Thật ra rất dễ điều tra về Tô Anh, cô chính là một bé gái mồ côi không có bối cảnh gì. Mẹ đã qua đời, có một người cha vẫn đang bị nhốt ở cục cảnh sát, cô chỉ còn chỗ dựa duy nhất là Khương Triết.
Khương Triết cũng thật sự rất coi trọng cô, xung quanh tiệm hoa của cô có năm người không ngừng canh gác, bảo vệ suốt 24 giờ, đây là sợ Tề Duyệt nổi điên sao? Người phụ nữ điên Tề Duyệt kia nóng nảy lên rất khó đảm bảo sẽ không làm ra chuyện điên cuồng gì.
Điều này Tưởng Nghị rất rõ ràng.
Tưởng Hiểu Hiểu nói cô ta không tiếp xúc với Tô Anh nhiều lắm, không thể nào chân chính hiểu biết con người Tô Anh, nhưng là từ trong miệng Tề Duyệt biết được Tô Anh cũng không phải một cô gái đơn giản, lòng dạ cô thâm sâu, hiểu rõ tính kế. Tề Duyệt đã chịu thiệt thòi trong tay Tô Anh mấy lần, còn bị người khác quay được video bất nhã rồi uy hiếp...
Hiện giờ Tề Duyệt ở trước mặt Tô Anh là dám giận mà không dám nói, dù cô ta có cao ngạo nhưng vẫn phải kẹp chặt đuôi làm người.
Có thể thấy thủ đoạn của cô gái này cũng không tầm thường.
Tư liệu dày nặng màu đen bị ném trên bàn sách, trong đó có mấy bức ảnh chụp Tô Anh ôm chậu thủy tiên lúc khai trương tiệm hoa. Tưởng Nghị ngã người vào ghế dựa sau lưng, ghế dựa chuyển động nửa vòng, đối mặt với tấm cửa kính thật lớn của toà cao ốc.
Thật là có chút thú vị.
---
Tô Anh còn không biết chính mình bị người ta điều tra, Tưởng Nghị tiến hành vô cùng bí mật. Ngay cả mấy người Khương Triết cùng Triệu Vũ cũng chưa từng phát hiện ra, càng không cảm thấy Tưởng Nghị sẽ chú ý tới Tô Anh, dù sao đối với Tưởng Nghị mà nói, Tô Anh chỉ là một người không liên quan.
Giờ phút này Tô Anh đang ở phòng bệnh. Cô ngồi bên mép giường, cách cô gần nhất chính là Tưởng Diễn đang nằm trên giường.
Khương Triết cùng Lâm Thành Phong đi gặp bác sĩ chẩn trị của Tưởng Diễn. Giờ phút này, trong phòng ngoại trừ cô thì không có một bóng người. Kỳ thật Tô Anh có thể nhìn thấy Tưởng Diễn vào lúc này thì cũng hơi bất ngờ, Tưởng Diễn là đối tượng trọng điểm được bảo vệ. Hiện giờ tầng này càng được đề phòng nghiêm ngặt, thỉnh thoảng có mấy người đàn ông mặc đồng phục đi lại tuần tra trên hành lang, camera trải rộng khắp mọi góc.
Cô ngẩng đầu nhìn nhìn, trong phòng bệnh này có thể thấy có hai camera, những cái khác không nhìn thấy nên rất khó nói được là có tổng cộng bao nhiêu.
Lúc này Khương Triết dẫn cô đến đây thật làm người ta không thể tưởng tượng được.
Tô Anh ngồi một lát, chống cằm ngơ ngác. Hồi sau, chỉ thấy ngón tay cô có một sợi thon dài như sợi tơ, lại có chút giống sương khói, kéo dài ra sắp chạm vào tay Tưởng Diễn đang an tĩnh đặt ở trên người, trên mu bàn tay anh còn cắm một cây kim, anh không thể ăn nên chỉ còn cách dựa vào truyền dịch để duy trì tính mạng.
Cô nhắm mắt lại, không hề do dự, nếu có cái gì không đúng cô sẽ lập tức dừng lại nên sẽ không có vấn đề lớn, cô tập trung tinh thần, chậm rãi đưa tâm của thực vật chạm vào mu bàn tay của Tưởng Diễn, chạm chạm, không có gì khác thường, lại tiến vào thêm một chút...
Tít tít tít ——
Dường như ngay lập tức, điện tâm đồ phát ra tiếng kêu.
Chuyện đột nhiên xảy ra, cô vốn đang thật cẩn thận, âm thanh tít tít tít làm cô sợ tới mức tay run lên, tâm của thực vật liền tan biến.
Cô đứng lên.
Ban đầu nhịp tim trên điện tâm đồ vẫn luôn là 45, đột nhiên lại bay vọt lên tới 57, nhưng mà cũng chỉ trong chớp mắt lại giảm xuống lần nữa.
Rất nhanh, các bác sĩ hộ sĩ vội vã lao vào phòng bệnh, Tô Anh lui ra đến cửa, thấy Khương Triết cùng Lâm Thành Phong đang chờ bên ngoài.
Thoạt nhìn Tô Anh bị dọa đến có hơi ngơ người.
Em không biết tại sao lại thế này?
Khương Triết vỗ vỗ đầu cô: Không có chuyện gì, em qua bên kia ngồi nghỉ ngơi một chút đi.
Tô Anh lúc này xác thật là có tật giật mình, cô gật gật đầu: Vâng. Liền đi qua.
Ước chừng hơn mười phút sau, bác sĩ chẩn trị của Tưởng Diễn bước ra, nói: Vừa rồi nhịp tim người bệnh tăng vọt lên, đây là chuyện tốt, chứng minh người bệnh có ý muốn sống sót vô cùng mãnh liệt. Đáng tiếc chỉ là trong chốc lát, thế nhưng chỉ như vậy cũng đủ thấy rằng tình huống đã có sự chuyển biến tốt đẹp.
Bác sĩ nói rất nhiều, Tô Anh hiện giờ vô cùng tin tưởng tâm của thực vật của cô không chỉ có có thể tự chữa cho mình, cũng không chỉ có thể cứu cây cứu hoa, mà quả nhiên còn có thể cứu người.
---
Khương Triết phái tài xế đưa Tô Anh trở về, anh còn có chuyện gấp nên đi cùng Lâm Thành Phong.
Tô Anh cũng không cảm thấy có vấn đề gì, cô chỉ hơi lo lắng khi trở lại tiệm hoa sẽ bị đám hoa chê cười. Cô không quên được thời điểm Khương Triết hôn cô, trong cửa hàng phát ra tiếng thét đinh tai nhức óc, nếu không phải cô đủ định lực, nhất định sẽ bật cười lớn.
Kỳ thật mấy đoá hoa này cũng không phải thuần khiết như vậy.
Đặc biệt là bách hợp cùng xương rồng, hai đứa này hợp thành một đôi kẻ xướng người hoạ có thể chọc người ta tức chết!
Đứa này so với đứa kia càng đen tối hơn.
Buổi tối về đến nhà, cô mặc kệ tất cả, chỉ ôm lấy cây kì dị bên cạnh xương rồng đi lên lầu, ngay cả hoa nhài cũng bị cô bỏ qua.
Hoa nhài khổ sở: Bị vứt bỏ rồi QAQ.
Xương rồng thở dài: Bây giờ Anh Anh có niềm vui mới thì không cần mấy cây hoa cũ như chúng ta.
Bách hợp cảm khái: Quả nhiên dù có đẹp thì khi về già tình nghĩa cũng sẽ cạn!
Cây mắc cỡ yên tĩnh nỗ lực tu luyện khả năng phóng khí độc của nó.
Tô Anh trở lại trên lầu, cô phát hiện chính mình mới chỉ rời đi trong chốc lát, cây kì dị này dường như lại cao thêm một chút? Vậy mà lớn lên nhanh đến thế.
Thần kì như vậy, rốt cuộc em là thứ gì đây? Tô Anh chọt chọt lá cây của nó, Hiện tại mỗi ngày em hấp thu tâm của thực vật quá nhiều, chị không có đủ, em có ăn phân hóa học không? Hay là bón phân hoá học như trước giờ vẫn làm với mấy cây khác cho em được không?
Đáng tiếc cây này cũng không thể trả lời cô, cô đặt nó trên cửa sổ, đến phòng tắm rửa mặt sau đó ngủ. Lúc ngủ cô còn nghĩ ngày mai phải đi mua chút phân hóa học về, cây kì dị này càng lớn càng yêu cầu nhiều chất dinh dưỡng, giống như cái động không đáy. Còn có Tưởng Diễn, dường như cô có thể cứu anh.Ở đế đô xa xôi bên kia, Đào Nhiên mở ra một đoạn ghi âm trong máy tính của Tưởng Diễn.
Ai vậy?
Tưởng Diễn tiên sinh, chào ngài.
Cô là ai? Tìm tôi có việc gì?
Tôi chỉ muốn nói một câu: Trước khi sự việc chưa được xác định xin anh an tâm chờ đợi. Bớt ra ngoài, bớt đi xe là an toàn nhất.
Có phải cô biết cái gì hay không?
Tôi không biết gì cả, tôi chỉ nghĩ nếu hai ngày sau anh còn sống, trong tương lai, có lẽ anh sẽ giúp tôi một việc.
Cô...
Tút tút tút...
Đào Nhiên kinh hãi, giọng người nam anh chỉ mới nghe cũng có thể nhận ra là Tưởng Diễn. Chỉ là giọng nữ thanh lãnh mang theo chút khàn khàn kia là của ai? Sao cô ta lại nói những lời đó với Tưởng Diễn?
Anh nhìn xuống thời gian, quả nhiên là vào hai ngày trước khi công bố di chúc.
Anh tìm được trợ lý của Tưởng Diễn, tên là Bàng Chấn Ninh, bởi vì trước đây Bàng Chấn Ninh là trợ thủ của Tưởng Diễn nên hiện giờ đã sớm bị những kẻ có ý đồ điều tới một xó xỉnh không có giá trị gì, tuy rằng không sa thải anh ta nhưng tiền lương, đãi ngộ, chức vị đều không bằng lúc trước.
Hiện giờ nhìn thấy Đào Nhiên tới dò hỏi, anh ta lập tức tỏ vẻ bất kể là cái gì anh ta đều hết sức phối hợp.
So với Tưởng Tam đang quản lý, anh ta vẫn mong chờ Tưởng Ngũ mau trở về hơn.
Nhiên thiếu, có chuyện gì ngài cứ việc hỏi, nếu tôi biết nhất định sẽ nói hết, không có nửa lời gian dối.
Đào Nhiên nói: Cậu nói cho tôi biết, trước khi Tưởng Ngũ xảy ra chuyện, có cái gì khác thường hay không?
Khác thường sao?
Đúng vậy. Đào Nhiên nghĩ nghĩ, nói: Hoặc là cậu có thể nói cho tôi Tưởng Ngũ đã làm chuyện gì? Những chuyện xảy ra vào ba ngày trước đó, chỉ cần cậu nhớ đến đều nói cho tôi.
Bàng Chấn Ninh suy tư, nói: Hình như Tưởng tổng không có chuyện gì đặc biệt, chỉ đột nhiên kêu người đưa xe trong nhà cùng xe công ty đến tiệm để kiểm tra tu bổ lại toàn bộ một lần, hủy bỏ mấy hành trình đã sắp xếp trước. Mấy ngày đó, đa số thời gian ngài ấy đều ở công ty, rất ít ra ngoài.
Anh ta nghi hoặc: Có gì kỳ quái sao?
Đào Nhiên lắc đầu: Không có. Lại hỏi: Vậy mấy ngày Tưởng Ngũ ở công ty, những người khác có xảy ra chuyện gì kỳ quái hay không?
Cái này thì không có, chính là Tưởng tiểu thư mỗi buổi tối đều sẽ đưa canh gà cùng bữa ăn khuya đến đây.
Tưởng Hiểu Hiểu?
Đúng vậy, cô ấy vì muốn được Tưởng tổng tha thứ nên đã bỏ ra thật nhiều công sức. Thời điểm Bàng Chấn Ninh nói lời này hơi đứng về phía Tưởng Hiểu Hiểu, dù sao cũng là một cô gái nũng nịu lại dịu dàng, đáng yêu. Mỗi lần tới bất kể mang món gì cũng đều mang thêm cho bọn họ một phần, không ai là không thích. Chỉ là Tưởng tổng cũng không quá cảm kích, mỗi lần đều nói rằng có việc nên từ chối không gặp.
Đào Nhiên liếc mắt nhìn Bàng Chấn Ninh một cái, lại hỏi chút việc nhỏ không đáng kể, biết hỏi nữa cũng không hỏi ra cái gì nên cho anh ta một số tiền, xem như thanh toán xong.
Đào Nhiên nghĩ tới trước đây khi anh lấy được tin tức ở chỗ quản gia của Tưởng Diễn, dường như ông ta cũng nói rằng người ở nhà cùng nhân viên gara đã tiến hành kiểm tra đo lường rồi theo dõi chặt chẽ tất cả xe cộ. Nếu đã cẩn thận như thế tại sao vẫn xảy ra tai nạn?
Còn cô gái thần bí đã gọi điện thoại cho Tưởng Diễn rốt cuộc là ai? Cô ta biết cái gì? Thế nhưng lại khẳng định sự sống chết của Tưởng Diễn!
Cô gái kia hẳn không phải là kẻ thù của Tưởng Diễn, vậy sẽ là kẻ thù của kẻ thù hay là bạn? Vì mục đích nào đó cho nên tới nhắc nhở anh?
Đào Nhiên cảm thấy đau đầu.
Anh xoa cái trán, nghe người đàn ông bên cạnh nói: Nhiên thiếu, hai ngày trước khi xảy ra chuyện, tôi nhận được điện thoại của Ngũ ca vào ban đêm, anh ấy bảo tôi theo dõi mấy người Tưởng Tam cùng Tưởng Đại. Còn mấy kẻ muốn ngo ngoe rục rịch trong hội đồng quản trị kia cũng không bỏ qua, mấy ngày đó, ngoại trừ Tưởng lão có chút khác thường, những người khác dường như cũng không có gì đặc biệt.
Đào Nhiên nói: Loại chuyện này nhất định không phải ngày một ngày hai là có thể quyết định được, kẻ ngu xuẩn nào sẽ làm chuyện này một cách qua loa, sơ sài? Khẳng định đã sớm âm mưu kĩ càng, tất cả đều chuẩn bị xong, chỉ chờ có gió đông.
Người nọ cũng thở dài nói: Đáng tiếc tài xế taxi đã chết, bằng không có lẽ còn có thể hỏi được tin tức hữu dụng từ người đó. Ngoài ra, mấy người sống sót cũng đã tra xét qua một lần, không có gì dị thường.
Đào Nhiên biết mấy người sống sót kia, ba nam một nữ, bọn họ đều đang trên đường đi làm thì xảy ra sự cố.
Hiện giờ hai nam một nữ còn nằm ở bệnh viện, tuy rằng không có nguy hiểm tính mạng nhưng cũng bị thương nặng, người duy nhất bị thương nhẹ chính là tài xế của Tưởng Diễn tên Chu Bình. Hiện giờ đã xuất viện về nhà tĩnh dưỡng, bởi vì cánh tay bị gãy nên không cách nào lái xe, công việc ở Tưởng thị cũng xin nghỉ.
Đào Nhiên đột nhiên hỏi: Gần đây Chu Bình đang làm gì?
Chỉ ở nhà, nghe nói bởi vì cánh tay bị gãy nên không có việc gì làm, chuẩn bị về quê ở, chờ khỏe hẳn rồi quay lại.
Đào Nhiên sờ sờ cằm, lúc này anh không muốn bỏ qua bất kỳ manh mối nào: Phái người cẩn thận theo dõi xem ông ta làm cái gì.
Không phải là ông ta chứ?
Ai biết được.
Hiện giờ mỗi người ở trong mắt Đào Nhiên đều khả nghi.
Anh bôn ba một vòng, được đến kết quả lại không thấy có gì rõ ràng.
Tôi muốn về thành phố C trước, bên này cậu xem rồi làm.
Yên tâm đi.
Đào Nhiên trở lại thành phố C, người đầu tiên gặp là Khương Triết, anh đưa bản ghi âm kia cho Khương Triết.