Lục Tĩnh Nhã luôn là đứa nghịch ngợm tinh ranh trong nhà, cha mẹ cô bé đi làm rất bận rộn, phần lớn thời gian cô bé được chăm sóc bởi những người lớn tuổi cách thế hệ.
Lục Từ đôi khi nghi ngờ về gen của mình và Hứa Lê, đứa nghịch ngợm này thực sự là con của hai người?
Vốn dĩ tưởng rằng con gái mình sẽ trở thành chiếc áo ấm áp, và hai vợ chồng rất mong chờ sự lớn lên của con gái, nhưng càng lớn lên càng không đúng lắm, đây sao mà là chiếc áo ấm, là chiếc áo da thì có, nghịch hơn gì…
Cuối cùng, đến tuổi đi nhà trẻ, hai người đóng gói đưa cô bé gửi đến nhà trẻ.
Kết quả là chưa được nhẹ nhõm bao lâu, đã được giáo viên nhà trẻ mời lên trường.
Cả hai người đều rất quan tâm đến chuyện của con nhỏ và vội vã đến nhà trẻ sớm nhất có thể.
Trong văn phòng, giáo viên đã đợi sẵn ở đó, và có cả Lục Tĩnh Nhã đáng thương.
“Này là bị làm sao?” Lục Từ đi tới bế con gái, nhẹ nhàng hỏi.
Hứa Lê cũng hỏi: "Thưa cô, có phải đứa trẻ ở trường đã xảy ra chuyện gì không?"
“Khụ!” Cô chủ nhiệm hắng giọng bắt đầu nói lý do gọi hai người bọn họ đến đây.
"Hai người đừng lo, Nhã Nhã không có chuyện gì, đó là hôm nay cô bé ôm một bé trai trong lớp chúng tôi mãi không buông, lại còn hôn cậu bé, nói rằng cậu bé bây giờ là bạn trai của cô bé, và không cho phép cậu bé nắm tay ai khác ... "
Khi giáo viên nói ra thì thật khó nhịn được cười, lúc đó bộ dạng nữ tổng tài bá đạo của Lục Tĩnh Nhã thực sự rất buồn cười.
"Chủ yếu là cậu bé bị cô bé làm cho sợ đến phát khóc..."
Hứa Lê ngượng ngùng nhìn cô con gái nổi tiếng của mình, "Chuyện này ... Nhã Nhã có thể còn chưa biết bạn trai và bạn gái là như thế nào, trò đùa giỡn giữa bọn trẻ, không cho là thật được, chúng tôi sẽ dạy con bé thật tốt sau khi quay về, phiền cô giáo quá ~ "
Lục Từ như nhớ ra điều gì đó, quay đầu cố nhịn cười.
Hứa Lê lấy cùi chỏ cho anh một cú, nghiêm mặt nhìn anh, không thể nghiêm túc sao?!
"Nhã Nhã biết thế nào là bạn trai! Cả lớp có bạn đó đẹp nhất! Nhã Nhã muốn bạn đó làm bạn trai của mình!"
Lúc này Lục TĨnh Nhã còn đi ra để nói rõ lập trường kiên định của mình, Hứa Lê vỗ vỗ cái đầu nhỏ của cô bé: "Trông đẹp thì tìm đến để làm bạn trai, Nhã Nhã còn nhỏ, bạn trai phải quan sát nhiều hơn ~ mà con còn làm người ta phát khóc, phải xin lỗi. "
Lục Tĩnh Nhã nghênh cổ lên, cô bé nói ra điều khiến Hứa Lê muốn lộn thổ.
"Thế mà cha lại nói mẹ chính là như thế theo đuổi cha, hôn hít ôm ấp để tuyên bố chủ quyền! Ra tay trước chắc ăn hơn! Con thường thấy cha xin lỗi mẹ sau khi làm mẹ khóc, con cũng xin lỗi! Điều này con biết! "
Đôi mắt Hứa Lê tối sầm lại, cô không còn dám nhìn vào mắt cô chủ nhiệm, đặc biệt muốn bắt máy bay bỏ chạy ...
Lục Từ đưa mắt đi chỗ khác, không nhìn Hứa Lê, cố gắng thu nhỏ sự tồn tại của anh.
Hứa Lê nhéo eo anh, nghiến răng nhỏ giọng hỏi: "Anh đã nói nhưng cái chuyện vớ vẩn gì với Nhã Nhã vậy ??"
Lục Từ tự mình biện hộ, "Sao lại vớ vẩn, này không phải sự thật sao ~"
"Đúng Thế! Cha nói rằng mẹ muốn cha làm bạn trai của mẹ vì mẹ thấy cha đẹp trai!"
Hứa Lê tức tối, "Em hời hợt như vậy sao ??"
Lục Từ tìm cách bào chữa, "Thế thì không đúng, chồng của em anh đây thật sự tốt về mọi mặt..."
Hứa Lê hít sâu một hơi, điều chỉnh tâm tư muốn chém một nhát lên Lục Từ, quay người lại nói vài câu lễ phép với giáo viên, bảo đảm về nhà dạy dỗ tốt cô bé trước khi rời phòng làm việc với một lớn và một nhỏ.
Mà cô giáo ở lại văn phòng cũng có chút ngộ ra, cuối cùng cũng tìm ra được Lục Tĩnh Nhã thừa hưởng từ ai ...
Phụ huynh Hứa Lê thực sự là hình mẫu cho thế hệ về sau ...