Vườn trong đình viện thật sâu, tầm mắt lướt qua tường bao, ngắm nhìn cảnh sắc tinh xảo bên ngoài, hàng cây mùa thu vẫn xanh tốt, đường mòn phẳng lặng, tràn ngập vẻ đẹp tao nhã. Thủ đô của Nhật Bản có điểm khác biệt so với các thành thị khác, chính là vẫn còn lưu lại thật nhiều dấu vết lịch sử. Thế nên đi trên đường, vô tình nhìn thấy những cô gái bản địa mặc kimono truyền thống, hàm súc mà lại thướt tha, nàng cảm thấy như được quay về thời cổ xưa. Thật ra theo nhật trình của bọn họ thì sẽ đến đây từ tuần trước, nhưng bất đắc dĩ anh bị bệnh đến gần hai tuần lễ, Bắc Hải lại mưa dầm miên man, Dung Ý tự nhiên không có hứng thú đi du lịch
Anh bệnh mấy ngày nay, thiếu tiếng nói chít chít oa oa của anh, nàng càng trở nên trầm mặc, tự nhiên ngơ ngác sững sờ, thần du vạn dặm, xem ra nàng còn buồn bực giống bệnh nhân khó tính hơn cả anh. “Hôm nay trời đẹp quá, thích hợp đi dạo đấy!” Những lời này là Lý Tịch nói khi kéo nàng ra ngoài, Dung Ý có vẻ mệt mỏi nhưng vẫn đi theo anh.
Mặt trời thong thả trôi về phía Tây, đem cảnh vật xung quanh bao phủ trong cảm giác nửa thật nửa mơ. Trên đường phần lớn là các cửa hàng mỹ nghệ, kimono hoặc đồ lưu niệm. Không phải mùa du lịch nên người qua lại không nhiều. Nàng tinh tế nhìn chằm chằm một con mèo chiêu tài, chỉ có bàn tay là to lớn, là điêu khắc bằng gỗ, chế tác không tinh xảo lắm nhưng lại luôn tay ngoắc ngoắc khách nhân, trông đặc biệt đáng yêu. Lúc học trung học nàng đã rất thích con mèo này, bạn cùng bàn luôn cười nàng bảo nàng tham tiền, nhìn thấy mèo chiêu tài liền sáng mắt lên. Kỳ thật là nàng chỉ thích nó vì thấy đáng yêu thôi, nàng kéo kéo tay áo người phía sau, cười đến hai mắt híp lại, than thở câu gì lại chăm chú nhìn thật lâu mới xoay người.
“Anh có nhớ tuyên ngôn của Trịnh Đồng không? Lãng mạn nhất là được nắm tay người yêu dạo chơi ở Nhật Bản, mùa xuân có hoa anh đào ngập trời, mùa hè có huân y thảo kéo dài không dứt, mùa thu có lá đỏ cháy bừng bừng không thể cản trở, mùa đông có thể sóng vai xem tuyết rơi trên suối…” Trước đây nàng suốt ngày chúi đầu vào ŧıểυ thuyết, luôn cảm thấy Nhật Bản là nơi lãng mạn nhất châu lục này, danh ngôn kinh điển của Trịnh Đồng chính là “Yêu em thì mang em tới Đông Kinh đi!” Mỗi lần nói những lời này đều khiến bạn bè cười ngất, đệ tử thời đại Dung Ý tự nhiên cảm thấy Nhật Bản thật xa xôi khó thành hiện thực, nhưng vẫn có mơ mộng, khi yêu người nào, nhất định phải bắt người đó cùng nàng đến đây…
Ngẩng đầu nhìn Lý Tịch, như được bao quanh bởi một tầng sương, anh thản nhiên nhìn nàng, vẻ mặt thoải mái. Ánh mặt trời nhạt nhoà phác thảo từng đường nét góc cạnh khuôn mặt nghiêm nghị của anh lại càng thêm lạnh lùng. Tim đập thình thịch loạn nhịp mới phát hiện vừa rồi thất thố, nhưng nhất thời lại không tìm ra đề tài gì để nói.
Cuối cùng vẫn là Lý Tịch mở miệng trước, “Đi thôi”. Một câu ôn hoà, con người ảm trầm, vô thanh vô tức.
Hai người tiếp tục dạo bước trên con đường lát đá, không một tiếng động, vô tình Dung Ý nhìn trúng một đôi khuyên tai ở một quán nhỏ ven đường. Khuyên tai bằng ngọc trai đen, kiểu dáng đơn giản, viên ngọc sáng bóng phát ra ánh sáng thản nhiên. Lão bản nương mặc kimono nhìn nàng thích thú, vừa ân cần chu đáo giúp nàng đeo thử, nói tiếng Nhật thỉnh thoảng lại xem vào vào chữ tiếng Trung ngọng nghịu, “Xinh đẹp”, “Đẹp mặt”, xem ra là cũng thỉnh thoảng phục vụ người Trung Quốc.
Nàng nhìn chằm chằm gương, nghiêng trái, nghiêng phải, cuối cùng nhìn anh nhướng mày hỏi, “Có đẹp không?” Đây là thói quen của mọi phụ nữ, luôn muốn hỏi ý kiến nam nhân của mình, có lẽ đều mong mỏi được khen ngợi.
Không ngờ anh chỉ đáp nhẹ nhàng, “Thích thì mua đi!” như là không muốn nói nhiều thêm nửa câu. Nàng phẫn nộ “Nga” một tiếng, anh không phải người ít lời thiếu ngữ, nàng vốn không chịu nổi lúc anh im lặng, áp lực vô hình đè nặng lên khiến người ta không thể chống đỡ.
Cuối cùng nàng cũng mua, chỉ là một thứ đồ trang sức nhỏ bé không đắt giá nhưng nàng cũng vui vẻ vô cùng. Anh nhìn trong mắt nàng phản chiếu tia nắng cuối nàng, trong lòng khẽ run lên một chút. Không phải vì không khí, chỉ là không thể nề hà.
Ra ngã tư, vòng qua nửa khu rừng nhỏ, ngẩng đầu nhìn thấy cầu thang dẫn lên một toà nhà nằm trên sườn núi, trông giống như một ngôi nhà cổ kiểu Nhật, có lẽ là một ngôi đền, lẳng lặng đứng sừng sững phía cuối rừng. Giờ trời đã bắt đầu tối, không gian yên lặng có chút hoang vắn. Ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Lý Tịch, anh nói, “Không phải em bảo muốn cầu phúc sao?”
Đó là lúc ở Thượng Hải chuẩn bị đi nàng vẫn nhắc đi nhắc lại như thế, không ngờ anh còn nhớ, thản nhiên cười nói, “Cầu phúc không phải là sẽ đến chùa Thảo Tùng (bụi cỏ tự) sao?”
“Chùa Thảo Tùng đông đúc, có lẽ Bồ Tát cũng bận việc không đến.” Anh lên tiếng trả lời làm Dung Ý bật cười thành tiếng.
Hai bên cầu thang cây cối cao lớn thẳng tắp, lá cây cũng không rụng theo mùa, nhìn ra phía xa lại thấy từng khoảng trời lá đỏ bừng thật bắt mắt. Càng lên tới gần đỉnh núi, gió thổi càng mạnh, tiếng gió ào ào qua rừng cây truyền đến. Nàng nghiêng đầu nhìn Lý Tịch, kỳ thật anh đi đường đã vất vả, lên cầu thang lại càng khó khăn hơn, trong tiếng gió chỉ vang lên tiếng gậy chống trên mặt đất, hơi trầm trọng. Cho dù là trong trạng thái tốt nhất, lên cầu thang đối với anh đã không phải chuyện dễ dàng, huống chi lại vừa khỏi bệnh, mặt anh tái nhợt, đi được nửa đường đã phải ngừng lại. Nàng định đưa tay ra để dìu anh, ngón tay còn lưỡng lự, anh không nói gì nhưng nàng cảm nhận được anh có điểm kháng cự. Đầu ngón tay lại lơi lỏng, thôi.
Trước cửa đền có một bồn nước nhỏ, là chỗ để rửa tay, dòng nước trong vắt chậm rãi chảy qua ống trúc rót vào bên trong. Nàng thuận tay cầm lấy chiếc gáo mộc bên cạnh, rửa sạch tay xong lại múc một gáo cho vào lòng bàn tay, đưa tới trước mặt anh, cười tủm tỉm nói, “Uống vào thân thể sẽ khoẻ mạnh, sẽ không tái bệnh nữa.”
Anh lẳng lặng nhìn nàng một cái sau đó buông mắt xuống, thấy không rõ sắc thái, suy nghĩ một chút mới nói, “Có lẽ bác sĩ của nhà anh nghe được những lời này sẽ vui vẻ lắm đấy!” Nhưng lại cúi đầu kề miệng vào tay nàng uống một ngụm.
Nàng ngạc nhiên, nàng biết anh vốn vô cùng sạch sẽ, chỉ muốn đùa với anh một chút cho vui, không ngờ anh lại uống thật. Nghĩ nghĩ câu anh vừa nói lại hỏi, “Vì sao ông ấy lại vui vẻ?”
“Ông ấy luôn bảo anh đã làm ông ấy đánh mất biển chữ vàng.” Anh mím môi cười, ánh mắt thản nhiên lại mang vẻ tự giễu.
Nàng im lặng đi vào bên trong cầu phúc. Chắp hai tay lại cầu nguyện. Lúc nàng cầu khấn trông rất thành kính, mắt nhắm lại, môi hơi hơi mấp máy như đang thầm nêu lên nguyện vọng. Lúc mở mắt ra thấy Lý Tịch chỉ đứng yên chăm chú nhìn nàng, khó hiểu hỏi, “Anh sao thế?” Cân nhắc có phải mình cầu khấn không đúng hình thức hay không.
“Em cũng tin tưởng vậy sao?”
“Có rất nhiều thứ không quan trọng là có tin hay không, nguyện vọng chính là khát khao của người ta về tương lai, trên thực tế để đạt được nguyện vọng của mình không thể dựa vào thần linh, quan trọng nhất vẫn là chính mình.” Giống như trước đây nàng đem nguyện vọng của mình viết ra giấy nhét vào hốc cây, chính là để thúc giục bản thân thôi. Có đôi khi tín ngưỡng giống như một loại ký thác, cũng là một loại lực lượng, loại tiềm năng ẩn chứa bên trong chính mình.
Anh sáng tỏ gật gật đầu, lại hỏi, “Vậy em vừa cầu nguyện điều gì?”
“Thân thể khoẻ mạnh, có thể hoà hợp với đồng nghiệp mới, công việc thuận lợi…” Nguyện vọng của nàng rất thực tế, đều là nếu cố gắng thì có thể đạt được.
Anh nghe nàng nói lại nguyện vọng của mình, im lặng thật lâu mới nói, “Không cầu nguyện tình cảm sao?”
“Có chứ, cầu cho hai bác gia đình hạnh phúc này, rời khỏi Thịnh Thái rồi vẫn có thể bảo trì sự thân thiết với Cổ Duyệt này…” Nàng nói không ngừng, cuối cùng liếc liếc mắt nhìn Lý Tịch đang nhướng mày không lên tiếng, bật cười hỏi, “Sao vậy? Chẳng lẽ còn phải cầu nguyện thần linh ban cho em một bạch mã vương tử nữa sao?” Xoay người lấy ống thẻ đưa cho anh, anh vẫn không lên tiếng, tuỳ ý lấy một cái. Nàng cũng rút một cái, kéo anh đi qua dò số lấy quẻ, nhìn bộ dáng không muốn nhúc nhích của anh, tức giận dỗ dành, “Không phải đã có hắc mã vương tử rồi sao, còn cầu làm gì nữa?” Anh hôm nay đúng là mặc một bộ đồ màu đen, tuy rằng không phải chính trang những cũng làm cho người khác cảm thấy nghiêm túc. Không phải người thâm trầm ít nói, nhưng từng động tác cử chỉ của anh lại luôn mang theo chút ngạo khí tự nhiên.
Mở quẻ của mình ra, tuy rằng không biết tiếng Nhật nhưng nàng nhìn thấy hai chữ Hán thật to “Đại cát”, mi phi sắc vũ cầm lấy giơ về phía anh, “Xem ra nguyện vọng của em sắp thành hiện thực rồi.” Ánh mắt cong lên thành vòng cung, sóng mắt lưu chuyển, rạng rỡ tinh quang, sáng ngời động lòng người.
Gió thổi thoảng qua cây hoa đại trắng bên hiên, anh chỉ yên lặng nhìn vẻ mặt thoả mãn của nàng, thấp giọng mở miệng hỏi, “Vì sao không cầu nguyện cho tình yêu?” Thanh âm rất thấp nhưng cũng đủ để nàng nghe rõ, giọng nói theo gió tiến vào, chạm vào trái tim nàng.
Nàng lăng lăng đứng, thật lâu sau mới tìm lại giọng nói của mình, bình tĩnh đáp, “Tình yêu vốn là thứ bất khả cầu, yêu hay không yêu, có thể yêu hay không thể yêu vốn bản thân mình không có khả năng khống chế.”
“Cho nên em dùng cách chẳng quan tâm, lục căn thanh tịnh đặt mình ở bên ngoài?”
Lời nói của anh luôn luôn giống như mũi tên có thể chạm vào chỗ sâu nhất trong lòng nàng, nàng không có cách nào trốn tránh, gian nan chớp chớp ánh mắt đã mờ đi, cố gắng bình tĩnh nói, “Em chỉ muốn tất cả đều vô ba vô lan.”
“Vô ba vô lan của em là dùng áo giáo để che giấu những thứ thối rữa mưng mủ bên trong?” Anh tiến sát từng bước, không cho nàng cơ hội thở dốc lui về phía sau.
“Đến tột cùng là anh có ý gì?” Nàng vẫn quật cường như cũ, gió lạnh tiến vào trong áo làm nàng khẽ run run.
Quanh hai người chỉ có tiếng rền vang của gió cùng lá khô rụng xào xạc trên sân, “Nếu đã muốn ra đi, cần gì phải quay đầu nữa?”
“Em không khống chế được…” Giọng nói đã run run, dùng hết khí lực để kiềm chế mà nước mắt vẫn không chịu thua kém chảy xuống. Tự hỏi mình đã dùng hết sức, nhưng những thứ đã chiếm cứ trong lòng suốt mười năm, làm sao có thể chỉ dùng một câu “Buông ra” là có thể thật sự biến mất?
Anh cúi đầu nhìn mắt nàng buông xuống, từng giọt nước mắt lăn dài trên má, thật lâu sau mới thở dài kéo nàng vào lòng, “Muốn khóc thì lớn tiếng khóc ra, nấc nghẹn như vậy thật sự rất khó coi.”
“Huhu, anh phải hứa sẽ giúp em quên anh ấy…” Nghe hương bạc hà thản nhiên trên người anh, nàng thả lỏng lại khóc to hơn, giống như là gào khóc.
“Được.”
“Về sau không được lên mặt, bộc phát tính tình thiếu gia.”
“Được.”
“Về sau chỉ được khen em xinh đẹp, không được phép khen những phụ nữ khác.”
“Anh khen nữ nhân khác bao giờ?”
“Lúc ở khách sạn anh khen lão bản nương xinh đẹp, nói cô ấy “Tạp oa y”, huhu…” Nàng khóc to hơn, nắm chặt lấy áo anh.
“Đó là lời khách sáo thôi mà…” Lý Tịch đầu đầy hắc tuyến.
“Rốt cuộc anh có đồng ý hay không?” Nàng nắm chặt áo anh hơn một chút.
“Được, được, được.” Anh liên thanh đáp lời, lôi kéo nàng đi xuống dưới.
Nàng đi theo anh một đoạn dài mới hỏi, “Quẻ của anh vừa rồi đâu? Không xem sao?”
“Không xem.” Anh thuận miệng đáp lại, hàng đèn lồng treo hai bên cầu thang lay động trong gió, bóng dáng hai người hoà nhập vào một chỗ.
“Rút quẻ không xem là sẽ có vận rủi.” Nàng cau mày, muốn lôi anh quay lại.
Anh cười, vuốt vuốt mái tóc đen ngắn ngủn của nàng, ánh mắt hẹp dài lấp lánh trong đêm làm cho nàng si mê, “Em không phải là vận rủi của anh!”
Nàng chính là vận rủi của anh, sau này nhìn lại mới phát hiện ra, nguyên lai sớm đã trở thành lời nguyền.