Muỗi dù nhỏ thì cũng là thịt, dù Lâm Thành Phong không vui vì Tô Anh nghèo như vậy nhưng vẫn cầm một vạn kia đi đầu tư cổ phiếu, chỉ để lại cho Tô Anh chín mươi chín đồng.
Tô Anh cứ như vậy mà giao tiền cho anh, không chút nào để ý, giống như cực kì tín nhiệm anh.
Điều này làm cho Lâm Thành Phong ngây người một lúc lâu: Em gái nhỏ, em cứ như vậy mà đưa tiền cho anh, không sợ anh tiêu hết sạch, thua luôn vốn gốc à? .
Tô Anh ngạc nhiên: A? .
Cô chớp chớp mắt, khẽ nhíu mày, khó xử: Thật sự nhỉ? Đây là tất cả tiền của em...
Ai da ai da, đừng nói nữa, anh biết, khẳng định là em muốn anh chơi thua hết tiền để sau đó chạy đi cậy nhờ Khương Tứ! . Lâm Thành Phong xua xua tay nói.
Nhưng A Triết còn chưa về nước, muốn tìm anh ấy cũng không có biện pháp.
Ai nói? Anh ấy đã sớm... Họa là từ miệng mà ra! Lâm Thành Phong im miệng đúng lúc, xoay chuyển tròng mắt.
Tô Anh nhìn anh.
Lâm Thành Phong ho khan một tiếng, nói: Anh ấy đã sớm có chuẩn bị, nếu em yêu cầu hỗ trợ, dễ như một bữa ăn sáng mà thôi! .
Lâm Thành Phong phóng khoáng thẳng tính, làm việc không ngừng giấu đầu hở đuôi, càng không giống Khương Triết - khóe miệng mỉm cười, trong mắt lại mang theo đao.
Nếu Lâm Thành Phong nói dối, Tô Anh liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.
Giống như hiện tại.
Đây là một cơ hội tốt, cô vẫn luôn tự hỏi làm cách nào để vạch trần chuyện Khương Triết đã về nước, lại khổ não vì không có cơ hội, hiện giờ cơ hội lại vừa vặn đâm tới trước mặt cô.
Lâm Thành Phong sợ Tô Anh hỏi nhiều, anh lại không biết nên giải thích ra sao, hơn nữa anh hoàn toàn không có biện pháp giải thích vì sao Khương Triết lại gạt Tô Anh đâu! Bạn trai gạt bạn gái, không phải muốn ăn vụng thì chính là muốn ngoại tình.
Anh lên lầu, em bận gì làm đi. Anh ôm máy tính chạy vội lên lầu.
Tô Anh nhìn anh chạy xa, không lập tức hỏi tiếp.
Lâm Thành Phong nhẹ nhàng thở ra, may mắn may mắn, thiếu chút nữa liền lòi ra rồi, Tô Anh này thật đúng là cô ngốc ngọt ngào, rõ ràng như vậy còn nhìn không ra? Cô bé ngu ngốc này, còn không biết Khương Tứ đã về nước vài ngày rồi sao? .
Sự thật rất nhanh đã vả ngược lại mặt anh. Khi anh tính toán tỉ mỉ rồi đưa một vạn kia vào thị trường chứng khoán xong thì cảm thấy đói nên xuống lầu tìm cơm ăn, anh thấy Tô Anh rầu rĩ ngồi ở phía trước cửa sổ, nhìn hoa mà ngây ngốc.
Anh đi qua hỏi một câu: Em làm gì mà ngây ra vậy? .
Tô Anh lắc lắc đầu.
Lâm Thành Phong nghi hoặc: Rốt cuộc là làm sao? .
Tô Anh trầm ngâm, ngẩng đầu nhìn Lâm Thành Phong, nói: Có phải anh có việc gạt em không? .
Anh không lừa tiền của em.
Em không nói cái này.
......
Có liên quan tới A Triết? .
......
Vậy là anh ấy thật sự đã trở lại? Đúng không? .
Lâm Thành Phong tức khắc muốn cho mình một cái tát: Em nghe ai nói? Đương nhiên không có! .
Tô Anh: Anh nói.
...... Không có, anh chưa nói gì cả! . Lâm Thành Phong liên tục xua tay, chết không thừa nhận. Nếu để Khương Tứ biết là anh nói lỡ miệng, anh nhất định phải chết!
Tô Anh mím môi, nhìn Lâm Thành Phong.
Lâm Thành Phong: ......
Anh biết, tuy Tô Anh vụng về một chút, nhưng cô rất đẹp, hơn nữa đẹp đến mức không có bất luận tính công kích nào. Giống như hiện tại, cô kiên trì muốn một đáp án như vậy, anh cũng chỉ cảm thấy bất đắc dĩ, chứ không hề cảm thấy bản thân đang bị ép buộc truy vấn gì cả.
Nếu đặt người khác thay vào đó, anh đã sớm phủi tay chạy lấy người.
Nhưng là Tô Anh......
Tô Anh thấy Lâm Thành Phong dao động, khẽ cười.
---
Mặt trời nhô lên vào sáng sớm, là thời khắc Tô Anh thích nhất trong ngày. Mỗi khi đến lúc này, cô đều sẽ đi đến nhà ấm trồng hoa, ngắm nhìn những đóa hoa nở rộ phát ra các vầng sáng nhàn nhạt khác nhau. Những vầng sáng đó căn cứ theo màu sắc và hoa văn bất đồng mà dần biến hóa, thoạt nhìn vừa xinh đẹp lại vừa thần bí.
Tô Anh sẽ thu hết những vầng sáng đó vào thân thể, tuy rằng cô cũng không biết những thứ đó đi vào thân thể của cô rồi sẽ đi nơi nào.
Lâm Thành Phong còn đang ngủ ngon trên sàn nhà của cô, đêm qua anh vẫn luôn xem cổ phiếu, nhìn đến tận khuya mới ngủ, nhìn dáng vẻ buổi sáng là dậy không nổi rồi.
Đối với Tô Anh mà nói, đây là một buổi sáng êm ả bình lặng.
Ở nơi xa, trên lầu cao của xí nghiệp Khương thị, sau khi trợ lý Diêu tiếp nhận điện thoại thì lập tức đến văn phòng của Khương Triết.
Ngày hôm qua, sau khi Phong thiếu rời đi thì đi tìm Tô tiểu thư, còn ở nhà Tô tiểu thư ngủ một đêm.
Sắc mặt Khương Triết ngưng trệ, mặt lộ vẻ không vui.
Trợ lý Diêu không khỏi cầu nguyện cho Lâm Thành Phong.
Chàng trai dáng người thon dài cao lớn đứng dậy khỏi sô pha, anh châm điếu thuốc, phất tay cho trợ lý Diêu đi ra ngoài, rồi lập tức đi đến bên cửa sổ.
Lâm Thành Phong đi tìm Tô Anh, Tô Anh lại cũng thật sự tiếp đãi Lâm Thành Phong, điều này làm cho anh thật không vui.
Không chỉ có như thế, Lâm Thành Phong làm việc tùy tính, nói chuyện cũng thoải mái tùy tính như vậy. Phía trước cự tuyệt giúp cậu ta vốn là khiến cậu ta rất tức giận, mà cho dù Lâm Thành Phong không cố ý nói cho Tô Anh biết anh đã về nước, khả năng cậu ấy nói lỡ miệng lại còn lớn hơn...
Khương Triết không muốn để Tô Anh biết được tin mình đã về nước từ miệng của người ngoài.
---
Lâm Thành Phong ngủ đến mười giờ sáng mới dậy, Tô Anh nặn hai mươi cái sủi cảo cho anh làm bữa sáng.
Anh cảm thán: Khương Tứ còn rất có lộc ăn.
Tô Anh nói: Anh đừng nói đến anh ấy, hiện tại em đang rất buồn.
...... Ầy! . Xì xụp ăn xong một mâm sủi cảo, vừa thấy Tô Anh còn buồn rầu, Lâm Thành Phong khuyên nhủ: Em đừng miên man suy nghĩ, Khương Tứ không nói cho em biết, nói không chừng là muốn chuẩn bị chuyện vui bất ngờ gì cho em đấy chứ! .
Tô Anh: Thật sự sao? .
Đương nhiên là giả. Lâm Thành Phong gãi gãi đầu, nói láo: Thật sự! .
Tô Anh lại nói: Nhưng không phải anh nói, A Triết về nước ít nhất đã mười ngày sao? Mười ngày, đã lâu như vậy, vì sao anh ấy còn muốn giấu em? .
Chuyện này Lâm Thành Phong cũng nói không ra nguyên nhân, Khương Tứ không nói, làm sao anh biết.
Tô Anh: Em biết rồi.
Lâm Thành Phong ngạc nhiên: Em biết? .
Ừ. Cô ấp úng gật đầu: A Triết muốn chia tay với em.
Tô Anh nói với Lâm Thành Phong, chỉ có người muốn chia tay nhưng không muốn chủ động nói ra mới có thể cố ý xa cách vắng vẻ đối phương, chính là bức cho đối phương chủ động đề nghị chia tay, anh ấy sẽ dễ dàng thuận thế mà đáp ứng, như vậy sẽ lược đi được rất nhiều phiền toái.
Lâm Thành Phong kinh ngạc nói: Còn có thể như thế à? Phiền phức vậy! Không phải đều là bỏ của chạy lấy người sao? .
Tô Anh: ......
Tô Anh sống lại thêm một đời, lần đầu tiên bị xem thường, không còn lời gì để nói.
Lâm Thành Phong vỗ miệng mình hai cái bạch bạch : Thật xin lỗi, anh không có ý khác, càng không có xem nhẹ em! Anh nói bừa, em đừng tưởng thật! .
Tô Anh cũng không muốn nói nhiều thêm nữa, cô nói thẳng: Vậy anh giúp em đi, em muốn gặp A Triết.
... Nhưng anh không muốn gặp anh ấy.
Cũng không cần thật sự gặp, anh chỉ cần dẫn em đến nơi anh ấy thường đi, em nhìn một cái là được rồi.
Lâm Thành Phong bắt đầu tưởng tượng, nếu bị Khương Triết phát minh mình mang theo Tô Anh đi xem lén anh ấy..., hậu quả tuyệt đối sẽ là địa ngục trần gian!
Đến lúc đó Khương Tứ và Lâm đại cùng đối phó anh...
Run lập cập, đang chuẩn bị thốt ra câu không được đâu, nhưng nhìn ánh mắt khẩn trương của Tô Anh, anh lại nghẹn trở về, đề nghị: Chúng ta đổi cách khác đi đi?
Tô Anh: Không được sao?
Lâm Thành Phong: ...... Cũng không phải không được, chỉ là anh vừa mới ở trước mặt Khương Tứ tuyên bố hùng hồn là anh tuyệt đối sẽ không đi tìm anh ấy, nếu ngày hôm sau liền đi, có chút mất mặt.
Không gặp, nhìn trộm một cái lập tức đi liền. Cô nghĩ tới cái gì: ...... Thật xin lỗi, có phải em làm anh khó xử?
Giờ phút này Lâm Thành Phong thật sự muốn kéo Khương Tứ ra ngoài đánh một trận, cô gái tốt như vậy, sao lại nỡ lòng lạnh nhạt chứ?
Tô Anh thỏa hiệp: Nếu làm anh quá khó xử, thì thôi vậy.
Lâm Thành Phong vung bàn tay lên: Không khó xử, đi, lập tức đi liền!
Tô Anh cười.
Tuy là Lâm Thành Phong nhất thời khí phách, đáp ứng dẫn Tô Anh đi gặp Khương Triết, nhưng sau đó hồi tưởng lại, anh vẫn cảm thấy không tốt. Chuyện nói lỡ miệng cũng không nhắc lại, hiện giờ còn chủ động mang Tô Anh đi gặp Khương Triết...
Anh lo lắng đến lúc đó sẽ xảy ra chuyện nên liên tục dặn dò Tô Anh, mọi chuyện nghe theo anh, nhìn thấy người rồi thì lập tức rời đi, không thể để Khương Tứ phát hiện bọn họ đi nhìn lén anh ấy.
Tô Anh gật đầu nói đuợc.
Đi là nhất định phải đi, chỉ là Tô Anh cũng không tính toán sẽ thật sự đi trong âm thầm, lén lút.
---
Lâm Thành Phong đáp ứng Tô Anh rồi thì bắt đầu lên kế hoạch. Anh nói, ban ngày Khương Triết đều sẽ ở công ty, không phải họp hành thì chính là xử lý công việc, cơ hội có thể nhìn thấy rất ít.
Vậy phải làm sao bây giờ?
Là đàn ông, đều sẽ có lúc phải đi xã giao, anh đã hỏi thăm qua rồi, buổi tối hôm nay Khương Tứ sẽ đi Bách Nhạc Môn chơi, những người ở nơi đó rất hiểu chuyện và biết giữ bí mất, chúng ta trà trộn vào rất dễ dàng. Em hiểu chưa?
À...
Lâm Thành Phong: Ách, hình như lại nói gì đó không nên nói? Anh cứ như kẻ vạch trần Khương Triết vậy.
Ban đêm, Lâm Thành Phong quả nhiên dẫn theo Tô Anh đi Bách Nhạc Môn.
Bách Nhạc Môn, chỗ ăn chơi nổi danh xa hoa ở thành phố C. Nó có quán bar, sòng bạc cùng nhiều phương diện giải trí khác, còn gọi là Bất Dạ Thành, bởi vì nơi này luôn đèn đuốc sáng trưng, tiếng nhạc không dứt suốt cả đêm.
Sau khi kết hôn với Khương Triết, Tô Anh có tới một hai lần. Cô không quá thích nơi này, tuy rằng phồn hoa náo nhiệt, nhân vật nổi tiếng hội tụ đông đúc, nhưng bên cạnh đó, nó dơ bẩn đến khó coi.
Tô Anh còn nhớ rõ lần cuối cùng cô tới nơi này, chính là vì tới nghe cô ca sĩ mới nổi của nơi này. Nghe nói cô ta hát rất êm tai, Khương Triết rất thích, cứ cách mấy ngày liền phải tới nghe. Cô cực kì tò mò, càng không biết Khương Triết còn có thói quen nghe hát, chung quy là không nhịn được nên cũng tới nghe.
Cô gái kia chỉ là một nữ sinh ngoài hai mươi, vừa thấy cô liền sợ hãi đến run bần bật, phảng phất như sợ cô xẻo sống cô ta, hát cũng dễ nghe nhưng chẳng có gì đặc biệt. Cô rất mất hứng, lá gan nhỏ như vậy, nhìn thấy Khương Triết còn có thể hát tốt sao?
Có điều từ sau hôm đó, cô cũng chẳng còn nghe nói gì đến tin tức của cô ca sĩ kia, cũng không biết là thật sự sợ hãi nên đi rồi, hay là Khương Triết đã giấu người đi đâu?