Đèn đường toả sáng trên ngọn cây ngô đồng, nhánh cây to khoẻ vươn lên khỏi bức tường cao vút, có lẽ là không chịu nổi sự tịch mịch hàng thế kỉ nay bên trong bức tường đó. Nàng ngồi ở ghế phụ, qua cửa sổ nhìn cây ngô đồng trogn toàn nhà u tĩnh, phong cách khác biệt, toà nhà chính mái cong như ẩn như hiện, nhìn khuôn mặt đã trang điểm phản chiếu trên cửa kính, cảm giác ảo mộng như mây như khói.
Anh liếc liếc mắt nhìn nàng đang trầm tư suy nghĩ, lơ đãng hỏi, “Trước kia em hay đến đây à?”
“Hồi mới nhận giấy báo vào đại học thường đi cùng bạn bè đến đường Tương Dương rộn ràng tấp nhập để ngắm nghía quần áo, lại lang thang vô định qua bên này, chỉ cảm thấy hương hoa nồng nàn thật sâu đậm này có thể làm người ta hoàn toàn dứt bỏ khỏi thế giới chật chội và ồn ào ngoài kia, đứng ở bên đường phía xa xa kia kiễng mũi chân cố nhìn vào bên trong xem như thế nào… Còn rất nhiều thứ nữa…” Nhưng lại rất vui vẻ, chỉ nhớ rõ khi đó Miểu Miểu cùng phòng nàng cầm một ly trà sữa trân châu 2 đồng là có thể đi dạo cả ngày, du đãng trong hơi thở âm nhạc của trường nghệ thuật, vụng trộm lếc nhìn những anh chàng tóc dài bồng bềnh như nghệ sĩ không giấu hết vẻ đơn độc, âm thầm sợ hãi than… Lúc đó thật vô tư lự, ánh mặt trời buông xuống cây ngô đồng không mang theo một tia lo lắng.
Anh đưa tay phải nắm lấy bàn tay trái của nàng, ngón tay lạnh lẽo chạm vào mu bàn tay kéo hồi suy nghĩ của nàng, hơi ấm trong lòng bàn tay nhanh chóng khuếch tán, một chút bá đa͙σ xâm chiếm lòng nàng. Nàng hơi nghiêng đầu, chăm chú nhìn đuôi lông mày của anh, thật lâu sau mới khoé miệng mới khẽ giơ lên, mặt mày giãn ra, động đến chuyện cũ đều mờ mịt khôn cùng, chỉ có độ ấm trong lòng bàn tay anh là chân thật.
Bên ngoài nhiệt độ thấp hơn hẳn trong xe, cho dù đã mặc thêm áo choàng bên ngoài sườn xám, nàng vẫn cảm thấy se se lạnh. Toà nhà nằm sâu phía cuối đường mòn, xuống xe rồi vẫn phải đi thêm một đoạn nữa mới đến nơi, toà nhà màu đỏ hiện lên giữa đám cây cối, cửa điêu khắc hoa văn tinh mỹ, cửa sổ thuỷ tinh màu sắc rực rỡ. Chỉ có điều nàng không thích nhà để tầng trệt lên cao như vậy, trông giống như thân hạc giữa bầy gà.
Anh thấy nàng nhìn theo cầu thang dẫn từ hoa viên lên lầu với biểu tình uể oải, nắm tay nàng thật chặt, “Em sao vậy?”
“Hoa viên lớn như vậy không nói làm gì, đến vào cửa nhà cũng phải đi một đoạn dài như vậy thật giày vò người ta quá a?” Trên mặt biểu tình cực chán nản.
Anh cười không đáp, độ cong nơi khoé mắt vì tươi cười mà nhẹ nhàng bay lên, chuyên tâm đi đường, lại gắt gao nắm tay nàng. Biết anh nhớ đến những lúc nàng bước vào nhà luôn nhanh chóng đá rơi giày cao gót rồi ngồi phịch xuống ghế sô pha không nhúc nhích, bộ dáng ngốc nghếch, nàng chỉ có thể chu miệng cười, sợ nhếch miệng lên sẽ tiết lộ bí mật của chính mình.
Phòng khách tầng 1 thiết kế có ban công bên ngoài, hơi có hương vị ŧıểυ kiều lưu hương thuỷ. Chùm đèn pha lê trên cao bao trùm ánh sáng lên Đan Hiểu Uyển mặc bộ đầm màu đen hở lưng phối hợi với áo khoác lửng bằng da tinh xảo, trên phần ngực trắng nõn là mặt dây chuyền kim cương hình giọt nước, mười phần quý phái, lúc này đang chăm chú đi về phía quầy bar hướng về Dương Miễn đang nâng cao ly rượu mỉm cười trò chuyện vui vẻ cùng khách khứa. Cô cúi đầu nói gì đó vào tai anh, đôi mắt sáng mang theo ý cười dưới ánh sáng ngọc ngà lại có 1 tia lo lắng, nhưng cô nhanh chóng khôi phục như thường, ngay cả Hiểu Uyển mẫn cảm đơn độc cũng chưa hiểu được đến tột cùng là vì cái gì.
Người phục vụ mở cửa cho hai người, hơi ấm từ điều hoà lao thẳng ra, khung cảnh tranh hoàng với sắc vàng óng ánh làm cho Dung Ý có chút mê muội, Lý Tịch vẫn nắm tay nàng không buông ra, mười ngón tay đan chặt, nhưng tay anh vẫn lạnh như trước.
Dương Miễn mặc bộ comple trắng từ phòng khách đi ra tiếp đón, động tác chào đón chợt dừng lại ở hai tay đang đan chặt của hai người, trong lòng hung hăng co lại một chút, lập tức khôi phục như không có gì, lịch sự đưa tay về phía Lý Tịch, “Quý nhân như Tịch thiếu không ngờ vẫn nhận lời mời đến dự tiệc rượu.” Ánh mắt lơ đãng lướt qua Dung Ý, nàng chỉ mỉm cười gật đầu, nhìn qua ánh mắt Dương Miễn liền rời đi.
“Đan Trữ vừa thành công lớn ở H&G, tôi cũng phải hướng Dương tổng để học tập thôi…” Lý Tịch cũng đưa tay ra bắt, ánh mắt tà mị mang theo nhiều điểm ngoạn phiếu vị nhân, bên miệng thoáng mỉm cười như trước làm cho người ta nhìn không rõ nửa phần trêu tức nửa phần thực sự.
“Không ngờ Dung Ý cũng đến đây, vừa vặn bên phòng quan hệ xã hội của Đan Trữ cũng có vài bạn đồng học trước kia…” Đan Hiểu Uyển cao gầy nhướng mày cười với nàng, “Đàn ông ngồi cùng một chỗ toàn nói chuyện làm ăn, chúng ta không ngồi cùng bọn họ làm gì…” Vừa nói vừa đi qua kéo kéo bả vai Dung Ý, giống như hai người chưa từng có một tia khúc mắc. Đan Hiểu Uyển lúc đầu nhìn thấy hai người nắm tay nhau chỉ ngẩn người, nghĩ lại cũng không tất yếu cùng Lý Tịch giang thượng, trước mắt vẫn là ra vẻ bạn bè cùng trường thâm tình là được.
Dung Ý hơi hơi nâng cằm lên nhìn Đan Hiểu Uyển, lại liếc qua ánh mắt của Lý Tịch, thản nhiên cười vừa nói vừa dò hỏi, “Em đi đây…” Lý Tịch chạm nhẹ vào mặt nàng, “Lát nữa anh sẽ qua tìm em…” Bàn tay nắm tay nàng lơi lỏng, mà nàng chỉ chuyên chú buộc chính mình không tỏ thái độ gì trước mặt hai người kia.
Dương Miễn ở đối diện vẫn tươi cười như cũ, thản nhiên dẫn Lý Tịch đi, Đan Hiểu Uyển đứng nhìn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, chỉ có thể cười thầm chính mình tâm tính của ŧıểυ nữ nhân, sau đó nhiệt tình rộng rãi cùng Dung Ý hướng về phía đám phụ nữ.
“Lý nhị, tật xấu đến muộn của cậu ta đến giờ vẫn chưa sửa được sao?” Nghe phía sau có thanh âm truyền đến, Nhan Phồn Bách nhíu mày nói.
Dương Miễn dẫn Lý Tịch đi vào, nhìn thoáng qua mọi người, “Xem ra Tịch thiếu chưa tới đã trở thành đề tài nóng hổi rồi.” Một đám người đang ngồi trên những chiếc ghế cao bên quầy bar đều đứng lên đón bọn họ đi về phía sô pha.
Đợi Lý Tịch ngồi vào chỗ của mình rồi, Nhan Phồn Bách mới cau mày hỏi, “Cậu có gặp Thiệu Vũ không?” Cô ấy rõ ràng vừa rồi còn ở bên ngoài đại sảnh hỏi chuyện Lý Tịch. Ngẫm lại cô gái này cũng thật giỏi, năm đó tốt nghiệp xong, cơ ngơi của gia tộc không đếm xỉa gì tới, dựa vào năng lực của chính mình xông pha bên ngoài. Người ngoài không biết, chỉ có vài người đồng học là hay chuyện, cô ấy chính là chứng minh mình toàn tâm toàn ý đi theo anh thôi. Suốt một thời gian dài, bạn bè nhìn hai người vất vả đến với nhau rồi lại tách ra, thổn thức không thôi.
“Cô ấy trở lại khi nào vậy?” Anh cầm chén rượu lên uống, có vẻ như rượu không hợp khẩu vị, hơi hơi cau mày hạ chén xuống.
“Về từ tuần trước.” Vẫn là Nhan Phồn Bách đáp lời, bọn họ ngồi trên sô pha quay lưng về phía cửa, Tống Thiệu Vũ mặc ŧıểυ lễ phục màu trắng từ bên ngoài tiến vào liền đứng sau bọn họ, muốn nghe giọng nói của anh, càng muốn nhìn thấy anh, lại tự động viên mình tiến lên, lăng lăng nhìn gáy anh do dự hồi lâu mới mở miệng.
“Tôi sang bên kia tiếp đón Triệu Tùng, các người cứ chậm rãi tán gẫu đi!” Nhan Phồn Bách đứng lên đi về phía phó tổng tài của Tiêu thị.
“Sao trở về mà không lên tiếng gọi?” Lý Tịch nhìn nàng cười cười, ngữ khí bình thản giống như bạn bè bình thường.
“Bận quá nên quên…” Cô cũng cười, e-mail đã gửi, cũng gọi điện đến văn phòng nhờ thư ký nhắn lại cho anh, có điều anh thật sự quá bận.
“Lần này về ở hẳn trong nước sao?” Trước đây chưa từng nghe nói, Wass Trung Quốc vẫn do chị của cô phụ trách, hiện tại bỗng nhiên nói quay về, thật sự là ngoài ý muốn.
“Đúng vậy, giúp N thị làm cố vấn công tác, Wass Trung Quốc cha cũng dự tính cho em tiếp nhận. Cho nên bảo là dạo qua vẫn là đã trở lại… Sao thế, anh có vẻ không hoan nghênh em thì phải?” Cô trêu ghẹo nói.
“Là có một chút…” Anh lại vui đùa ôm cô một cái, “Welcome!” Thực sự là cái ôm xã giao, không có chút tình cảm gì, anh từ trước cũng ôm cô như thế này, lịch sự an ủi, cảm giác mới lạ mà nông cạn nhưng vẫn làm người ta lưu luyến, làm cho cô không muốn buông tay.
Ngọn đèn trên đại sảnh buông ánh sáng xuống người Dung Ý, bởi vì uống chút rượu lại cộng thêm điều hoà bên trong để nhiệt độ cao, mặt thoáng ửng hồng. Nàng đứng bên cửa sổ nhìn sang phía bên kia, hai người đang trò chuyện với nhau vui vẻ, chén rượu trong tay chợt mang hơi lạnh tiến vào da thịt, trong đầu đột nhiên có cảm giác hốt hoảng.
Đan Hiểu Uyển đang tán gẫu với khách khứa đằng xa, nhìn theo ánh mắt của nàng về phía đó, cầm ly sâm panh hướng về phía nàng, “Cô ấy là tổng tài tháng sau nhậm chức của Wass quốc tế, vừa nhận lời làm cố vấn nɠɵạı giao cho N thị, chuyên môn phụ trách phần nước Mỹ, ŧıểυ thư Tống Thiệu Mỹ…” Vẻ mặt chờ xem kịch vui, tiếp tục nói, “Cha cô ấy là người sáng lập của Wass, gia tộc ở Bắc Mỹ có bối cảnh chính trị hiển hách…” Dừng một chút, nhíu nhíu khoé mắt nói, “Quan trọng nhất là, cô ấy cùng Lý Tịch từng có một đoạn tình.”
Dung Ý nghe lời giới thiệu của cô, nhìn về người ngồi cạnh anh đằng xa, một cô gái mềm mại dịu dàng, thật lâu sau mới hỏi, “Cô nói vậy là có ý gì?” Nàng đưa mắt xuống nhìn bóng in trên mặt đất.
“Không có ý gì cả, chỉ là muốn nhắc nhở cô một câu mà thôi.” Đan Hiểu Uyển đứng yên nhìn nàng, vẻ mặt hơi thương hại có vẻ như từ trên cao nhìn xuống.
Đã từng lĩnh giáo công phu châm chọc khiêu khích của Đan Hiểu Uyển, lúc này khoé miệng nàng khẽ nhếch lên, vừa cười vừa nói, “Thật sự cám ơn…” Xoay người đi đến phía bàn ăn cầm lấy một ly Bellini, rượu màu phấn hồng thấp thoáng bọt khí bay lên, trong nháy mắt lướt qua thật là xinh đẹp.
Cô cũng đi theo Dung Ý, “Từng một thời là đồng học, cũng chỉ hi vọng cô thấy rõ vị trí của chính mình thôi.” Bộ dáng kiên quyết theo đuổi không muốn bỏ qua, trong mắt cô ta, Dung Ý căn bản không nên ở chỗ này, cũng không nên có quan hệ với bọn họ, cô ta muốn, chính là nàng cùng anh ấy vĩnh viễn không có quan hệ gì.
Dung Ý bật cười trước sự khuyên bảo không ngừng của cô, thở dài, ngữ khí sâu sắc nói, “Có đôi khi tôi thực sự bội phục cô, quản giáo người đàn ông của mình đã lao tâm khổ tứ, lại còn phải quan tâm người đàn ông của kẻ khác nữa, thật là mệt mỏi a!” Nhìn ánh mắt cô ta, nàng lại cảm thấy thương thay. Chính mình cũng từng điên cuồng quá, thấy Đan Hiểu Uyển vứt bỏ thân phận nói những điều khó nghe như vậy, đúng là giống mình ngày xưa.
Hiển nhiên, một câu như vậy đủ làm cho Đan Hiểu Uyển sợ hãi không dám đối mặt, một nữ nhân vô luận mạnh cỡ nào, độc lập cỡ nào, có chủ kiến cỡ nào, một khi vướng vào tình yêu liền chấp nhận thua cuộc, nhưng thua cam tâm tình nguyện, người bên cạnh nói như thế nào đều không quan trọng, vì nếu cô ấy muốn thì đó là của cô ấy. Cho nên chua xót đến mấy cũng chỉ có thể giấu sạch răng nanh cùng móng vuốt, chẳng trách được người khác.
“Em còn quan tâm đến nam nhân của ai?” Tiếng gậy chống từ đằng xa lại gần dần dần rõ ràng, từ đằng sau hai cô gái âm thầm đấu tranh dưới ngọn đèn pha lê hoa lệ, Lý Tịch hưng trí tới gần Dung Ý, nhự tay vòng qua eo nàng, ôn tồn mà không lỗ mãng, cúi đầu kề sát tai nàng thấp giọng nói, “Tỉnh tỉnh mê mê khổng tước nhỏ cuối cùng cũng đã xoè đuôi?” Lúc nói chuyện hơi thở phả vào vành tai nàng khiến nàng ngứa ngáy, cười vi ngưng mày.
Đan Hiểu Uyển nói vài câu khách sáo rồi ngượng ngùng bỏ đi, Lý Tịch đỡ lấy ly rượu trong tay nàng, vẫn hơi hơi cúi đầu hỏi nàng, “Em còn chưa trả lời anh, còn quan tâm ai?” Ánh mắt cố chấp như đứa trẻ con, đã muốn là không thể bỏ qua.
“Còn có thể để tâm đến cái gì a? Chính mình nam nhân…” Nàng hàm hàm hồ hồ đáp lời anh, xoay người tuỳ tiện cầm lấy một ly sâm panh, không ngờ nhìn thấy biểu tình của anh, khoé miệng cong lên.
Anh giống như rất vừa lòng với đáp án của nàng, mỉm cười, tuỳ ý nâng ly rượu lên môi, chợt nghe một tiếng thở nhẹ vội vàng phía sau mà tạm dừng động tác.
Tống Thiệu Vũ thấy anh không uống mới lấy lại bình tĩnh thở ra, đi đến trước mặt anh khẽ mỉm cười, chỉ chỉ ly rượu trong tay anh, “Martin, đây là Bellini…” Nhìn nhìn cô gái bên cạnh anh ánh mắt nghi hoặc chợt giải thích, “Anh ấy dị ứng với đào…”
Dung Ý nhìn cô gái trước mặt cười đến dịu dàng, giống như hiểu về anh tường tận, sửng sốt một lúc mới phản ứng lại, ánh mắt thoáng run rẩy rồi lại cười cười ngượng ngịu.
Lý Tịch lại như không để ý đến đoạn trao đổi của hai người, vẻ mặt tự nhiên giới thiệu: “Đây là Dung Ý. Còn đây là tổng tài sắp nhậm chức của Wass China, Tống Thiệu Vũ.” Ngắn gọn mà không ướt át.
Ánh mắt Tống Thiệu Vũ đảo qua hai bàn tay đang nắm chặt của hai người, kinh ngạc lại có một chút đố kị, nhớ tới động tác vô cùng thân thiết hồi nãy, đáy lòng cười khổ, cho tới bây giờ anh cũng chưa từng nắm tay cô, thậm chí khi dự tiệc cũng không cho cô khoác tay anh, cô gái trước mặt này dựa vào cái gì lại có được đãi ngộ như vậy. Mỉm cười cùng Dung Ý nhiệt tình hàn huyên, nhìn về phía cô ánh mắt lại đạm mạc, cuối cùng vẫn là thức thời rời đi.
Anh nhìn người bên cạnh đang cầm ly rượu không nói gì, vòng tay ôm chặt eo nàng kéo hồi những suy nghĩ phiêu xa của nàng, “Thiệu Vũ là bạn đồng học của anh ở New York, đồng sự… và bạn gái cũ.” Thực rõ ràng, thẳng thắn, giống như không phải chuyện gì quan trọng lắm.
Nàng không nghĩ anh sẽ nói vậy, kinh ngạc nhìn ánh mắt màu hổ phách của anh, thấu triệt sáng ngời, “Cứ như vậy khai hết sao?” Sắc mặt vẫn có điểm trầm.
Vô tội nhún nhún vai, “Anh giống người không thành thật sao?” Ánh mắt chớp chớp nhìn nàng.
Anh giống như con chó nhỏ không được chủ nhân tin tưởng ánh mắt bị tổn thương đến tội nghiệp khiến miệng nàng tự nhiên nét cười càng ngày càng rõ, cuối cùng thở dài, “Anh nói làm thế nào anh có thể trêu chọc nữ nhân như vậy a?”
“Sau này anh chỉ trêu chọc mình em thôi!” Khuôn mặt tươi cười vẫn vô tâm không phế như trước.
Nàng bật cười, không cần đến khuôn mặt hoa đào, chỉ cần mồm miệng nhanh nhảu của anh dỗ dành thì nữ nhân không ai có thể chống cự. Nhìn ánh mắt bình tĩnh của anh, có thể cảm thấy chuyện cũ đã phủ bụi, trái tim cứ ngỡ đã chết đi, nhưng lúc hấp hối đã lặng lẽ phát sinh cảm giác mà chính nàng cũng không thể gọi tên.
“Không thể nào, nhìn anh ta một thời gian trước còn vì H&G làm bao nhiêu việc, tự mình còn bay đi châu Âu, gần đây tổng bộ MRG lại vì mất đi hạng mục này mà giận dữ, như thế nào cũng không giống như là anh ta không cần…” Một đám thiếu gia mặc comple đi giày da sáng bóng cầm chén rượu ngồi trên sô pha tán gẫu chuyện Đan Trữ dạo gần đây thuận lợi khác thường một cách hăng say.
“Bên Mỹ không phải sáng nay đã ra tin tức hay sao, đầu đề thật to trên tạp chí Tài chính và Kinh tế…”
“Martin lần này đi nước cờ thật là hiểm nha, chúng ta thật đúng là mặc cảm…” Cậu ta tung chiêu “Phản công đại lục” thật là tuyệt. Nhan Phồn Bách nâng ly rượu hồng, khẽ cười Hiểu Uyển tự cho mình đã thắng được một trận oanh liệt, con đường phía trước rộng mở, không biết rằng Lý nhị là câu được con cá lớn mới cố ý buông cho một ít tôm. “Người thông minh có lấy được hết cũng không tham lam, chỉ chuyên tâm với thứ mình yêu nhất!” Lại nghĩ tới hôm tiệc rượu của MRG hôm nào, Lý Tịch say chếnh choáng lúc rời đi còn nói câu kia, đến nay vẫn rõ ràng trong đầu như cũ.
“Ai, vậy anh em nói xem, lần này cậu ta thu vào bao nhiêu?” Người bên cạnh chém tay vào không khí cũng muốn noi theo một phen.
Nhan Phồn Bách vẫn tay phải cầm ly rượu, 5 ngón tay bên trái lại nhịp nhịp lên quầy bar, đuôi mắt không nhúc nhích, vẻ mặt như thường.
“Năm triệu?” Người kia chần chừ mở miệng, tròng mắt chuyển động, đã sớm nghe danh Lý nhị.
Nhan Phồn Bách bật cười thành tiếng, “Làm gì có chỗ nào thoát khỏi cặp mắt của lão Nhị chứ?” Lý Tịch lần này hành động vẫn là phong cách mê hoặc đồng nhất, nhanh chóng, chuẩn xác, dứt khoát. Cho dù có lỗ cũng bảo vệ được điểm mấu chốt, quan trọng nhất là sau lưng không thể ngăn cản tiền lời thực nhiều. Tuy rằng cậu ta thuân mua cổ phần vĩnh cửu ưu tiên của GS – không thể chuyển hoán cũng không cung cấp cổ quyền, nhưng nhận được 10% cổ tức, hơn nữa trong hiệp nghị tuỳ thời điểm cậu ta có quyền trong 5 năm tới tăng giá cổ phiếu của mình 115% để đầu tư tiếp cổ phiếu thường của GS, theo báo cáo mới nhất của GS cuối ngày giá đã giảm 20%... Chậc chậc, hiện tại Nhan Phồn Bách có chút hối hận mình đã tách ra làm một mình, trong khi Khải Thuỵ cùng Hứa Tuấn Hằng kia đi theo cậu ta thật sự vui vẻ, chính là vì cậu ta sáng chói như vậy, người phía dưới có ngốc nghếch cũng vĩnh viễn không có ngày thất bại.
Đang cùng trưởng phòng hàn huyên cách đó không xa, Dương Miễn sắc mặt ửng đỏ, hiển nhiên là đã uống không ít, lúc này nghe được tiếng nói chuyện toàn là “Tịch thiếu”, “Lý nhị”, “Lý Tịch” chợt có phần căng thẳng… Lại nhớ tới vừa rồi hai người bộ dáng thân mật, ra song nhập đối, từng động tác giơ tay nhấc chân đến ánh mắt trao đổi đã mười phần ăn ý. Anh không có cách nào khống chế chính mình, ghen ghét dữ dội, xấu hổ, day dứt, không cam lòng… Nàng đã từng hoàn toàn thuộc về anh…!
Nàng cười, nằm trên cỏ, gối đầu lên tay anh suy tính sau khi tốt nghiệp phải mất bao nhiêu năm mới mua được nhà ở, ngốc nghếch càng nói càng hưng phấn, càng cười càng không thể khống chế, phía sau là hồ nước của F đại, hàng liễu ven hồ dập dờn theo gió toả ánh sáng lấp lánh nơi đáy mắt, khuôn mặt ửng hồng là dấu ấn khắc sâu nhất trong đời anh…
Nàng khóc, làn mi dài cong vút mang theo những giọt nước mắt trong suốt, giống như bông hoa lan tái nhợt ướt át nhẹ nhàng, nói chỉ cần anh không đi cái gì cũng có thể cho anh, đầu ngón tay run run cởi bỏ từng chiếc từng chiếc cúc áo sơ mi kẻ ca rô lam nhạt ôm lấy anh, thân thể sáng lạn mà thuần khiết lộ ra trước mặt anh đang cắn răng nhắm mắt…
Trong đầu hiện lên từng đoạn ký ức chôn sâu trong trí nhớ không thể nào xoá nhoà, lúc nào cũng quanh quẩn trong lòng, giống như một lưỡi dao gỉ sét, không đủ sắc bén cho nên từng giây từng phút giày vò khiến anh đau đớn nhưng không thể bỏ qua. Hơi rượu từng đợt xông lên não, cảm giác hít thở không thông bành trướng, trên mặt mặc dù vẫn tỏ ra như không có việc gì, trái tim đã sớm luống cuống hỗn loạn, ngay cả mặt người đang nói chuyện bên cạnh cũng không nhìn rõ.
Tiếng đàn dương cầm cùng vĩ cầm trong đại sảnh vang lên mềm nhẹ mà du dương len cả vào phòng trong tầng 1, trước khi vào toilet, nàng liếc liếc mắt bóng dáng một người dưới ánh đèn thuỷ tinh loang loáng rạng rỡ, nhẹ nhàng hít sâu một hơi. Mấy người trong kia xinh đẹp song vô cùng giả tạo, vừa trêu đùa vừa cười cợt bằng tiếng Anh hỗn loạn, đám con gái kia đôi mắt lúng liếng đưa tình, giọng nói uyển chuyển quyến rũ, làm cho kẻ vốn quen đón ý nói hùa nịnh hót như Dung Ý cũng cảm thấy không bằng. Có thể vào đến nơi này, người cũng sớm biến thành yêu ma, ŧıểυ yêu như nàng đọ với họ quả là lấy trứng chọi đá, nên mới bỏ bọn Lý Tịch cùng Hứa Tuấn Hằng ngồi tán gẫu mà đi ra ngoài.
Ngây người nhìn chằm chằm trong gương lại có một tia hỗn độn, nàng định đi ra ngoài, vừa rồi Lý Tịch kia đã uông không ít rượu, bên cạnh một câu tổng tài hai câu tổng giám, giống như đêm nay là để dành riêng cho anh vậy. Hơn nữa nhìn anh không ngừng âm thầm điều chỉnh tư thế ngồi, cuối cùng miễn cưỡng cả người dựa vào sô pha, lưng như dính sát vào ghế, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt hơi hơi mệt mỏi nhưng cũng đủ làm cho nàng bất an đứng lên.
Nhìn gương hồi lâu xua đi những sầu lo trong đầu, nàng mở cửa đi ra ngoài, hành lang cực tĩnh lặng, đèn tường màu da cam, bên ngoài là vườn hoa, mùa này lá cây thưa thớt, cành trơ trọi khẳng khiu, ánh đèn chiếu vào càng có vẻ thê lãnh. Nàng thu hồi ánh mắt trở về, lại thoáng nhìn thấy bóng người ở trung đình phía trước mà dừng lại một chút.
Anh đứng dựa vào cột, tay kẹp điếu thuốc đang cháy dở nhưng không hút, cứ để như vậy. Bóng đêm nhẹ nhàng mờ mịt bao phủ trên người anh, ngọn đèn nhấp nháy lúc sáng lúc tối, gió thổi mái tóc loà xoà che khuất trấn, thất thần nhìn làn khói nhẹ nhàng bay lượn, cả người lại có chút trống rỗng mất mát.
Nàng sửng sốt trong chốc lát, chỉ cảm thấy chính mình đang xen vào việc của người khác, dợm bước đang định bỏ chạy anh lại xoay người chuẩn bị đi vào, hai người bốn con mắt giao nhau, nàng lịch sự mỉm cười chào hỏi rồi tiếp tục hướng về phía đại sảnh.
“Anh khiến em hận tựa như loài rắn rết vậy sao?” Anh đi vào bên trong hành lanh, Dung Ý cách đó vài bước nghe được giọng anh mà dừng lại, lái đi không được ánh mắt tĩnh như nước vừa rồi.
“Tôi không hận anh…” Trong quá khứ đã từng cắn răng căm hận, bất quá chỉ chứng minh chính mình còn yêu một người không xứng đáng mà thôi.
“Đối với em, anh tình nguyện để em hận…” Anh nắm lấy cánh tay nàng, kéo nàng lại đối mặt với mình, ngọn lửa trong đáy mắt như muốn thiêu đốt chính mình không còn, anh thật sự tình nguyện để nàng hận anh, ít nhất chứng minh trong lòng nàng vẫn còn chỗ của anh, ít nhất còn có thể chứng minh anh một thời đã là chính mình, ít nhất còn có thể chiếu rọi chính mình khoảng thời gian tự do không xiềng xích trước kia.
“Mời anh buông tay…” Nàng nhíu mày lảng tránh, anh lại càng nắm chặt, chỉ muốn bật cười, bên ngoài toàn là khách khứa, anh là chủ nhân bữa tiệc hôm nay, còn muốn trình diễn màn kịch để người ta gièm pha sao?
“Buông tay để em đi tìm gã què kia?” Trong ánh mắt anh có những tia điên cuồng hận ý, một tay lôi nàng lại trong lòng, “Em đừng mơ, em là của anh…” Dường như là cắn răng nói ra những lời này, gắt gao đem nàng áp vào trong ngực.
Nàng chỉ cảm thấy Dương Miễn như vậy thật là xa lạ khiến nàng sợ hãi, anh tóm chặt hai tay nàng đến xương cốt sinh đau, hạ giọng gào thét, “Anh say rồi, buông tay tôi ra…”
Giọng nói của nàng mang theo đau đớn, không tiếng động mà thấm vào tận xương làm cho anh nhanh chóng nới lỏng tay, ánh mắt mang theo lời xin lỗi, hôn hôn đỉnh đầu nàng, nỉ non, “Thực xin lỗi, thực xin lỗi…” Giọng nói ôn nhu giống như dỗ dành mỗi khi làm nàng giận dỗi. Anh thấy cảm giác khẩn trương của nàng dần dần thả lỏng, thống khổ nói, “Anh chỉ không muốn nhìn thấy em ở bên người khác như vậy…”
Nàng giãy dụa rời ra khỏi lòng anh, ngưng thật lâu sau mới nói, “Tôi thật sự là muốn ở bên anh ấy!”
“Em đừng có gạt người khác. Anh ta ngoài việc dựa vào việc có cha mẹ giàu có thì còn có cái gì? Em cũng đâu biết anh ta dơ bẩn như thế nào, bao nhiêu phụ nữ đã từng lăn lộn trên giường của anh ta… Em tiếp cận anh ta là vì cái gì? Tiền hay là cái khác? Anh ta ngay cả khiêu vũ cũng không làm được, anh ta chỉ là gã què, tàn phế, em nhìn vừa rồi anh ta chân thấp chân cao bước đi chẳng lẽ không cảm thấy ghê tởm hay sao?” Anh điên cuồng giận dữ lại nhếch môi cười, “Em làm sao có thể yêu thương một kẻ tàn phế như vậy chứ?”
Nàng choáng váng trừng lớn mắt theo dõi ánh mắt của anh, những lời như vậy làm sao có thể xuất phát từ miệng của anh, làm sao anh có thể biến thành như vậy? Chỉ cảm thấy từ miệng anh một đám tàn phế, người què… chấn động màng tai, nện ở trong lòng từng đợt buồn đau, nhất thời không thể phản ứng, ngay cả nói cũng không thể cất lên lời.
Anh lại nhẹ nhàng kéo nàng vào trong lòng, khoé mắt liếc qua bóng dáng một người đang đứng dựa vào tường chỗ rẽ góc hành lang, lấy tốc độ cực nhanh dùng môi che miệng nàng đang mấp máy muốn nói, gắt gao ôm chặt eo nàng không cho nàng có cơ hội giãy dụa, giống như muốn dùng sức bẻ gãy thắt lưng nàng, đến tận khi bóng dáng kia chậm rãi xoay người biến mất mới thoáng buông tay.
Anh nhìn bóng dáng thon dài của nàng biến mất ở chỗ rẽ nhưng lại nở nụ cười, biết rằng lần này nàng sẽ không quay đầu lại, nụ cười thê lương tràn ra nước mắt, lẩm bẩm, “Đúng, anh thật sự vô cùng ghê tởm, ngay cả chính mình cũng cảm thấy như vậy…” Năm ấy khi quyết định xuất nɠɵạı, anh đã cảm thấy ghê tởm chính bản thân mình.
Dưới ánh đèn mờ nhạt trong đại sảnh, tiếng nhạc bắt đầu vang lên, nàng quay cuồng trong đám người tìm kiếm bóng dáng của anh, chưa bao giờ cảm thấy muốn gặp anh đến thế, muốn đứng bên cạnh anh, nắm tay anh, muốn kiễng chân hôn lên bờ môi mát lạnh của anh…
Mọi người tập trung ở đại sảnh, Dương Miễn đã chuẩn bị đi ra, thần sắc đã khôi phục như thường, giơ chén rượu lên nói gì đó với mọi người, cuối cùng quay sang Đan Hiểu Uyển cúi người mời khiêu vũ… Nhưng nàng không hề chú ý đến những điều đó, mọi người xung quanh đều không hiện lên trong tầm mắt của nàng. Ngoài cửa lớn, anh ngẩng đầu, cặp mắt sâu thẳm mà lạnh lùng nhìn nàng. Nàng cũng nhìn chăm chú vào đôi mắt anh, trong đôi mắt ẩn cuồn cuộn ưu thương đến đau lòng, thật lâu không tiêu tan, không phản ứng lại, nước mắt liền chảy xuống, không biết làm gì.
Anh đứng đó, trái ngược hẳn với nơi rạng rỡ ánh sáng trong này, bóng dáng gầy mà thẳng, im lặng thâm trầm như màn đêm bên ngoài khung cửa, ảm đạm không ánh sáng.
Cảnh đêm ngoài cửa sổ xe lướt qua, đèn đường giống như giọt thuỷ ngân vụn vỡ, nàng không để ý đến ánh sáng ngọc ngà loá mắt mê hồn, chỉ chăm chăm giục lái xe taxi đi nhanh thêm nữa.
Vừa rồi lúc nàng nhìn thấy anh đi ra ngoài đúng vào lúc Đan Hiểu Uyển cùng Dương Miễn đang ở trong đại sảnh khiêu vũ điệu nhảy đầu tiên, thật vất vả mới đợi cho điệu nhảy hoàn tất để đuổi theo, xa xa ở hoa viên đã thấy anh lên xe. Đây là khu dân cư độc lập và yên tĩnh, rất khó gọi được xe, may sao vừa ra đến đường đã gặp một cái taxi chở khách đi vào, không kịp nói gì liền leo lên xe chỉ vào cái xe đang đứng chờ đèn đỏ phía trước (Lý nhị thật đúng là công dân mẫu mực tuân thủ luật giao thông a!) yêu cầu lái xe đuổi theo. Lái xe lăng lăng nhìn xe nọ trong nháy mắt rời đi như tên bắn khi đèn chuyển sang màu xanh rồi biến mất, phẫn nộ mở miệng nhắc nhở, “ŧıểυ thư à, xe đó là xe thể ȶᏂασ đấy!”
Nàng nhìn ánh đèn đuôi xe kia lướt đi chỉ để lại chút quang ảnh, thầm ảo não, đuổi không kịp, cũng không biết anh đi đâu, đành phải thử thời vận chỉ đường cho lái xe. Lúc đến nhà anh cũng là lúc trăng đã lên cao, ánh trăng trong trẻo chiếu trên người Dung Ý đứng trước cửa sắt cạnh hoa viên, để lại bóng đen nhạt nhẽo. Đêm lạnh như nước, nghe dự báo thời tiếc hôm nay có gió mùa về, lúc đi qua hoa viên nàng lạnh run người, cố gắng giữ thật chặt áo choàng bao quanh mình.
“Anh ấy ở trên lầu sao?” Đại sảnh tầng 1 không bật đèn, chỉ có ánh đèn tường mờ nhạt ảm đạm chiếu lên bể cá bằng thuỷ tinh, trong trẻo nhưng lạnh lùng, bể cá là do khi nàng tặng anh 2 con cá cảnh nhiệt đới kia, anh cho người thiết kế, bể cá khảm vào tường nổi bật trên nền cây cối xanh mướt ngoài cửa sổ, tạo cảm giác thật thoải mái. Chỉ có điều lúc này hai con cá kia lặng im không tiếng động, bể cá to như vậy có cảm giác thật lạnh lùng.
“Anh ấy ở trên lầu ạ?” Nàng kéo hồi suy nghĩ, hỏi quản gia đang dẫn nàng vào.
“Đúng vậy.” Quản gia vẫn kính cẩn lịch sự, chưa từng nói nhiều, vừa rồi Lý Tịch về nhà liền đi thẳng vào toilet ói ra, cuối cùng cũng chỉ dám đem đôi nạng đến cho anh. Ông tuy rằng lo lắng nhưng cũng biết mình không được phép xen vào chuyện của chủ nhân nên cũng không lên tiếng.
Dung Ý thấy quản gia không muốn nói gì thêm đành phải đi thẳng lên cầu thang. Toàn bộ phòng ở đều cực im lặng, hành lang lầu 2 sâu thẳm, nàng không thay giày, tiếng gót nhọn gõ lên sàn nhà phát ra âm thanh trầm đục, trên lộ trình trống vắng giống như có tiếng vọng lại. Đứng trước cửa căn phòng cuối cùng, dừng một hồi lâu mới đưa tay gõ cửa, lại không ngờ cửa không khoá mà chỉ khép hờ, theo lực ở tay nàng liền mở ra.
Căn phòng to như vậy nhưng không bật đèn, ánh trăng bên ngoài khung cửa sổ sát đất chiếu vào trong phòng, ánh sáng mông lung. Nàng dựa vào ánh sáng mỏng manh ấy thấy rõ trong bóng đêm cái nạng toả ánh sáng mỏng manh mà chói mắt, sâu trong sô pha có một thân ảnh, mờ ảo không trông rõ mặt, trong không khí chỉ tràn ngập hơi rượu phảng phất nhè nhẹ suy sút vô lực, không biết anh say hay đang ngủ, chỉ là nhắm mắt lại, ngay cả nàng bước tới gần đều không nghe thấy. Nàng ngồi xổm xuống, nhìn cổ áo xộc xệch của anh, biết anh vẫn tỉnh, thấp giọng nói câu, “Thực xin lỗi…”. Nhẹ nhàng đưa tay lên, muốn lướt qua xương quai xanh của anh lộ ra ngoài chiếc áo màu đen, không biết tại sao lại do dự không dám đụng vào.
Anh chậm rãi mở to mắt nhìn nàng, trong ánh mắt đầy lốc xoáy như cuốn lấy nàng, nàng giơ tay lên lại hạ xuống, chỉ cảm thấy màu hổ phách trong ánh mắt ôn nhuyễn mà mỏng manh trước mặt xâm chiếm toàn bộ lòng nàng, lại mang theo sự bình tĩnh đạm mạc khiến cho trái tim nàng ẩn ẩn sinh đau, bi thương cùng yên tĩnh trầm luân.
“Sao em lại tới đây?” Lặng im sau lại tự nhủ nói, “Bảo lái xe đưa em trở về đi…” Giọng nói rất nhẹ, tựa hồ là thực sự say, ôn tồm mềm mại dừng lại bên tai nàng, hốc mắt nàng chợt ấm áp như có sương mù dâng lên, mi mắt cũng thoáng ướt.
Chậm rãi hít sâu một hơi qua miệng, nàng đá rơi giày cao gót, ngồi xổm bên chân anh, “Vũ hội còn chưa bắt đầu anh đã đi mất, không có người cùng em khiêu vũ…” Tay nàng đưa lên cởi chiếc giầy bên chân trái của anh, lại nhẹ nhàng nâng đầu gối vô lực của anh lên, nhẹ nhàng cởi nốt giày bên phải, lộ ra phần chân giả đập vào ánh mắt mơ hồ, cố ý coi nhẹ cảm giác ngón tay run rẩy khi chạm vào vật lạnh như băng đó, lại đứng lên khẽ cúi mình, vừa cười vừa đưa tay phải ra hướng về phía anh, “May I?”
Thấy anh thờ ơ, nàng tự cố tự hoà giải nói thầm, “Ít nhất cũng để cho người ta chút mặt mũi chứ, tốt xấu gì cũng là lần đầu tiên…”
Anh ngẩng đầu nhìn nàng, mặt không chút thay đổi với tay lấy cây gậy bên cạnh cố hết sức đứng lên, coi nàng như vô hình, hướng về phía phòng thay quần áo. Nàng lại từng bước tiến lên ôm lấy anh vừa đứng thẳng dậy, “Cùng nhảy với em một điệu được không?”
Không ngờ nàng lại đưa ra yêu cầu như vậy, thân mình của anh khẽ run lên, trong bóng đêm ánh mắt lại thâm trầm, lời nói ra không tức giận nhưng không có chút độ ấm, “Buông tay!”
“Anh vứt gậy xuống đi…” Nàng gắt gao dán chặt vào ngực anh, ngữ khí kiên định.
Anh kinh ngạc dừng lại, trong không gian yên tĩnh chỉ nghe được tiếng hít thở của chính mình, thấy trái tim như bị người ta gắt gao nắm lấy vô cùng khó chịu, thân thể căng thẳng tựa hồ đã chịu đựng đến cực hạn, lại dần dần yếu đuối, nhẹ nhàng nở nụ cười, giọng nói đầy ý tứ hàm xúc châm chọc mỉa mai, “Em cũng chờ đợi để chê cười anh sao?” Giọng nói mang theo ý cười nhưng chính anh cũng hiểu được thật là khó chịu, có lẽ đã thật là say mới có thể nói ra những lời hồ ngôn loạn ngữ không hề phòng bị như vậy.
“Anh có em mà!” Nàng thừa dịp anh ngây người một tay ôm lấy thắt lưng của anh, một tay vứt bỏ cây gậy trong tay anh, cây gậy rơi xuống sàn phát ra âm thanh thanh thuý “ba” một tiếng, anh chỉ có thể vịn vào vai nàng để giữ cân bằng, thân thể cứng ngắc, “Tin tưởng em…” Thanh âm của nàng mềm nhẹ quanh quẩn bên tai, khẽ trấn an anh.
Nàng đặt chân phải vô lực của anh lên trên chân trái của mình, “Trước tiên phải nói rõ, em chỉ nhảy được theo bước của nam, anh đừng có chê cười a!” Nàng vừa nói đùa vừa nhấc chân bắt đầu bước, chỉ đơn giản là bước thẳng, anh dựa vào nàng miễn cưỡng đứng thẳng, chỉ có thể hoạt động thân thể theo tiết tấu của nàng, vẫn không nói lời nào, thân thể vẫn cứng ngắc như cũ. Tay trái của nàng nâng mông phải của anh lên, chậm rãi cười nói, “Anh có biết vì sao em chỉ biết nhảy bước của nam không? Hồi em học năm thứ 3 đại học, lúc khoa của chúng em giao lưu với học viện quan hệ quốc tế, lớp trưởng bảo không được để nữ sinh khoa tin tức của F đại mất đi thanh danh tốt đẹp, yêu cầu mỗi người phải thực hiện nhiệm vụ đến ŧıểυ lễ đường học nhảy… Em lần nào cũng đi muộn, chỉ có thể luyện tập cùng một nữ sinh khác, haha, lại do người ta linh lung nhỏ nhắn, trong khi em cao đến 1m7 nên đành học bước nhảy của nam để dẫn người ta…”
Cảm giác thân thể của anh đã dần dần thả lỏng, mặt nàng áp vào ngực anh, nói xong lại thoáng thở dài thật nhẹ, lần này nàng không cố gắng kìm nén, để nó chảy xuống, nghẹn ngào vẫn nói thành lời, “Sau đó mỗi lần vũ hội giao lưu em đều không đi, bởi vì tìm không ra bạn nhảy, cũng bởi vì không cần… Em đối với hạnh phúc không nắm chắc, đối với tương lai không xác đinh, lo lắng, sợ hãi những thứ tưởng rằng nắm chắc trong tay rồi sẽ đột nhiên biến mất, cố gắng buộc chính mình chấp nhận, cố ý buông tay, cố ý xem nhẹ…” Nhưng lại không ngờ còn có thể gặp một người như anh, cho nàng cơ hội lựa chọn, cho nàng cơ hội buông tay, cuối cùng làm cho lòng nàng vẫn như cũ không thể bỏ qua. Nàng chậm rãi ngẩng đầu, ánh sáng mỏng manh chiếu trên những giọt nước mắt long lanh, trong suốt và trong sáng. “Không biết từ khi nào, bồn bạc hà đã nở hoa, mọc rễ nảy mầm ở trong này…” Nàng nắm tay anh đặt lên ngực mình.
Đầu lưỡi cuản nàng tinh tế đảo qua môi anh, xâm nhập vào khoang miệng của anh, mềm mại lướt qua từng ngóc ngách mang theo từng đợt sóng ẩm ướt, khiến lòng anh chùng xuống dễ chịu. Anh vốn là bậc cao thủ, không hiểu sao lại bị nàng cuốn đi, sửng sốt qua đi lúc này cũng kịch liệt đáp lại nàng, bàn tay lướt trên bộ sườn xám tơ lụa mềm mại của nàng. Đứng thẳng quá lâu, đùi phải anh đã bắt đầu cứng ngắc co rúm, nhưng lại không cam lòng dừng lại, thống hận chính mình càng không chịu thua kém, miệng mang theo lưỡi của nàng cuốn vũ động nhịp nhàng không dừng lại nửa phần.
Nàng bị Lý Tịch ôm, khuỷu tay đập xuống sàn đau đến nổ đom đóm mắt, sau khi choáng váng nhìn thấy Lý Tịch nằm nghiêng trên sàn, đau đến co người lại như con tôm cố gắng đứng dậy, đùi phải tự nhiên co rũm, dì là trong phòng ánh sáng mờ nhạt vẫn có thể nhìn thấy thái dương anh nhảy lên, gân xanh hiện rõ. Nàng chua xót trào nước mắt, đứng lên dìu anh, anh lại đẩy tay nàng ra, thở phì phò dồn dập, khoé miệng bình tĩnh mà quật cường vô cùng thê lương. Nàng chưa từng thấy qua bộ dáng chật vật như vậy của anh, giống như chỉ còn lại thân xác mỏng manh, vô cùng yếu ớt làm người ta run sợ.
Nhưng nàng lại không kịp để ý đến những cảm thụ của chính mình, chỉ dịch người qua giúp anh cởi bỏ quần dài cùng chi cụ. Chừng thác, ŧıểυ thối cô, tất áp điếm, cuối cùng là đùi cô... Mỗi chỗ tay vuốt qua là một lần trong lòng nóng lên cùng đau đớn, anh há miệng thở phì phò, áp lực xuyên thấu xương cốt, đau đớn đến mất đi lý trí, cầm tay nàng giúp chính mình mát xa phần chân gầy trơ xương…
Thật vất vả cơ bắp đùi phải mới đỡ dần, nàng sợ anh nằm trên sàn cảm lạnh, đành dìu anh đi bước một hướng tới bên giường, hai người lúc này đã mồ hôi đầm đìa, ngã ngồi xuống giường thở hổn hển. Anh dựa lưng vào thành giường, đầu ngửa lên, bỗng nhiên bật cười thành tiếng, “Ghê tởm không?” Không nhìn đến nàng tay vẫn đặt lên đùi phải của anh qua lần chăn, nhìn không tới ưu thương ẩn nấp trong đôi mắt, bao phủ một tầng sương mù.
Mũi nàng cay cay, nàng nâng chân anh lên, cởi bỏ chiếc tất vì vừa nãy co rút giãy dụa mà tuột đến gót chân, cúi người xuống hôn nhẹ lên mu bàn chân, đầu lưỡi một đường tiến nhanh lướt qua mắt cá chân lên đến bụng chân…
Bàn tay nàng vì vừa trải qua một trận sợ hãi mà hơi run run từ từ loại bỏ dần những chướng ngại trên người anh, dụ dỗ tay anh cởi bỏ hàng cúc trước ngực sườn xám của nàng, thân thể xinh đẹp mà mềm mại như con rắn nhỏ uốn mình lêo lên ngực anh.
Ánh mắt của nàng đã sớm bao phủ bởi lớp sương mù dày đặc, biết anh gần như điên cuồng muốn xâm chiếm nhưng vẫn không quên bước chinh phục cuối cùng, từng đợt rêи ɾỉ cùng run rẩy làm cho nàng tràn đầy sùng bái nhìn anh, ánh mắt tà mị, tuy rằng lần đầu tiên đã mơ hồ dâng cho Dương Miễn, nhưng cũng chưa từng trải qua sự dụ hoặc thế này, chỉ cảm thấy Lý Tịch giống như ma quỷ muốn đem linh hồn của nàng câu dẫn đi ra. Cuối cùng chống cự không được khát khao của cơ thể, giọng nói ngọt ngào thốt lên giữa hơi thở dồn dập, “Yêu em đi…”. Âm cuối cùng hoá thành nỉ non, lúc này dẫu là trong mắt hay trong lòng nàng cũng chỉ có anh, toàn bộ thế giới đều là anh, riêng mình anh.
Đôi mắt anh lộ ra ý cười giảo hoạt, giống như đứa trẻ con được hoàn thành nguyện vọng, cúi người đưa bảo bối nóng rực kia vào nơi nhẵn mịn, nhè nhẹ run rẩy cùng co rút sâu thẳm của nàng, từng đợt luật động kéo thân thể của nàng, từng đợt sóng đánh úp lại, giống như thần thánh lưu lại dấu ấn của mình, cuộc đời bất diệt…