Tiệm Hoa Của Tô Anh

Chương 124 - Chia Tay

Trước Sau

break
Edit: Xuân Cung Đồ

Beta: Thư Thư

Cầu hôn biến thành chia tay?

Lâm Thành Phong là người đầu tiên choáng váng, Đào Nhiên thì móc móc lỗ tai, Tưởng Diễn cũng hiếm khi thấy mà không hiểu chuyện gì xảy ra ở trước mắt?

Lá gan của bé hoa nhài thật sự được Khương Tứ nuôi cho mập rồi...

Triệu Vũ đột nhiên ném tàn thuốc trong tay đi, phong hồi lộ chuyển[1] ư?

[1] Phong hồi lộ chuyển: Ý nói bước ngoặt/chỗ quanh co khúc khuỷu (ở đây là trong tình cảm)

Bầu không khí cực kỳ không ổn, ngay cả Tưởng Nghị và Tưởng Hiểu Hiểu đang núp trên lầu cũng nhận ra sự tình có biến chuyển.

Khương Triết đứng lên, lúc anh quỳ không hề khiến người ta cảm thấy anh kém họ một bậc, anh vẫn nhìn từ trên cao xuống, giờ phút này đứng dậy càng mang đến cảm giác áp bức.

Anh nhanh chóng bắt lấy cô gái đang xoay người chạy trốn, không lớn tiếng trách cứ hay chất vấn, anh chỉ ôm cô vào lòng, xoay người một cái, cô bị anh đè vào cây cột gỗ, ngón tay lạnh lẽo của anh nâng cằm cô để cô nhìn thẳng vào anh: Anh Anh, em có biết anh đang làm gì không? Em lại làm gì vậy hả?

Giọng nói đàn ông lạnh băng mà bình tĩnh, nhưng ánh mắt anh lại cuồn cuộn cảm xúc, giống như cố kìm nén mưa rền gió dữ.

Tô Anh nhìn mắt đối phương, gật đầu rất nghiêm túc: Em biết.

Cô nói: Thật ra em luôn hiểu rõ khoảng cách giữa anh và em lớn đến mức nào, nhưng em lại cứ lừa mình dối người, cảm thấy chúng ta hạnh phúc khi ở bên nhau là tốt rồi. Nhưng mà... những chuyện về Tề tiểu thư, Khương lão tiên sinh tìm em để nói mấy lời kia, bọn họ khiến em cảm thấy mình thật bất lực. Em không có thủ đoạn, không có sức mạnh, ở trước mặt bọn họ, em chỉ là một người nhỏ đến mức lúc nào cũng cần anh sai người bảo vệ bên ngoài cửa tiệm.

Ngay cả năng lực tự bảo vệ mình em cũng không có, kết hôn với anh, sau này sẽ đối mặt với những chuyện còn khó hơn, chẳng lẽ lúc nào em cũng phải nhờ anh chăm sóc sao? Lão tiên sinh nói rất đúng, em không hợp với anh, không tài nào trợ giúp anh được, hơn nữa còn kéo chân anh, nhưng có một việc ông ấy chưa nói, em vẫn hiểu được. A Triết à, em và anh chỉ thích hợp khi yêu, không thích hợp ở cùng.

A Triết, thế giới của anh, em không ứng phó nổi. Cô mím môi, dáng vẻ vừa muốn khóc lại muốn cười: Tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng sự thật chính là như vậy, em và anh không thể nào lâu dài. Em biết anh sẽ bảo vệ em, nhưng anh cứ luôn bảo vệ em như thế, anh không mệt sao?

Tô Anh nói rất bình tĩnh mạch lạc, điều đó chứng tỏ đây không phải là lần đầu tiên cô nghĩ đến những việc này, ngày thường cô xử sự vô ưu vô lo, vui vẻ bình thường, khiến người ta cho rằng những việc ấy chưa từng để lại dấu vết nào trong lòng cô.

Nhưng hôm nay nghe xong, dường như không phải như vậy.

Cô có nghĩ đến, có tự hỏi mình, có buồn rầu, có đau khổ, sau cùng mới đưa ra kết luận như vậy.

Bàn tay Khương Triết nâng cằm cô, dùng sức quá lớn, làm lớp da non mịn xuất hiện vẻ tái xanh.

Anh đè ép giọng mình xuống, giống như cố rặn từng tiếng từ cổ họng, ánh mắt nhìn chằm chằm cô: Những chuyện đó đều chó má cả. Anh chỉ hỏi em, gả hay không?

Tô Anh nhìn thẳng Khương Triết, chưa từng có một chút nhượng bộ, cô quyết tâm lắc đầu: Không gả.

Vậy em muốn cả đời không danh không phận mà đi theo anh?

Không, em muốn chia tay với anh.

A.

Buông em ra!

Ngoan nào.

Buông em ra!

Đừng ồn ào.

Đại khái là sắc mặt Khương Tứ cực kỳ không tốt, cả người anh tràn ngập hơi thở độc ác, khiến cho mấy người đang núp không khỏi toát mồ hôi thay Tô Anh, họ chẳng núp nữa, cả đám đều bước ra ngoài.

Triệu Vũ là người đầu tiên đứng trước mặt Khương Triết, không còn vẻ cô đơn như vừa rồi nữa, anh lấy lại thần thái phấn khởi khi xưa, vô pháp vô thiên.

Giờ phút này anh tùy tiện đứng trước mặt Khương Triết, một tay đẩy đối phương ra, một tay kéo Tô Anh qua để cô tránh ở sau lưng.

Triệu Vũ: Khương Tứ, Tô Anh bảo cậu buông cô ấy ra.

Khương Triết cười lạnh một tiếng, đá một chân tới, Triệu Vũ nghiêng người tránh được. Tô Anh vùng khỏi tay Triệu Vũ, tự mình lùi lại mấy bước, lùi tới tận phía sau.

Khương Triết không có tâm tình cãi nhau với Triệu Vũ, bây giờ trong lòng anh tràn đầy lửa giận, nhìn về phía Tô Anh: Anh Anh, lại đây!

Tô Anh mím môi, đứng yên không nhúc nhích.

Ba cái người hoà giải vừa vặn chạy tới, chắn trước khoảng không giữa hai người kia rồi hi hi ha ha khuyên nhủ.

Lâm Thành Phong: Triệu Nhị anh bình tĩnh!

Đào Nhiên: Khương Tứ cũng đừng kích động!

Tưởng Diễn: Chúng ta có chuyện gì từ từ nói, từ từ nói!

Khương Triết không để ý tới nhiều người như vậy, trầm giọng: Tất cả tránh ra!

Tô Anh đứng phía sau mấy người đó: ...

Tuy cô biết đám người Triệu Vũ, Đào Nhiên, Lâm Thành Phong và Tưởng Diễn sẽ tới nhưng lại không biết họ trốn ở một bên nhìn lén! Hơn nữa xem ra hình như là họ tới từ sáng sớm rồi, thấy hết toàn bộ...

Đào Nhiên đang làm người hoà giải, cười nói: Nhường chút đi mà, nhường đi mà!

Lâm Thành Phong gãi gãi tóc, tuy việc Tô Anh từ chối nằm ngoài dự kiến của anh, nhưng anh vẫn nói: Tôi thấy Anh Anh nói cũng đúng, Anh Anh thật sự không hợp với mấy người tâm cơ giỏi tính kế đó. Khương Tứ, nhà cậu thì cậu biết, đừng xả cơn giận lên Anh Anh nữa!

Anh bảo vệ Tô Anh.

Đây là lần lần tiên Triệu Vũ thấy Lâm Thành Phong đáng yêu như vậy nhỉ? Lâm Thành Phong liếc anh một cái: Nhà cậu cũng chẳng khá hơn bao nhiêu đâu, đừng có nghĩ nhiều!

Triệu Vũ: ...

Khương Triết: ...

Tiểu Lâm Tử này cũng to gan đấy.

Tưởng Diễn nói: Nếu không thì chúng ta vào trong nói chuyện trước, mọi người bình tĩnh bình tĩnh, bình tĩnh rồi nói tiếp được chứ? Khương Triết liếc Tưởng Diễn một cái: Đây là chuyện riêng của tôi, tôi và bạn gái giận dỗi, cần gì phải nói chuyện với mấy cậu?

Anh có ý ám chỉ, hiển nhiên không phải nói cho Tưởng Diễn nghe mà là Triệu Vũ. Mấy người ở đây đều là kẻ tinh tường, làm sao có thể không rõ, họ xấu hổ sờ sờ mũi, không biết nên nói như thế nào.

Đương nhiên Triệu Vũ cũng hiểu, anh nhún vai cười lạnh, nói với vẻ chẳng thèm để ý: Chỉ cần Tô Anh nói em ấy không muốn, tôi sẽ quản chuyện này đấy.

Hai người đàn ông lạnh lùng đứng nhìn nhau, không ai nhường ai, bầu không khí giằng co khiến mấy người ở đây nhịn không nổi muốn né xa ba thước!

Đúng lúc này, một người khác đi ra.

Tưởng Nghị mặc quần áo tối màu, áo khoác dài bằng lông vũ, đôi tay hắn luồn vào túi áo, tùy ý tới gần một cách rất tự nhiên: Tất cả mọi người đều ở đây, đã lâu không gặp các vị rồi. Có vẻ như hắn hơi nghi ngờ: Ơ, thế này là sao?

Phía sau Tưởng Nghị là Tưởng Hiểu Hiểu bước theo với mặt mày tươi cười và dáng vẻ có hơi hụt hẫng, ánh mắt cô ta dừng lại trên người Triệu Vũ, ánh mắt dịu dàng ấy muốn nói lại thôi, tựa như tổn thương khổ sở vì anh một mực bảo vệ Tô Anh.

A, mấy người này đều tập hợp đủ!

Thật là náo nhiệt!

Thế nhưng sự xuất hiện của Tưởng Nghị đã khiến mũi nhọn quay đi, đồng loạt chĩa về phía hắn.

Bầu không khí quá mức căng thẳng, không ai muốn nhường ai.

Tưởng Diễn nheo nheo mắt, ngay cả ánh mắt nhìn Tưởng Nghị cũng trở nên chăm chú, thời gian này địa điểm này, Tưởng Nghị xuất hiện làm gì chứ? Chẳng lẽ hắn cũng muốn chen một chân vào đây?

Ngẫm lại đêm nay cũng đủ đặc sắc, màn cầu hôn tuyệt vời bỗng hóa thành chia tay, bây giờ màn chia tay lại biến thành cảnh đám đàn ông giằng co với nhau.

Làm sao bây giờ?

Mấy tên đàn ông trưởng thành đứng dưới trời tuyết, ngay tại chỗ đèn chiếu lên hoa tươi*, không ai mở miệng nói chuyện trước.

*Ở chương 123 có nhắc đến khung cảnh khi cầu hôn: Một hồ nước được phủ đầy hoa hồng đỏ, ánh đèn từ ngôi sao vàng nhỏ chiếu sáng giữa hồ, trong khung cảnh ấy có gió lạnh, có tuyết bay, có hoa.

Trong lòng Tưởng Hiểu Hiểu thầm hận, cô ta nhìn chằm chằm Tô Anh bằng ánh mắt ẩn giấu vẻ khó hiểu, đúng lúc ấy Tô Anh nhìn về phía Tưởng Hiểu Hiểu, Tưởng Hiểu Hiểu cười với cô, cô cũng cười lại.

Thoạt nhìn, ánh mắt ấy chẳng có gì nhưng lại mang đến cảm giác đáng sợ hơn Tề Duyệt rất nhiều.

Bụp bụp --

Tiếng pháo hoa nổ tung vang lên trên đỉnh đầu.

Pháo hoa, đèn ngôi sao, hoa hồng khắp hồ, đẹp như một giấc mộng.

Giờ phút này lại không có ai thưởng thức.

Tô Anh biết mình không thể tiếp tục ở lại đây, cô lùi ra sau vài bước, xoay người rồi một mình chạy đi thật nhanh.

Tô Anh, quay lại đây!

Giọng nói đàn ông truyền từ phía sau lên, kèm theo vẻ nghiêm khắc và ra lệnh cùng với chất giọng lạnh băng vốn có.

Nhưng Tô Anh không hề quay đầu lại.

Cô chạy trốn cực nhanh, giống như sợ có người đuổi theo ở phía sau. Khương Triết nhíu mày, muốn chạy tới đằng trước, Triệu Vũ làm ra vẻ lơ đãng, nghiêng người cản lại, kế đó thì không thấy bóng dáng Tô Anh đâu nữa.

Tưởng Hiểu Hiểu nói: Em thấy sắc mặt Tô Anh không tốt, cảm thấy hơi lo lắng, em đi xem cô ấy sao nhé.

Mặc kệ người khác có nói gì hay không, cô ta đã đuổi theo Tô Anh rồi.

Tô Anh không hề nghĩ xem giữa Khương Triết và Triệu Vũ đã nảy sinh cái gì, có Đào Nhiên, Lâm Thành Phong và Tưởng Diễn ở đó, hẳn là không sao đâu.

Cô chạy không bao xa đã cảm giác được phía sau có người đuổi theo.

Tô Anh, Tô Anh!

Tưởng Hiểu Hiểu? Cô khép mắt cười, không ngờ cô ta thật sự theo tới đây.

Tô Anh dừng chân, quay đầu nhìn lại, quả nhiên trông thấy Tưởng Hiểu Hiểu đang thở hổn hển đuổi theo.

Tô Anh, cô chạy nhanh quá, tôi đuổi không kịp! Cô ta nhỏ giọng oán giận mà cũng chẳng phải oán giận, giống như bạn bè hờn giận nhau hơn.

Tô Anh nói: Thật ngại quá, tôi có chút việc gấp. Cô tìm tôi có chuyện gì sao?

Dáng vẻ Tưởng Hiểu Hiểu cực kỳ khó xử nhưng lại không ngăn nổi sự tò mò: Chính vì tôi muốn biết tại sao cô lại cự tuyệt lời cầu hôn của Khương tiên sinh vậy? Anh ấy yêu cô như thế, vì cô mà chuẩn bị một sự ngạc nhiên, tại sao cô lại từ chối? Không phải cô thích người khác rồi chứ? Cô ta nói y như đùa: Chẳng qua tôi nghĩ Khương tiên sinh tốt như vậy, người bình thường không thể sánh bằng anh ấy đâu!

Chuyện đó... Tô Anh lắc lắc đầu, rũ mắt khó xử: Xin lỗi, bây giờ tôi không muốn nói.

Hả?

A Triết rất tốt, nhưng chúng tôi không hợp, tôi sẽ chia tay, không kết hôn với anh ấy.

Ánh mắt Tưởng Hiểu Hiểu lập tức trở nên sắc bén, cô ta nheo mắt: Vì sao? Phải biết rằng Khương tiên sinh là vạn người có một, cô từ bỏ anh ấy, chắc chắn sẽ hối hận!

Sẽ không đâu, tôi muốn chia tay!

Tô Anh kiên trì một cách khác thường làm Tưởng Hiểu Hiểu cảm thấy không đúng, huống hồ Triệu Vũ còn bảo vệ cô như vậy. Tô Anh nói: Tưởng tiểu thư, cô không cần khuyên tôi gì cả, ý tôi đã quyết.

Tưởng Hiểu Hiểu bừng tỉnh ngộ ra, cười cười: Vậy thì thật quá đáng tiếc.

Tô Anh hơi mím môi, lắc đầu: A Triết sẽ gặp được người con gái phù hợp để kết hôn, tôi cũng giống vậy, chẳng có gì đáng tiếc.

Tưởng Hiểu Hiểu nhìn Tô Anh, một lần nữa cảm thấy gương mặt này vừa dối trá lại khó coi.

Tô Anh nhìn Tưởng Hiểu Hiểu, cảm thấy người con gái trước mắt mình cũng không khó hiểu, chỉ cần sự tồn tại của cô uy hiếp tới cô ta, cô ta sẽ nghĩ cách diệt trừ. Mà Tô Anh tỏ thái độ như vậy lại khơi lên sự kiêng kị tận đáy lòng Tưởng Hiểu Hiểu, làm cô ta cảm thấy bị uy hiếp, một khi Tô Anh và Khương Triết chia tay, chẳng phải Triệu Vũ sẽ có cơ hội sao?

Tô Anh hiểu rõ điểm này, do đó cô nói: Tôi và A Triết đều sẽ có cuộc sống mới của mỗi người.

________________________
break
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng,Nữ Cường
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Thiếu Niên Có Đôi Mắt Kỳ Lạ Và Thứ Nữ Hầu Phủ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc