Nghe thấy tiếng gầm giận dữ của chú hai, cả căn phòng chìm trong sự yên lặng, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt sợ hãi khó tin nhìn Diệp Thành.
Người này…Người này rốt cuộc là thần thánh phương nào? Chỉ là đắc tội anh liền muốn đuổi cậu ấm nhà họ Tào khỏi gia tộc, trở thành người bình thường!
Tào Hiểu Vũ còn muốn giải thích, cuống quýt nói: “Chú hai chú nghe cháu nói, sự việc là như thế này…”
Tuy nhiên chú hai của hắn hừ lạnh một tiếng không thèm nghe giải thích nói: “Sự việc như thế nào không quan trọng nữa, quan trọng là cháu dám đắc tội anh Diệp! Chú đã nói chuyện này với chú tư và cô lớn của cháu, tất cả mọi người nhất trí quyết định ủng hộ Hinh Toàn thừa kế nhà họ Tào”.
“Chú nói lại lần cuối, lập tức xin lỗi anh Diệp sau đó cút về đây, nếu không …cháu không còn là người nhà họ Tào nữa!”
Mọi người đều run rẩy khi nghe thấy câu gầm lên giận dữ ấy, hiển nhiên chú hai đã quyết định rồi, không còn khả năng xoay chuyển tình thế nữa!
Tào Hiểu Vũ trên mặt lộ ra sự khuất phục, đi tới trước mặt Diệp Thành, cúi đầu xuống gằn từng chữ một: “Xin lỗi, tôi sai rồi!”
Nhìn hắn ta nghiến răng nghiến lợi, nào giống như là đang xin lỗi cơ chứ? Giống như đang dọa người ta thì đúng hơn. Lam Thải Nhi hừ lạnh một tiếng: “Thái độ gì đây, đây mà cũng gọi là xin lỗi á?”
Tào Hiểu Vũ nhất thời quát lớn: “Lam Thải Nhi, cô đừng có quá đáng! Xin lỗi tôi cũng đã xin lỗi rồi, cô còn muốn gì nữa?”
Ngay giây tiếp theo, tiếng gầm gừ của chú hai lại vang lên một lần nữa: “Tào Hiểu Vũ! Chú bảo cháu xin lỗi, chứ không phải để cháu ra oai, quỳ xuống cho chú!”
Lời này vừa nói ra, hốc mắt Tào Hiểu Vũ đỏ lên, nhưng sự tức giận của chú hai không phải là thứ hắn có thể chống lại được, chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thành một cái, hai đầu gối chậm rãi khuỵu xuống, cuối cùng hai gối chạm đất quỳ trước mặt Diệp Thành.
Đám người Lưu Ba lần thứ hai hít sâu một hơi, đây chính là cậu ấm nhà họ Tào - Tào Hiểu Vũ đấy, để cho hắn ta quỳ trước mặt mọi người, chẳng khác nào trực tiếp đánh vào thể diện của nhà họ Tào, nhưng Lam Thải Nhi cùn với chú hai lại biểu hiện như chuyện này rất hợp lý vậy!
Triệu Linh Nhi trợn mắt há hốc mồm, trong lòng loạn hết cả lên, mọi việc phát triển đến mức này đã hoàn toàn vượt qua trí tưởng tượng của cô ta. Cô ta cắn chặt môi suy nghĩ: “Làm sao có thể xảy ra chuyện này? Ngay cả nhà họ Tào cũng không dám đắc tội với tên họ Diệp này, lẽ nào là Yến Kinh hay là cậu ấm của Ma Đô?”
Triệu Nhã Nhi hai mắt ánh lên tia sáng, hiển nhiên không nghĩ tới, mình vẫn cho rằng cần phải chăm sóc tiểu sư đệ, lại không ngờ anh lại lợi hại như thế.
Triệu Nhân Thanh hối hận xanh ruột, mắng mình vì sao ngốc như thế, lại kéo Triệu Nhã Nhi đi. Bằng không làm sao mà lôi kéo được người thanh niên này, nói không chừng với thế lực của người ta, có thể trấn áp Bát Quái môn khiến cho bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ!
Diệp Thành lạnh nhạt nói: “Từ nay về sau, tôi không muốn nhìn thấy người này nữa”.
Chú hai ở đầu dây bên kia nhất thời lấy lòng nói: “Không thành vấn đề, tôi sẽ đưa cậu ta đến thị trấn nhỏ hẻo lánh nhất của tỉnh Tô Bắc, đến đó để quản lý chi nhánh công ty, anh cảm thấy như thế nào?”
Tào Hiểu Vũ nghe được lời này, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, nhưng Diệp Thành lại thản nhiên gật đầu đồng ý: “Tùy ông”.
Cậu ấm vừa mới nãy còn kiêu ngạo tự đại, giờ đã nằm xụi lơ dưới mặt đất, một câu cũng không nói nên lời, cho đến khi Lam Thải Nhi gọi bảo vệ đến kéo đi.
Lúc này bên trong phòng tràn ngập sự yên tĩnh đến đáng sợ, hai người Lưu Ba Lư Kiệt sợ đến mức trốn vào trong góc run rẩy, sợ Diệp Thành nhìn thấy bọn họ. Ngược lại Dương Thi Âm thay đổi vẻ mặt xoay người đi tới trước mặt Diệp Thành, nũng nịu nói:
“Anh Diệp, vừa nãy là tôi có mắt không tròng, xúc phạm anh, bây giờ người ta bồi thường cho anh…”
Nói đến đây, cô ta cúi đầu, để lộ một làn da trắng nõn dưới chiếc váy hai dây hở hang. Nhìn thấy thế, hai mắt của chị em nhà họ Triệu như muốn phun ra lửa, thầm mắng hồ ly tinh.
Nhưng Dương Thi Âm vẫn không ngừng vặn vẹo cơ thể, áo hai dây hở hang để lộ ra càng ngày càng nhiều, ngay cả hai chấm đỏ ở giữa ngực cũng thoắt ẩn thoắt hiện, cô ta quăng một ánh mắt quyến rũ về phía Diệp Thành, yêu kiều quyến rũ nói: “Anh Diệp, xin anh tha cho tôi đi, người ta cái gì cũng có thể làm~”.
Lúc nói ra ba chữ cuối cùng, gần như cả người cô ta đều dán lên người Diệp Thành, Lam Thải Nhi tức giận muốn phun lửa, duỗi tay ra lạnh lùng nói: “Xin cô tự trọng!”
Tuy nhiên, nếu Dương Thi Âm biết cái gì là tự trọng, cũng sẽ không giành được danh hiệu “xe buýt công cộng của Tô Bắc” rồi, người đàn bà này mặc dù bị ngăn cản không thể động đậy, nhưng lại nhìn chằm chằm Diệp Thành, vươn cái lưỡi nhỏ nhắn liếm liếm môi khiêu khích anh.
Ngay lúc này, Diệp Thành ngẩng đầu lên, Dương Thi Âm nhất thời vui vẻ vô cùng, cảm thấy mình đã thành công rồi. Nhưng chỉ thấy đối phương liếc mình một cái, ánh mắt không dừng lại dù chỉ nửa giây, bình thản nói: “Cô là ai?”
Dương Thi Âm hai mắt tối sầm, tốn công cô ta mê hoặc Diệp Thành nãy giờ, kết quả người ta còn không thèm để ý mình dù chỉ một giây!
Không để ý đến Dương Thi Âm thẩn thơ suy nghĩ, Diệp Thành nói với Lam Thải Nhi: “Ra ngoài nói chuyện một chút”.
Lam Thải Nhi nghe lệnh đi theo ra ngoài, hai người đi tới một phòng trống, Diệp Thành bình thản nói: “Cô rất thông minh, không nói ra thân phận của tôi trước mặt bọn họ”.
Lam Thải Nhi cung kính nói: “Nếu anh đã không thông báo với nhà họ Tào, nhất định là đã có suy tính của mình, tôi làm sao có thể ngu ngốc đến mức lộ ra chứ”.
Diệp Thành cười nhẹ một tiếng: “So với lúc ở Tô Nam, cô đã trưởng thành hơn rất nhiều rồi đấy”.
Lời nói của anh làm cho hai má Lam Thải Nhi đỏ bừng, cô ta bởi vì làm việc cẩn trọng bình tĩnh, mới được Bà hoàng Dương Lâm coi trọng, giao cho trọng trách lớn. Chỉ là không biết tại sao, lúc ở tỉnh Tô Nam mỗi lần gặp Diệp Thành, cô ta đều không thể giữ bình tĩnh nổi.
Có điều Diệp Thành cũng không làm khó cô nữa, rất nhanh chuyển đề tài nói: “Lần này tôi lặng lẽ đến Tô Bắc chính là để tìm một Lão Tông chủ, không nói cho nhà họ Tào biết là để tránh liên lụy đến các người. Mấy ngày nay chắc là ông ta sẽ ra tay, cô chú ý bảo vệ cô nhóc ấy cho tốt”.
Lam Thải Nhi cung kính trả lời một tiếng, sau đó do dự vài giây, vẫn mở miệng nói: “Diệp Tiên sư, thứ cho tôi mạo phạm. Nghe nói trong tay Lão Tông chủ có một món dị bảo có uy lực vô cùng lớn, ông ta chính là dựa vào vật này mới có thể quét ngang ba tỉnh Hoa Đông, sáng lập nên Âm Quỷ Tông. Tôi biết anh có pháp lực thông thiên, nhưng…xin hãy cẩn thận”.
Diệp Thành gật gật đầu, lúc trước anh dùng thần niệm dò xét hành tung của đối phương, cũng nhiều lần bị quấy nhiễu, chắc là vật này làm ảnh hưởng đến sự dò xét của anh.
Lại cùng Lam Thải Nhi tán gẫu vài câu, Diệp Thành liền âm thầm rời đi, về phần đám người trong phòng kia, để lại cho Lam Thải Nhi giải quyết hậu quả là được.
Đám người Lưu Ba nhìn thấy Diệp Thành rời đi, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, chỉ hận sao cha mẹ sinh ra có hai chân, chạy còn nhanh hơn gió, mà cha con nhà họ Triệu thì cúi đầu ủ rũ trở về võ quán.
Trong đó thất vọng nhất đoán chắc là Triệu Linh Nhi, vì hành động tự tung tự tác của cô ta, hại Tào Hiểu Vũ, còn khiến nhà họ Triệu mất đi cơ hội lôi kéo một nhân vật lớn như thế, chỉ có thể trách cô ta tự chuốc lấy nhục mà thôi.
Mặc dù bố không đổ lỗi cho mình, nhưng Triệu Linh Nhi vẫn cảm thấy áp lực lớn vô cùng, gần như sắp nghiền nát cô vậy.
Nhưng ngay lúc này, cô vô tình ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy bên đường có một người đang vẫy tay với mình.