Mỗi lần Tô Anh đi cùng Khương Triết đều sẽ thu hút rất nhiều ánh mắt nhìn trộm trong tối lẫn ngoài sáng. Những người trên tầng cao nhất của Quân Duyệt không xa lạ gì với Khương Triết, càng không xa lạ gì với Tô Anh. Bọn họ đều biết gần đây, bên cạnh Khương Triết có một cô gái, biệt danh là bé hoa nhài, là một cô gái nhỏ nhắn thanh thuần giống như bông hoa nhài vậy.
Bọn họ rất chú ý đến cô và càng thích bàn tán chuyện gì đó có liên quan. Đương nhiên là họ cũng rất trông chờ, luôn tính toán thời gian, đánh cuộc xem khi nào thì Khương Triết chán ghét cô.
Ai mà chẳng biết là trước cô, Khương Triết còn có rất nhiều bé hoa nhài khác...
Có điều lần này cũng khá dài, vài tháng rồi nhỉ? Một nữ phục vụ lén xì xào cùng đồng nghiệp.
..... Ba tháng? Bốn tháng?
Không rõ lắm, dù sao tôi nhớ rõ lần đầu tiên Khương Triết đưa cô ta tới, thời tiết còn đang rất lạnh.
Tô Anh cực kỳ sợ lạnh. Khi trời lạnh, cô luôn bọc bản thân thành một quả bóng, mấy cái kiểu vì đẹp mà mặc váy ngắn cùng tất chân chưa bao giờ xuất hiện ở trên người cô.
Lần đầu tiên Khương Triết dẫn cô tới nơi này, cần cổ cô quấn một cái khăn quàng cổ bằng nhung trắng cực lớn. Non nửa khuôn mặt cô đều giấu ở trong khăn, chỉ lộ ra một đôi mắt to tròn chớp chớp, bởi vì xa lạ cùng khẩn trương, hai tay nhỏ của cô gắt gao bắt lấy cánh tay Khương Triết: Có thể không đi không......
Anh buồn cười hỏi: Sợ cái gì?
Tô Anh nói: Sẽ gặp anh em của anh mà, em khẩn trương!
Không có gì đâu, em có thể xem như bọn họ không tồn tại.
... Ai nha, sao có thể chứ!
Anh nói có thể là có thể.
Ngữ khí tự đại lại tùy tiện, Tô Anh ai da hai tiếng, rốt cuộc cũng bị kéo đi.
---
Một lần nữa cùng Khương Triết đi qua hành lang này, những hình ảnh chôn giấu ở nơi sâu thẳm trong ký ức tự nhiên ùa về, bỗng nhiên cô hoảng hốt.
Khương Triết thấy cô xuất thần: Nghĩ cái gì vậy?
Tô Anh cắn môi cười cười: Nhớ tới lần đầu tiên anh dẫn em tới chỗ này.
Khương Triết cũng khẽ cười, nhớ tới khi đó Tô Anh thật sự rất ngây ngốc, mềm như bông, cũng nghe lời hơn bây giờ.
Anh vuốt vuốt tóc trên trán cô, nói: Đi thôi.
Tô Anh: Ừm.
Đi vài bước, Tô Anh đột nhiên đưa hộp cơm trong tay cho Khương Triết: Anh cầm giúp em một chút, dây giày em tuột rồi.
Hộp cơm màu hồng nhạt bị chàng trai mang vẻ mặt lạnh nhạt giữ ở trong tay, bộ dáng giống như cực kỳ đau đầu, ấn đường giật giật.
A Triết? Trùng hợp vậy, cùng bạn bè tới ăn à.
Một cô gái với mái tóc gợn sóng, mặc chiếc váy ôm người dài ngang gối bước ra từ một căn phòng. Khi cô ta thấy Khương Triết thì không có ngạc nhiên gì, nhưng khi thấy cô gái bên cạnh Khương Triết thì lộ ra chút tò mò.
Khương Triết lạnh lùng đáp: Chị ba.
Chị ba của Khương Triết... Khương Kỳ?
Tô Anh biết Khương Kỳ, đó là một người phụ nữ thoạt nhìn rất hiền lành, dịu dàng.
Cô đứng lên từ dưới mặt đất, nhìn nhìn Khương Triết, lại nhìn Khương Kỳ.
Khương Kỳ nhìn Tô Anh, mở miệng nói: A Triết, thì ra đây là bạn gái nhỏ của em đó à? Một tiểu nha đầu rất xinh đẹp.
Tô Anh chớp đôi mắt, khẽ mỉm cười nói: Cảm ơn. Chị cũng rất xinh đẹp!
Vẻ ngoài của Khương Kỳ cùng Khương Triết không hề giống nhau. Hai người tuy rằng cùng cha nhưng khác mẹ, lại đặc biệt nhất trí là đều cực kỳ giống mẹ. Cô ấy cũng thật sự xinh đẹp, một đôi mắt phượng lưu luyến nhìn quanh, một gương mặt trái xoan kiều diễm đáng yêu, khí chất cao nhã, còn có ý vị mà phụ nữ trưởng thành mới có.
Khương Kỳ cười nói: A Triết, bạn gái của em rất thú vị, tiệc sinh nhật cuối tuần nhớ dẫn về nhà cho mẹ nhìn một cái, khẳng định cũng sẽ thích cô ấy giống chị.
Khương Triết nói: Chúng em còn có việc, đi trước đây.
Khương Kỳ nói: Vậy được rồi, chị cũng không quấy rầy, các em đi đi. , lại nói với Tô Anh: Cuối tuần chúng ta gặp lại.
Tô Anh cười gật đầu: Vâng, chào chị.
---
Tới trước cửa lớn của Quân Duyệt, tài xế đã lái xe lại đây. Khương Triết nói tài xế có thể tan ca rồi tự anh ngồi vào ghế lái.
Tô Anh lên xe, vừa thắt đai an toàn vừa nói: Chị của anh thật xinh đẹp, thoạt nhìn cũng rất tốt bụng.
Tô Anh quay đầu nhìn kỹ Khương Triết vài lần, nói: Có điều không giống anh gì cả, là một người giống ba, một người giống mẹ sao?
Không phải. Lần này anh mở miệng, giọng nói lạnh lùng: Chị ấy là do vợ thứ hai của cha anh sinh ra.
... À? Tô Anh không biết nên mở miệng thế nào, cách hồi lâu mới nói: Là như vậy à.
Cô không tiếp tục nói gì, Khương Triết ngạc nhiên nhìn cô vài lần.
Tô Anh: ... Làm sao vậy?
Khương Triết: Không có gì.
Đại khái là do thấy qua nhiều người tò mò tình huống trong nhà anh, Tô Anh thì lại biểu hiện hết sức bình tĩnh vượt ngoài dự kiến của anh. Anh cho rằng ít hay nhiều cô cũng sẽ tò mò, sẽ hỏi tiếp... Ngay cả lời cự tuyệt anh cũng đã chuẩn bị xong rồi.
Nhưng anh lại không biết rằng bí mật mà anh nghĩ vẫn là bí mật kia, đối với Tô Anh mà nói thì sớm đã không còn là bí mật, cô biết rất rõ ràng uẩn khúc trong nội bộ Khương gia.
Khương Quân - cha của Khương Triết cũng là người đa tình, tổng cộng cưới ba người vợ. Người vợ cả khó sinh qua đời, để lại anh cả của Khương Triết là Khương Hạo; người vợ thứ hai sinh anh hai của Khương Triết là Khương Minh cùng chị ba Khương Kỳ; mẹ của Khương Triết - Trình Ngọc Thư là người vợ thứ ba của Khương Quân, Khương Triết chính là cậu út của Khương gia.
Quan hệ anh em cũng không hòa thuận tốt đẹp như mặt ngoài biểu hiện. Tài sản khổng lồ của Khương thị đủ làm cho bất kì một ai cũng phải động tâm.
Huống chi phía trên Khương Triết còn có bác cả, bác hai và một đám thân thích. Khương lão gia tử lại vẫn còn sống, vẫn đang nắm giữ quyền hạn cao nhất Khương gia, thế nên bởi vì Khương thị mà sinh ra cuộc chiến tranh giành tài sản là điều không thể thiếu.
Mà Khương Triết là người có hy vọng nhất trong những người này, bởi vì từ nhỏ anh đã lớn lên bên cạnh ông nội, càng miễn bàn đến việc anh là đứa cháu nội mà Khương lão gia tử thích nhất. Đại khái cũng là vì điều này, Khương Triết đã được nhận đãi ngộ cùng giáo dục tốt nhất Khương gia, đồng thời cũng trở thành cái đinh trong mắt vô số người.
Kiếp trước sau khi gả cho Khương Triết, cô bị nhằm vào không ít. Trước mặt là hòa khí vui vẻ, sau lưng lại là giở trò không thôi.
Sau khi trúng kế vài lần, ông nội vốn đã không quá vừa lòng với cô liền càng không thích cô. Khi đó căn bản là cô không rõ vì sao những người thân cười khanh khách với cô lại sẽ tính kế cô như vậy, chỉ bởi vì cô là Cô bé lọ lem , là Chim sẻ biến thành phượng hoàng ?
Sau đó Lâm Thành Phong nói cho cô biết, bọn họ nhằm vào không phải cô, mà là Khương Triết. Khi Khương lão gia tử ghét bỏ cô, cũng sẽ sinh ra bất mãn với Khương Triết, những người đó liền có cơ hội...
Chàng trai trước nay chưa từng làm Khương lão gia tử thất vọng, rốt cuộc cũng có lỗ hổng.
Mà lỗ hổng này một khi xuất hiện, chính là thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, giống như thịt Đường Tăng, tất cả mọi người đều lao vào ngấu nghiến...
Căn bản là cô không phải đối thủ.
---
Chiếc xe hơi màu đen dừng lại trước cửa tiệm hoa tươi, thời gian không tính là quá muộn, cửa hàng ven đường vẫn còn mở, người đi đường tấp nập.
Trong xe.
Khương Triết đưa một tay chống cằm nhìn Tô Anh, cô ngủ rồi, tư thế kì quái dựa vào cửa sổ xe mà ngủ rồi.
Này!
Không có phản ứng.
Anh nhíu mày, vỗ vỗ bả vai Tô Anh: ... Này!
Đây tuyệt đối là cô gái đầu tiên ngủ ở trên xe anh. Từ sau khi cô bắt được nhược điểm của anh thì vẫn luôn làm các loại chuyện khiêu khích quyền uy cùng độ nhẫn nại của anh.
Tô Anh! Anh cong ngón tay, búng búng trán Tô Anh: Còn ngủ à?
Tô Anh ai da hai tiếng ôm lấy cái trán, mơ mơ màng màng nhìn Khương Triết: Làm gì đó!
Khương Triết: Em nói xem làm gì? Về đến nhà rồi!
Lúc này Tô Anh mới chú ý tới xung quanh, xác thật là ở cửa nhà cô.
Cô lập tức chuẩn bị xuống xe.
Khương Triết kéo cô một chút: Không giận nữa à?
Giận chứ! Tô Anh bĩu môi: Có điều nể mặt sắp sinh nhật anh, chúng ta liền tạm thời đình chiến.
...
Anh bất đắc dĩ tựa lại trên ghế, xua xua tay: Được rồi, em về nhà đi.
Tô Anh cũng kỳ quái: Chuyện lớn cỡ nào, vì sao không thể nói với em?
Khương Triết: Thật sự không có nguyên nhân đặc biệt gì.
Tô Anh: ... Cho nên là do anh tự nhiên không muốn gặp em nên thoải mái gạt em là còn ở nước ngoài chưa trở về sao?
Khương Triết cười: Bé hoa nhài của anh lợi hại rồi, biết nắm đầu đề câu chuyện.
...
Khương Triết: Được rồi, về nhà đi.
Tô Anh trừng anh, tức giận xuống xe.
Tóm lại, đây vẫn không phải một buổi tối vui vẻ.
---
Trở lại cửa tiệm, cô nghe được tiếng Khương Triết khởi động xe rời đi, rũ mắt, một tay nhẹ nhàng vuốt ve cánh hoa thủy tiên.
Giọng nói nhẹ nhàng nhàn nhạt, lạnh nhạt như chính vẻ mặt của cô: Các em phải nhớ kỹ anh ấy, nếu anh ấy tới, phải báo cho chị biết liền.
Thủy tiên nói: Người đó là ai?
Xương rồng: Bạn trai của Anh Anh đó, vậy mà ngươi cũng không biết? Ngốc!
Thủy tiên lẩm bẩm: Ta biết bạn trai, không phải bạn trai đều phải tay cầm tay, ôm ấp hôn hít sao, Anh Anh nhà chúng ta và người kia, ngay cả tay cũng chưa nắm mà!
Tô Anh nói: ... Cái này em cũng biết?
Xương rồng xen mồm: Cái này có gì khó, em còn biết tìm bạn trai phải tìm người cao lớn uy mãnh thì mới hạnh phúc!
Tô Anh: ...
Cô im lặng một lúc lâu mới nói: Em nói một chút coi nào, rốt cuộc trước đây là em sinh hoạt thế nào?
Xương rồng: Hì hì. Em không ngốc, em thông minh nha!
Tô Anh lắc đầu: Thông minh thê thảm nha.
Tô Anh nhìn nhìn hoa nhài phơi dưới ánh trăng ngoài cửa sổ, có chút lo lắng không biết có nên để nó ở cùng xương rồng hay không...
---
Bọn Đào Nhiên, Triệu Vũ cùng Lâm Thành Phong đã ăn xong, chuyển qua đi Bách Nhạc Môn. Khương Triết nhìn thời gian, không muốn trở về Khương trạch, liền đánh xe đi.
Thay đổi nơi chơi, nhưng trò chơi thì cũng chẳng có gì khác, chỉ là nhiều thêm mấy cô nàng cùng chơi.
Khương Triết đến làm Đào Nhiên ngạc nhiên, huýt sáo: Ôi chao, tôi còn tưởng rằng đêm nay cậu sẽ ***, lưu luyến nhau mà không trở lại! Nhanh như vậy à? Không được nha.
Khương Triết đạp anh ta, hỏi: Thằng nhóc Lâm Thành Phong kia đâu?
Triệu Vũ hất hất cằm: Kia kìa, đang chơi mạt chược.
Lâm Thành Phong bị Đào Nhiên cùng Triệu Vũ rót không ít rượu, giờ phút này đã uống đến say khướt, đầu váng mắt hoa đến mạt chược cũng nhìn không rõ lắm, còn chơi ăn gian hai lần, đã thua mất một căn hộ. Lý Vân Khê vận may tốt, thành người thắng lớn nhất bàn này. Tiểu Ngọc cũng chơi, chỉ là vận may không được tốt cho lắm, sắp thua hết những phần Triệu Vũ cho cô rồi. Phía trước có Triệu Vũ ở đây, cô còn không sợ, Khương Triết tới Triệu Vũ liền đi qua... Cô không khỏi bối rối, nhiều tiền như vậy, cô kiếm một năm cũng không ra... Nhưng may là Lý Vân Khê thả cho cô mấy lần, mới làm cô chậm rãi đổi vận hồi vốn.
Cả bàn chướng khí mù mịt.
Khương Triết nhìn thoáng qua, không có hứng thú nói chuyện, tìm vị trí ngồi xuống.
Đào Nhiên cầm chai bia đưa tới trên tay anh, chạm vào một chút, bản thân thì uống trước một chai. Khương Triết không nói gì, ngửa đầu uống theo.
Đàn ông ở bên nhau, trừ bỏ vui chơi, còn có công việc.
Gần đây Đào Nhiên nhìn trúng một dự án, chuẩn xác mà nói là Lý Vân Khê nhìn trúng một bộ phim truyền hình, là kịch bản tiên hiệp. Cô muốn diễn vai nữ chính, tốt nhất nam chính cũng nên là một diễn viên đang nổi tiếng, như vậy có thể kéo nhiều sự quan tâm và người xem. Đương nhiên Đào Nhiên sẽ chiều cô, liền gọi cho Triệu Vũ nhờ anh ấy giúp một chút, chỉ cần góp nhân lực, anh sẽ phụ trách đầu tư. Triệu Vũ không nói hai lời liền đáp ứng rồi, dù sao chỉ chơi cổ phiếu, đang rất nhàm chán.
Hai người ăn nhịp với nhau, sự tình liền được ấn định.
Khương Triết uống xong chai bia, lập tức đứng dậy muốn đi, anh luôn luôn là người rời đi sớm nhất, hành xử khác người quen rồi, cũng không ai thật sự có thể làm anh thay đổi chủ ý. Đám Đào Nhiên, Triệu Vũ cũng không nói nhiều, nói vài câu rồi mặc anh rời đi trước.
Tài xế đưa anh về Khương trạch, mới vừa xuống xe, quản gia tới nói: Tứ thiếu gia, phu nhân đang chờ cậu ở phòng khách.
Khương Triết hỏi: Có chuyện gì?
Phu nhân bảo cậu đi sẽ biết.
Khương Triết nhíu nhíu mày.
---
Không phải đại sự gì, chỉ là Trình Ngọc Thư nhìn trúng vài cô nàng, lấy ảnh chụp đến, bảo Khương Triết nhìn thử.
Đây chỉ là ảnh chụp thôi, nghe nói nhân phẩm học vấn đều tốt, con nhìn trước xem. Đến tiệc sinh nhật con, các cô ấy đều sẽ tới, đến lúc đó lại nhìn người thật, tiếp xúc thử, nhìn trúng ai thì mẹ sẽ đi tìm người mai mối cho. Con cảm thấy thế nào? Trình Ngọc Thư nói.
3 bức ảnh, nhìn ai cũng đều trí thức, ưu nhã, lại xinh đẹp. Nhưng anh không hề có hứng thú: Không được, con chưa muốn kết hôn.
Trình Ngọc Thư: Cũng không bảo con kết hôn, chỉ kêu con nhìn thử, nói chuyện yêu đương cũng được rồi, từ từ mà.
Anh tiện tay vứt ảnh chụp lên bàn trà: Con đi ngủ. Khương Triết xoay người lên lầu.
A Triết. Trình Ngọc Thư gọi lại, nói: Đây không phải ý của một mình mẹ, cũng là ý của ông nội nữa. Đều nói ba mươi tuổi trưởng thành, con cũng già đầu rồi, nên suy xét đến hôn sự thôi.
Khương Triết tháo nút áo ở cổ tay: Hôm nào con sẽ nói chuyện với ông, mẹ, mẹ cũng đừng nhọc lòng.
Con tính nói như thế nào? Ông nội kỳ vọng rất cao ở con đấy.
Con hiểu. Cái này mẹ không cần bận tâm đâu.
Trình Ngọc Thư nhíu đôi mày liễu: Được rồi. Vậy trước hết chúng ta không nói chuyện này nữa, chỉ là đến lúc đó con gái nhà người ta tới, con cũng đừng bày sắc mặt không tốt ra với người ta.