Ánh đèn màu sắc sặc sỡ không ngừng lóe lên, trên sân khấu những cô gái ăn mặc thiếu vải, không ngừng nhảy những điệu nhảy làm lòng người rung động, trong không khí có đủ các loại mùi, tiêu biểu là mùi của rượu.
Trong ghế lô* hoa lệ.
*Ghế lô: ghế ngồi được thiết kế đặc biệt trong kịch trường, một gian có vài chỗ ngồi.
Mười mấy người cả nam lẫn nữ, ngồi thưa thớt trên ghế salon, lộn xộn, có người cầm míc hát lên những tiếng ca muốn đòi mạng. Có người cầm nút chai nghịch, có người thể hiện quyền thuật, thậm chí còn có người đang đánh bóng bàn.
Riêng chỉ có một góc, hai người đang ngồi im lặng.
“Âu Minh, cứ tiếp tục như thế cũng không phải là cách, trốn tránh không giải quyết được vấn đề, phải dũng cảm đứng ra. Hỏi rõ nguyên nhân, Tiêu Tiệp đến đó nhất định là có lý do bất đắc dĩ, cậu lại không cho cô ấy giải thích một chút? Với lại, mặc dù không thể nói Kim Huyền rất thân với chúng ta, nhưng mà cũng coi như là người có tình nghĩa, có cậu ấy ở đó, cậu không cần lo lắng sẽ có người quấy rối Tiêu Tiệp.”
Không sai hai người đó chính là Tịch Âu Minh và Tả Huyền Dạ.
Hóa ra Tả Huyền Dạ đã sớm lấy được tin tức thuộc hạ, tối hôm nay Tịch Âu Minh sẽ xuất hiện ở đây. Không biết rõ mọi chuyện trước, anh không thể để cho vợ mình biết được, nếu không thì không chừng lại xảy ra chuyện gì nữa, cho nên anh giấu vợ, một mình đến.
Lúc Tịch Âu Minh nhìn thấy anh, lại không lộ ra một chút ngạc nhiên nào, giống như mọi chuyện đều trong dự liệu của mình.
Nghe thấy lời Tả Huyền Dạ nói, Tịch Âu Minh dùng ánh mắt lạnh lùng liếc anh một cái.
“Được, được, là mình nhiều chuyện. Không nói đến những chuyện không vui kia nữa, đến, chúng ta uống rượu.” Tả Huyền Dạ biết điều chuyển sang đề tài khác.
Tịch Âu Minh mặt không biểu cảm, yên lặng coi rượu như nước một hơi uống xuống. Tả Huyền Dạ không biết phải làm sao, chỉ có thể cùng bạn uống rượu.
“Ơ, hai vị đại gia, chúng ta đến đây là để giải trí, mà không phải là để uống rượu không!” Một cô gái thấy bên này hai người, nhìn qua cũng biết không giàu cũng quý, lập tức đi đến chào hỏi.
Cô vừa nói xong, đám hồ bằng cẩu hữu* lập tức phụ họa theo: “Đúng vậy, đúng vậy, Tịch Thiếu, Tả Thiếu! Uống rượu không thì có ý nghĩ gì? Cũng phải tìm cho mình thú vui chứ, đi nhậu đi nhậu! Có phải hay không ~”
*Hồ bằng cẩu hữu: bè mà không phải bạn, bạn xấu.
Có mấy cô gái to gan, thấy bọn họ không phản đối, cũng dũng cảm đi đến.
Tả Huyền Dạ hiểu rõ Tịch Âu Minh, tưởng rằng vẫn giống như trước kia, đuổi người đi đến mức thảm hại, vì không để cho xảy ra tình huống lúng túng, anh muốn mở miệng giải quyết mấy người này trước, vừa muốn lên tiếng, bảo những người đó không nên đến quấy rầy.
Làm sao biết thế nhưng Tịch Âu Minh lại cười nhạt, cứng rắn ngăn lời Tả Huyền Dạ định nói lại.
Mọi người cũng nhìn thấy nụ cười câu hồn kia của anh, biết có trò hay! Vị đại gia này từ sau khi kết hôn vẫn luôn tự giữ mình rất tốt, mấy em gái nhỏ ở quán rượu chết cũng không thể đến gần người anh.
Cũng không biết hôm nay gặp chuyện vui gì, lại có thể làm cho vị này không bài xích những em gái này! Đúng là mẹ nó hiếm có!
Cô gái có mắt đã sớm đến gần, một tay chạm đến bộ quần áo kia, ơ, cảm giác này, không phải mấy triệu không mua được!
“Đến, vị gia này, một mình uống rượu thì có ý nghĩa gì? Em uống cùng anh!”
Tịch Âu Minh không đẩy cô gái kia ra, mặc cho cô ta dựa vào người mình, dùng cả thân thể mềm mại cọ vào anh.
So sánh, Tả Huyền Dạ cũng không thản nhiên như thế, anh không ngừng từ chối lời mời của mấy cô gái, tranh thủ nhìn sang Tịch Âu Minh, lại bị hành động của anh làm cho ngạc nhiên.
Xem ra lần này tịch Âu Minh thật sự rất tức giận, lại không từ chối những cô gái này. Nhìn anh cũng không thể nói là hưởng thụ, cũng không có vẻ mặt khó chịu, Tả Huyền Dạ cảm thấy càng ngày càng không hiểu người bạn chơi từ nhỏ đến lớn này của mình.
“Phụ nữ các người, có phải có tiền, cũng vẫn không thể làm các người yên phận?” Tịch Âu Minh trào phúng nói ra những lời này, từng chữ đều hết sức nhấn mạnh. Cũng không biết có phải đang hỏi người phụ nữ bên cạnh hay không, hay là những người khác xung quanh.
Lời này vừa nói ra, lập tức làm cho những người con nhà giàu khác nhìn chăm chú, suy nghĩ có phải vị gia này gặp việc khó gì hay không? Còn lập tức bắt đầu suy nghĩ, có thể vì Tịch Thiếu giải quyết vấn đề là chuyện vô cùng vinh hạnh. Hận không thể lập tức vắt ra một cách, giúp Tịch Thiếu giải quyết vấn đề khó khăn.
Tả Huyền Dạ cũng ngạc nhiên, vô thức nhìn về phía anh, quả nhiên anh vẫn rất để ý chuyện Tiêu Tiệp đến Túy Hồng Trần. Đúng là, cách làm của Tiêu Tiệp, làm cho người ta không thể tưởng tượng được. Không riêng gì anh, có lẽ tất cả đàn ông đều không thể hiểu nổi! Hơn nữa, còn nói đến từ yên phận, chắc là tức giận đến tận cùng rồi!
Anh vừa định nói vài câu an ủi, đã bị vài cô gái ở đây sôi nổi cắt đứt.
“Đương nhiên sẽ không, có tiền đương nhiên muốn an phận sống qua ngày, ai lại thích sống cuộc sống cực khổ chứ?”
“Đúng vậy, ai cho tôi một khoản tiền, tôi lập tức về nhà sống!”
Mấy người con nhà giàu khác cũng không chịu bị bỏ rơi phía sau, nhao nhao hùa theo.
“Đúng vậy, có người phụ nữ nào lại thích ra ngoài kiếm tiền? Mỗi một người đều hận không thể được đàn ông cấp tiền cho mình, để cho cô ta ở nhà ung dung đếm tiền.”
“Phải không?” Giọng nói Tịch Âu Minh không rõ ý tứ, không biết là tin hay không tin, sau đó giọng nặng nề, nói: “Vậy các người cảm thấy, trên thế giới này có người phụ nữ nào không thích tiền hay không?”
Dứt lời, tất cả mọi người cười rộ lên, giống như nghe thấy chuyện cười. Thấy vẻ mặt sắc bén của anh, tất cả nụ cười đều cứng ngoắc trên mặt, thành thật nói: “Tịch Thiếu, không phải chúng tôi mạo phạm ngài, mà là lớn như thế, chúng tôi thật đúng là chưa từng thấy người không tham tiền. Đừng nói là phụ nữ, cho dù là đàn ông, cũng không thể phủ nhận tầm quan trọng của đồng tiền có đúng hay không?”
“Đúng vậy, phụ nữ coi tiền so với mạng con quan trọng hơn!” Dứt lời, vì để chứng minh lời mình nói là thật, người kia còn cầm mười mấy tờ tiền hồng hồng, nhìn một người phụ nữ trong đó nói.
“Này, cô tới đây!” Sau đó đổ một ly rượu lên đôi giày ra đắt tiền của mình, ném chiếc ly đi, ra lệnh: “Giày gia ướt rồi, làm cho nó sạch sẽ đi!”
Cô gái đó nghe xong, giọng ỏn ẻn nói: “Ôi chao, vị gia này, người thật đáng ghét!”
Dứt lời, lại thực sự ngồi xổm xuống, lè lưỡi ra liếm giày cho người kia. Sau đó lấy một tập đầu người màu đỏ kia, cười tươi như hoa, còn ngay trước mặt mọi người hôn lên đầu người màu đỏ trong tay.
Người kia lập tức ha ha cười to: “Xem đi, phụ nữ chính là hèn như thế! Chỉ cần anh cho cô ta tiền, bảo cô ta làm việc gì, cô ta liền ngoan ngoãn làm việc đó!”
Sắc mặt Tịch Âu Minh tối sầm lại, anh ghét cục diện này! Hơn nữa, hơn nữa nghe thấy câu nói kia của anh ta, phụ nữ chính là hèn hạ, giống như bao gồm tất cả phụ nữ trên đời này, sắc mặt anh lộ vẻ sắc bén.
“Ý của anh là, ngay cả mẹ ruột mình cũng là người hèn hạ? Vậy anh ra từ bụng mẹ mình lại là thứ gì?” Lời nói mỏng như dao phun ra, đây là lần đầu tiên anh nói lời thô tục! Anh không cho phép người khác nói như thế! Cho dù anh cảm thấy người phụ nữ của mình không tốt, cũng không cho phép người khác sỉ nhục như thế!
Người kia nghe xong sắc mặt đỏ như gan heo, anh biết lời nói lấy lòng của mình đắc tội vị gia này, cũng không để ý những người khác ở đây, lập tức quỳ xuống, nói liên tục: “Là tôi miệng chó không mọc ra ngà voi, Tịch Thiếu ngài đừng trách!”
Lửa giận trong lòng Tịch Âu Minh càng nồng đậm hơn, là ai nói uống rượu có thể giải sầu? Tại sao anh càng uống lửa giận trong lòng càng nhiều? Cô gái bên cạnh thấy thế, lập tức lại gần.
“Gia, tới uống rượu, xin bớt giận, tức giận làm tổn hai sức khỏe.”
Ngay lúc này, cửa chọt bị mở ra.
“Chúng tôi không gọi người phục vụ?” Lập tức có người lên tiếng, giống như bất mãn với người tùy tiện tiến vào.
Nhưng Tả Huyền Dạ vừa nhìn, liền bị dọa sợ vốn không có nhiều phụ nữ bên cạnh cũng bị đẩy ra hết -----
Sao vợ anh lại đến đây?
Cái này không nói, sao đi theo vợ anh lại có một người nữa?
Tả Huyền Dạ nhắm mắt, không dám nhìn về phía Tịch Âu Minh, chuyện còn có thể loạn hơn nữa sao?
Dĩ Đồng đi đầu, đẩy cánh cửa ra liền nhìn thấy cảnh tượng nhiều màu sắc bên trong. Cô hoảng sợ dừng bước, sau đó chạy đến bên Tiêu Tiệp, vốn là vẻ mặt mừng rỡ cũng chậm rãi thu lại.
Đã hai buổi tối, liên tục hai buổi tối anh không về nhà. Lần này bất kể thế nào cô cũng không thể lạnh lùng như lúc trước nữa, từng giờ từng phút cô đều muốn anh, muốn anh về nhà!
Dì Lâm thấy cô cả ngày mất hồn, cơm ăn không ngon, thì thay đổi món ăn đa dạng làm cho cô ăn. Vì không lãng phí ý tốt của dì Lâm, cô ép buộc mình ăn, nhưng lại giống như sáp nến, ăn không biết ngon.
Trước sau anh đều không mở máy, cô làm sao cũng không tìm được anh! Cô vô dụng, trừ ngây ngốc ở nhà, cũng không biết đi đâu tìm anh. Vốn nghĩ rằng tối nay lại một đêm không ngủ, nhưng mà cuộc gọi của Dĩ Đồng làm cho cô hy vọng.
Không chút nghĩ ngợi vội vội vàng vàng mặc quần áo ra cửa, gọi xe đến chỗ Dĩ Đồng nói, Dĩ Đồng là theo sau xe Tả Huyền Dạ.
Cô biết anh tức giận, nhưng không ngờ, anh tức giận đến mức như thế? Cảnh tượng bên trong rất loạn, lộn xộn, người, tạp nham. Cô nhìn một cái là có thể nhìn ra, anh ở đâu.