Tiền Bối Cũng Tới Cắt Bao Quy Đầu Ư

Chương 4: Làm bằng miệng

Trước Sau

break

“Cái gì?”
Lục Từ ngồi thẳng dậy, nói ra hai chữ rõ ràng từ trong miệng: “Dùng miệng.”
“Cái gì?” Hứa Lê suýt chút nữa tưởng mình nghe lầm, trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên: "Không, không! Làm sao có thể!"
"Tại sao không được? Tôi sợ sau khi làm xong thì sẽ hỏng tay của em mất, lãng phí quá nhiều thời gian với tôi, một khi có người đi qua cũng không biết nói sao..."
Hứa Lê: “...”
Cô có chút không biết phải làm gì bây giờ. Điều đáng xấu hổ nhất là trong lòng cô đã không cưỡng lại việc làm bằng miệng cho Lục Từ nhiều như cô đã thể hiện. Một giây đầu tiên cô nghe thấy cách sử dụng miệng của mình, cô không thấy ghê tởm mà lại là hơi mong đợi thầm kín. Trước đây cô chưa từng thử nên tràn đầy tò mò, nếu đối tượng là Lục Từ, thì cũng không phải là không thể chấp nhận được...
Trong lòng Hứa Lê hắt hủi chính mình, thật sự là mê cái đẹp mà...
Khi cô nghe anh nói rằng có ai đó sẽ đến thì rất lo lắng.
Trạng thái của Lục Từ ngược lại, lúc này anh đã nắm thế chủ động, thoải mái hơn, trong lòng vẫn đang thích thú với phản ứng rối rắm của Hứa Lê.

Hứa Lê dường như đã có một quyết định quan trọng. Dáng vẻ như muốn ra trận đánh nhau, tự tay cô rời khỏi thân dươиɠ ѵậŧ kia, nhìn thấy toàn bộ thứ thô dài kia, con ngươi cô cũng hơi trợn lên, hơi muốn rút lui. To như vậy thì làm sao bây giờ?
Lục Từ bật cười, thứ kia cũng rung lên theo: "Tôi nói này, em làm sao thế? Sao như muốn đi đánh trận vậy?”
Hứa Lê khó xử ho khan một tiếng: "Ừm... hơi lớn..."
Người đàn ông nào cũng thích nghe người ta khen, Lục Từ cũng không nɠɵạı lệ, ánh mắt khẽ dịu dàng, âm thanh khàn khàn an ủi cô: "Đừng sợ..."
Hứa Lê như thể bị mê hoặc trong chốc lát, nhưng cũng không nghĩ nhiều nữa, cô từ từ cúi đầu, dùng hai tay giữ lấydươиɠ ѵậŧ của anh, cô chần chờ duỗi đầu lưỡi ra, lướt qua phía trên nhẵn nhụi của anh.
Thứ đó của Lục Từ được vệ sinh rất sạch sẽ, không có mùi gì đặc biệt.
“Ưm a!” Lục Từ thở ra một hơi đục ngầu, không còn bình tĩnh được nữa, khi cái lưỡi nóng bỏng lướt xuyên qua lỗ nhỏ trên đỉnh, Lục Từ như bị điện giật, cảm giác tê dại tràn ra từ bên tai. Ngay cả đầu ngón tay cũng di chuyển, nhất thời đầu óc anh cũng trống rỗng.
"Tiếp tục..."
Hứa Lê ngoan ngoãn tiếp tục liếʍ lên, cô cũng phát hiện phản ứng của Lục Từ thật sự rất lớn trong lúc cô đang liếʍ, đừng tưởng rằng cô không thấy nắm tay anh siết chặt trong chốc lát.
Nhìn thấy phản ứng, cô càng làm việc chăm chỉ hơn và cảm thấy rằng chiến thắng đang ở trong tầm mắt.

Từ đầu liếʍ, dần dần quấn toàn bộ quy đầu vào trong miệng.
Lục Từ đột nhiên mở mắt ra, giống như một con báo đã tìm được con mồi, nhìn chằm chằm Hứa Lê đang cố gắng hết sức để nuốt chửng mình.
Thứ đó đã rất khác so với lúc đầu, Hứa Lê đang mặc áo choàng trắng, đang cố gắng làm hài lòng anh, có thêm chút quyến rũ. Đột nhiên bị tóm lấy bất ngờ, cô giật mình. Trong lúc đang thất thần bị túm lấy eo... Nhưng chuyện sau đó dần mất kiểm soát, lưng dưới anh vô thức đẩy lên, bắn tất cả còn lại ra ngoài hết lần này đến lần khác.
Hứa Lê không kịp chuẩn bị, trong một giây đã hút hết mà không cần ai phải dạy. Giây tiếp theo tràn ngập tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong miệng. Cô vội vàng lui về phía sau, có chút nghẹn ngào.
Số tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn lại, một số bắn vào miệng Hứa Lê vì rút lui quá muộn, một số lại chảy xuống bụng phẳng lì của Lục Từ, cảnh tượng có chút mất kiểm soát.
Trong một lúc, trong phòng chỉ còn lại tiếng thở dốc nặng nề của Lục Từ và tiếng ho của Hứa Lê.
Lục Từ đưa khăn giấy ở cạnh giường cho Hứa Lê, có chút xấu hổ.
Hứa Lê lấy khăn giấy và nhổ hết số tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong miệng ra, lau sạch dịch thể trắng đục quanh miệng, rồi than thở: “Sao anh không nói trước, làm em mắc nghẹn.”
Nước mắt cô trào ra. Khi cô ho, môi cô bị ma sát đỏ lên, khuôn mặt tràn đầy vẻ da^ʍ đãиɠ. Ánh mắt của Lục Từ nóng rực, thứ phía dưới của anh thậm chí còn phản ứng trở lại, anh nhanh chóng lấy chăn che lại để che đi vẻ mất tự nhiên.

break
(Sắc)Con Chồng Trước Và Cha Dượng
Ngôn tình Sắc, nhiều CP
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Hẹn Tình Với Người Nổi Tiếng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài

Báo lỗi chương