Dù vậy, trong lòng tất cả mọi người vẫn tồn tại nỗi sợ.
Bọn họ đều biết, tu sĩ ngoại vực ở tận trên cao, tu luyện công pháp cao cấp, chứng được đại đạo Nguyên Anh, còn những cao thủ dải Ngân Hà mà Diệp Thành giết chết trước kia không thể nào sánh bằng.
Nhưng nỗi sợ mà Diệp Thành mang đến cho họ vẫn không thể phai mờ. Mười năm trước, Diệp Thành đã có thể dùng một kiếm trảm Nguyên Anh, mười năm sau Diệp Thành sẽ mạnh đến mức nào?
Nhiều người muốn đi thăm dò, nhưng lại hoàn toàn không dám. Diệp Thiên Quân có thù tất báo, từ khi anh vừa trở về đã hiện rõ, bảy tám kẻ dị tộc cảnh giới Ngưng Đan bị Diệp Thành dùng một kiếm giết chết, đó chính là tuyên bố rõ ràng nhất.
Ngày đó, mặc kệ bạn có đồng ý hay không, mặc kệ bạn có muốn nhìn thấy hay không, có muốn quan tâm hay không, Diệp Thành cũng giống như con bạo long thời Viễn cổ ngang ngược lọt vào tai, vào mắt, vào mũi của vô số người trên Địa Cầu.
Thậm chí ngay cả Vô Cực Cung, Vạn Yêu Tự, Trục Nhật Thần Giáo vốn không để ý đến Diệp Thành, lúc này cũng không thể không dõi mắt theo người từng đứng đầu dải Ngân Hà đó.
Hôm nay, toàn bộ Địa Cầu đều đang vây xung quanh Diệp Thành.
Giờ phút này, Diệp Thành đã tiến đến bên ngoài thị trấn Thanh Hoa như sấm rền gió giật.
Mặc dù kẻ dị tộc kia chưa nói xong câu trước khi chết, nhưng đệ tử cuối cùng của Sương Diệp mà hắn nhắc tới hiển nhiên không phải là cô gái Tần Thanh Uyển mới mười ba, mười bốn tuổi, mà là dì Sakura vẫn luôn đứng sau, khổ sở chống đỡ đại cục.
“Là cô sao?”
Diệp Thành khẽ thở dài trong lòng, anh đã đoán ra người đó là ai. Sát ý trong mắt anh càng lúc càng nồng đậm, dường như xé rách cả đất trời.
Tốc độ của Diệp Thành nhanh đến mức nào? Thần niệm của anh quét qua, gần như khóa chặt mục tiêu trong nháy mắt, một khắc sau đã xuất hiện trên bầu trời của một căn gác nhỏ bên hồ nước bên ngoài thị trấn Thanh Hoa.
Hồ nước này xanh biếc như ngọc bích, linh khí ngưng tụ, là một vùng đất tốt để tu luyện. Ngoài ra còn có một căn nhà gác bằng trúc dựng bên hồ, đầy vẻ trang nhã và yên bình.
Nhưng bây giờ, vùng đất này lại hóa thành nơi chém giết.
Mười mấy cao thủ Ngưng Đan đang bao vây xung quanh căn gác bằng trúc. Không phải tất cả bọn họ đều là người dị tộc, mà còn có cả con người. Có vài người sử dụng ngôn ngữ khác nhau, rõ ràng là cao thủ đến từ những tông môn khác nhau. Bọn họ hợp tác bày trận, dẫn dắt Thái Dương Chân Hỏa giữa đất trời, định thiêu đốt cả hồ nước lẫn người trong căn gác trúc thành tro.
Dưới căn gác trúc, một người phụ nữ đầu tóc bạc trắng đang gắng gượng chống đỡ. Gương mặt cô ta quả nhiên giống Aokawa Sakura ba bốn phần, tựa như cô thiếu nữ ấy già đi sáu mươi tuổi.
Mặc dù khí tức hỗn nguyên trên người cô gái rất dồi dào, là cảnh giới Kim Đan chân chính, hơn xa bất cứ một kẻ Ngưng Đan nào ở đây, nhưng khi khí cơ vận chuyển lại có vài chỗ tắc nghẽn, thỉnh thoảng lại ho dữ dội, rõ ràng trên người đã bị thương nặng.
Nếu có người nội thị thì sẽ phát hiện, toàn bộ Khí Hải Tử Phủ của cô ta bị một màn năng lượng màu đỏ máu bao phủ, Kim Đan bị phong tỏa từng lớp, mười thành thực lực còn không phát huy nổi hai thành. Năng lượng màu đỏ máu kia hút lấy khí huyết của cô gái liên tục, khiến vẻ ngoài của cô trở nên già nua.
“Đưa tay chịu trói đi, chúng tôi phát hiện ra tung tích của cô từ lâu rồi. Chẳng qua là trước kia không muốn bắt cô mà thôi, còn tưởng là có thể câu được một con cá lớn”.
“Không sai, năm xưa tuy cô rất mạnh, chỉ cách cảnh giới Xuất Khiếu nửa bước, nhưng từ khi trúng Huyết Độc Chú Sát của lão tổ Huyết tộc chúng tôi, cô có thể phát huy được toàn bộ tu vi hay không cũng khó nói. Tuổi thọ của cô không còn bao nhiêu, cũng đã tuổi già sức yếu thế rồi, còn phản kháng làm gì?”
“Ha ha, nhìn cao thủ Sương Diệp từng đứng trên cao trở thành bộ dạng này, thật là sảng khoái!”
Mấy kẻ Ngưng Đan dị tộc nói không chút kiêng dè.
Cô gái kia chính là Aokawa Sakura, không biết sao lại biến thành bộ dạng này.
Dù Aokawa Sakura chống đỡ đến mức nôn ra máu, lưng đã cong xuống, nhưng trong mắt lại đầy vẻ kiên định, không hề lùi bước hay dao động: “Cả mạch Sương Diệp ta dù có chiến đấu đến chết cũng sẽ không đầu hàng! Rồi sẽ có một ngày, chủ nhân sẽ trả thù cho tôi!”
“Ha, Diệp Thiên Quân sao? Sư phụ của cô không biết đã mất tích bao nhiêu năm rồi, cô còn hi vọng hắn trở về à? Nếu hắn còn sống thì các cô có đến nỗi suy bại thành bộ dạng như ngày hôm nay không?”
Một đại công tước Huyết tộc hắc ám mặc trường bào màu vàng cười nhạt, tu vi của gã mạnh hơn Huyết Ma lão tổ năm xưa không biết bao nhiêu lần.
“Chủ nhân, lẽ nào anh chết thật rồi sao?”
Aokawa Sakura tuyệt vọng vô cùng.
Lúc này, một giọng nói vừa lạ lẫm vừa quen thuộc bỗng vang lên: “Ai nói tôi đã chết?”
Đi kèm với giọng nói đó là một ánh cầu vồng màu vàng xuyên qua đất trời, nhanh như chớp tách đôi tầng mây, mang theo sức mạnh bão táp cùng uy thế khủng khiếp giáng xuống.
Khi bóng người màu vàng kia hiện ra, cả hồ nước bỗng dưng lún xuống ba tấc.
“Chủ nhân?”
Cô gái tóc trắng ngẩng đầu lên, nhìn vào trong ánh sáng vàng, thấy thanh niên tóc đen mắt đen, mặc một bộ quần áo đen, gương mặt hoàn toàn không khác gì năm xưa. Đó không phải là Diệp Thành hay sao?
Mười mấy tên cao thủ Ngưng Đan dị tộc và nước khác lập tức thay đổi sắc mặt liên tục: “Diệp Thiên Quân, vậy mà mày vẫn còn sống, sao có thể thế được?”
Nhất là đại công tước Huyết tộc hắc ám kia, cứ như nhìn thấy ma quỷ: “Không thể nào, sao mày vẫn còn sống?”
“Tôi sống hay chết là chuyện mà lũ kiến các người có thể đoán được sao?”
Diệp Thường khinh thường lên tiếng. Anh nhìn Aokawa Sakura tóc đã bạc trắng, nước mắt giàn giụa, trong lòng chợt cảm thấy xót xa.
Trước khi mình mất tích, Aokawa Sakura còn chưa tới hai mươi lăm tuổi đã tu thành Kim Đan, đang thời thanh xuân, vô cùng đắc ý. Lúc này, cô ấy lại giống như một bà lão tóc bạc già yếu, còn bị một lũ kiến hôi ức hiếp, bảo Diệp Thành sao không xót xa cho được, sao không giận cho được?
Thậm chí sát ý của anh như hóa thành thực thể, tựa thủy triều lập tức quét qua khắp đất trời, khiến không khí trong vòng mười dặm xung quanh như đông cứng lại, hóa thành thế giới Tu La lạnh lẽo.
“Chia ra chạy!”
Bất kể là Ngưng Đan dị tộc hay là cao thủ ngoại quốc, kẻ nào kẻ nấy đều sợ hãi, quay đầu hóa thành một luồng sáng, chia ra chạy. Diệp Thiên Quân của mười năm sau hình như còn đáng sợ hơn ngày xưa.
“Hừ, chạy thoát được sao?”
Diệp Thành cười nhạt, đối mặt với mười mấy luồng sáng chạy tứ tán, anh chỉ dùng một ánh mắt.
Trên không trung, không gian trong vòng mười dặm đồng thời ngưng kết thành một tấm sắt, ngay cả nguyên khí, cây cỏ, hồ nước, thậm chí là một ngón tay của con người cũng không nhấc lên nổi.
“Vù!”
Thời khắc đó, đất trời rung chuyển.
Vô số sóng gợn từ dưới chân Diệp Thành lan nhanh ra bốn phương tám hướng, giống như gợn nước. Tất cả những tu sĩ dị tộc chạm phải số sóng gợn này đều bị xé xác thành vô số mảnh trong nháy mắt. Hệt như một tấm gương bị vỡ, dù có ghép lại cũng có thể nhìn thấy vết nứt rất rõ ràng.
Một cú giẫm chân của Diệp Thành khiến không gian chấn động, làm dấy lên gió bão không gian.
Xác thịt của đám tu sĩ Ngưng Đan kia đâu thể chống lại được sức mạnh của gió bão không gian, chỉ chớp mắt đã bị xé thành mảnh vụn.
“A, Diệp Thiên Quân, lão tổ của tộc ta chắc chắn sẽ không tha cho mày…”
Trời trút mưa máu, vô số đóa hoa máu đỏ tươi nở rộ giữa không trung, tay chân gãy lìa rơi từ trên trời xuống. Có kẻ nhất thời còn chưa tan hồn phách, vẫn đang kêu gào thảm thiết.
Thế nhưng, Diệp Thành phất ống tay áo, đánh nát tất cả hồn phách, nghiền chết đám tu sĩ kia một cách triệt để. Sau đó, anh mới từ trên trời đáp xuống, đến trước mặt cô gái tóc bạc trắng:
“Xin lỗi, tôi đến muộn rồi”.
Aokawa Sakura không nói gì, chỉ là gương mặt già nua đã đầy nước mắt.