Cái tát này đã khiến Cố Trường Sinh hoàn toàn nổi giận.
Vẻ mặt anh ta điên cuồng, tóc tai rũ rượi, đạo bào bị xé tả tơi, không còn chút dáng vẻ nho nhã và tiêu dao của một Thần Tử, mà như một kẻ điên, liều mạng thiêu đốt pháp lực trong cơ thể, lần nữa xông tới.
Vòng thần ngũ sắc quấn quanh người Cố Trường Sinh không khác gì những sợi xích.
Đó là uy lực khi Diệp Thành chém kiếm Thần Đạo, trong vòng thần ẩn chứa sức mạnh pháp tắc vô hạn, Cố Trường Sinh càng giãy dụa thì pháp lực trên người anh ta lại càng tiêu hao nhanh hơn. Đòn tấn công này đã khiến anh ta tụt khỏi cảnh giới Nguyên Anh, chỉ còn lại tu vi Kim Đan.
Đối mặt với sự tấn công của một cường giả Kim Đan nhỏ bé, Diệp Thành còn chẳng thèm động tay, sắc mặt anh lạnh nhạt, chỉ giơ ngón cái lên khẽ búng.
“Bốp!”
Cố Trường Sinh như bị đánh mạnh.
Bảy tám món báu vật trên người anh ta đồng thời nát vụn, lồng ngực như bị một chiếc chùy lớn đánh trúng, mười mấy chiếc xương sườn bị gãy, máu thần màu vàng nhạt phun ra. Cả người anh ta lại bay ra, chẳng khác gì một miếng giẻ rách, ngay cả thiên nữ Thanh Hàn cũng không nỡ nhìn nữa.
“Thần Tử!”
Thiên nữ Thanh Hàn kêu lên xé ruột xé gan.
“Không, tao không phục! Đường đường là Thần Tử của Trường Sinh Giáo, tao khổ tu gần hai trăm năm, là người mạnh nhất trong lớp trẻ của mấy trăm hành tinh thuộc tinh vực Trường Sinh. Địa Cầu chỉ là một hành tinh man hoang ở tinh vực bị vứt bỏ, tên họ Diệp cũng chỉ là một tiểu bối hạ tộc, còn chưa tu thành Nguyên Anh, sao tao có thể thua được chứ? Tao không phục!”
Cố Trường Sinh như phát điên, khuôn mặt đầy máu, máu thần vàng nhạt dính đầy đạo bào.
Xích thần ngũ sắc trói quanh người anh ta ngày càng chặt. Lúc này, ngay cả tu vi Kim Đan anh ta cũng không giữ được nữa rồi.
“Ầm!”
Khi anh ta tấn công Diệp Thành lần nữa, còn không đánh vỡ nổi chân nguyên hộ thể mười trượng quanh người Diệp Thành. Cuối cùng, mọi người chỉ có thể trơ mắt nhìn tu vi của Cố Trường Sinh tụt khỏi Kim Đan, rồi lại tụt xuống khỏi Ngưng Đan, biến thành một người phàm yếu đuối tay trói gà không chặt.
“Đáng sợ, thật là đáng sợ quá. Phép thần thông này còn đáng sợ hơn Thiên Quang Minh Nguyệt Kiếm gấp vạn lần. Tại sao trong vũ trụ lại có đạo pháp đáng sợ như vậy chứ? Đây là do ai tạo ra nhỉ? Nó là đại thuật cấm kỵ, phải bị trời đày”.
Tôn giả Bằng điên cuồng lắc đầu, ánh mắt kinh hãi.
Lão sợ hãi thật sự, vốn tưởng rằng mình bị nguyền rủa một nghìn năm đã là bi thảm, không ngờ Cố Trường Sinh còn thảm hơn, bị chém từ Nguyên Anh thành người phàm, khổ tu trăm năm tan thành mây khói. Từ ánh mắt của tôn giả Bằng có thể nhìn ra, Cố Trường Sinh lúc này đã biến hẳn thành “tuyệt linh thể”.
Thế nào gọi là “tuyệt linh thể”?
Tên sao nghĩa vậy, chính là đoạn tuyệt với tất cả linh khí pháp tắc, muốn tu luyện cũng không được, còn triệt để hơn là Hoa tộc bị nguyền rủa, từ nay cả đời chỉ có thể làm một người phàm, trải qua trăm năm sẽ biến thành xương trắng.
Thủ đoạn cắt đứt đạo hạnh của người ta này còn đáng sợ hơn giết người gấp nhiều lần.
“Lộc cộc!”
Các dị thú Nguyên Anh ở bên cạnh chứng kiến cảnh này đều lùi lại, ánh mắt nhìn Diệp Thành như nhìn một đại yêu ma.
Trên đời này vẫn chưa có ai có thủ đoạn đáng sợ hơn Diệp Thành. Điều người tu tiên quan tâm nhất chính là pháp lực thần thông, lấy đi pháp lực thần thông của kẻ nào thì kẻ đó có khác gì người phàm dã thú bình thường chứ?
“Đây là đạo pháp gì vậy?”
Cố Trường Sinh bỗng dừng điên cuồng, ngẩng đầu lên nhìn Diệp Thành.
“Thứ chém kiếm Thần Đạo này là lĩnh ngộ của người tu chân đối với trời đất vũ trụ, ngưng tụ đạo hạnh, áp chế đạo hạnh. Trừ khi có một ngày, lĩnh ngộ của anh đối với trời đất vũ trụ vượt qua tôi, nếu không cả đời này sẽ không thể khôi phục tu vi”.
Diệp Thành búng ngón tay, sắc mặt bình thản đáp.
“Thiên phú hơn người, thủ đoạn hơn người, Cố mỗ khâm phục. Nhưng tên họ Diệp kia, sẽ có một ngày Cố Trường Sinh tôi sẽ trở lại đỉnh cao, áp đảo hoàn toàn về đạo hạnh”.
Cố Trường Sinh cười lớn, nói với vẻ mặt kính nể.
Trong thời gian ngắn ngủi, anh ta có thể thoát khỏi tình cảnh tuyệt vọng, lấy lại dáng vẻ điềm tĩnh ung dung, dường như không chút quan tâm đến việc mình đã mất hết tu vi, tâm thế và sự kiên trì này khiến tôn giả Bằng vô cùng khâm phục, không hổ là Thần Tử đời này của Trường Sinh Giáo.
“Ha ha”.
Diệp Thành mỉm cười, không nói gì.
Anh nói sự thật, điều duy nhất anh không nói cho Cố Trường Sinh biết chính là đạo hạnh của anh tính từ kiếp trước. Kiếp trước Diệp Thành đã có lĩnh hội với trời đất vũ trụ, đã độ kiếp cấp độ Tiên Đế. Đừng nói là Cố Trường Sinh, cho dù là ba Chân Tiên của Trường Sinh Giáo đến đây thì cũng không theo kịp anh.
“Diệp Thành, tuy truyền thừa của cậu quỷ dị khó dò, không biết có được tu vi từ đâu, nhưng chắc chắn cậu không biết bí mật thực sự của đất tiên này nhỉ?”
Cố Trường Sinh bỗng lên tiếng.
“Ồ, biết gì?”
Ánh mắt Diệp Thành lóe lên, nhìn về phía anh ta.
“Cho tôi một con đường sống, tôi sẽ nói cho mà biết”.
Cố Trường Sinh đứng dậy, ung dung bình thản nói.
“Được”.
Diệp Thành đồng ý ngay lập tức.
Kiếp này Cố Trường Sinh đã vĩnh viễn là người phàm, không thể tu tiên là sự giày vò lớn nhất đối với anh ta, Diệp Thành cũng không muốn giết.
Nhưng Cố Trường Sinh không biết những điều này, anh ta còn tưởng rằng mình có thể trở lại đỉnh cao, thế là hăng hái chỉ vào mặt hồ như trời sao.
“Mảnh đất tiên này không biết là cổ thánh hay cổ tiên nào thời Thượng cổ lập ra, nơi này hội tụ toàn bộ linh mạch của cả Địa Cầu. Trong hồ này, mỗi giọt nước đều quý giá hơn linh dịch đỉnh cấp nhất trong dải Ngân Hà gấp nhiều lần. Có thể nói, gần như chín phần linh khí của dải Ngân Hà đều hội tụ ở đây”.
“Nếu không, sao một mảnh đất tiên nho nhỏ có thể nuôi sống được nhiều yêu thú cấp Nguyên Anh và nhiều tiên dược thần dược như vậy chứ?”
“Sao cơ?”
Mọi người nghe thấy thế đều kinh ngạc.
Ngay cả tôn giả Bằng cũng vội vàng thò đầu ra nhìn, quả nhiên thấy trong hồ nước lấp lánh ngôi sao rơi xuống, mỗi giọt nước đều tỏa ra ánh sáng như sao trời, dường như ẩn chứa vạn vật trời đất. Ngay cả các dị thú Nguyên Anh kia, mỗi lần cũng chỉ dám uống nửa ngụm nhỏ, sau đó cả người tỏa ra ánh sáng bảy sắc, tinh khí dồi dào, thậm chí còn tràn cả ra, không thể không vội vàng chạy sang bên cạnh, luyện hóa chân thủy trong người.
“Đây là Thiên Địa Vạn Linh Thủy đấy. Trời ơi, tôi còn tưởng nước này chỉ có trong truyền thuyết, chỉ có ở những giáo lớn hoặc thánh địa bất hủ sâu trong biển sao mới có một hồ nhỏ bằng mắt suối, không ngờ nơi này lại có một hồ nước rộng đến vậy. Thật là khó tin, nghe nói chỉ một ngụm nước này đã bằng linh thạch đỉnh cao nhất”.
Tôn giả Bằng chấn động, điên cuồng kêu lên.
Người bên cạnh tò mò, hỏi lão rốt cuộc Thiên Địa Vạn Linh Thủy có tác dụng gì.