Tích Ý Kéo Dài

Chương 83

Trước Sau

break
Sắc trời đã trễ, tiếng mưa rơi trên cửa kính tí ta tí tách, ánh đèn vàng ấm áp chiếu vào người anh nhưng nàng lại cảm thấy mặt anh dường như có vẻ tái nhợt và yếu ớt. Anh chỉ sửng sốt 1 giây rồi mở miệng nói, “Sao em lại ở trong này?” Thanh âm trầm thấp, không lộ rõ cảm xúc.

“Anh còn muốn gạt em bao lâu nữa?” Giọng của nàng bình tĩnh lạ thường nhưng không kiềm chế được một tia run run.

“Anh không có ý định giấu giếm em, nhưng chuyện này không có quan hệ gì đến em cả.” Giọng anh lãnh đạm tỏ rõ ý mình, bàn tay cầm lấy chìa khoá xe quăng lên mặt bàn vang lên tiếng kêu thanh thuý.

“Lý Tịch, chúng ta không cần trốn tránh nữa được không? Vĩnh Tình nói rằng không thể không phẫu thuật, em không biết rõ tình huống là như thế nào, nhưng vẫn thấy được sự khẩn trương và cấp bách trong giọng nói của chị ấy. Cho dù là chuyện gì chúng ta đều có thể cùng nhau đối mặt, vì sao…” Nàng bất an mà nói dồn dập trong tiếng chuông điện thoại không ngừng vang lên của anh, nhưng vì anh tự nhiên mở máy nghe mà cuộc nói chuyện gián đoạn.

“Thiệu Vũ à? Giá có vẻ hơi quá, em thông báo cho anh ta một tiếng, Marco cũng không phải kẻ ngốc, làm sao có thể tạo ra cục diện rối rắm này mà nhận giá đó chứ… Anh ta luôn lạc quan thái quá đối với tình hình thị trường, ngày mai làm cho anh ta đặt chân xuống đất đi…” Anh coi như không có việc gì thản nhiên nói chuyện công việc, giống như giải quyết công việc thoải mái hơn nói chuyện với nàng nhiều, đột nhiên “Ba” một tiếng, di động bị ném rơi trên mặt đất, lăn một vòng trên sàn gỗ.

“Nếu anh không thích, em có thể không hỏi gì cả… Cái gì cũng không quản…” Dung Ý ôm chặt lấy anh, đầu rúc vào góc cổ anh, anh chỉ có thể cảm nhận được chỗ động mạch ở gáy có cảm giác mát mát lướt qua, nhất thời không phản ứng được, cứ bị nàng ôm như vậy. Anh có thể cảm nhận được cơ thể của nàng run lên nhè nhẹ, mang theo sự sợ hãi cùng lo lắng. Nụ hôn ẩm ướt của nàng lướt qua hầu kết của anh, đầu lưỡi cảm nhận ma sát nhè nhẹ nơi cằm anh lún phún ít râu như con nhím, cuối cùng đôi môi nhẹ nhàng bao trùm miệng anh, cố gắng dây dưa cảm giác mềm mại mà chua xót nơi đó, từ nhẹ nhàng đến cuồng nhiệt, hai tay ôm lấy bả vai của anh, như muốn xoá tan cả 1 chút không khí cuối cùng ở giữa hai người.

Thật lâu sau, nàng mới thở phì phò rời khỏi đôi môi lạnh lẽo của anh, anh ngồi trên sô pha, không tránh vòng tay của nàng, cũng không đáp lại, mở miệng đầy lạnh nhạt, “Thật xin lỗi, hôm nay anh hơi mệt…” Ý tứ tiễn khách rõ ràng, giống như nàng chẳng khác gì những người phụ nữ khác chủ động cởi quần áo leo lên giường của anh.

Nàng hơi sửng sốt một chút, tim đập mạnh và loạn nhịp, dường như lông mi cũng trở nên ẩm ướt, khoé miệng co rút, vẫn cố gắng nhịn xuống, thanh âm mang theo giọng mũi nói, “Em không đi, dù sao em cũng không có nhà để về, cho dù là ngủ trên sô pha thì em cũng không đi…”

“Tuỳ em.” Anh lấy nạng đặt xuống dưới nách, đi thẳng vào phòng ngủ. Nàng nhìn tấm lưng thẳng của anh, giọt lệ đảo quanh trong mắt, cố gắng nhẫn nhịn, rốt cuộc vẫn không tự chủ được lại trào ra. Nói thầm, “Quỷ hẹp hòi, cho dù là ngủ trên sô pha thì cũng phải cho mượn chăn gối a…” Nàng tự nhận mình không phải là người yếu ớt, nhưng hôm nay quả thực là đã vô cùng mệt mỏi. Ban ngày bị ép buộc, rồi tiếp nhận một bí mật khủng khiếp, lo lắng bệnh tình của anh, công việc và học tập ở Mỹ bị hoãn lại không biết phải giải quyết như thế nào khi trở về… Đầu đần độn, nghĩ ngợi đến độ đau hết cả đầu, cuối cùng gục xuống tay vịn sô pha, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Mưa bụi mông lung bên ngoài cửa sổ toà nhà cao ngất trong mây, bên trong không bật đèn cũng đã hiện lên bóng dáng mờ mờ dưới ánh nghê hồng, anh nhìn số liệu trên laptop, tâm tư lại hoàn toàn không đặt ở đó, từng làn sóng dâng lên hạ xuống làm cho anh tâm phiền ý loạn, tư duy hỗn độn không thể nghĩ được gì. Anh đóng máy tính lại, cầm chén nước trên bàn đưa lên miệng mới phát hiện ra chén đã cạn không.

Phòng khách không bật đèn, ánh sáng ti vi lúc sáng lúc tối không ngừng chuyển động, anh cầm chén nhìn Dung Ý cuộn tròn trên sô pha. Nàng không thay quần áo, chỉ cởi áo khoác ngoài, trên người còn mặc quần bò cùng áo len mỏng, ánh sáng từ ti vi chiếu vào khuôn mặt để trên gối ôm của nàng, không có vẻ tức giận. Anh cũng chỉ hơi trì hoãn động tác một chút, nhưng cũng không dừng lại, ánh mắt rời đi hướng về phía phòng bếp.

Lúc anh đi ra ngang qua sô pha, thân thể vốn đang cuộn tròn mà vì xoay người một cái liền rơi xuồng thảm, còn thực hợp thời hắt xì một cái, nhưng thật ra lại có vài phần điềm đạm đáng yêu. Kỳ thực phòng khách không hề lạnh, ấm áp đủ để nàng cởi bớt áo khoác ra. Nhưng dù sao cũng là phụ nữ, cho dù không có cảm giác rét lạnh không có nghĩ là không cần người đàn ông của mình ôm ấp. Vẫn không nhúc nhích mà ti hí mắt đợi người nào đó đến gần, đợi thật lâu sau mới phát hiện ra hoàn toàn không có động tĩnh gì, mở một mắt ra, trước mặt không có ai, mở luôn mắt còn lại, phát hiện người đã đi tới cửa phòng ngủ, trong lòng đang định mắng to Lý mỗ nhân thật vô lương tâm, lại phát hiện cửa phòng không mở ra, bóng người đổ dài trên mặt đất, khoé miệng lộ ra nụ cười giảo hoạt.

“Em muốn mượn phòng tắm để tắm rửa…” Tỏ vẻ đáng thương vô dụng, chẳng lẽ ta không thể dùng chiến thuật vu hồi hay sao? Nàng kiễng mũi chân đi vào phòng tắm bên trong phòng ngủ, khẽ liếc nhìn Lý Tịch mắt lạnh hoàn toàn xem nhẹ nàng. Tuy rằng núi băng khó tan, nhưng nàng vẫn rất muốn kề sát đôi môi nóng bỏng của mình lên kẻ lạnh giá đó. Nước ấm bao quanh thân thể làm cho người ta có cảm giác nóng rực đầy hưng phấn, bị hơi thở quen thuộc trong phòng của anh vây quanh, nhớ tới vừa rồi thấy chiếc xe lăn nơi góc phòng, trái tim nàng thắt chặt đau đớn.

Muốn đạt được mục đích, nàng khẳng định không thể mặc áo ngủ kín đáo nghiêm chỉnh, cái này vô cùng bất lợi cho kế hoạch của nàng, Dung Ý quấn khăn tắm quanh mình, tự nhận thấy vô cùng quyến rũ, lúc mở cửa phòng tắm ra biểu tình trong nháy mắt đọng lại.

Lý Tịch ngồi ở trên giường mặc quần áo, ngón tay gầy trắng nõn đang cầm dây buộc của áo choàng màu đen, biểu tình bình tĩnh làm cho lòng nàng lạnh đi.

“Anh định ra ngoài sao?”

"Ân..."

“Em chỉ là vào để tắm rửa nhờ rồi sẽ quay về phòng khách, tuyệt đối không quấy rầy anh…” Nàng nói vội vã, mang theo chút hèn mọn cùng khẩn cầu.

“Không sao, em vào ngủ đi.” Anh lấy đôi nạng đang định đứng lên, lại bị nàng tiến lên từng bước ôm chặt ngồi lại trên giường, “Đừng đi…” Giọng của nàng mềm nhẹ mà đong đầy cảm xúc hỗn loạn, nghẹn ngào, giọt nước trên tóc rơi xuống vai anh, tan biến. “Thực xin lỗi…” Anh thờ ơ, vẫn chỉ một câu như cũ.

“Trên đời này em ghét nhất phải nghe đàn ông nói lời xin lỗi…” Hơn 20 năm, có lẽ cha mẹ nàng cũng đã thầm xin lỗi nàng nhiều lắm, Dương Miễn cũng xin lỗi, ba cũng xin lỗi… Lần lượt từng người nói lời xin lỗi rồi rời bỏ nàng, chỉ còn lại một mình nàng, đơn độc. Tay nàng vuốt ve thái dương anh, cũng không dám cử động thêm, “Hơn nữa, người nên nói xin lỗi không phải anh…” Nụ hôn của nàng dừng nơi cằm anh, ở đó của mùi hương tự nhiên sau khi uống nước, giống như hương bạc hà, lạnh lạnh. “Nhưng em sẽ không xin lỗi anh…” Những gì nàng thiếu của anh, nàng thương anh, muốn dùng cả đời để hoàn thành.

Anh bị nàng kéo xuống giường, thân thể nóng bỏng của nàng đặt trên người anh, ngay cả độ ấm của đôi môi cũng nóng bỏng lạ thường. Thân thể cực lực chống cự lại, trong lòng lại vang lên giọng nói không thể kháng cự, thân thể vì ma sát với nàng mà nóng dần lên, anh vốn không muốn như thế này nên dần dần nắm chặt bàn tay, ách thanh mở miệng, “Buông tay.”

“Không… Em là loại người lòng tham không đáy, thay đổi thất thường, có lúc lại ngốc nghếch liều mạng…” Hai chân nàng tách ra, ngăn chặn chân của anh, thành thục cởi bỏ quần áo của anh, nàng đã quen thuộc những điểm mẫn cảm của anh, đầu lưỡi đảo qua cảm thụ từng trận run rẩy nhè nhẹ từ anh. Giống như một giấc mộng, cả năm qua hình ảnh này luôn lặp lại trong giấc mơ của nàng.

Anh dường như đã ẩn nhẫn đến cực điểm, từ trên đỉnh đầu nàng rống lên một câu, “Em làm loạn đã đủ chưa?” Lại bởi vì nàng cong người cúi đầu dùng khoang miệng ấm áp bao hàm nơi ấy của anh mà dừng lại… Mặt anh cứng ngắc, thậm chí có thể nói toàn thân đều cứng ngắc, vẫn cố gắng ẩn nhẫn, túm lấy bả vai nàng chậm rãi xiết chặt, tựa hồ như thí nghiệm khả năng chịu đựng của mình đến cực hạn. Đột nhiên anh nghiêng người đẩy nàng sang bên cạnh, “Nếu em muốn tìm người có thể làm bạn tình qua đêm của em, thì anh có thể thoả mãn em…” Tay anh bắt đầu không an phận chạy ở trên người nàng, “Nhưng ngày mai em phải rời đi!” Lời nói của anh không có nửa điểm cứu vãn đường sống, lạnh lùng như nói với ả điếm làng chơi.

Nàng muốn nói “Đi mà X bạn tình của anh ấy.”, đáng tiếc đầu lưỡi anh đã lay động lửa nóng khắp người nàng, cuối cùng chỉ còn lại tiếng rêи ɾỉ nỉ non. Không biết có phải vì chính mính lâu lắm rồi không có ôn tồn qua, tuy rằng động tác của anh không chút ôn nhu, thậm chí còn có phần thô bạo nhưng nàng lại không cảm thấy một tia đau đớn, giống như có con cá nhỏ ướt sũng gắn chặt vào thân thể nàng, mềm nhẹ mà ma sát càng ngày càng lớn… Lúc ngực hai người dính sát vào nhau, thậm chí nàng có thể nghe được tiếng tim đập thình thịch của anh, hương bạc hà làm hỗn loạn suy nghĩ của nàng, cuối cùng trí nhớ chỉ ngưng lại ở hình ảnh hai người đầm đìa mồ hôi, đúng vậy, Lý Tịch chảy rất nhiều mồ hôi, thế nên nàng có điểm lo lắng không biết có phải anh phát bệnh hay không mà hỏi, “ Anh có mệt hay không…” Nàng lúc nàng mới nhận ra, anh là bệnh nhân, hỏi như vậy giống như là đang khi dễ anh, thật không nhân đa͙σ. Nhưng lời còn chưa nói xong, môi anh đã che miệng nàng lại, thân dưới va chạm càng mãnh liệt, tay nàng chỉ run run mơn trớn tấm lưng của anh, trên mặt không biết là mồ hôi hay là nước mắt lặng lẽ chảy xuôi. Hoặc là vì bên trong có khoảng tối không thể gọi tên khiến cho anh không thể tự nhiên mà đối diện nàng. Sau đó nàng không có cách nào nhớ được chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết là anh đã kề sát tai nàng nói nhỏ gì đó.

Sáng hôm sau khi tỉnh dậy không hề có cảnh tượng nàng chờ mong. Nàng vốn tưởng rằng, buổi sáng khi thức giấc, anh vẫn như cũ kéo nàng vào trong lòng, hai người dính sát vào nhau không chút khoảng cách, hô hấp đều đặn như hai đứa trẻ sinh đôi. Đáng tiếc, tất cả chỉ là giấc mộng của nàng, ngoài chăn đệm hỗn độn trên giường thì phòng ngủ trống rỗng không có nửa điểm lưu luyến, nàng thậm chí còn không biết anh rời đi khi nào. Tối qua anh nói,

“Ngày mai em phải rời đi!” là bảo nàng rời khỏi Thượng Hải, cách thật xa anh sao?

*****

Lúc xuống máy bay, Hà Vĩnh Tình sửng sốt, vốn tưởng rằng Thượng Hải mây đen đầy trời, không khí lạnh lẽo, không ngờ lại có ánh mặt trời ngênh đón cô, trong lòng vẫn trầm trọng như cũ, lại không khỏi chậm rãi thở phào nhẹ nhõm. Thật vất vả mới thoát thân khỏi bệnh viện, còn muốn giấu không cho Lý Triều biết, không phải là không khó khăn. Gần đây cô liên tục mất ngủ, cũng đúng lúc Lý Tịch vừa cưỡng bức vừa dụ dỗ cầu xin cô giấu gạt trong nhà, mặt khác Lý Triều cứ vài ba ngày lại oanh tạc, cứ như vậy không thể tránh khỏi thần kinh trở nên thất thường.

Lần này đến Thượng Hải, cô không dám ở khách sạn mà ở nhờ nhà bằng hữu. Gặp nhau ở quán cà phê nằm sâu trong con ngõ nhỏ, ánh mặt trời hiển nhiên không thể tiến vào tận trong này, cho dù nằm sát đường cũng vẫn u ám tối tăm. Đẩy cửa bước vào, không khí có hương vị tự nhiên, Dung Ý đang nghịch nghịch cây nến trong chén nước, đầu ngón tay lạnh lẽo, ngẩng đầu nhìn người mới tới, cười cười.

“Bộ dáng này là như thế nào đây? Thật ra cũng chẳng phải bệnh gì nặng lắm, không cần lo lắng thành dạng này đâu…” Hà Vĩnh Tình nhìn nàng tươi cười, thật sự cảm thấy không thể nào tự tại, chỉ có điều cô cũng không phải người giỏi an ủi người khác, nói đi nói lại cũng chỉ có câu kia.

“Nếu không phải vô tình trùng hợp đúng lúc em trở về, có phải vĩnh viễn em sẽ không biết được không?”

“Tính cách cậu ta em còn chưa hiểu rõ hay sao?” Hà Vĩnh Tình thấp giọng hít sâu, nhìn cửa vào sơn xanh, cân nhắc trong chốc lát mới nói, “Kỳ thật khối u không lớn, lúc này cắt bỏ là thời cơ tốt nhất. Chỉ có điều gần đây Lý bá bá không được khoẻ, bên trên đúng là thời điểm phong vân quỷ mật. Hơn nữa thời gian trước MRG bị huỷ một hạng mục lớn, Lý gia bởi vì Lý Tịch mà nhận không ít áp lực, cậu ta không muốn làm người trong nhà thêm lo lắng nên mới giấu giếm như vậy… Em chắc là đã nhìn thấy thuốc giảm đau trong phòng cậu ta, là loại thuốc giảm đau chuyên dụng để điều trị cho bệnh nhân ung thư để giảm bớt sự đau đớn thường xuyên. Tuy rằng chỉ là một khối u nhỏ, nhưng không phải là không mạo hiểm. Lần này vị trí rất cao, tuy rằng phẫu thuật không quá khó khăn, nhưng nếu xảy ra vấn đề, kết quả chính là phá huỷ cả bản thân. Chỉ vì cậu ta đã từng trải qua chuyện nàng nên vẫn còn sợ hãi…”

“Anh ấy sẽ không nghe em khuyên nhủ đâu, căn bản là anh ấy không muốn em biết chuyện này… Thậm chí cự tuyệt cả việc tiếp xúc với em…” Nàng nhớ tới những vỉ thuốc ở tủ đầu giường của anh, lòng co thắt lại không tìm thấy lời nào để nói.

“Tịch Tử cũng giống như anh trai cậu ta, đều là những người vô cùng quật cường, thói quen tự bao bọc chính mình, không muốn làm cho người thân thấy vết thương của mình… Bọn họ có lẽ có cách giải quyết vấn đề của riêng mình, chúng ta chỉ có thể tìm cách giải mã, dùng phương thức tư duy của bọn họ để nhìn nhận sự việc… Chị tin rằng cậu ta sẽ nghe lời em.”

Từ quán cà phê đi ra, Dung Ý vẫn lẩm nhẩm thầm trong bụng “Dùng phương thức tư duy của anh để nhìn nhận sự việc…” Tiếng tin nhắn điện thoại đột nhiên vang lên, nàng lấy di động ra, vừa nhìn thấy, lông mày đã nhăn lại một chỗ.

*****

Ánh sáng trong thành thị rực rỡ chói mắt, xe chạy thẳng một đường, anh chỉ nhắm mắt dưỡng thần không để ý đến xung quanh, loáng cái đã về đến nhà. Trong viện một mảnh yên tĩnh, lúc vào cửa anh lại ngây ngẩn cả người, nhìn Hà Vĩnh Tình đang cầm chén rượu hồng dáng vẻ dương dương tự đắc xem ti vi, sắc mặt ngưng lại, “Tỷ tới khi nào vậy?”

“Buổi sáng có chuyện, buổi chiều uống cà phê cùng Dung muội muội rồi trở về nhà bằng hữu ngủ một giấc, chạng vạng mới tới đây.” Cô đối đáp trôi chảy.

“Nha.” Anh thuận miệng đáp, vừa đi về phía cầu thang vừa cởi bỏ caravat, tỏ vẻ không thèm để ý.

“Có điều Dung Ý cũng không được nhàn hạ như vậy, nhận được tin nhắn gọi tới Bắc Kinh khẩn cấp…” Lời của cô cũng thực tuỳ ý, anh lại dừng chân, sắc mặt ngưng trọng nhìn Hà Vĩnh Tình, cô vội vàng giải thích, “Đừng có nhìn tôi, tôi cái gì cũng chưa nói…” Khoé miệng nhịn không được gợi lên, lúc trước nghĩ nát óc cũng không tìm ra cách làm cho cậu ta trở về, lúc này Dung Ý trở về thật đúng là hợp thời gió đông thổi đến.
break
Anh Rể Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng
(Cao H)Câu Dẫn Cầm Thú Giáo Sư Nhà Bên
Ngôn tình Sắc, Sủng, HIện Đại
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc