Người kia mặc một chiếc quần kẻ dài màu nâu, một chiếc sơ mi ngắn tay màu xám, trên đầu cũng đội một chiếc mũ lưỡi trai màu nâu, nhìn thoáng qua giống như một sinh viên đại học.
Anh đang dạy bạn gái tư thế đánh golf, người khác nhìn vào, thấy rất thân mật và mờ ám, mỹ nam mỹ nữ phối hợp. Nam đẹp trai cao lớn, nữ nhỏ nhắn xinh xắn như chú chim nhỏ nép vào người anh.
Thỉnh thoảng cô gái đó còn ngẩng đầu nói chuyện với anh, anh cũng chăm sóc dựa vào bên tai cô hướng dẫn, đây đúng là một quang cảnh xinh đẹp trong sân bóng.
Cô gái đó, cô biết, chính là vị tiểu thư Kiều Đại Tâm lần trước đến nhà. Càng vào bên trong, cô càng thấy rõ bộ quần áo Tịch Âu Minh và cô gái đó mặc rất giống nhau, quần short kẻ màu nâu, sơ mi ngắn tay màu xám, đội chiếc mũ màu nâu dành cho nữ.
Cô nắm chặt tay, không muốn để lộ chút cảm xúc nào. Hàn Mặc cầm dụng cụ đến, phát hiện vẻ mặt cô hơi lạ, nhìn theo ánh mắt cô thấy bóng lưng một người đàn ông: Biết?
Đúng lúc Tịch Âu Minh để quả bóng xuống, quay đầu liền thấy một bóng dáng quen thuộc, còn tưởng rằng mình nhìn lầm, mắt đẹp hơi nheo lại, giống như muốn nhìn rõ hơn.
Đang nhìn xem người nào phía sau, bỗng nhiên ánh mắt dừng lại ở người bên cạnh cô, người đàn ông kia đang ân cần sắp xếp dụng cụ cho cô. Ánh mắt thoáng qua một tia sắc bén, nhưng nháy mắt đã tan biến, ung dung bước chân đi đến bên kia.
Cuối cùng Kiều Đại Tâm ở bên cạnh cũng phát hiện thấy có gì đó không đúng, đến khi biết là chuyện gì, thì người bên cạnh cô đã rời đi rồi. Thấy người không nên xuất hiện lại có mặt vào lúc này, cô không cam lòng cắn chặt môi.
Tịch Âu Minh đi đến bên cạnh Tiêu Tiệp, trong mắt tất cả đều là nụ cười, hoàn toàn coi Hàn Mặc như không tồn tại, ôm eo cô, đến lúc Tiêu Tiệp phản ứng lại thì người đã ở trong lòng anh.
Cô ngẩng đầu lên, thấy ngay chiếc cằm kiêu ngạo của TịchÂu Minh, đôi mắt u ám bị chiếc mũ lưỡi chai che kín, lúc này anh giống như vương giả vừa ngang ngược lại dịu dàng nói: Bảo bối, em cũng tới? sao không nói với anh một tiếng?
Tiêu Tiệp ngẩn ra, theo bản năng nhìn về phía Hàn Mặc, chỉ thấy cậu đang nhíu mày, vẫn bình tĩnh như cũ nói: Anh chính là chồng Tiêu Tiệp?
Tịch Âu Minh giống như mới phát hiện có người bên cạnh, lộ ra bộ dạng thân thân thiện hiếm thấy, bỏ mũ xuống, khóe miệng mỉm cười, nói: Đúng vậy! Xin chào, xin hỏi cậu là?
Tôi là bạn Tiêu Tiệp .
A, rất vui được gặp mặt! Hôm nào có thời gian xin mời đến nhà chúng tôi chơi. Sau đó cúi đầu, nhìn Tiêu Tiệp, trong mắt vừa mang ý trách cứ lại cưng chiều nói: Bảo bối, là em không đúng rồi, bạn em cũng là bạn anh, thế nào cũng nên mời người ta đến nhà tiếp đãi cho tốt. Em nói đúng không?
Tiêu Tiệp rõ ràng cảm thấy cái ôm ở hông mình ngày càng chặt, sức lực giống như muốn bóp vỡ cô.Còn nữa, khi anh nói đến nhà của chúng tôi, đặc biệt nhấn mạnh hai chữ này.
Cô vừa định giãy ra, nhưng nghĩ lại, thế này không phải làm cho Hàn Mặc thấy, thật ra cô sống rất tốt sao? Thế nên cô không giãy ra nữa.
Cố gắng mỉm cười như thường, nhìn về phía Hàn Mặc nói: Đúng vậy, Hàn Mặc, lần sau có thời gian đến nhà chơi, Tịch gia luôn hiếu khách.
Hàn Mặc nhìn bộ dạng tình cảm của bọn họ, lại tìm không thấy điều gì khác thường. Lần đầu tiên cậu cảm thấy có lẽ mình cảm giác sai rồi, có lẽ Tiêu Tiệp không nói dối, bây giờ cô sống rất tốt. Nghĩ một chút cũng phải, cô gái giống như Tiêu Tiệp, ai mà không muốn nâng niu rong lòng bàn tay.
Mặc dù đáy lòng rất không thoải mái, nếu như năm đó cậu không rời đi, có lẽ hôm nay người bên cạnh Tiêu Tiệp chính là mình. Nhưng mà vì mình ra nước ngoài, cuối cùng đã bỏ lỡ.