Tề lão gia đi đến cửa hàng của Tô Anh là việc vô cùng ngoài ý muốn.
Khương Triết lạnh giọng: Tề Thịnh Lâm sẽ không vì việc nhỏ của Tề Duyệt mà đích thân tìm đến bé hoa nhài, chắc là không có việc gì, chỉ cần ông ta không tìm người điều tra hay khó dễ bé hoa nhài thì bọn họ không cần phải xuất hiện.
Trợ lí Diêu đáp vâng, lập tức đi gọi điện phân phó.
Đầu ngón tay Khương Triết gõ gõ xuống mặt bàn: Còn có, đi tìm hiểu vì sao ông ta đi tìm bé hoa nhài.
Vâng thưa tổng tài.
Khương Triết biết Tề Thịnh Lâm có sở thích hoa hoa cỏ cỏ, nhưng không vì thế mà tìm bé hoa nhài chứ?
Tại một căn phòng khác, Triệu Vũ cũng đồng dạng nghi ngờ, cảm giác Tề Thịnh Lâm xuất hiện ở cửa hàng Tô Anh là việc không thể ngờ, mà việc không thể ngờ lại khiến người ta nghi hoặc, tò mò.
Anh phân phó trợ lí: Chuẩn bị xe.
---
Tề lão gia rảnh rỗi không có việc gì làm, nên mới mang cháu nội ra ngoài chơi đùa, mà ông lại rất thích cây cây cỏ cỏ nên mới đi đến chợ hoa. Lúc ấy ông chủ cửa hàng hoa mới kích động nói cho ông biết có một cô gái cứu sống chậu hoa lan. Phản ứng đầu tiên của ông là nghĩ lừa ông chắc?
Ông chủ cửa hàng biết thân phận của ông nên mới lấy chậu hoa tương tự ra để lừa ông chăng?
Lúc ông nhìn đến ảnh của chậu hoa lan mới cảm thấy có thể chuyện này là thật? Dù sao ông cũng đang rỗi rãi, liền thuận đường đến xem, nếu dám lừa ông thì...a!
Nhưng mà khi ông nhìn đến chậu hoa lan trong tay Tô Anh, trực giác nói cho ông biết, bọn họ không gạt ông, cái chậu hoa sắp chết kia thế mà lại còn sống!
Bởi vì không tin tưởng lắm, ông bới chậu hoa lên để nhìn vào bộ rễ bên trong, rễ của nó lúc ấy đã bị dẫm đứt, giờ này đã dài ra lại nhưng vẫn còn có thể nhận ra dấu vết. Huống chi so sánh với chậu hoa lan lúc trước ông chụp thì thật sự rất giống nhau!
Tề lão gia kinh ngạc cảm thán: Cô làm thế nào mà được thế?
Tô Anh nói: Có thể tôi với thực vật rất có duyên với nhau, tôi mang nó về, ngày nào cũng bón phân, tưới nước, chăm sóc, không có gì đặc biệt cả nhưng nó lại thật sự sống lại.
Tề lão gia không quá tin tưởng lý do thoái thác này cho lắm, nhưng vẻ mặt cùng dáng vẻ điềm nhiên như không của Tô Anh, lại khiến ông không thể không tin. Mà cô gái trước mặt ông đây thật sự không biết rõ thân phận của ông, chắc là không gạt ông, cho dù thật sự muốn gạt ông thì nên nói nhiều về năng lực của bản thân để ông nhớ kĩ chứ.
Tiểu Vân nhón mũi chân với lên trên bàn, nhìn hoa lan kích động nói: Chị thật sự rất lợi hại! Em còn nghĩ em đã hại chết Tiểu Lan!
Tô Anh cười cười, nói: Không cần lo, nó đã sống lại rồi, em về nhà chăm sóc nó mấy ngày thì nó sẽ khỏi hẳn.
Tề lão gia nói: Vậy chậu hoa lan này chưa khỏi hoàn toàn sao?
Tô Anh: Đúng thế, hoa của nó thật sự chưa tốt lắm, lúc trước lại bị tổn thương nặng, nên cần nhiều thời gian để khôi phục lại.
Tiểu Vân nắm chặt tay bảo đảm: Chị yên tâm! Ngày nào em cũng sẽ chăm sóc Tiểu Lan, nhất định sẽ không khiến nó bị thương nữa!
Tề lão gia nhìn nhìn chậu hoa, lại xoa đầu cháu nội. Từ lúc chậu hoa bị hư hỏng tới nay, đứa cháu của ông đã mặt ủ mày chau hồi lâu, dù ông mua cái gì về cũng không khiến thằng bé vui vẻ, hiện giờ lại vui vẻ như thế này, ông lại càng vừa lòng Tô Anh: Chúng tôi sẽ mang chậu hoa về, hẳn là sẽ không có việc gì chứ?
Tô Anh nghĩ nghĩ: Chắc hẳn là không có việc gì, nếu có gì ông có thể đến tìm tôi.
Tề lão gia nghĩ, dù sao tiệm hoa cách nhà ông không xa, giao thông cũng thuận tiện: Vậy được, nếu có việc tôi sẽ đến nhờ cô. Còn tiền thù lao thì...
Không cần . Tô Anh liên tục xua tay nói: Xem như duyên phận đi, đúng lúc tôi đi chợ hoa nên mới đem chậu hoa lan về chăm sóc vài ngày, cũng không tốn tiền gì nhiều nên không cần tiền thù lao.
Tề lão gia đưa qua một tấm danh thiếp cho Tô Anh: Vậy nếu cô có yêu cầu gì thì có thể gọi điện thoại cho tôi.
Tô Anh do dự một lát rồi nhận lấy: Cảm ơn.
Cô tiễn hai ông cháu đến cửa, đứa bé trai bước chân theo sau ông lão, từ khi thấy chậu hoa lan đều ôm trong người, ai muốn cầm đều không cho: Cháu sẽ bảo vệ tốt Tiểu Lan.
Cùng Tề Duyệt, khác nhau một trời một vực!
Tô Anh! Mày là đứa con gái bất hiếu!
Không biết khi nào, Tô Trường Lợi tự nhiên vọt lại đây, đẩy Tô Anh một cái. Tô Anh kinh ngạc, liền lảo đảo lùi về sau hai bước, Tô Trường Lợi còn muốn tiến lên, làm bộ đá người, lại không cẩn thận đụng ngã đứa bé đứng kế bên Tô Anh. Tiểu Vân còn nhỏ, lúc ôm chậu hoa đã bước đi nghiêng ngả. Lúc bị người ta đụng trúng liền lảo đảo muốn ngã, nhưng lại không đành lòng buông tay chậu hoa lan, nên cái mông trực tiếp đập xuống đất. Thằng bé bĩu môi, nước mắt nhịn không được liền rơi xuống: Ông nội! Ông nội!
Sắc mặt Tề lão gia liền thay đổi.
Ông không cần nói gì, lập tức có một người đàn ông mặc tây trang bước tới khống chế Tô Trường Lợi. Tô Trường Lợi bị bẻ ngoặt cánh tay đè xuống, nửa quì trên mặt đất. Hắn tức giận đến đỏ bừng cả mặt, vết thương trên mặt lại càng khó coi, miệng thì hùng hùng hổ hổ: Buông ra, buông tao ra! Tao dạy dỗ con gái của tao thì bọn mày có quyền gì mà quản?!
Sắc mặt của Tô Anh không tốt lắm, Tiểu Vân đã từ mặt đất đứng lên, đã dừng khóc nhưng còn ấm ức nức nở, sợ hãi trốn sau chân Tề lão gia.
Tô Anh nói: Xin lỗi, đã liên lụy mọi người.
Tề lão gia lạnh mặt xua xua tay, liếc Tô Trường Lợi bằng một ánh mắt sắc bén.Tô Trường Lợi chột dạ, nghi hoặc lầm bầm, ông lão này là người nào? Ánh mắt cao ngạo từ trên cao nhìn xuống này, tưởng chính mình là hoàng đế chắc!
Nhìn cái gì mà nhìn? Còn không thả tao ra, đây là con gái của tao, dạy dỗ nó hai câu thì đã làm sao?
Thần sắc Tô Anh lạnh nhạt, không vì lời nói của ông ta mà dao động, bình tĩnh nói: Đúng thế, đây là cha của tôi. Cô nhìn về phía đứa bé đang tức giận: Xin lỗi em, nãy ngã rất đau đúng không, cho chị xin lỗi nhé!
Tiểu Vân méo mó mặt: Em không giận chị, em giận người xấu này!
Trước cửa hàng Tô Anh náo loạn lớn đến vậy, nên không thể thiếu láng giềng vây xem, đặc biệt là Trần Thục Phân. Bà gạt đám người vội vàng chạy đến chỗ Tô Anh: Con không sao chứ! Tên khốn kia lại đến đánh con?
Tô Anh lắc đầu: Không có, lão tiên sinh đằng kia đã cứu con.
Trần Thục Phân nhìn nhìn ông lão, liếc mắt một cái liền biết đối phương là nhân vật không tầm thường, bà liền cảm kích nói cảm ơn, lại nhìn về phía Tô Trường Lợi, người này không phải bị bắt đưa vào cục cảnh sát sao, sao lại ra nhanh như vậy?
Tô Trường Lợi còn đang mắng rất mãnh liệt, đại khái là Tô Anh là con gái hắn, dù hắn làm gì hay nói gì thì Tô Anh cũng phải chịu! Nếu không thì chính là bất hiếu!
Trần Thục Phân cũng mặc kệ nhiều như vậy, giọng bà lớn, liền mắng lại hắn, mắng Tô Trường Lợi mười mấy năm trước ngoại tình vứt bỏ vợ con, mười mấy năm sau thì ép gả con gái mình cho một lão già muốn cưới lần hai vì tiền sính lễ, còn không phải bán cho người ta: Ông nói đi, có phải ông cùng thằng Dương kia mưu đồ hại Tô Anh không? Ông tính cái chủ ý quỷ quái gì chẳng lẽ chúng tôi còn không biết!
Tô Trường Lợi cãi cọ, nói: Cái gì mà bán? Tôi đây là gả con gái cho mối tốt!
Trần Thục Phân vì cái người không biết xấu hổ này mà tức điên rồi: Tôi đi báo cảnh sát! Xem ông bị bắt đi rồi thì còn tới náo loạn nữa hay không!
Tô Trường Lợi nghe tới hai chữ cảnh sát , sợ tới mức liền giãy giụa, thậm chí hắn không biết xấu hổ mà cắn vào tay của người đàn ông mặc tây trang. Người đàn ông bị đau, la lên, Tô Trường Lợi liền nhân cơ hội nhanh như chớp chạy ra ngoài! Trước khi đi lại hung tợn trợn mắt trừng Tô Anh, như muốn nuốt Tô Anh luôn vào bụng, ánh mắt ấy... không phải là ánh mắt của cha nhìn con gái.
Tô Anh nhìn Tô Trường Lợi chạy ra xa, thần sắc lãnh đạm, ông ấy... tới thật đúng lúc?
Trần Thục Phân thấy Tô Trường Lợi đi rồi, liền quay sang nói với mọi người đang vây xem: Cảm ơn các vị đã quan tâm, giờ nên giải tán đi, giải tán thôi!
Tốp ba, tốp năm đều tản đi hết nhưng vẫn thấp thoáng tiếng xì xào, bàn tán.
Tô Anh cũng không để ý, cô nhẹ nhàng thở ra: Cảm ơn mọi người, may mắn là có mọi người ở đây, không thì tôi cũng không biết làm gì mới tốt!
Tề lão gia nhíu nhíu mày, nghĩ đến chậu hoa lan, ông nói: Vừa rồi tôi đã nói qua, nếu cô có yêu cầu gì thì tôi có thể giúp cô.
Tô Anh bất đắc dĩ lắc lắc đầu: Tôi hiểu, chỉ là... vô dụng thôi. Nếu không có cha tôi thì sau này cũng sẽ có nhiều người khác tới nữa, chỉ cần một ngày tôi không nghe theo yêu cầu của người ta thì phiền toái sẽ không dứt.
Tề lão gia nói: Ồ? Vậy chắc là cô đắc tội với người nào?
Tô Anh lắc lắc đầu, nói: Phải không? Kì thật tôi cũng rất bất đắc dĩ, cũng không muốn đụng chạm với người nào, tưởng rằng chỉ cần mở cửa hàng hoa rồi an ổn sinh hoạt, chỉ là... . Cô cười cười, cũng không để ý quá nhiều, nói: Cảm ơn, nếu có yêu cầu gì, tôi sẽ đi tìm ông.
Cuối cùng, Tề lão gia rời đi, không chỉ mang theo chậu hoa lan, mà còn tỏ vẻ cám ơn nên mua thêm bồn hoa, kêu người mang về.
Cho đến khi đã lên xe, Tề Vân ôm chậu hoa, dựa vào cánh tay của ông nội, nãi thanh nãi khí[1] nói: Ông nội! Người xấu hồi nãy thật đáng giận, vì sao lại ăn hiếp chị ấy? Ông ta không phải là cha của chị ấy sao?
[1] nãi thanh nãi khí: giọng ngây ngô của trẻ con
Có vài người xấu như thế, ăn hiếp người khác là không cần lý do.
Đứa nhỏ không hiểu lời người lớn nói, chỉ nghe theo cảm giác mà làm, nói: Ông nội, ông giúp chị ấy đi, người xấu đó thật đáng giận, nếu bắt chị ấy đi luôn thì sao? Còn hoa lan của cháu nữa..
Đứa nhỏ nói làm cho Tề lão gia suy nghĩ sâu xa. Ở phương diện trồng trọt hiển nhiên Tô Anh rất có thiên phú, nếu bị bắt ép mà rời khỏi thành phố C, ông muốn tìm một người như vậy thì cũng khó.
Được.
Vì thế, ông phân phó cho người đi điều tra chuyện của Tô Trường Lợi, ông thật sự chưa bao giờ gặp qua người nào lòng lang dạ sói như thế!
---
Ông ấy thật sự nói vậy?
Không sai, ông ấy xác thực đã phái người đi điều tra Tô Trường Lợi.
Lời nói của lão ngô đồng làm Tô Anh nhịn không được khẽ cười, gật gật đầu: Khá tốt.
Không biết Tề lão gia đi điều tra đến cuối cùng lại tra tới đầu cháu gái mình thì sẽ có biểu tình gì? Có thể dạy Tề Vân ngoan ngoãn như vậy, thì sẽ không phải là một người điên rồ như Tề Duyệt nhỉ?
Lão ngô đồng không quá yên tâm: Nói sao thì Tề lão gia với Tề Duyệt cũng là người một nhà, hẳn là sẽ không vì người ngoài mà trừng phạt Tề Duyệt? Có khi nào lại quay sang đối phó với cô không?
Tô Anh nói: Chắc sẽ không đâu.
Loại người như Tề lão gia, dù còn trẻ hay đã già đều khinh thường những thủ đoạn xấu xa, thấp kém hay sử dụng nơi hậu trạch như vậy. Ông ta ở trên thương trường hô mưa gọi gió, đã từng quyền cao chức trọng, nếu đối phó kẻ thù thì cũng quang minh chính đại, chứ như Tề Duyệt, tìm một người đê tiện đi làm những việc đáng khinh thường, ông rất khinh bỉ.
Tô Anh nhớ tới Trình Ngọc Thư đã đánh giá Tề lão gia không tệ, kì thật cũng đúng, nếu ông ta làm việc bất chấp thủ đoạn, sao An Khang có thể phát triển tới vị trí hôm nay?
Đúng rồi, không phải Tô Trường Lợi ở cục cảnh sát sao? Tại sao lại đột nhiên xuất hiện? , Tô Trường Lợi xuất hiện thật quá đúng lúc, có thể nói là việc vui ngoài ý muốn.
Lão ngô đồng nói: Cái này tôi cũng không rõ, hắn đột nhiên được thả ra.
Dương Uy đâu?
Còn bị nhốt.
Vậy Tô Trường Lợi hiện tại đang ở đâu?
Hắn chạy đi trong chốc lát thì bị hai người mặc áo đen nhét vào xe taxi mang đi, đi về hướng ngoại ô, quá xa, đã vượt quá phạm vi theo dõi của chúng tôi, cuối cùng tôi cũng không biết hắn ở đâu?
Tô Anh có chút lo lắng Tô Trường Lợi bị Tề Duyệt mang đi, nếu bị bọn họ mang đi, cũng không biết lại làm ra chuyện xấu gì.
Có điều, nếu Tề Duyệt thông minh thì cũng nên biết Tô Trường Lợi là một con cờ phế.
---
Buổi tối hôm ấy, Tô Anh đi ngủ sớm, nhưng trong chốc lát, cô liền đau quá mà tỉnh giấc. Rất đau! Toàn thân đều đau, toàn thân cô giống như nước sôi đang sôi trào, cuồn cuộn lên, loại đau đớn này phảng phất như muốn khiến cô nổ tung!
Cô bật đèn phòng, giãy giụa đứng dậy.
Hoa nhài lo lắng: Anh Anh, chị sao thế? Mặt chị đỏ quá!
Xương rồng vội vã nói: Có phải chị bị sốt hay không? Nãy còn rất tốt cơ mà? Không được rồi, mau đi bệnh viện đi!
Hoa nhài bối rối: Bây giờ không có ai cả? Làm sao đây?
Tô Anh lắc lắc đầu, nói: Chị không có việc gì đâu, các em đừng lo lắng, chị đi xuống lầu trước.
Cô đi xuống lầu, định đi đến tủ thuốc, bên trong có thuốc giảm đau.
Thật sự là quá đau, cô uống liền hai viên thuốc nhưng cơn đau lại không giảm, ngược lại càng nghiêm trọng!Cô đau đến mức ngã xuống mặt đất, nhóm hoa rất khiếp sợ, nhưng lại bất lực.
Cô không còn sức để trấn an tụi nó nữa, cô dùng hết sức lực để làm cho cơ thể bình tĩnh lại, là tâm thực vật gây rối loạn!
Loạn cái gì? Loạn vì cô ép buộc chúng nó sao? Vì cô vô số lần lấy chúng nó ra luyện tập và sử dụng? Thế nên chúng nó mới bài xích cô?
Đúng vậy, tâm thực vật thuộc về tự nhiên, không biết vì sao lại bị cô hấp thụ, nên nó mới nghĩ cô là một phần của tự nhiên, nó bị lừa hồi lâu, thời gian dài qua đi nó mới thấy không đúng sao?
Không được...không được.... Cô không thể bị rối loạn như vậy được, chúng nó phải giống như trước đây, an an tĩnh tĩnh ở trong người cô, để cho cô sử dụng!
Không, cô sẽ không thua, cũng sẽ không chết đi!
Tô Anh nỗ lực tập trung tinh thần, giống như lúc nãy, bắt đầu thử khống chế lực lượng táo bạo trong người, cô muốn khiến nó dịu lại.
Tuy rằng rất đau, nhưng cô còn tỉnh táo, nếu cô cứ như vậy chết đi, thì thực sự rất mất mát...
Cô nằm trên mặt đất, không biết qua bao lâu, trong sự hoảng hốt, có tiếng ai đó từ trong phòng truyền đến, đi cùng với âm thanh là tiếng bước chân nhanh chóng chạy lại: Tô Anh!