Diệp Thừa nghĩ như vậy thì càng thêm đắc ý, tuy sự việc hoàn toàn không giống suy đoán của thôn dân nhưng đâu ảnh hưởng tới việc anh ta làm cáo giả oai hùm, dùng tên tuổi của cô chủ Kỷ Hoa Linh để xử thằng ôn Diệp Thành kia, thuận tiện giành lại trái tim thiếu nữ của Tôn Tiêu Tiêu.
Kỷ Hoa Linh không thèm nhìn họ cái nào, cô ấy như nữ hoàng đang đánh giá thần dân của mình, ngẩng đầu mỉm cười đi qua đám người, Diệp Thừa vội chỉnh sửa quần áo, tiến lên cười nịnh:
“Chủ tịch Kỷ, sao cô lại tới đây? Có phải là tới thăm nhân viên không ạ? Đúng là thất lễ, thất lễ quá...”
Kỷ Hoa Linh liếc chàng trai tự cho là mình ngầu này một cái, nhíu mày suy nghĩ vài giây mới a một tiếng: “Anh là trưởng phòng gì kia, tên Diệp Thừa phải không!”
Diệp Thừa hớn hở hẳn: “Đúng vậy, đúng vậy, chủ tịch có thể nhớ rõ tên của cấp dưới, đúng là khiến tôi bất ngờ và vui mừng!”
Nói xong, anh ta kéo mẹ mình sang, cúi đầu, khom lưng giới thiệu: “Đây là mẹ tôi, đây là ông cụ nhà họ Diệp chúng tôi!”
Ông cụ Diệp nhìn thoáng qua quần áo của mình rồi tiến lên hai bước, trầm giọng nói: “Chào mừng cô Kỷ tới nhà, lão đây...”
Cụ ta còn chưa nói xong, Kỷ Hoa Linh đã xoay người,đi nhanh vài bước tới, kéo tay một người đàn ông, bên môi lộ ra lúm đồng tiền như hoa.
“Diệp Tiên sư, có thể gặp anh ở đây đúng là vinh hạnh của tôi!”
Diệp Thành nhướng mày, thản nhiên nói: “Đừng tỏ ra mừng rỡ thế chứ, chắc cô đã có được tình báo từ Kỷ Quân Lan rồi nhỉ, nên mới chạy tới đây!”
Kỷ Hoa Linh sửng sốt một chút, nụ cười trên mặt không hề giảm bớt, mà vẫn cung kính nói: “Diệp Tiên sư đúng là tinh mắt, không gì gạt được anh!”
Diệp Thành bình tĩnh nói: “Tôi còn biết cô tới đây là vì muốn kiếm ích lợi từ tôi, thậm chí còn có dã tâm thay thế nhà họ Thẩm!”
Bị anh nói như vậy, nụ cười trên mặt Kỷ Hoa Linh không duy trì nổi nữa. Cô ấy biết Diệp Tiên sư có võ công cực cao mà không ngờ anh lại có thể nhìn thấu cả lòng người.
Diệp Thành nói tiếp: “Nhưng lợi ích tôi cho nhà họ Kỷ đã đủ nhiều, nếu cô biết điều thì nên hài lòng đi chứ!”
Kỷ Hoa Linh sửng sốt, lần này cô ấy vội chạy tới gặp Diệp Tiên sư mà hoàn toàn không hề để ý tới những gì Kỷ Quân Lan nói. Giờ nghĩ kỹ lại, cô ấy mới cảm giác khác thường.
Diệp Thành nhìn biểu cảm của đối phương, trong lòng đã hiểu một chút, anh thản nhiên nói: "Đinh Lương Tài đã có thực lực đại sư võ đão, hơn nữa, không tới ba năm, cậu ta sẽ tiến vào Thánh Vực, người như thế làm con rể nhà họ Kỷ, các người còn bất mãn gì nữa".
Kỷ Hoa Linh sợ hãi, hóa ra tên nhóc cô ấy xem thường lại là một con rồng chân chính, vì thế lập tức vui sướng quỳ lạy: “Cảm ơn Diệp Tiên sư!”
Lần này khấu đầu là xuất phát từ sự chân thành của Kỷ Hoa Linh, phải biết rằng nhà họ Trình đã bỏ ra không biết bao nhiêu mới nhờ Diệp Thành tạo ra một Võ Thánh cho họ; mà nhà họ Kỷ chỉ dùng một cô con gái dòng bên để trao đổi là đã mời chào được một Võ Thánh.
Diệp Thành gật đầu nói: “Cô cũng khá thông minh. Tôi thích giao tiếp với người thông mình, chỉ cần nhà họ Kỷ không quá tham lam, các người nhất định có thể phát triển nhanh chóng, lớn mạnh hơn bây giờ gấp mười, gấp trăm lần!”
Kỷ Hoa Linh giật mình, cô ấy biết Diệp Thành đang cảnh cáo mình, đừng có ý đồ với nhà họ Thẩm. Nhưng có Võ Thánh trấn giữ, cô ấy đã cảm thấy thỏa lòng thỏa dạ, lại cung kính lạy một cái rồi mới đứng lên.
Một loạt những hành động này chỉ xảy ra trong vài phút, nhưng đủ khiến người trong sân trợn mắt há mồm. Họ không biết Võ Thánh, Tiên sư là gì nhưng lại hiểu một việc.
Đó là cô cả nhà họ Kỷ quỳ lạy cái thằng vô dụng Diệp Thành kia!
Cụ Diệp trợn mắt, Diệp Thừa càng thêm xấu hổ, không biết mình nên tiến lên tiếp lời thế nào. Mấy người bác ba lại há hốc, nhìn chằm chằm Diệp Thành như muốn nhìn ra một bông hoa từ trên mặt anh.
Đủ loại ánh mắt nhìn về phía người thanh niên trong góc: có sợ hãi, có suy đoán, có ghen ghét... nhưng chúng hoàn toàn không ảnh hưởng tới Diệp Thành, anh chỉ ngồi đó, vẻ mặt lạnh nhạt như thể người chung quanh chỉ là con gà, con chó mà thôi.
Kỷ Hoa Linh nở nụ cười tươi đẹp đứng cạnh Diệp Thành như thể cô ấy không phải cô cả nhà họ Kỷ- chủ tịch tập đoàn Kỷ Thị mà là một cô hầu bưng trà rót nước cho Diệp Thành.
Tôn Tiêu Tiêu thấy cô gái xinh đẹp như thế lại thân mật với Diệp Thành như vậy thì trong lòng có chút ghen tuông, ôm chặt cánh tay Diệp Thành, nhìn Kỷ Hoa Linh bằng ánh mắt cảnh giác.
Kỷ Hoa Linh cũng chú ý tới Tôn Tiêu Tiêu, nhưng cô ấy không để tâm, loại nhóc con ngây ngô thế này thì cô ấy có thể đánh bại từ câu đầu tiên, dù có chút xinh xắn nhưng sao so được với mình?
Vì thế cô ấy nhìn chăm chăm vào Diệp Thành, Kỷ Hoa Linh có tính cách phóng túng, với người như Thẩm Hàn Lâm, vừa gặp ba ngày là cô ấy đã có thể lên giường với anh ta rồi. Giờ có người đàn ông xuất sắc như Diệp Tiên sư ở trước mặt, dĩ nhiên cô gái này cũng muốn có đoạn tình cảm chóng vánh để vui vẻ.
Nhìn thấy em họ luôn bị mình bắt nạt nay lại trở nên cao lớn, có mỹ nhân ở hai bên. Diệp Thừa chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, bên tai vang lên câu nói vừa nãy của Diệp Thành: “Chỉ bằng bản lĩnh tôi lớn nhất!”. Mặt anh ta xám tro, té ngồi trên đất.
Chỉ có Diệp Mộc Hàm không phụ, trừng mắt Diệp Thành, trong lòng nghĩ thầm: “Dù anh bám được cô cả nhà họ Kỷ thì sao? Nhà họ Kỷ không có làm ăn ở Giang Thành, huống chi bố của tôi đã bấu víu được vào nhà họ Tào đứng đầu Tô Bắc!”
“Chỉ dựa vào anh mà cũng muốn bố tôi đánh mông tôi á, đúng là khiến người ta cười rụng răng!”
Bên kia, Diệp Định Bang cũng ngồi vững vàng trên ghế, vô cùng tự tin về bản thân: “Diệp Thành, dù cậu có quan hệ nhưng bản thân không có tài năng gì, xuất thân thấp kém, học hành chả ra sao, trong người chẳng có một xu!”
“Cậu và bố cậu đúng là làm người ta buồn cười, dù có chút quan hệ với cô Kỷ thì sao, chẳng lẽ có thể đưa thanh niên trong thôn đi hết? Tương lai nhà họ Diệp này vẫn phải dựa vào tôi thôi!”
Nghĩ như thế, Diệp Định Bang nghiễm nhiên trở nên ngạo mạn hơn, kêu bác ba lên, lạnh nhạt ra lệnh: “Đi, hỏi xem thằng nhóc kia có quan hệ vì với cô Kỷ?”
Bác ba sửng sốt một chút,rồi thấy dáng vẻ tự tin của Diệp Định Bang thì khôi phục một chút khí thế, bước tới trước hỏi: “A Thành, chú Định Bang hỏi, cậu có quan hệ gì với cô chủ nhà họ Kỷ?”
Diệp Thành không hề ngước mắt lên mà thản nhiên nói: “Nếu ông ta muốn hỏi thì tự mình tới”.
Bác ba ngày thường đã quen bắt nạt bố con Diệp Thành, đâu thể nào chịu nổi khi bị nói như vậy? Bà ta giận dữ: “Thằng ranh, không biết kính trọng bề trên à, hôm nay tao phải thay con mẹ đã chết của mày dạy dỗ mày!”
Diệp Thành nghe thấy, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh, bên cạnh, bác ba đã giơ tay phải.