Thật lâu trước đây, Tô Anh vẫn luôn cho rằng Khương Triết thích cô, dù là mệt mỏi mà tình cảm phai nhạt, anh cũng đã từng thích cô, chỉ là về sau lại không thích nữa. Mãi đến thật lâu về sau, sau khi cô thấy những tình nhân nhỏ của Khương Triết, cô mới phát hiện có lẽ anh thật sự thích, thích tất cả những cô gái có đặc tính như vậy, khi loại đặc tính này không còn nữa, sự yêu thích của anh cũng sẽ biến mất không thấy.
Thật đáng buồn, gần như là mỗi một sự việc của Khương Triết mà mọi người đều biết, thì nội tâm cô phải trải qua đau đớn triệt để mới có thể hiểu thấu được.
Tô Anh nghĩ, cô chưa từng thật sự biết Khương Triết, phía sau thứ tình cảm mà cô tự cho là chân thành và thâm tình kia cất giấu biết bao sự thờ ơ và vô tâm?
Cũng giống như giờ phút này vậy.
... Không muốn phá hủy những thứ tốt đẹp trên người em sao? Thứ gì vậy, sao em lại không biết? .
Cô nhìn về phía Khương Triết, mày liễu hơi nhíu lại lộ vẻ nghi hoặc khó hiểu.
Tô Anh có một đôi mắt rất xinh đẹp, lông mi dài mà cong vút, đôi mắt hắc bạch phân minh, óng ánh thông suốt, có thể sâu như đêm tối, cũng có thể rực rỡ như ánh mặt trời ấm áp. Khi cô nghiêm túc nhìn một người, sự sạch sẽ và chuyên chú trong ánh mắt khiến người khác mê muội. Nhưng khi cô nhìn người khác với ánh mắt ngây thơ, lại có thể làm cho lòng người ngứa ngáy khó nhịn, kích phát ý muốn bảo hộ ở chỗ sâu nhất trong nội tâm của mỗi người.
Khương Triết không phủ nhận, khi lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt của Tô Anh, ngay lập tức anh đã mê muội vì đôi mắt này.
Anh cười khẽ vuốt khuôn mặt Tô Anh, lòng bàn tay thô ráp lướt qua đuôi mắt non nớt của cô, cười: Tô Anh, em không giống như trước.
Có cái gì không giống, là bởi vì trước đây cô khờ khạo hơn hay là ngu ngốc hơn sao?
Cô nhìn anh, không nói gì nữa.
Khương Triết thu tay lại, ngửa đầu một hớp uống hết rượu vang đỏ còn trong ly, anh buông cái ly qua một bên: Đi thôi, đã khuya rồi, anh đưa em về.
Tô Anh trầm mặc.
Cô không cự tuyệt.
Cô nhìn người đàn ông cao lớn đi phía trước, dường như anh rất thích màu đen, quanh năm luôn là quần đen và áo sơ mi đen, ống tay áo cuộn lên đến khuỷu tay, lộ ra thớ cơ rõ ràng trên cánh tay, cổ tay đeo một chiếc đồng hồ màu bạc của một nhãn hiệu xa hoa chế tác bản giới hạn dành riêng cho anh.
Không thể phủ nhận, Khương Triết là một người đàn ông có mị lực, dù là bề ngoài, dáng người, hay là quyền thế địa vị.
Biết rõ anh ác liệt, nhưng vẫn có vô số người nhào tới, là vì muốn chia một chén canh thừa.
Tô Anh đột nhiên nhớ tới, đã từng có vô số lần cô cùng đi với Khương Triết, anh luôn chỉ biết đến bản thân, cô không vui khi bị bỏ mặc, sẽ cố ý khoác cánh tay anh, hay là lấy tay anh cho vào túi quần, ôm lấy cánh tay, mười ngón tay đan vào nhau.
Dường như anh cũng không thích như vậy, bất đắc dĩ nhưng không cự tuyệt, ngẫu nhiên sẽ nói một câu: Anh Anh, đừng làm loạn.
Khi ấy cô cho rằng, đó là hạnh phúc.
---
Đêm khuya tĩnh lặng, chiếc xe hơi màu đen chạy vào hẻm nhỏ và trở thành vật tồn tại duy nhất trong con hẻm hẻo lánh này.
Xe dừng lại, tài xế vòng ra sau mở cửa xe.
Ánh đèn đường chiếu vào đầu gối cô, cô thấy đôi tay đang nắm chặt lấy nhau, khớp xương tái nhợt.
Cô không lập tức xuống xe, Khương Triết nhìn về phía cô, cũng không thúc giục.
Tài xế rất thức thời, đóng cửa xe lại rồi tránh ra xa.
Thật lâu sau, Khương Triết nói: Anh Anh? .
Tô Anh như vừa mới tỉnh mộng: Khương Triết, sự việc phát sinh hôm nay khiến em rất hỗn loạn, em phát hiện hình như bản thân chưa từng chân chính biết anh... Âm thanh cũng giống như cô lúc này, hoang mang bối rối.
Khương Triết nói: Còn tức giận vì người phụ nữ kia sao?
Cô nghĩ nghĩ: Cho là vậy đi.
Khương Triết cười xoa tóc cô, cũng không sốt ruột giải thích: Thật ngốc mà, cô ta nói cái gì em cũng tin sao?
Tô Anh: Chỉ là em có chút không tin anh mà thôi.
Lời này thành công làm Khương Triết thu lại ý cười, anh thong thả vỗ về những sợi tóc lạnh lẽo nhu thuận dưới tay mình, không khí an tĩnh đến gần như ngưng lại.
Tô Anh: Em nghĩ, em và anh nên suy xét lại mối quan hệ của chúng ta một lần nữa.
Anh dừng tay lại, nhướng mày lên: Tô Anh, em nghiêm túc chứ? .
Hình như cô suy nghĩ thật lâu, mới gian nan gật đầu trả lời một chữ vâng gần như không thể nghe thấy.
---
Tô Anh xuống xe, lấy chìa khóa mở cửa vào nhà, đến khi đèn phòng sáng lên cô mới nghe được tiếng khởi động ô tô ở bên ngoài, sau đó càng chạy càng xa.
Nhìn đi, Khương Triết đúng là một thân sĩ [1], chỉ cần là buổi tối, anh cơ hồ chỉ đưa cô tới cửa, chưa bao giờ muốn vào nhà ngồi xuống nói chuyện. Việc này không thể nghi ngờ sẽ làm cho các cô gái cảm thấy an toàn — anh nghiêm túc muốn ở cạnh bên nhau, mà không phải chỉ vì lên giường.
[1] Thân sĩ (绅士): tương đương với gentleman, người đàn ông hào hoa phong nhã; người cao sang; người quyền quý. Còn theo từ điển tiếng Việt thì thân sĩ là người có học thức thuộc tầng lớp trên trong xã hội cũ. Ở đây ta dùng nghĩa tiếng Trung dịch qua tiếng Việt, chứ không dùng từ tiếng Việt. Hai nghĩa này khá khác nhau nên ta đưa lên để mọi người không thắc mắc ( mục đích chính là đừng bắt lỗi ta).́
Dù là lúc hôn môi, anh cũng rất chăm sóc cô, chưa bao giờ có một hành động vượt rào nào, hai tay của anh chỉ biết ôm lấy eo cô hoặc là vuốt ve gương mặt cô, luôn hôn một cách ôn nhu cẩn thận khiến cô lâng lâng, mỗi lần cô đều nghĩ anh yêu quý và thương tiếc cô.
Cô cong môi cười khúc khích.
Sáng sớm hôm sau, Tô Anh bị từng tiếng Anh Anh đánh thức, xấu hổ nhìn hoa lài đã tỉnh.
Cô rời giường, khẽ mỉm cười chạm chạm vào đài hoa [2], học theo nó: Anh Anh, Anh Anh, ngươi chỉ biết Anh Anh thôi sao?
[2] Ý chỉ mấy cái lá nhỏ ở dưới cánh hoa.
Anh Anh! .
Tô Anh bất đắc dĩ thở dài, sau khi rửa mặt xong thì ôm hoa nhài xuống lầu, mặt trời đã lên cao, cô có thể chạm vào những ánh sáng đó lần nữa, đến nay cô vẫn không có bất cứ cảm thụ đặc biệt gì.
Cô cho rằng hôm nay cũng sẽ như thế, nhưng mà thật ngoài ý muốn, vậy mà cô nghe được mấy thanh âm đang nói: Anh Anh, Anh Anh, ta sẽ không chỉ Anh Anh thôi. , Anh Anh thật ngu ngốc, cũng không nghe được chúng ta nói chuyện. , Ta đã đưa tâm của thực vật cho Anh Anh, sao cô ấy vẫn ngơ ngác như vậy? , Ngơ ngác, Anh Anh ngốc! .
Tô Anh: ...
Cô chưa từng nghe đối thoại rõ ràng như vậy, thế cho nên cô ngây người một lúc lâu: Các ngươi... cô chần chờ: Thật là các ngươi đang nói chuyện sao? .
Hả? Anh Anh! Ngươi nghe chúng ta nói chuyện sao?
Ừ... Hình như là vậy.
---
Kỳ thật có thể nghe hiểu hoa nói chuyện cũng không có tốt như vậy, lúc trước tiệm hoa vốn an tĩnh giờ phút này giống như chợ bán thức ăn, nhốn nháo ồn ào lên, không hề ngừng nghỉ chút nào. Tô Anh còn phát hiện, mỗi cây hoa cũng có tính cách riêng của chúng, có loại thích nói chuyện, tính tình hoạt bát, có loại e thẹn không thích nói, có lạnh lùng, có nhiệt tình...
Buổi sáng cô dọn một băng ghế nhỏ ra nhìn bọn chúng chơi.
Cho đến khi Lưu Vận nhảy nhót tìm tới: Anh Anh! .
Tiểu Vận? Tô Anh có chút ngoài ý muốn: Hôm nay không phải ngày lễ, không đi làm sao?
Lưu Vận nói: Không, lúc trước mình đổi ca với đồng nghiệp, hôm nay được nghỉ ngơi. Đúng rồi Anh Anh, đêm qua mình đã nhìn thấy rồi, cậu và Khương Triết đã trở lại, đã lâu không gặp, khẳng định là ngọt ngào không muốn tách ra có phải hay không? Cô cười xấu xa.
Tô Anh lắc đầu, không hề giấu giếm: Không phải, mình nghĩ mình sắp chia tay với Khương Triết.
Lưu Vận kinh hãi: Hả? Vì sao vậy?
Bởi vì mình phát hiện Khương Triết đã về nước mấy ngày trước, nhưng vẫn gạt mình.
... Không phải chứ? Sao anh ấy lại làm vậy? .
Ai biết được.
Lưu Vận thấy Tô Anh lạnh nhạt, sợ Tô Anh khổ sở, hùng hùng hổ hổ mắng Khương Triết vài câu, mới an ủi Tô Anh đừng nóng giận, nếu thực sự có chuyện gì thì phải giải thích, sao lại giấu đầu hở đuôi? Thật sự không được rồi, nên dứt khoát chia tay!
Có tiền thì sao, cũng không thể làm cơm ăn. Huống chi cuộc đời của phụ nữ nếu chỉ dựa vào tiền thì sẽ không thể đứng dậy được.
(Editor: không thể lấy tiền làm cơm nhưng có thể lấy tiền mua đồ về làm cơm hoặc ra nhà hàng ăn được mà chị ơi *-*)
Tô Anh an tĩnh nghe, những điều Lưu Vận nói cô đều hiểu rõ, khuyên Lưu Vận đừng nên lo lắng cho cô. Có người quan tâm, luôn cảm thấy lòng mình ấm áp dào dạt.
Lưu Vận nói chuyện với Tô Anh một lát, trước cửa hàng vắng vẻ, cũng không có một khách quen, cô nghĩ Tô Anh luôn muốn dựa vào cửa hàng này để sinh sống, hay là phát truyền đơn tuyên truyền một chút?
Đang nghĩ ngợi tới việc không có khách hàng, liền có một người đi vào trong tiệm.
Lưu Vận đang muốn hỗ trợ tiếp đón, Tô Anh giữ chặt tay cô trước một bước: Để mình.
Người đến là một cô gái, Tô Anh nhận ra, ba năm sau Tô Anh sẽ gặp qua cô ta vô số lần, mà ba năm trước đây, tức là hiện tại, cô cũng đã gặp qua cô ta một lần. Nữ thư kí của Khương Triết, Linda.
Linda giống như trợ lý Diêu, đều là người đã đi theo Khương Triết khá lâu, chỉ là phụ trách công việc khác nhau. Trợ lý Diêu phụ trách nhiều nghiệp vụ khác nhau, mà Linda bận rộn về hành trình cá nhân của Khương Triết, ví dụ như các loại tiệc rượu và các buổi tiệc tối làm từ thiện, cũng phụ trách chuẩn bị các loại quà tặng, là một cô gái vô cùng khôn khéo.
Tô tiểu thư.
Linda. Tô Anh nghi hoặc nói: Cô tới tìm tôi sao? Có việc gì?
Linda cười, tránh ra một bước, người đi theo phía sau cô ta tiến vào — trong lồng ngực người nọ ôm một bó hoa hồng đỏ lớn.
Tô Anh kinh ngạc trừng lớn đôi mắt: Cái này...
Linda lễ phép lại không mất phong nhã cười: Tổng tài dặn dò, nhất định phải tự mình đưa đến tay cô, hy vọng cô thích.
Tô Anh kinh ngạc lại không kinh ngạc, cô cong cong môi, Linda phân phó người nọ đặt hoa lên trên bàn tròn nhỏ, cô ta nhìn Tô Anh tức giận lại thất vọng, vui mừng lại cố gắng chịu đựng, cuối cùng dứt khoát dời mắt đi, lộ vẻ không muốn ngoảnh mặt nhìn lần nữa, dù sao cũng là một cô bé, các loại cảm xúc đều biểu lộ ở trên mặt, không giấu giếm một chút nào.
Tôi không cần, cô lấy về đi!
Linda khó xử nói: Tô tiểu thư, nếu tôi thật sự lấy về, chắc chắn tôi sẽ bị tổng tài bẻ gãy mất!
Hả? . Tô Anh chớp đôi mắt, cũng không tin Khương Triết sẽ đáng sợ như vậy.
Linda nói: Tôi đây còn có công việc, không quấy rầy nữa, cô cũng đang bận.
Dứt khoát lưu loát, cô ta rời đi rất nhanh.
Tô Anh nhìn hoa kia, quả thật rất đẹp, ở chợ hoa cô cũng không thấy hoa đẹp như vậy, cũng không biết là từ nước nào vận chuyển đến. Nhưng cũng không hơn, liếc mắt xem qua một cái, cô liền không có hứng thú.
Lưu Vận gãi gãi đầu, cô phát hiện vậy mà bản thân cô không hiểu Tô Anh: Cậu...
Tô Anh nhìn Lưu Vận, nói: Nếu chỉ có một bó hoa mà mình liền tha thứ cho anh ấy, có phải mình có vẻ như không biết giận hay không?
Lưu Vận: Phải!
Tô Anh gật gật đầu: Vậy thì đúng rồi.
(Huhu các nàng ạ thật ra thì tính đăng sớm rồi mà cứ ngơ ngơ thế là quên luôn. Giờ mới nhớ up cho các nàng hic )