Dì Lâm thấy bộ dạng hoảng hốt của Tiêu Tiệp, cho là nói trúng, tiếp tục nói: Đúng vậy, cậu chủ vừa về đã hỏi cô ở đâu, tôi nói cô đang nghe điện thoại, hơn nữa còn là một người đàn ông, cô không thấy lúc đó mặt cậu chủ như thế nào đâu, vốn đang cười cũng tắt dần. Nhìn xem, cậu chủ rất quan tâm cô chủ, đây là may mắn!
Dì Lâm. Dì Lâm vừa nói xong, ở cầu thang truyền đến một giọng nói làm ánh mắt hai người cũng dời theo, chỉ thấy Tịch Âu Minh mặt không thay đổi đứng trên cầu thang: Bảo tài xế chuẩn bị một chút, tôi muốn ra ngoài gặp khách hàng.
Được rồi. Dì Lâm hào hứng ra cửa.
Tiêu Tiệp ngẩng đầu nhìn Tịch Âu Minh, trong lòng giống như có một viên đá chặn ở ngực.
Minh... Cô muốn gọi tên anh, nhưng cổ họng giống như bị cái gì đó chặn lại, không phát ra được âm thanh nào.
Mà Tịch Âu Minh chỉ nhìn cô một cái, không đợi cô mở miệng đã rời đi.
Dì Lâm trở lại thấy Tiêu Tiệp một mình ở trong phòng khách đứng ngây người, nói: Cô chủ, sao cô lại đứng ngây ra ở đây? Mau về phòng đi ngủ đi, cậu chủ nói buổi tối không cần chờ cậu ấy, cậu ấy có thể rất khuya mới về.
Ừ... Vậy con lên phòng đây.
Tiêu Tiệp thề, đây là lần đầu tiên trong đời cô nói dối, trải qua lần chiến tranh lạnh trước, cô biết anh có chút quan tâm cô, cho nên vừa rồi không tự chủ được chọn nói dối.
Nếu như cô nói là nam, theo tính anh, nhất định sẽ hỏi đến cùng. Từ khi kết hôn đến nay, việc gì liên quan đến cô, anh cũng rất để ý.
Nhưng mà, cô không ngờ anh đã biết hết nhưng vẫn cố ý dò xét cô? Mà sau khi biết cô nói dối cũng không tỏ thái độ, tại sao? Chẳng lẽ trong lòng anh, cô vốn là một người không đáng tin sao?
Vấn đề này luôn quấn lấy cô, cô trằn trọc không ngủ được, nhìn đồng hồ báo thức, đã mười một rưỡi rồi, sao anh còn chưa về? Có một số việc, cô muốn mở lòng ra nói chuyện một chút.
Nhưng mà, sao anh còn chưa về? Vừa rồi nói với dì Lâm sẽ về muộn, bây giờ còn chưa đủ muốn sao?
Cầm điện thoại di động lên, cô muốn làm rõ cuối cùng có về hay không, giấu mãi vấn đề này trong lòng rất khó chịu. Cho dù không trở về, cô lammf vợ cũng có quyền biết.
Điện thoại kết nối được, cô còn chưa kịp nói chuyện, bên kia đã mở miệng trước.
Trong nháy mắt vẻ mặt Tiêu Tiệp trắng bệch, điện thoại rơi trên mặt đất, là giọng nói của phụ nữ... Tiếng lẩm bẩm, giống như đang ngủ bị người khác đánh thức.
Khi Tịch Âu Minh về nhà, Tiêu Tiệp đang đọc sách trong phòng, anh cũng không chào hỏi cô, cởi quần áo, tùy ý vứt trên giường, đi vào phòng tắm.
Tiêu Tiệp đi qua, gấp từng món quần áo của anh, thuận tiện ngày mai mang đi cửa hàng giặt. Nhưng mà lúc cô cầm áo khoác lên, lại ngửi thấy một mùi nồng nặc. Vẻ mặt cô hoảng hốt chốc lát, vẫn như cũ ung dung gấp quần áo xong.
Tịch Âu Minh tắm xong đi ra, mái tóc lộn xộn vẫn còn nhỏ nước. Giotj nước dọc theo đường nét hoàn mỹ của gương mặt trượt xuống, lại có một loại cảm giác xinh đẹp hoang dã.
Anh lạnh nhạt quét qua Tiêu Tiệp còn đang ngẩn người, nói: Không có gì muốn hỏi sao?
Sắc mặt Tiêu Tiệp hơi tái nhợt, nhưng không tiếp lời. Nhưng Tịch Âu Minh giống như đã quyết tâm, lại nói tiếp: Em không ngửi thấy mùi trên quần áo anh sao? cũng không muốn hỏi tại sao?
Tiêu Tiệp vẫn không nói chuyện, chỉ là nhìn chăm chú nơi nào đó, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
Tịch Âu Minh luôn kiêu ngạo về khả năng kiềm chế của mình, nhưng bây giờ lại không khống chế được lửa giận trong lòng, hai tay anh túm lấy bả vai cô, buộc cô nhìn anh, tức giận nói: Tại sao không nói gì?
Cuối cùng Tiêu Tiệp cũng hơi lay động, cô ngẩng đầu lên, nhìn anh một lúc lâu, cuối cùng khóe miệng kéo ra một nụ cười, giọng nói lạnh nhạt nói: Không có gì để hỏi.