Edit: Xuân Cung Đồ
Beta: Thư Thư
Vào buổi sáng thứ hai Tô Anh đến đây, lúc cô tới nhà ăn, bỗng phát hiện hóa ra Triệu Quyền cũng ở đó, lần này thì không hề ngụy trang và cẩn thận xuất hiện như lần trước. Bây giờ anh ta tùy ý ngồi ở bàn ăn. Vừa thấy cô, anh ta vẫy tay, cười tủm tỉm, có vẻ như tâm trạng rất tốt.
Hi! Cháu gái[1], chúng ta lại gặp nhau rồi!
[1] Cháu gái: Nguyên văn là đại ngoại sanh nữ nhi – cháu gái lớn bên ngoại.
Tô Anh sửng sốt, phản ứng kịp rồi cũng cười đáp lại: Anh Triệu Quyền.
Nụ cười trên mặt Triệu Quyền biến mất: Gọi cậu cả.
Triệu Vũ: Phụt -- khụ khụ! Suýt chút nữa anh đã bị cả miệng cơm làm cho sặc chết: Lão Triệu, ông nói đủ chưa? Chỉ là cọng lông mà cứ bảo người khác gọi mình là cậu cả à?
Triệu Quyền nhìn anh, cười ha hả.
Tô Anh nói: ... Cậu cả.
Triệu Quyền cười tủm tỉm: Ngoan.
Triệu Vũ: ...
Tưởng Diễn nín cười, vùi đầu gặm một miếng bánh bao lớn.
Khương Triết nhướng mày.
Cơ tim Triệu Vũ tắc nghẽn, cảm thấy mình giận no luôn rồi!
Sáng hôm nay Triệu Quyền đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ, Triệu Vũ vẫn biết Triệu Quyền lợi hại, nhưng không hề biết hành tung bí mật của mình dễ dàng bị phát hiện. Trước đó Triệu Quyền tới gặp Tô Anh, bây giờ lại đến đây tìm bọn họ.
Triệu Vũ bất đắc dĩ gõ lên mặt bàn. Anh càng so đo, Triệu Quyền càng hăng hái! Từ nhỏ đến lớn, anh ta thích nhìn thấy anh chịu thiệt, anh cũng lười so đo với anh ta, hơn nữa anh chưa từng nhận Tô Anh là cháu ngoại của mình! Cậu hai gì chứ, đi chết đi!
Đừng nói mấy chuyện đó nữa, nói chuyện chính đi. Triệu Vũ nhìn Triệu Quyền: Lần này ông tới đây, hẳn không phải chỉ vì bữa cơm sáng chứ?
Triệu Quyền nói: Vừa khéo đi ngang qua, tới ăn cơm sáng không đúng lúc à?
Triệu Vũ: Ha ha. Nhà bọn tôi chuẩn bị cơm không nhiều lắm đâu.
Nhà cậu không phải là nhà tôi à?
Ông là ông, tôi là tôi, chúng ta đừng nói theo kiểu nhập làm một.
Ha ha, thằng nhóc này có năng lực đấy!
Đa tạ.
Hai anh em này vừa thấy mặt nhau đã không nói chuyện hòa hợp, nếu không chèn ép nhau, nhìn chẳng thuận mắt thì cũng đánh một trận sảng khoái cho qua chuyện.
Khương Triết và Tưởng Diễn đã quen, Tô Anh tổng cộng đã thấy dáng vẻ khi Triệu Quyền và Triệu Vũ ở cùng nhau đến hai lần, đại khái cũng hiểu cách thức, nhưng nhìn rồi vẫn cảm thấy rất thú vị.
Khương Triết đột nhiên vỗ đầu cô: Ngẩn ngơ làm gì thế, ăn cơm đi.
Tô Anh híp mắt: Dạ.
Khương Triết bóc cho cô một quả trứng gà luộc, hỏi: Hôm nay em định đi đâu?
Tô Anh cắn một miếng lòng trắng trứng và nói: Hôm qua đã đi xem chỗ kia, sau đó lại qua chỗ khác xem, em vẫn chưa biết nữa, đi đại đi.
Có muốn anh đi cùng với em không?
Không cần đâu. Tô Anh cười nói: Em muốn đi một mình.
Khương Triết nheo mắt lại: Được. Anh vẫn ôn hòa như cũ: Nếu cần gì thì gọi cho anh.
Tô Anh gật đầu: Dạ!
Triệu Quyền ngó Triệu Vũ, quả nhiên thấy Triệu Vũ đang nhìn chằm chằm Tô Anh và Khương Tứ. Ánh mắt tối đen kia của anh, vừa nhìn đã biết là đang ghen.
Nếu bàn về khả năng theo đuổi con gái, Triệu Vũ thật sự kém Khương Triết. Khương Triết nhìn có vẻ cao cao tại thượng, khó mà chạm tới, nhưng tâm tư anh phúc hắc kín đáo. Chỉ cần anh đồng ý, dẫu có bao nhiêu khó khăn, anh vẫn có thể ngoạm một phát đã nuốt bạn vào trong bụng.
Thấy bé hoa nhài bây giờ, còn không phải đúng như thế sao? Trước kia cô xa lánh anh như thế, hiện giờ đã có thể yên tâm nói chuyện.
Triệu Vũ trông có vẻ nhiệt tình như lửa, nguyện ý mở rộng tấm lòng, nhưng tính cách anh táo bạo, không câu nệ tiểu tiết, rất nhiều chuyện dễ dàng bị anh xem nhẹ. Về phương diện nắm giữ lòng người, rốt cuộc anh vẫn kém hơn Khương Triết.
Cho nên hiện tại có thể thấy Khương Triết đang chiếm ưu thế.
Thảo nào Triệu Vũ nảy sinh hờn dỗi.
Tuy nhiên chân của Tô Anh vẫn là điều phiền toái, chẳng biết có ổn hay không.
Sau khi nghe được chuyện đó, Hoắc Khâu giận đến nỗi phát tiết một trận. Hiện giờ ông ấy không có một chút ấn tượng nào tốt về Khương Triết và Triệu Vũ.
- --
Bữa sáng xong xuôi, Tô Anh không ra ngoài ngay, trái lại cô tiếp tục ở nhà và cẩn thận hỏi thăm Triệu Quyền rằng liệu có phải cậu cô - Hoắc Khâu cũng ở đây chăng? Triệu Quyền không phủ nhận, vẫn nói là Hoắc Khâu đang chấp hành nhiệm vụ bí mật.
Tô Anh nghĩ, rất có thể Hoắc Khâu đang ở gần đây, bọn họ vẫn luôn truy tìm đám tội phạm, hiện giờ đang suy nghĩ cách tiếp cận đối phương, nhưng cô không biết ông ấy đang làm gì?
Mãi đến khi Tô Anh ra cửa rồi, Triệu Quyền mới không kìm được mà vỗ một phát vào gáy Triệu Vũ, đồng thời lấy chân sút anh. Triệu Vũ nhích người né tránh, hai người bắt đầu đánh nhau bốp bốp!
Tưởng Diễn và Khương Triết đã quen nên về phòng uống trà.
Khương Triết nói: Triệu Quyền có nói lần này anh ta tới để làm gì không?
Tưởng Diễn lắc đầu: Không có, anh ta chẳng nói gì cả; song xem tình hình này, hẳn là có mục đích giống chúng ta. Anh nghĩ: Cả người lẫn máy bay riêng của Tưởng Nghị đã biến mất năm ngày, đám người bên cạnh hắn cũng không ai có tin tức, người đi tìm cũng không thu hoạch được gì. Cứ tiếp tục như vậy, sự việc đúng là khó nói.
Khương Triết: Mục tiêu quá lớn, rất dễ dàng bị phát hiện. Có điều, cho dù Tưởng Nghị thật sự bị những người đó bắt giữ, có Tưởng Long và Tưởng Hiểu Hiểu, ắt hắn không chết được đâu.
Tưởng Diễn cười lạnh lùng: Tưởng Long vì quyền thế mà lục thân không nhận [2], Tưởng Hiểu Hiểu thì ngay cả hung thủ giết mẹ ruột mình mà cô ta còn có thể bao che. Nếu nói bọn họ thật sự để ý đến huyết thống tình thân, tôi vẫn không tin. Huống hồ chính Tưởng Nghị là người khiến bọn họ lâm vào bước đường cùng, trực tiếp thành hung thủ...
[2] Lục thân không nhận: Tức là ngay cả bố, mẹ, anh, em, vợ, con đều không nhận, mất hết tính người.
Khương Triết nhướng mày: Vậy nên tôi mới nói, hắn không chết được.
Tưởng Diễn phản ứng kịp, bất đắc dĩ lắc đầu: Cậu nói xem, chỉ vì một người đối xử tốt với mình mà bé hoa nhài lại trả giá rất nhiều, tại sao ngược lại, người có huyết thống tình thân lại lạnh nhạt đến thế? Phải nói là hận không thể khiến đối phương chết cho xong chuyện.
Khương Triết: Cốt cách con người hỏng rồi, huyết thống tình thân chẳng qua chỉ là lý thuyết mà thôi.
Tưởng Diễn cất tiếng thở dài, người một nhà của anh, nghĩ tới vẫn thấy thật buồn cười.
Mặt khác, Triệu Quyền và Triệu Vũ đánh nhau một trận rồi quay lại. Thoạt nhìn hai người áo mũ chỉnh tề, khuôn mặt âm trầm lạnh lùng kèm theo vẻ tự tại chẳng hề để ý cái gì, ngoại trừ mồ hôi trên trán và áo quần hơi nhăn nhúm, khó mà nhìn ra cả hai mới quất nhau một trận!
Triệu Quyền ngửa đầu uống miếng trà: Tôi phải đi đây, các cậu chăm sóc Tô Anh cho tốt, đừng để cô bé làm bậy. Lỡ con nhóc đó xảy ra chuyện gì, tôi thấy các cậu có mà khóc nức nở!
Triệu Quyền vừa dứt lời, Khương Triết và Triệu Vũ đồng thời nhìn anh ta.
Triệu Quyền cười nói: Đội trưởng thật sự không hài lòng một tên nào trong số hai người các cậu! Muốn cưới cháu ngoại của tôi, nằm mơ đi.
Khương Triết: ...
Triệu Vũ: ...
Tuy Triệu Quyền là anh cả của Triệu Vũ, giữa hai người kém nhau không tới mấy tuổi, hơn nữa anh ta lớn hơn Khương Triết không bao nhiêu, nhưng Khương Triết chẳng hề gọi Triệu Quyền là anh, hay nên nói là Khương Triết chưa từng phục bất kỳ kẻ nào.
Lúc này đây, anh cất tiếng cười: Chuyện này vẫn nên xem ý của Anh Anh sao đã.
Triệu Quyền buông tay: Đáng tiếc, hình như Anh Anh cũng không có ý như cậu nghĩ đâu.
Khương Triết: ...
Một châm thấy máu.
Đâm thẳng vào tim, cứng như sắt thép.
Triệu Vũ bật cười, Tưởng Diễn ho khan hai tiếng.
Sau cùng khi Triệu Quyền rời khỏi, anh ta ngửa đầu tỏ vẻ hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, đánh bại Triệu Nhị và Khương Tứ, trở thành người thắng lớn nhất!
Khương Triết nén cơn giận, hỏi Triệu Vũ: Anh cả nhà cậu không nói gì à?
Triệu Vũ nhún vai: Nói gì chứ? Chỉ bảo chúng ta mau chóng đưa bé hoa nhài rời khỏi nơi đây, ổng nói cô ấy không hợp ở lại nơi này, không được an toàn.
Thật ra ai mà chẳng biết Tô Anh không hợp ở lại đây, nơi này vừa nguy hiểm vừa hỗn tạp, rối rắm, không thể tùy theo ý mình, nhưng Tô Anh muốn tới, anh đâu có cách nào? Chẳng phải là cô được cưng chiều sao?
Có điều dù sao ba ngày cũng chỉ còn lại một ngày, không có tin tức hữu dụng, bọn họ cũng nên trở về thôi.
Tuy nhiên vào buổi chiều ngày thứ ba, ngay cả khi bọn họ đã suy nghĩ những lời nhằm khuyên giải Tô Anh, thậm chí xe cũng được chuẩn bị xong thì Tô Anh lại đột ngột nói rằng mình có thể tìm được hang ổ của tổ chức thần bí kia.
Đây là chuyện hoàn toàn ngoài ý muốn, dù sao bọn họ cũng không ôm hy vọng quá lớn trong chuyện này.
Bây giờ chẳng qua chỉ đi khắp nơi để xem thử, vậy mà tìm thấy...
Triệu Vũ còn gọi điện thoại qua Triệu Quyền: Mấy ông đã tìm được địa chỉ của tổ chức thần bí kia chưa?
Triệu Vũ nhíu mày, nói: Sao hả?
Tìm được chưa?
Chỉ xác định được phương vị, còn địa chỉ cụ thể thì chưa.
... Vậy Tô Anh làm thế nào mà tìm thấy?
Tô Anh nói: Mấy anh cho em một chút thời gian, nếu có thể thì em muốn vẽ một tấm bản đồ. Vậy thì sẽ không dễ mắc lỗi, đúng không?
Khương Triết và đám người Triệu Vũ nhìn nhau, họ vẫn cảm thấy khó mà tưởng tượng, hơn nữa càng không thể tưởng tượng những gì mà họ thấy ở Tô Anh. Bây giờ bắt đầu tiếp nhận, thật ra cũng khó lắm.
Khương Triết nói: Đại khái cần thời gian bao lâu?
Tô Anh lắc đầu nói: Em không chắc, hẳn là cần một ít thời gian đấy. Dù sao đoạn đường này cũng không tính là ngắn, hơn nữa việc chuyển lời cần có thời gian, cô càng muốn hỏi rõ lộ trình, đường có trên bản đồ thì có thể nhanh chóng đánh dấu, nhưng nếu vào núi, bản đồ không thể chỉ rõ đường đi, để đánh dấu đường đi sẽ có chút phiền toái.
Cô bảo đảm: Thật đấy, em chắc chắn sẽ vẽ ra, em ở lại thêm mấy ngày nữa nha?
Triệu Vũ đột nhiên nói: Cậu cả của em bảo bọn anh mau đưa em về nhà đó.
Tô Anh: ... Cậu cả...
Triệu Vũ trợn trắng mắt nhìn cô: Trước đó em còn gọi rất vui vẻ, sao bây giờ lại ngượng ngùng?
Tô Anh cười cười: Em giỡn thôi mà.
Triệu Vũ cắn răng, đây mà là giỡn gì? Rõ ràng là đang đâm vào tim anh đấy!
Anh không muốn làm cậu hai gì đó đâu!
Song trải qua một phen năn nỉ ỉ ôi của Tô Anh, Khương Triết và Triệu Vũ đã đồng ý để cô ở lại thêm mấy ngày. Sau đó, Tô Anh thường xuyên đi tìm bạch dương để vẽ bản đồ, nhưng cách chuyển lời này kém hơn việc tự mình đi hỏi cho tiện, hơn nữa khi chuyển lời cũng dễ có tam sao thất bản.
Đây là một chuyện phức tạp.