“Nấu món này, phải chọn nấm thật ngon, đến lúc hầm càng lâu càng trơn mềm ngon miệng.” Trong phòng bếp sạch sẽ sáng ngời, Trương Thuỵ Hoa mặc quần áo ở nhà đơn giản đem nấm hương đặt lên thớt gỗ, vừa nhanh nhẹn cắt bỏ chân, vừa tủm tỉm cười nói chuyện phiếm với Hiểu Uyển đang đứng bên cạnh xem, “Miễn Miễn trước đây thích nhất món thịt om nấm hương mẹ nấu, lần nào cũng lén xuống bếp ăn vụng, sợ bị ba phát hiện…” Lúc nhắc đến Dương Cẩm Thanh, ánh mắt vừa thoáng vui lại chậm rãi trầm xuống.
“Mẹ, chuyện đã qua rồi, mẹ đừng nghĩ nhiều quá, ba ở trên trời cũng không hy vọng thấy mẹ như thế này đâu.” Hiểu Uyển ôm vai bà, cười an ủi nói, “Lần này mẹ về hãy cố gắng vui vẻ tham dự hôn lễ của chúng con, chuyện của ba cứ để chúng con lo đi!”
“Hiểu Uyển, con thật là đứa con ngoan. Miễn Miễn có đôi khi tính tình ngang bướng, con đừng so đo với nó. Có đôi khi làm việc cũng không tránh khỏi vội vàng, con hãy giúp mẹ coi chừng nó, đừng làm nó làm gì sai trái.” Động tác trên tay bà hoàn toàn dừng lại, biểu tình lo lắng. Gần đây tin đồn về Đan Trữ không ít, từ khi về nước đến giờ hàng ngày đọc báo đều thấy có tin tức thay đổi liên tục, bà cũng rất lo lắng cho con đường của Dương Miễn. Sóng to gió lớn qua đi, đời này bà cũng chẳng cần gì nhiều, chỉ mong con trai mình có thể bình an là tốt rồi.
“Mẹ, mẹ cứ yên tâm, con sẽ giúp anh ấy mà…” Hiểu Uyển ôm vai bà, mỉm cười gật đầu. Bên ngoài truyền đến tiếng cửa mở, bà cười cười, “Chắc là Miễn Miễn về, con giúp nó rửa mặt, thay quần áo rồi xuống ăn cơm…”
Hiểu Uyển vừa mới mở cửa phòng bếp đi ra ngoài, Dương Miễn lập tức nghiêng người đi vào, cô kinh ngạc nhìn hai mẹ con giằng co, cảm thấy như một thế giới mới hoàn toàn xa lạ.
“Mẹ, có phải mẹ đã động vào cái hộp gỗ màu đen con để ở tầng dưới cùng trên giá sách không? Mẹ mang những thứ trong đó đi đâu vậy?” Anh một tay đặt trên bàn bếp, caravat đã buông lỏng, ánh mắt bình tĩnh nhìn Trương Thuỵ Hoa cố gắng áp chế cơn giận dữ.
Trương Thuỵ Hoa dừng lại một chút rồi lại tiếp tục động tác, tiếng lưỡi dao va chạm với thớt gỗ vang lên rõ ràng trong phòng bếp rộng lớn, “Những thứ đó đã phủ kín bụi, mẹ giúp con dọn sạch đi.”
“Sao mẹ không hỏi một câu đã động vào đồ của con? Hôm nay vì sao mẹ lại đi tìm Dung Ý? Mẹ nói chuyện gì với cô ấy?” Anh kích động đến độ ngực phập phồng kịch liệt, khuôn mặt căng thẳng. Giữa trưa anh về thư phòng lấy tài liệu mới phát hiện giá sách của mình bị động vào, gọi điện thoại hỏi lái xe đưa bà đi đâu mới phát hiện có vấn đề xảy ra.
“Đúng, là mẹ đi tìm cô ta. Mẹ đem những thứ đó trả lại cho cô ta… Cũng chẳng phải bảo bối gì, có đáng để con mang vượt cả Thái Bình Dương vẫn mang tới mang lui không?” Bà đúng lý hợp tình mà nói, đơn giản là trước mặt đứa con duy nhất của mình, nói lại đầy thấm thía, “Miễn Miễn, mẹ không mong gì cả, chỉ hy vọng chuyện của con và Hiểu Uyển được tốt đẹp. Con ôm một đống hồi ức xưa có ích lợi gì chứ? Không cần nói tới hiện tại con đã là hôn phu của người ta, mà ngay cả Dung Ý mà con nhớ mãi không quên đó cũng đã có bạn trai, con cứ mỗi ngày đều nhìn lại những thứ kia thì được gì chứ? Muốn cắt đứt thì phải rõ ràng. Còn nửa tháng nữa con kết hôn rồi, Hiểu Uyển vì gia đình ta đã làm bao nhiêu chuyện, sao con không nghĩ cho nó một chút chứ? Nếu nó nhìn thấy những thứ đó thì sẽ nghĩ gì? Nếu chuyện này vào tai Đan gia thì sẽ ra sao?”
Anh ép ra một nụ cười gượng gạo, khổ sở hỏi lại bà, “Vậy mẹ nghĩ con có suy nghĩ gì?” Tay nắm chặt lại để trên bàn đá cẩm thạch, hít sâu đến khi bình tĩnh trở lại mới cười lạnh nói, “Ở trong mắt mẹ, con chính là loại người phải nhìn ánh mắt của vợ mới có thể sống được sao?”
“Sao con lại bóp méo ý tứ của mẹ…” Không đợi bà nói xong, “Oành” một tiếng, cửa thuỷ tinh mở ra va vào bên cạnh kêu vang một tiếng, Hiểu Uyển bị doạ đến độ vừa ngẩng đầu định nói gì, Dương Miễn đã phất áo đi qua, cô chưa kịp nói thì anh đã mở cửa đi ra ngoài. Tiếng đóng cửa thật mạnh vang lên, hai người phụ nữ nhìn theo, quay lại nhìn nhau.
*****
“Lần đó giám đốc phòng tài vụ nói chuyện với thư ký tổng giám đốc mới phát hiện ra, lão tổng thích nhất con dấu hình ngôi sao của Trung Quốc. Tôi vẫn nghĩ là những người trong nghề đều thích cùng 1 dạng kia…”
Xe chạy trên đường cao tốc, một đám tây trang giày da vốn nên nghiêm trang lại cười cười đùa đùa, rất giống mấy bé học sinh ŧıểυ học giao du với nhau hưng phấn không thôi, nào có nửa phần bộ dáng đi công tác chứ? Nhắc tới hồ sơ mật của đại lão bản của tổng công ty, ngay cả Vincent đang cúi đầu xem tài liệu trên ghế phụ cũng bị cuốn hút, thấy buồn cười hỏi, “Gần đât ngồi trong bóng tối viết chữ hay sao mà lời nói lại thay đổi như vậy?”
“Lão đại, anh không biết sao, nơi này núi cao, hoàng đế ở xa, rời khỏi chân thiên tử, sơn minh thuỷ tú, hơn nữa thật vất vả mới đi công tác mà thoát khỏi bàn tay của các tổng giám đốc, tự nhiên thích tán gẫu thì tán gẫu thôi. Anh nên tranh thủ hưởng thụ quãng thời gian tốt đẹp này đi, đến lúc điều đi tổng bộ rồi không còn cơ hội nữa đâu.” Lái xe ŧıểυ Từng nịnh nọt nháy mắt.
“Ai bảo tôi muốn điều đi tổng bộ?” Vincent làm vẻ mặt chê cười khi nghe xong.
“Ai, lấy thực lực của Vincent, điều đi lên chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Mấy người nói đi, người này sinh đại sự, mỗi người đều trải qua lúc lên lúc xuống. Chỉ có mình tôi, đứng yên một chỗ, không thăng chức, không kết hôn, mãi cô đơn, chỉ có lúc nào thê lương cũng luôn có sẵn.” A Sam suốt ngày than thở vừa mới bắt đầu, may mà mọi người đã quen với tác phong văn nhân mặc khách của anh ta nên không trách cứ.
“Sam ca, anh không biết là độc thân có bao nhiêu điều tốt đẹp sao? Không cần mua đồ ăn nấu cơm, không cần phục vụ lão bà đi dạo phố, dạy con cái luyện đàn, làm thủ công… Nhìn nhà chúng ta, nguyện vọng lớn nhất lại chính là độc thân như thế.” Lái xe vờ than thở khóc lóc làm cả xe bật cười. Chỉ có Dung Ý đầu vẫn tựa vào cửa sổ, mí mắt buông xuống nhìn di động không ngừng chuyển động trong tay. Trên đường cao tốc tầm nhìn không xa, lái xe không dám chạy quá nhanh. Từ lúc nhận được tin nhắn của Dương Miễn, nàng thầm nghĩ mau chóng rời đi, mỗi lần nhìn thấy vẻ mỏi mệt của anh, nàng càng nguyện ý lựa chọn chẳng quan tâm.
Hội nghị vô cùng thuận lợi, kết quả cũng không có gì bất ngờ xảy ra. Người bên này kỳ thật đã sớm đáp ứng, chỉ có chờ người bên đại khu Hoa Đông gật đầu nữa mà thôi. Cứ như vậy một hồi khiến đàm phán trở nên nhàm chán, đạt được thoả thuận với khách hàng, hai bên vui mừng trở thành đối tác.
Buổi tối mở tiệc chiêu đãi ở một hội quán bên Tây Hồ, đình viện thật sâu, có cảm giác ngăn cách với thế giới bên ngoài, hơn nữa phong cách cũ kỹ thực phù hợp với quảng cáo nổi bật hiện giờ, thoát tục ôm ấp tình cảm. Nằm tựa lưng vào núi, mặt hướng ra hồ, phong cảnh tao nhã, đáng tiếc là đang giữa mùa đông, cho dù đến sát bên hồ cũng không nhìn thấy hình ảnh thướt tha của mặt hồ đầy hoa sen nở rộ, chỉ có hàng liễu bên bờ đong đưa nhẹ nhàng trong gió.
Đồ ăn vẫn là các món bình thường, tương vịt Hàng Châu, ốc biển phiến, nga can, chỉ có một bình rượu hương cá trích coi như khác biệt, vị rượu thật nồng thẩm thấu đến từng tế bào. Theo lời Cổ Duyệt, nàng đã bị Lý Tịch làm hỏng rồi, bây giờ ăn gì cũng đều kén chọn, mỗi lần Cổ Duyệt đều tỏ vẻ muốn nói lại thôi. Nàng biết cô ấy lo lắng cái gì, nhưng cũng hiểu rõ những việc mình làm, tự nhận là vẫn cân nhắc tốt.
Trong bàn mọi người đều nâng chén uống rượu, nàng lại đang cầm chén uống trà hoa cúc, mỗi khi có người nhìn đến nàng đành phải nghiêm trang cười cười giải thích, “Hoa cúc có tác dụng an thần hạ sốt.” Tác dụng của trà hoa cúc quả nhiên không thể khinh thường, khiến cho nàng tự động chạy vào toilet, nàng còn thoáng nhìn thấy Vincent bên cạnh vừa nói chuyện với khách hàng vừa cười thầm, đành phải thầm than thất sách.
Lúc nàng vào toilet, di động không ngừng vang lên, nàng không ngừng ấn nút tắt đi. Giữa trưa nàng đã đáp lại rõ ràng, “Đi công tác ở bên ngoài.”. Nhưng anh ta cố tình càng không ngừng gọi tới. Trong phòng vốn màu sắc trầm nhạt, ngay cả toilet cũng không sáng sủa, nàng ấn nút tắt máy rồi quăng vào trong túi, nhìn chính mình môi hồng răng trắng trong gương, buồn rầu nhắm mắt lại.
Vừa mới ra khỏi toilet, cái điện thoại trời đánh lại bắt đầu vang lên, mọi người đều hướng mắt sang nhìn nàng. Nàng không thể nề hà đi đến một cái bục nhỏ, khẽ cắn môi lấy điện thoại ra, ngay cả màn hình cũng chưa xem, mở miệng quát lớn, “Anh có để người khác được yên không hả?”
Bên kia dừng lại hai ba giây, khôn ngoan mang ý cười, miễn cưỡng mở miệng nói, “Cô bé, sao lại tức giận vậy chứ? Hay là uống một ít trà hoa cúc đi, hạ hoả một chút rồi trở về.”
Nàng nghe thấy giọng của anh, trong lòng trừu nhanh một chút, hốc mắt tự nhiên nóng nóng, như đứa trẻ lạc đường bàng hoàng tìm nhà chợt nghe được giọng nói quen thuộc gọi tên mình. Nhất thời lại không biết nói gì, thật lâu sau mới thấp giọng mở miệng nói “Em uống rồi.” Ngón tay nhẹ nhàng lướt qua khung cửa khắc hoa cổ kính.
“Vậy sao lửa vẫn còn lớn như vậy?” Anh hỏi khoa trương, ý cười càng sâu, sau đó lại một bộ sáng tỏ, bỡn cợt thấp giọng lặng lẽ nói, “Anh biết rồi, đó là bởi vì nhân viên phòng cháy chữa cháy Lý đồng chí không có ở bên cạnh em.”
Nàng bị anh chọc cho bật cười, anh nói thế, nàng có thể tưởng tượng được bộ dáng khoé mắt giơ lên của anh phía bên kia, buồn bực trong lòng giảm đi không ít, “Thưa nhân viên phòng cháy Lý đồng chí, ở đây đang mưa.”
“Khéo như vậy sao, Thượng Hải cũng đang mưa, cho nên anh không đi làm, nhàn nhã ở nhà.”
Nàng tả mặt rượu oa như ẩn như hiện, dựa cả người vào cửa, miệng hé nở nụ cười hồi lâu lại có điểm lo lắng hỏi, “Thời tiết không tốt, thắt lưng và chân anh có đau không?”
“Đều đau.” Lòng của nàng nhẹ nhàng thu lại một chút, lại nghe thấy anh nói tiếp, “Em không ở nhà, cả người đều đau.” Ngữ khí của anh rất nhẹ, tuỳ tiện buông một câu tâm tình thật sến, lời từ miệng anh thốt ra thật tự nhiên, nhẹ nhàng chạm vào tận đáy lòng nàng.
“Không nói lung tung với anh nữa, em không quay về mọi người đi hết mất. Anh không được thức khuya, đi nghỉ sớm đi, được không?”
“Ân, anh chờ em về nhà.” Vẫn nhẹ nhàng một câu như trước lại làm cho ngực nàng tràn ra cảm giác ấm áp. Nàng không nhớ rõ lần cuối cùng có người nói với nàng như vậy là khi nào, kể từ khi ba đi rồi, nàng đã không còn nhà nữa. Nàng cũng đã quen chỉ có một mình, lại vì một câu đơn giản như vậy mà mũi hấp háy mãi không thôi. Bên ngoài mưa bụi bay xuống đậu trên mặt nàng, quay đầu lại nghĩ, trời như vậy cũng không đến nỗi tệ.
Thật lâu sau nàng mới bình tĩnh xoay người trở về đại sảnh, lúc ngẩng đầu chợt va vào một người đàn ông ánh mắt sâu thẳm tuyệt vọng, trong nháy mắt ngây dại, bên ngoài mưa càng lúc càng to, từng giọt rơi vào mặt, hoá ra vẫn thấy đau.