không bằng được lão già trước mắt này hay sao?”
“Ha ha ha ha ha?!”
Cừu Lăng Vân ngửa mặt lên trời cười to, nói: “Không nghĩ tới một cô nhóc như thế cũng có can đảm hơn người, mạnh hơn so với nhiều người trong trang viên này”.
Ông ta nói xong thì quay đầu lại trêu trọc nhìn về phía sau. Đằng sau ông ta, người của nhà họ Tào đều quỳ xuống thành một hàng, ngay cả Bà hoàng Dương Lâm đều cung kính đứng ở bên cạnh, mặc cho Lam Thải Nhi ở bên kia bị đánh trọng thương, không dám nói một lời.
Nghe được lời này, những người ở đây xấu hổ cúi gằm mặt xuống, nhưng cũng có một số người trong lòng thầm cười lạnh. Bọn họ đều là những người ủng hộ Tào Hiểu Vũ, trước đây dưới áp lực của Diệp Thành chỉ có thể nhìn Tào Hinh Toàn trở thành người thừa kế của nhà họ Tào.
Nhưng bây giờ kẻ thù của Diệp Thành đã đến, cô nhóc còn không phải đang bị đánh đến nỗi trọng thương hay sao?!
Tào Hinh Toàn thở hổn hển vài tiếng rồi đứng dậy, trên khuôn mặt lộ ra vẻ kiên định. Đối diện với cô ta, Cuồng Lang cũng phải vận nội lực để làm tan băng trên tay.
Nếu như Diệp Thành dùng chiêu này, lúc này chỉ sợ Cuồng Lang đã biến thành từng mảnh vụn băng, nhưng cô nhóc dù sao tu vi vẫn còn kém, khi đối mặt với Võ Thánh đã có vẻ lực bất tòng tâm.
Nhìn thấy khóe miệng con gái đầy máu tươi, hai hốc mắt Dương Lâm đỏ au, cuống quýt nói: “Cừu Võ Thánh, ông là người thế hệ trước đã thành danh từ lâu, cần gì phải so đo với cô bé chứ? Khi nào Diệp Tiên sư xuất quan, chúng tôi nhất đinh sẽ nói cho ông đầu tiên mà, cầu xin ông tha mạng cho Tào Hinh Toàn đi”.
Tiền Triều Tam ở một bên cũng khuyên nhủ: “Ông Cừu, xin ông hãy buông tha Tào Hinh Toàn đi, cô ấy tuổi trẻ chưa trải sự đời nên mới bái Diệp Thành làm sư phụ, cũng không phải mong muốn của cô ấy đâu!”
“Không!”
Nhưng lời nói của Tiền Triều Tam lại bị Tào Hinh Toàn phủ nhận hoàn toàn, vẻ mặt cô ấy kiên định, dường như đã nghĩ thông rồi: “Lão già kia, ông nghe cho kĩ đây, cho dù hôm nay ông giết tôi, cô đây cũng là đệ tử của Diệp Tiên sư, tuyệt đối không bao giờ thay đổi!”
Cừu Lăng Vân khẽ cười nói: “Tốt, tốt, có khí phách, có dũng cảm! Cuồng Lang, con là đệ tử của sư phụ cũng không thể thua cô nhóc kia!”
Cuồng Lang nghe được lời này, nhất thời nghe theo mệnh lệnh tiến lên đánh nhau với Tào Hinh Toàn, cô nhóc dù sao cũng còn rất trẻ, rất nhanh liền bị đánh một chưởng vào lưng, “Ọc” một ngụm máu tươi phun ra.
“Hinh Toàn!”
Dương Lâm kêu lên một tiếng tuyệt vọng, tiến lên ôm lấy con gái mình khóc lóc kêu lên: “Coi như là mẹ cầu xin con đi, cúi đầu xin lỗi Cừu Võ Thánh, xin tha thưa với ông ấy, ông ấy là người của thế hệ trước, chắc chắn sẽ không làm khó con”.
Tào Hinh Toàn lúc này đã nói không ra hơi, chỉ chầm chậm kiên quyết lắc đầu, ánh mắt cô ấy nhìn về phía Cừu Lăng Vân không hề có một chút sợ hãi nào.
Cuồng Lang lui về bên cạnh sư phụ, lại một lần nữa vận nội công, một lúc lâu sau mới đẩy hết băng sương trên tay, khẽ cười nói: “Thật sự là một cô nhóc khó chơi, con bây giờ có chút thích cô ấy rồi”.
Cừu Lăng Vân cười ha ha nói: “Nghe được chưa cô nhóc, nếu cô chịu làm vợ đệ tử của tôi, lão đây cũng có thể tha cho cô một mạng”.
Nghe được lời này, Dương Lâm nhất thời ôm con gái vào lòng nói: “Đồng ý, tôi đồng ý để Hinh Toàn gả cho vị Võ Thánh đại nhân đây”.
Nhưng mà khi bà ta nói như vậy, Tào Hinh Toàn không biết lấy từ đâu ra sức lực, lấy tay đẩy đẩy mẹ mình ra, phun mạnh một ngụm máu xuống dưới chân Cừu Lăng Vân.
Cừu Lăng Vân cũng không tức giận, thản nhiên nói: “Đã như thế thì cô nhóc, cô cứ trông chờ vào sư phụ đến cứu mình đi. Chỉ là Bôn Lôi Chưởng của đồ đệ tôi, còn có một nửa công lực của tôi, nội kình đã đánh vỡ toàn bộ nội tạng của cô, nếu không có nội lực thâm hậu truyền vào kịp thời, chỉ sợ sống không quá nửa tháng”.
“Hy vọng sư phụ cô thật sự lợi hại như trong lời đồn, nếu không cô nhóc này cứ chịu cảnh hương tiêu ngọc vẫn đi, ha ha ha ha ha!”
Cừu Lăng Vân vừa cười to vừa mang theo đệ tử đi ra khỏi trang viên của nhà họ Tào, mãi đến khi không còn thấy người đâu nữa mới có một giọng nói như sấm truyền vào bên tai mọi người: “Nói với Diệp Thành, tôi đợi để nghênh chiến anh ta ở núi Hoành Lan bên sông Thương Lan!”
Tào Hinh Toàn cắn chặt răng, không chịu lên tiếng, mãi đến khi Cừu Lăng Vân đi xa, cơ thể mới lảo đảo phun ra một ngụm máu tươi, cả người gục xuống đất.
“Hinh Toàn, Hinh Toàn của mẹ!”
Thấy tình huống này, Dương Lâm không còn quan tâm tới hình tượng Bà hoàng của mình nữa, khóc lớn ôm lấy cô ấy. Cho dù ngày thường Dương Lâm kiên cường như thế nào, dù sao thì bà ta cũng là một người phụ nữ, trong tình huống như thế này, tất cả các giác quan dường như bị mất hết, đầu óc trống rỗng.
Ngược lại Lam Thải Nhi cùng với Tiền Triều Tam tiến lên trước, vội vàng truyền chân khí cho cô ấy, lúc này mới làm sắc mặt của cô ấy chuyển biến tốt hơn một chút.
Tiền Triều Tam trầm giọng nói: “Nội tạng và kinh mạch trong cơ thể cô lớn đều đã bị vỡ nát, cho dù tôi cùng Thải Nhi truyền chân khí, cũng chỉ có thể giữ lại được mạng sống của cô lớn nửa tháng mà thôi, nhất định phải tìm cho bằng được Diệp Tiên sư!”
Lam Thải Nhi nhìn sắc mặt trắng bệch của cô lớn, không khỏi hừ lạnh nói: “Uổng cho Cừu Lăng Vân kia là Võ Thánh đã thành danh từ lâu, lại không biết xấu hổ ra tay độc ác với một vãn bối như thế này!”
Tiền Triều Tam lắc đầu thở dài nói: “Võ Thánh siêu phàm mạnh mẽ, đã sớm coi người bình thường là con kiến hôi, trong mắt lão ta, giết chết chúng ta chỉ như giẫm chết một con kiến mà thôi?”