Tích Ý Kéo Dài

Chương 47

Trước Sau

break
Nhìn lên bầu trời qua khe hở giữa những toà nhà cao tầng, từng đám mây bồng bềnh, lững lờ trôi, không dày đặc mà vô cùng mềm mại, bị mặt trời nhuộm thành màu vàng óng ánh, mỗi lúc lại thay đổi hình dạng như bày ra phong tình vạn chủng trước mặt mọi người. Vừa rồi đi qua công viên thế kỷ thấy các bậc phụ huynh cho con đi chơi diều, từ xa nhìn những chiếc diều chao lượn trên chính tầng mây, cả ngày bận rộn cũng thấy thoải mái bội phần.

Hôm nay là ngày vui của Cổ Duyệt, từ 4h sáng nàng đã như gà bay chó sủa, bận tối mặt tối mày. Tuy rằng nàng không làm phù dây, nhưng mỗi phần trong lịch trình đám cưới nàng đều tham dự, thật mệt mỏi muốn nằm thẳng xuống. Trang điểm, dẫn cô dâu, đi đón người mới đến… Hỗn loạn cả buổi, 2 bên gia đình thay nhau đưa ra đủ thứ tập tục, cả buổi sáng rốt cục cũng xem như xong. Cổ Duyệt mệt mỏi đến độ khi chụp ảnh cũng chỉ cố gắng nở nụ cười cứng ngắc, miệng nhắc đi nhắc lại, “Mẹ ơi, ngày hôm nay mau mau qua đi…” Nàng cùng các phù dâu cười chế nhạo nói, tiệc rượu đêm nay còn chưa tới đâu, nhanh như vậy đã muốn vào động phòng sao, Trần phu nhân? Chọc Cổ Duyệt đến độ nếu không vì giữ hình tượng thì đã cầm bó hoa đập vào đầu các nàng rồi.

Khi chú rể đến đón tân nương, thời khắc cửa mở ra, ánh mắt Cổ Duyệt chợt thấm ướt, nàng cũng vậy. Nhìn hai người nghiêng ngả lảo đảo một đường đi tới, rốt cuộc sẽ trở thành thân thuộc, bàn tay nắm chặt lấy nhau không rời, quả thực làm cho người ta hâm mộ a! Trước đây, không phải chính nàng cũng luôn mộng như vậy sao? Chỉ có điều nhân vật chính không phải là nàng thôi.

Sắp đến buổi hoàng hôn, nàng từ khách sạn bắt xe đến Lục gia, hôm nay là cuối tuần, di động của Lý Tịch tắt máy nhưng lại bảo quản gia nói với nàng đi tới văn phòng tìm anh. Nàng vốn không có hứng thú đi xa như vậy để đón thiếu gia kia, nhưng lại muốn xem xem Lý Tịch rốt cuộc chọn quà cưới là gì. Vốn là muốn tự mình đi mua, nhưng phút chót lại bận qua bên CCN phỏng vấn nên đành nhờ anh đi chọn giúp, còn cố ý nhấn mạnh là phải mua đồ thật đắt tiền, nếu không thì cứ mang phong bì tới là được.

Bước ra khỏi taxi ngẩng đầu lên nhìn, toàn bộ bức vách bằng thuỷ tinh phản xạ ánh mặt trời mỏng manh thực nhu hoà, nàng theo thói quen vẫn hơi hơi nheo mắt lại. Đèn đường đã bật sáng trưng, có lẽ là vì cuối tuần nên ở đây thật yên tĩnh, hoặc có thể là các công ty lớn đều có không khí như thế này. Điều này hôm kia nàng đã lĩnh hội ở CCN nằm ở phố bên.

Thư ký ở quầy lễ tân kính cẩn lễ phép dẫn nàng đi vào, ánh mắt xuyên qua khu vực làm việc rộng lớn, đèn hành ng toả sáng nhu hoà mà không âm u, cuối cùng là căn phòng cửa đóng kín. Nàng không suy nghĩ đến việc cần phải tìm bảng hiệu “Martin Li” ở cửa phòng, gõ gõ cửa, thế nhưng không có tiếng đáp lại. Một hồi sau mới đưa tay đẩy cửa ra.

Căn phòng không lớn, vừa vặn ở góc toà nhà, vách thuỷ tinh bao phủ căn phòng hình cung 270o, xa xa có thể nhìn thấy những chiếc canô trên sông.

Bàn làm việc bật đèn sáng, Lý Tịch đang chúi đầu vào tập văn kiện nghe được tiếng giày cao gót dừng lại, bỗng dưng ngẩng đầu. Đôi mắt lấp lánh dưới ánh đèn, toàn thân như được bao phủ bởi một tầng sáng màu vàng chanh. Dung Ý lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng anh lúc làm việc, bình thường vốn chỉ quen với anh một thân công tử không có chút hoà hợp với chốn công sở, lúc này nhìn anh tự nhiên quên mất phản ứng, chỉ lăng lăng đứng im không nhúc nhích.

Anh đẩy tập văn kiện sang một bên, ánh mắt mệt mỏi, tiện tay bỏ luôn cả tập tài liệu đánh dấu chi chít trên tay. Trên mặt ngưng trọng dĩ nhiên tán đi, chống bàn đứng lên, “Như thế này đã muốn khẩn cấp đem anh giới thiệu với bạn bè thân thiết rồi sao?”

“Đúng vậy, cũng cho anh gặp mặt người tên là Giáo Thảo đã dai dẳng theo đuổi em suốt 3 năm học không mệt mỏi…” Nghe khẩu khí của anh như là nàng muốn dẫn anh đi khoe khoang toàn trường vậy. Đến gần thấy nơi đáy mắt anh một mảnh thản nhiên thanh hắc, nàng lại bật cười thành tiếng, “Có điều nhìn anh bộ dáng tàn hoa bại liễu thế này, coi như hết…” Kỳ thật ngẫm lại cũng thấy mệt thay cho anh, vài ngày lại bay đi khắp châu Âu, châu Mỹ đến châu Á, ngay cả chút thời gian nghỉ ngơi cũng không có. Quần áo vẫn ngay ngắn chỉnh tề cũng không giấu được nét mệt mỏi trên mặt. Tâm lý rốt cuộc cũng cân bằng, nhìn xem, kẻ có tièn cuộc sống cũng không hề thoải mái. Tuy rằng nàng vẫn thích cắn xé trêu đùa anh, tâm lại cứng rắn không đứng dậy, có điểm đau lòng.

Anh ngưng mi, khí sắc kém như vậy sao? Đang muốn nói cái gì đó, nàng lại lười cùng anh tranh luận, nhảy nhót hỏi, “Quà đâu?”

“Nhanh nhảu đi lên, hoá ra là vì muốn xem quà kia…” Anh thở dài, mắt liếc về phía bàn cạnh sô pha.

“Thế anh tưởng là gì?”

“Tưởng rằng em tới an ủi anh một chút chứ.” Anh than thở, vẻ mặt thất vọng đứng lên đi vào phòng trong.

Nàng không để ý đến anh, mở ra cái hộp màu đen kia, bên trong lớp xốp mềm mại là một bộ đèn chùm. Cẩn thận cầm lên tay, là loại đèn hình vuông, 8 bộ đèn hình lá kết cấu đơn giản như những chiếc lá cây pha lê dưới bầu trời. Không có nguồn sáng đã hấp dẫn như thế, không thể tưởng tượng nổi khi ánh sáng bật lên, phần thân đèn màu tối cùng những phiến lá trong suốt này tương phản, mạnh yếu đối lập thì còn sáng lạn đến chừng nào. Kinh ngạc đến mức nhìn bao lâu vẫn không buông xuống được, bàn tay vuốt ve phiến lá thuỷ tinh lạnh lẽo đầy cảm xúc, có điểm giống như ngón tay của anh, tinh tế mà không yếu ớt, hơi hơi có cảm giác mát mát.

Sở dĩ anh mua bộ đèn như vậy, nàng nhớ tới lần đó trước mặt anh, khuyên mãi Cổ Duyệt mua thêm bộ đèn treo trang trí cho nhà ăn, nhưng Cổ Duyệt nói trang trí nhà cửa đã vượt quá khả năng rồi, đèn treo có hay không cũng không quan trọng, mất công nàng xem bao nhiêu tạp chí thiết kế để lựa chọn cái nào là thích hợp nhất. Không ngờ anh lại nhớ kỹ như vậy, không thể không thừa nhận anh là người thật sự cẩn thận, chú ý đến từng chi tiết nhỏ. Bộ đèn nàng không biết trải qua ngàn chọn vạn tuyển rốt cục trổ hết tài năng như thế nào mới lọt được vào mắt anh.

Cúi đầu nhìn đồng hồ mới giật mình nhận ra đã muộn như vậy, nếu không nhanh đi thì mọi người đã vào vị trí hết rồi. Anh thay đồ so với đại cô nương còng tốn thời gian hơn, nàng xoay người đi vào trong tìm anh, đến nơi lại giật mình kinh ngạc, sửng sốt qua đi mới bật cười hỏi, “Anh ở đâu cũng có phòng quần áo sao?” Trước mặt là một dạng phòng quần áo thu nhỏ của nhà anh.

“Anh không giống như em…” Anh có ý ám chỉ liếc mắt một cái, tiếp tục nhìn gương đóng cúc chiếc áo sơ mi màu lam của mình. Quay đầu lại sai khiến nàng qua mở ngăn kéo lấy giúp anh cái khuy tay áo.

Nàng biết anh đang cười thầm tủ quần áo hai cánh sắp xếp lộn xộn của nàng, tỏ ý xem thường tuỳ tiện cầm lên một đôi khuy tay áo hình bát giác bằng bạch kim có khảm kim cương cùng ngọc bích, vừa đưa cho anh vừa nghiến răng nghiến lợi bảo anh “Nhà tư bản…”

Anh bị biểu tình của nàng khiến cho buồn cười, vươn tay ra nhưng không nhận lấy, để cho nàng giúp anh cài vào, “Tiền kiếm được chính là hoa, không tiêu tiền thì kiếm tiền để làm gì?” Cúi đầu nhìn chiếc khuy nàng chọn, khoé miệng giơ lên, “Mắt nhìn cũng không tệ lắm…”

Nàng nhanh nhẹn cài vào cho anh, nghe ngữ điệu của anh không chút để ý, trừu trừu khoé miệng nói, “Nhưng anh đây phải gọi là thiêu tiền, không phải tiêu tiền.” Phòng quần áo như thế này chắc không có bộ nào anh mặc đến hai lần, nàng cười nhạt.

Nhìn bộ dáng nghiêm túc của nàng, anh biểu hiện sự đồng tình nghiêng đầu hỏi, “Ân… Vậy ý của em là, chắc hẳn là nên có một người phụ nữ đến quản anh đi, phải không?” Nàng không muốn tranh luận với anh, lại cúi đầu nhìn đồng hồ, xoay người cầm áo khoác của anh hầu hạ thiếu gia mặc vào, lôi kéo anh đi ra ngoài, “Nếu không đi ngay là muộn đấy…”

“Chờ một chút, anh vẫn cảm thấy thiếu thiếu gì đó…” Anh nhìn chằm chằm chính mình trong gương ra sức xem, giống như thật sự đang đàm phán với người khác.

“Đã tuấn tú lắm rồi!” Rốt cục nàng cũng biết vì sao Hứa Tuấn Hằng không muốn hầu Nhị thiếu gia xuất môn, hoá ra là soi mói đến trình độ này.

“Vừa rồi có người bảo anh tàn hoa bại liễu mà…”

“Đại lão gia sao lại nhỏ mọn như vậy a?”

“Anh chính là loại người đặc biệt đã mang thù sẽ nhớ cả đời.”

Nàng cắn răng, hít sâu một hơi, “Đi thôi, Tịch thiếu ngài anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, dật đàn tài, ngọc thụ lâm phong, tao nhã, phong độ ngất trời, khí vũ bất phàm, tài mạo song tuyệt…” Nàng làm một tràng dài đem hết những lời nịnh bợ suốt bao năm tiếp khách nói ra, quả thật đúng là khó dỗ dành.

“Nói vậy cũng có vẻ tạm được…”

Nàng nhìn ngón tay anh nhẹ nhàng vung lên ý bảo có thể đi rồi, bộ dáng đắc ý, giống hệt như hoàng đế cổ đại vênh váo tự đắc muốn bãi giá. Nhịn không được nhếch môi bật cười nhìn theo bóng dáng kẻ có chỉ số thông minh của đứa trẻ con 6 tuổi.

*****

Hội trường hôn lễ là ở tầng trệt nhà hàng, 6 chùm đèn pha lê treo trên trần nhà cao quý, thanh lịch, so với khách sạn năm sao thì vẫn chưa sánh bằng, nhưng so với những chỗ khác thì đã là rất tuyệt rồi. Ở gần F đại, tuy rằng sân không rộng nhưng hôn lễ của Cổ Duyệt nhỏ gọn, đãi 15 bàn tiệc vẫn thoải mái.

Đồ ăn đã được mang ra, ngồi cùng bàn Dung Ý đều là bạn học cũ, hầu hết đã quen biết nhau, không khí vô cùng sinh động.

Nàng vừa nâng chén rượu lên uống xong ngồi xuống, bàn tay phải lại bị anh nhéo nhéo, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt anh được ánh đèn sưởi ấm một bên sườn mặt, cũng không ngờ anh kề sát bên tai nàng hỏi, “Giáo Thảo là ai?” Cằm hơi hơi ngẩng lên 1 góc 45o. Ánh mắt của nàng nhìn về phía một thân ảnh đang mời rượu bên bàn đằng kia, khoé miệng nhịn không được co rúm lại. Là sư huynh của Cổ Duyệt, năm đó Dương Miễn đi rồi, nửa năm sau Cổ Duyệt là cầu nối giới thiệu hai người với nhau. Trong trí nhớ không còn rõ anh ta đã theo đuổi nàng như thế nào, chỉ còn nhớ rõ một chàng trai Tứ Xuyên ngay thẳng mời nàng ăn cơm, suốt một tuần toàn ăn đồ ăn Tứ Xuyên, cuối cùng miệng nàng phỏng rộp hết cả lên.

Người đó mặc âu phục cứng nhắc, tóc sáng bỏng phản quang, giơ chén rượu hướng về phía bọn họ bên này đi tới. “Em gái, nhìn thấy anh mà không giới thiệu sao…” Trước đây ở trường học cũng nghe loáng thoáng anh thích làm quảng cáo, hôm nay buôn bán bình thuỷ, ngày mai thét to mì ăn liền. Nhìn phái đoàn lúc này thực sự giống như đội ngũ diễn viên vậy.

Dung Ý cười cười giới thiệu ngắn gọn hai người với nhau, nhìn bộ dáng không chút hứng thú của Lý Tịch liền nghĩ biện pháp né tránh sư huynh kia. Nhưng người ta lại nghiêm trang lấy danh thiếp ra đưa cho Lý Tịch, anh cũng không do dự, vẻ mặt khiêm tốn nhận lấy, sư huynh chăm chú nhìn anh chờ nhận lại danh thiếp, không ngờ anh chỉ thản nhiên nói, “Thật ngại quá, tôi không có danh thiếp.” Khiêm tốn lễ phép mà lãnh đạm.

Sư huyng gượng cười hai tiếng, “Không sao. Đúng rồi, Lý tiên sinh làm nghề gì vậy?” Ánh mắt liếc qua gậy chống phía tay trái của anh, tựa hồ có chút kinh ngạc thoáng qua.

"Tài chính."

“Làm tài chính ở công ty nào vậy? Tôi cũng quen không ít bạn bè giữ chức vụ cao trong ngành tài chính của các công ty.” Sư huynh nhiệt tình vẫn bất khuất không buông tha như cũ.

“Công ty nhỏ bé không đáng nhắc tới.” Dung Ý cứng miệng, cười gượng gạo, không nhìn Lý Tịch mà cầm lấy chén rượu hướng về vị sư huynh kia, “Có phải ai cũng tài vận hanh thông như sư huynh đâu? Nào, hôm nay Dung Ý vô luận thế nào cũng kính sư huynh một ly.” Khoé mắt liếc qua khuôn mặt anh, vẫn tươi cười thản nhiên như cũ, chợt cảm thấy bất an.

Ngoài cửa khách sạn gió khá mạnh, nhận được điện thoại của Khải Thuỵ anh liền đi ra cửa, bên kia có vẻ vội vàng xao động, anh cũng hiểu được là chuyện gì xảy ra, chỉ chờ anh ta chậm rãi nói xong.

“Ý của William là có lẽ gần đây cậu quá mệt mỏi, ông ấy muốn điều Edward từ châu Âu sang chia sẻ áp lực ở khu vực châu Á…” Khải Thuỵ ngữ khí thật cẩn thận, ai cũng biết bên kia phái người sang là có ý gì.

“Vậy à?” Có lẽ là đứng lâu hơi mỏi, anh hơi dựa vào thân xe, chân trái khẽ run lên, nét tươi cười thoáng qua khoé miệng, “Vậy cậu cảm thấy thế nào?”

“Martin, MRG ở châu Á là giang sơn một tay cậu gây dựng lên, hiện tại có người muốn tới chia phần, cậu liền chắp tay dâng một nửa cho người ta sao? S&D cuối cùng là cậu làm hay không làm? Đan Trữ đang tiến sát từng bước, chúng ta phải có cái công đa͙σ mới có thể đánh bại họ a!” Thành tích của khu vực châu Á quý này rất thê thảm, William đã sớm có ý phê bình kín đáo với sự bá đa͙σ của Martin, hiện tại rục rịch muốn gây khó dễ, mỗi người bên này đền cảm thấy bất an a!

Lý Tịch tưởng tượng ra bộ dáng cau mày nói chuyện của Khải Thuỵ, lại nhớ tới vừa rồi trước mặt Dung ý nói rằng công ty nhỏ không đáng nhắc tới, bật cười thành tiếng, không có chút buồn khổ nào, tựa hồ nghĩ ngợi một chút sự tình, “Yên tâm đi, tôi sẽ cho các cậu công đa͙σ.” Nói xong liền cắt điện thoại.

Lúc Dung Ý đi ra thấy anh đang ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, ánh mắt có điểm tan rã. Nghe thấy phía sau có tiếng động, anh cũng không nhúc nhích, “Sao lại ra đây?”

“Bọn họ muốn đi nháo động phòng, em không đi…” Đứng bên cạnh anh, nàng có ý xin lỗi áy náy mở miệng, “Vừa rồi anh có giận không vậy?” Nói ra, chính mình cũng có vài phần rối rắm.

“Không có.” Tay phải anh đang đút trong túi quần rút ra kéo nàng lại gần, nghĩ nghĩ mới cười nói, “MRG quả thật là rất nhỏ, có rất ít người…”

“Không phải điều đó…”

“Ân, anh thừa nhận là có cảm giác thất bại, lần đầu tiên bị người ta làm cho mất mặt…” Anh gật đầu, hiểu được ý tứ của nàng.

"Thực xin lỗi."

Không cần nói xin lỗi, nếu em cảm thấy bàng hoàng, đó là bởi vì anh còn chưa mang lại cho em cảm giác đủ an toàn.” Anh thực bình tình phân tích, trong thanh âm mang theo một chút ủ rũ.

Nàng ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt của anh, dưới ánh sao đêm ảm đạm nhưng lại có một loại cảm giác khiến người ta yên lòng, ấm áp.

Anh quay đâì nhìn xe hoa trước cửa khách sạn, thì thầm, “Sao anh lại cảm thấy chúng ta cùng khách sạn này với hôn lễ đặc biệt có duyên?” Lão tiên sinh? Anh không nhịn được bật cười. (Ai không nhớ thì xem lại lần đầu gặp nhau của 2 người – đám cưới của Lão Phật gia nhé!)

“Vậy sao?” Suy nghĩ mãi vẫn không có ấn tượng gì, sao lại cùng khách sạn này và hôn lễ đặc biệt có duyên?

“Quên đi…” Ánh mắt đảo quanh một vòng, thanh âm bỗng nhiên nhẹ nhàng lên, hưng trí nói, “Ai, đây không phải trường cũ của em sao? Đi vào một hồi cũng không mời anh đi dạo à?”

Hàng cây dọc lối đi đã đều trơ trụi, lác đác có vài sinh viên đi qua, cạnh sân bóng rổ có hai cái xích đu đặt cạnh nhau lắc lư. Ánh đèn mờ nhạt chiếu xuống đường, người qua lại ít ỏi. Hai người không nói gì, chậm rãi đi tới, thật gần nhau như không có vẻ thân mật. Nàng đang định mở miệng nói gì đó, một trái bóng rổ lăn đến bên chân, ở sân bóng rổ, hai sinh viên đang nhìn sang bên này gọi to, “Đồng học, làm phiền một chút…”

Dung Ý ngồi xổm xuống nhặt trái bóng lên, hai tay giơ lên định ném về phía hai người đó. Lý Tịch nhìn động tác của nàng cười cười, lấy tay đoạt lại trái bóng hướng về phía rổ bóng trên cao. Nàng chỉ kịp nhìn thấy cổ tay anh khẽ dùng sức ném đi, trái bóng bay thành một vòng cung hoàn mỹ lọt vào chính giữa rổ, rơi xuống đất, trong không gian yên tĩnh chỉ có tiếng trái bóng nảy đều trên mặt đất.

Nàng ngây ngẩn cả người, bọn họ cách mép sân bóng chắc cũng gần 2 thước, hơn nữa động tác ném bóng của anh hết sức thuần thục, vô cùng có lực. Ánh mắt chỉ thoáng ngắm cái rổ trong nháy mắt đã ném bóng rồi, lúc trái bóng kia rơi xuống đất, nàng rõ ràng thấy được ánh mắt anh vừa rạng rỡ tinh quang đã dần dần trở nên tối đen, làm cho nàng cảm thấy hoang mang khó chịu.

Một trong hai cậu sinh viên kia còn nheo mắt huýt sáo rống lên, “Anh em, có hứng thú thi đấu một trận không?” Anh chàng bên cạnh huých huých cậu ta một cái, ra sức nháy mắt.

Có lẽ cậu ta không cố ý, bị cận thị mà ánh đèn lại mờ ảo, không thấy rõ bóng người. Nhưng nàng vẫn thấy trong lòng dao động một chút, giương mắt nhìn Lý Tịch, anh lại như không nghe thấy gì tiếp tục bước đi. Nhìn anh tiến về phía trước từng bước một, nàng mới biết được, có những nỗi đau trong lòng vĩnh viễn không thể nói thành lời.

Lý Tịch vẫn trầm mặc như cũ, chỉ chuyên tâm đi đường, nàng lại bô bô nói không ngừng, “Vừa rồi anh không ở bên trong mà xem, khách sạn tổ chức bốc thăm trúng thưởng, Cổ Duyệt thiếu chút nữa là trúng cơ hội bay đến Nhật Bản hưởng tuần trăng mật rồi.” Thở dài như là một chuyện vô cùng tiếc nuối, ngữ khí khoa trương vô cùng.

“Nhìn em có vẻ nhớ mãi không quên, muốn đến Nhật Bản ngắm cảnh vậy sao?” Anh cười, nhớ tới câu nói của nàng hôm nào “Ngọn lửa hoang cháy n ra đồng cỏ…”

“Tất nhiên rồi, mùa này đến ngắm lá phong, ngâm mình trong suối nước nóng, ăn sushi, ngắm soái ca… Quả là hết sức vui vẻ mà.” Nàng híp mắt lại, vẻ mặt mơ màng như đang tưởng tượng được đắm mình trong suối nước nóng thật.

“A, chẳng lẽ em đúng là đã từng thử ngâm nước nóng nhìn lá phong ngắm soái ca thật sao?” Anh nhướng mày nhìn nàng cười.

“Đầu thu năm kia em cùng lão bản đi Đông Kinh họp, chỉ ngồi trên xe liếc mắt xem qua đỉnh núi phú sĩ, nước nóng trong bồn, cũng không có thời gian xem lá phong, không có soái ca…” Đó là lần đầu tiên nàng xuất nɠɵạı, ban đầu hưng phấn bao nhiêu sau lại tức giận bấy nhiêu, kết quả chỉ có một từ, mệt. Đi theo lão bản chạy hết chỗ này đến chỗ kia tiếp khác, tiếng Nhật lại không thật rành, quả là đáng buồn, đáng tiếc.

“Nếu anh thoả mãn nguyện vọng của em, xem lá phong, tắm suối nước nóng, ăn sushi, ngắm soái ca thì sao…?” Anh giảo hoạt nhìn nàng mỉm cười, ánh mắt đột nhiên sáng lên.

“A?” Miệng nàng hơi hơi mở ra, còn chưa kịp phản ứng lại.

“Đi!” Lý Tịch hứng trí bừng bừng kéo nàng đang sững sờ tại chỗ trở về.

“Đi đâu?”

"Về nhà lấy hộ chiếu..."
break
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Hệ Thống Xuyên Không Dục Nữ
Ngôn tình Sắc, Xuyên Không, Cổ Đại
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc