Giọng nói kia như truyền từ mênh mang Viễn cổ tới.
Trước mắt mọi người mơ hồ hiện lên một đạo nhân già nua trong hỗn độn.
Không thể tưởng tượng được đạo nhân kia mạnh mẽ đáng sợ đến mức nào, các ngôi sao trên trời xếp trên người ông ta, ngân hà làm đệm cho ông ta, nhật nguyệt xoay vòng trên đôi vai ông ta. Đôi mắt ông ta còn to hơn Mặt Trời, ánh mắt không buồn không vui, chỉ có thiên đạo vời vợi.
Cuối cùng, pháp tướng của Thi Vũ Chân Tiên cũng xuất hiện.
“Phịch!”
Tôn giả Bằng cứ thế bị ép cho quỳ xuống đất, hiện ra nguyên hình, ngũ thể nằm rạp xuống đất, run rẩy kêu lên.
“Tiểu nhân Yêu tộc… bái… bái kiến Chân Tiên. Tôi… chúng tôi tuyệt đối không dám nhòm ngó gì đến đồ vật của Chân Tiên cả. Cầu… cầu xin Chân Tiên tha tội, cầu xin Chân Tiên tha tội!”
Lão vừa nói vừa dập đầu như điên, rõ ràng lão biết đây chỉ là pháp tướng ảo ảnh, nhưng cũng không dám chậm trễ chút nào.
“A!”
Ân U Liên, thiên nữ Thanh Hàn và các dị thú đã quỳ rạp xuống đất từ lâu, run như cầy sấy. Giọng nói kia có uy lực quá đáng sợ, chỉ là một hình chiếu cách vạn năm mà đã ép sập vạn cổ, khiến người ta không thở được. Ngay cả không gian đất tiên cũng phát ra tiếng kẽo kẹt như không thể chống đỡ được.
Đây là Chân Tiên của tiên tông thực sự, ba người của Trường Sinh Giáo cũng không thể sánh bằng. Nếu Thi Vũ Chân Tiên nghiêm túc, thì cho dù ba Chân Tiên của Trường Sinh Giáo liên thủ với nhau cũng chưa chắc có thể đánh lại được.
“Chết tiệt, đại đạo đã ở ngay trước mắt”.
Cố Trường Sinh quỳ dưới đất, mắt nhỏ máu, trong lòng vô cùng thù hận. Anh ta nhẫn nhịn nửa ngày, chẳng phải là vì cái này sao?
“Khốn kiếp, tại sao mình không phải là đệ tử của Ma Linh tiên tông? Tại sao phải là đệ tử của Ma Linh tiên tông mới được chứ? Chết tiệt!”
Cố Trường Sinh chưa từng căm hận xuất thân của mình như lúc này, tại sao chỉ là một Trường Sinh Giáo nhỏ bé chứ?
“Ủa, cậu ta đang làm gì vậy?”
Cố Trường Sinh bỗng sửng sốt, khóe mắt anh ta liếc thấy Diệp Thành không hề chịu ảnh hưởng của uy thế đáng sợ này, ngược lại còn chậm rãi bước về phía hồ nước.
“Cậu ta chán sống rồi chắc? Đó là trận pháp của tiên tông đó, giáo chủ của Trường Sinh Giáo đến đây mà cố tấn công thì cũng phải tan xác”.
Cố Trường Sinh thầm cười khẩy.
Nhưng ngay sau đó, chuyện xảy ra vượt ngoài sức tưởng tượng của anh ta.
Mỗi bước đi của Diệp Thành, ánh sáng màu vàng quanh người anh lại càng rực rỡ hơn.
Cuối cùng, cả người Diệp Thành biến thành một mặt trời màu vàng quét ngang không trung.
Ánh sáng vàng kia mang theo ý chí không sợ hãi, kiên cố không thể phá vỡ, vĩnh hằng vĩnh cửu, thậm chí… hơi giống với khí tức trên người đạo nhân hỗn độn.
Không!
Khí tức của hai người này giống hệt nhau, chỉ khác về độ lớn nhỏ thôi.
Lẽ nào?
Cố Trường Sinh trợn to mắt.
Không chỉ anh ta mà tôn giả Bằng, thiên nữ Thanh Hàn, chị em nhà họ Nhan, thậm chí cả những dị thú vây quanh hồ nước cũng trợn tròn hai mắt, nhìn cảnh tượng này với vẻ không dám tin.
Một suy nghĩ khó tin không khỏi hiện lên trong lòng mọi người.
“Lẽ nào…”
“Cộp cộp cộp!”
Diệp Thành bước từng bước lên trời, được bao trùm trong ánh sáng vàng, rực rỡ như thần tiên.
Rất nhiều pháp trận bảo vệ Thần La Thiên Tinh bỗng tách ra trước mặt anh, để lộ một luồng sáng màu vàng. Anh giẫm lên con đường ánh sáng, đến trước Thần La Thiên Tinh, chìa tay ra, hái Thần La Thiên Tinh xuống một cách bình an vô sự.
Giây phút đó, tất cả đều ngây ra như phỗng, ngay cả Ân U Liên cũng tỏ vẻ không dám tin.
“Anh ấy là… môn hạ của Ma Linh tiên tông?”
“Sao có thể chứ?”
Cố Trường Sinh trơ mắt nhìn Diệp Thành, thấy anh đi lại bình thường như đi dạo trong rất nhiều pháp trận mà ngay cả bùa chú của Chân Tiên cũng không thể chống được, tiện tay đã hái được “Thần La Thiên Tinh” ở tít trên cao, sau đó bình an quay về.
Từ đầu đến cuối, bất kể là Ma Sát Hồn Thiên Trận hay là bóng dáng của đạo nhân hỗn độn đều không có bất cứ phản ứng gì.
“Không thể nào!”
Đôi đồng tử màu vàng to bằng cái đèn lồng của tôn giả Bằng suýt nữa lồi cả ra ngoài, lưỡi cũng sắp bị cắn đứt, nhìn cảnh tượng này với vẻ khó tin, cứ thế ngã khỏi mặt đất ba trượng, lớn tiếng kêu lên.
“Trời ơi!”
Chị em nhà họ Nhan che miệng, khuôn mặt xinh đẹp kinh ngạc nhìn bầu trời, một cảm giác vô cùng hoang đường lấp đầy trái tim, chỉ cảm thấy đời này chưa từng gặp phải chuyện nào ly kỳ như vậy.
“Anh ta là đệ tử của Ma Linh tiên tông sao?”
Thiên nữ Thanh Hàn lùi lại hai bước, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng đầy vẻ ngạc nhiên.
Đó là Ma Linh tiên tông đó, cao cao tại thượng, nhìn xuống chư thiên, được gọi là Ma Linh tiên tông đệ nhất chiến đấu. Cho dù ở đại thế giới ngân hà trung tâm thì nó cũng là tông môn đỉnh cao nhất, là tông phái từng có tiên nhân Phi Thăng, là thế lực lớn trên đỉnh cao thực sự của vũ trụ.
So ra thì Trường Sinh Giáo, Vạn Yêu Môn gì đó, thậm chí là thánh địa Lăng Tiêu cũng chẳng là cái thá gì…
Về phần các tông môn ở dải Ngân Hà thì lại càng như con kiến.
Nhưng Diệp Thành… sao lại là môn hạ của Ma Linh tiên tông chứ?
Thiên nữ Thanh Hàn không hiểu được.
Không chỉ cô ta mà tất cả mọi người đều thấy khó hiểu. Chẳng phải trước kia Diệp Thành chỉ là một kẻ nhà quê ở Địa Cầu sao? Cùng lắm là nhận được chút cơ duyên, có thể đối địch với đệ tử các giáo lớn ở ngoại vực như Cố Trường Sinh, tôn giả Bằng, nhưng sao loáng một cái lại trở thành đệ tử của Ma Linh tiên tông thế này?
“Sao… sao có thể chứ?”
Cố Trường Sinh run rẩy đến mức hàm răng va vào nhau, khuôn mặt đẹp trai không còn giữ được vẻ kiêu ngạo nữa, đôi mắt anh ta nhìn Diệp Thành như nhìn một ác ma.
Lúc anh ta bị đánh tan mọi tu vi cũng không hoảng sợ thất thố như vậy.
Trước đó, cho dù mất hết tu vi, hóa thành người phàm, nhưng trong mắt Cố Trường Sinh, Diệp Thành vẫn chỉ là một kẻ nhà quê ở Địa Cầu, còn anh ta là dòng chính, là Thần Tử một thế hệ của Trường Sinh Giáo, thân phận chắc chắn hơn xa tu vi của Diệp Thành.
Nhưng hiện giờ, Diệp Thành thoắt cái đã biến thành chân long cửu thiên, cao hơn cả Lăng Tiêu, sao Cố Trường Sinh còn giữ được sự cao ngạo chứ? Đó là Ma Linh tiên tông đó, cho dù chỉ là một đệ tử bình thường, thì ba Chân Tiên của Trường Sinh Giáo cũng phải đích thân ra mặt chào hỏi, một Thần Tử nhỏ bé là cái thá gì chứ?
Đây chính là khí thế bá đạo của tiên tông!
Còn tôn giả Bằng đã sững sờ hoàn toàn, đôi mắt già nua ngơ ngác, chỉ cảm thấy quan niệm về tu luyện trong ba vạn năm nay đã bị nghiền nát trong ngày hôm nay.
“Có gì là không thể chứ?”
Diệp Thành lấy được Thần La Thiên Tinh, rẽ pháp trận ra, quay người bước từng bước xuống.
Vô số dị thú vây quanh nhìn anh, nhưng không một người một thú nào dám ra tay. Chúng có thể tu đến Kim Đan Nguyên Anh thì trí tuệ không kém chút nào, đương nhiên biết có thể dựa vào thân phận lấy được Thần La Thiên Tinh có nghĩa là gì. Đó là sự tồn tại còn kinh người hơn, tôn quý hơn Thần La Thiên Tinh.
“Không ngờ lại là đệ tử của Ma Linh tiên tông… tôi vẫn không tin”.
Cố Trường Sinh lắc đầu, miệng lưỡi đắng chát, trong lòng hối hận đến tột cùng.
Sớm biết Diệp Thành đã có truyền thừa của Ma Linh tiên tông, thì anh ta đã hết mực lấy lòng rồi, sao dám khiêu khích chứ? Đây là Ma Linh tiên tông đó, một sợi lông chân cũng mạnh hơn Trường Sinh Giáo của anh ta gấp mười lần.
“Chủ nhân, anh là môn hạ của Ma Linh tiên tông thật sao?”
Ân U Liên hỏi với vẻ tò mò.
Đôi mắt cô ấy gần như biến thành hình trái tim, đáy lòng ngập tràn sự vui mừng. Đây là chủ nhân của cô ấy, không phải kẻ nhà quê gì đó như người khác nói, mà là người có thân phận cao quý, giống như chân long cửu thiên.
Khoảnh khắc này, tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào Diệp Thành, chờ anh lên tiếng.