Tu sĩ hệ ngân hà lặng lẽ nói. Trong đại điện Sương Diệp, tất cả tu sĩ tới dự lễ đều im lặng.
Ai cũng hiểu, khi quân viễn chinh bị tiêu diệt, một vị bá chủ mới sẽ nổi tiếng trong trời sao. Anh không chỉ xưng bá địa cầu và hệ ngân hà mà còn quân lâm toàn bộ hành tinh bị lãng quên.
Cũng giống như những người như Lăng Tiêu Chân Tiên năm đó, uy danh vang dội khắp bốn bể, tắm mình trong vinh quang, hào quang tỏa tới hàng tỉ trượng. Mà phái Sương Diệp và nhà họ Diệp cũng sắp vụt lên, trở thành tông môn và thế gia thần thánh, mạnh mẽ nhất trong hành tinh bị lãng quên, sừng sững thống trị ngàn năm, vạn năm!
"Quả là khiến người ta hâm mộ!"
Minh Sương ngẩng đầu nhìn về phía ngoài nền trời, trong mắt tràn đầy hâm mộ, khâm phục.
Không chỉ cô ấy, rất nhiều Nguyên Anh, tu sĩ ngoại vực và đám người Bạch Vân Thường cũng ngẩng đầu nhìn về hư không. Ở đó có thân hình được bao trùm trong tiên quang vô tận. Anh ngạo nghễ đứng trong trời sao vũ trụ như thần linh giáng thế.
Chỉ có Trùng Lâu dù vui mừng nhưng trong mắt vẫn thoáng qua vẻ nghi ngờ.
Nó đến từ ngoại vực Tinh Hà, từng giao thủ với đạo thống Chân Tiên vài lần nên đương nhiên biết rõ nội tình của những đại giáo này. Theo lẽ thường, những đạo thống Chân Tiên kia không nên chỉ chuẩn bị một lá bài chứ, sư tử vồ thỏ cũng phải dốc toàn lực, tính toán của các giáo chủ ngoại vực nông cạn vậy ư?
...
Lúc này, Nam Tuyệt dẫn Bạch Tiểu Huyên đáp xuống mặt trăng. Lão ta phất tay bố trí pháp trận, triệu hồi phi thuyền hoàng kim hoa lệ rực rỡ tới. Hai người được bao phủ trong ánh sáng hoàng kim vô tận rồi rơi vào trong đó.
"Sư phụ, cứ kết thúc vậy ư?"
Bạch Tiểu Huyên quay đầu. Cô ta gần như tận mắt nhìn thấy Diệp Thành từng bước càn quét, đại sát tứ phương, điều khiển mười nghìn đại quân, giẫm bảy đại Thần Tử dưới chân thế nào.
Phong thái và sức mạnh vô địch ấy khiến cô ta dù có định kiến, căm thù Diệp Thành tận xương tủy cũng không khỏi run rẩy. Diệp Thành mạnh mẽ như vậy, đồng nghĩa với việc Địa Cầu được cứu ư?
Nói xong, lão ta nhanh chóng điều khiển phi thuyền bay về nơi sâu thẳm trong vũ trụ. Nam Tuyệt vừa điều khiển phi thuyền vừa khẽ nói.
Sau đó, mặt Bạch Tiểu Huyên thoáng chốc đã biến sắc, tựa như cô ta nghe thấy chuyện khó tin nào đó.
Lúc này, không chỉ Nam Tuyệt, rất nhiều tán tu vốn xem kịch trên Địa Cầu cũng thay đổi sắc mặt. Bọn họ điên cuồng đưa đồ đệ và đồ tôn ở Địa Cầu liều mạng bỏ chạy tới trời sao. Dường như nếu không chạy trốn sẽ muộn, sẽ gặp phải đại nạn kinh thiên động địa vậy.