Sau một tuần Diệp Khinh Chu trở về nhà, mang việc này hỏi ý mẹ nàng. Bà Diệp là người phóng khoáng, khi xưa lúc ly hôn đã không cần tới bất kỳ tài sản nào, số tiền kia vốn là của con gái, nàng quyết định như thế nào, bà sẽ không can thiệp.
Vì vậy Diệp Khinh Chu gọi điện thoại cho cha, nói một thời gian ngắn sau nàng sẽ quay lại thành phố S. Lúc ấy cha đột nhiên mở miệng nói hy vọng Diệp Khinh Chu đến sống cùng với ông. Khi đó, Diệp Khinh Chu rất muốn nói, mười năm trước cha chẳng phải đã lựa chọn Triệu Phi Nhã hay sao? Có điều, những lời này thủy chung nàng cũng không nói ra, nhớ đến dáng vẻ tiều tụy lần gặp vừa rồi của ông, Diệp Khinh Chu không nỡ từ chối. Mãi về sau này nàng mới biết, mình không từ chối cha là một việc chính xác tới mức nào.
Sau khi chuyện đó xảy ra, Diệp Khinh Chu cảm thấy, con người thật mong manh, có đôi khi chỉ là một yêu cầu rất đơn giản, lại có thể liên lụy tới rất nhiều việc mà bạn không thể tưởng tượng nổi. Giúp đỡ người khác một tay, không chỉ là một sự trợ giúp lớn lao đối với người ta, mà cũng làm cho mình không thấy hối hận.
Lúc đó Diệp Khinh Chu nói để cho nàng suy nghĩ một chút, về sống với cha có nghĩa nàng phải dọn tới thành phố S. Khi đó tuy nàng đã mười bảy tuổi, nhưng đối với sự việc này, cũng thật khó quyết định, đến một nơi xa lạ, có nghĩa là lại bắt đầu lại tất cả thêm một lần nữa. Nàng sống lâu như vậy, dường như chưa từng tự lập. Nhớ rõ lúc còn rất nhỏ, mẹ bắt nàng ngủ một mình trong phòng, vì muốn rèn luyện tính gan dạ và khả năng tự lập của nàng, có điều không biết tại sao kết quả lại ra nàng như hôm nay.
Mười bảy tuổi, Diệp Khinh Chu sợ bị thầy cô giáo trách mắng, sợ bị bạn bè khi dễ, sợ thành tích không tốt, sợ ra khỏi nhà khi trời tối, càng sợ sống một mình .
Rời khỏi Kiều gia, vốn đã không phải là nhà của nàng, đi về một nơi hoàn toàn xa lạ.
Khi còn bé nàng rất nhút nhát, lúc đi nhà trẻ, có lần cha từ nhà trẻ đón nàng tới thẳng công ti, tất cả nhân viên đều ùa tới vây quanh nàng. Nhìn thấy nhiều người lạ như vậy, nàng òa khóc. Chính tay Triệu Phi Nhã đưa cho nàng một thanh kẹo. Sau này nghĩ lại , bà ta thật thông minh, luôn luôn biết rõ người khác cần gì và cần lúc nào.
Ví dụ như cha của nàng, khi công việc kinh doanh càng ngày càng phát đạt, ông không cần một người vợ khôn khéo, tài giỏi và độc lập. Ông chỉ cần một người đàn bà có ánh mắt ngây thơ ngước nhìn ông si ngốc, yếu đuối tựa vào ông, ca tụng và tâng bốc ông, có như vậy lòng kiêu hãnh của ông mới được ve vuốt. Điểm đó, mẹ nàng vĩnh viễn không làm được.
Bà là người tiêu sái, có lẽ quá tiêu sái, bà không để ý tới việc bị từ bỏ, sẽ không để tới cuộc sống từ nay về sau, thậm chí không để ý Diệp Khinh Chu nghĩ gì, vì bà nghĩ, con gái cũng mạnh mẽ giống như mình.
Hàng xóm láng giềng dị nghị, bà kể như không nghe thấy, Diệp Khinh Chu bị người khác cười nhạo ngồi xổm góc tường khóc, bà chỉ làm cho nàng ngừng khóc, khiến nàng phải kiên cường, có điều kết quả là Diệp Khinh Chu bắt đầu học cách khóc lén, khi chỉ có mình nàng trong gian phòng ngủ tối đen như mực , nằm quấn mình trong chăn, nén chặt tiếng khóc của mình.
Người ta nói, cha không cần nàng, nếu như nàng không nghe lời, mẹ của nàng cũng sẽ bỏ mặc nàng.
Khi vào nhà họ Kiều, Diệp Khinh Chu tự nhủ, có được cái hiện tại này đều do mẹ của nàng cùng ông Kiều tái hôn, nhưng người nhà họ Kiều, có thể tiếp nhận mẹ nàng, nhưng họ không có nghĩa vụ tiếp nhận nàng, nhất là cha Kiều quá hiền lành lại càng khiến cho nàng kinh hoảng, bắt đầu kinh hồn táng đảm, sợ làm cho ông mất hứng, nàng cố gắng đón ý để chiều theo từng người, kể cả Kiều Lạc.
Ngay từ đầu, anh ta đối xử với nàng tàn nhẫn, Diệp Khinh Chu một câu cũng không cãi lại, nàng biết rõ, đấy chỉ là một cách biểu lộ cảm xúc, giống nàng nhu nhược như vậy , nhút nhát như vậy đã từng cắn Triệu Phi Nhã , Kiều Lạc tra tấn nàng, cũng là một loại phát tiết.
Có điều tính cách cả hai người khác nhau, nên phương pháp khác nhau, nhưng mục đích lại như nhau, cả hai đều dùng cách riêng của mình để biểu đạt rằng mình cự tuyệt không muốn tiếp nhận những thứ đó.
Bảy năm qua, sự bắt nạt của Kiều Lạc dần dần biến chất, làm cho Diệp Khinh Chu từ lặng lẽ cam chịu, chuyển sang lặng lẽ đón nhận, và cuối cùng là lặng lẽ hưởng thụ, nếu trở thành nô lệ công cộng, thì thà trở thành nô lệ chuyên thuộc về anh ta còn hơn.
Có điều trong quá trình này, Diệp Khinh Chu bắt đầu phát hiện một điều không tốt, nàng lại thật sự thích thú.
Khi nàng từ thành phố S trở về, Kiều Lạc nhận được giấy triệu tập đi huấn luyện quân sự ở trường đại học, sớm phải ra đi. Diệp Khinh Chu bất giác được tự do sung sướng, một mình ngủ một giường, tuy an toàn, lại thấy quá đỗi hoang vu.
Trước ngày đi, Kiều Lạc khinh bạc đánh giá Diệp Khinh Chu đang giúp anh dọn dẹp phòng, sau đó nói,” Không biết khi ta về, có thể lên tới loại C được không ?”
” C ?” Diệp Khinh Chu quay đầu, vẻ mặt ngu ngốc.
Kiều Lạc hơi nhếch đuôi lông mày lên, cười nham nhở, Diệp Khinh Chu lập tức trừng mắt, đã lâu như vậy, anh ta còn tự kỷ như thế…… Đúng là đồ dê xồm a!
Kiều Lạc đứng thẳng lên, đột nhiên ngưng cười,” Này, ở trường có ai bám đuôi không ?”
Diệp Khinh Chu lắc đầu,” Không có.”
” Thật không có ?” Kiều Lạc hơi cao giọng.
Diệp Khinh Chu nuốt nước miếng,” Có……”
Kiều Lạc nheo mắt cười, tiến lại gần, Diệp Khinh Chu thối lui đến góc tường, Kiều Lạc càng áp sát vào người nàng,” Thế nào ? Chịu rồi à ?”
” Không ạ, không ạ……” Diệp Khinh Chu vội vã lắc đầu,” Yêu, yêu sớm là không tốt , ảnh hưởng đến việc học……”
” A?” Kiều Lạc nói nhẹ một tiếng, lát sau cười nói,” Nhưng mà đang ở tuổi rung động mà lại chịu không rung động, không sợ phát bệnh à?”
” Rung động?” Diệp Khinh Chu nghiêng đầu, chớp mắt,” Rung động cái gì?” Nàng ngẩng đầu, mắt tròn xoe nhìn Kiều Lạc. Kiều Lạc đột nhiên hai mắt nhíu lại, cúi mạnh đầu xuống, Diệp Khinh Chu chỉ cảm thấy môi bị cái gì áp chặt vào, một luồng hơi nóng ấm liền từ bên ngoài miệng truyền tới.
Cái này, đây là đang làm gì?!
Hai mắt nàng trợn tròn, cảm giác mỏi nhừ, nàng khẽ nhắm mắt lại, một tay Kiều Lạc siết chặt eo lưng nàng kéo vào, khiến nàng phải dán sát vào người anh, anh chẳng những không buông nàng ra, ngược lại lè lưỡi, liếm nhẹ lên môi nàng, cảm giác tê dại nóng ướt làm cho Diệp Khinh Chu cảm thấy người cứng đờ, tay chân cứng quèo như gỗ ép chặt vào mình, khác hẳn với một cái tượng gỗ nằm dang chân dang tay hình chữ đại, đầu lưỡi Kiều Lạc vươn vào bên trong lùng sục, khéo léo cậy răng của nàng, luồn vào bên trong, Diệp Khinh Chu cảm thấy trong đầu giống như có vạn pháo hoa cùng lúc nổ ầm, làm cho nàng váng đầu hoa mắt.
Không biết bao lâu, vòng tay trên lưng nàng mới buông ra, nàng chớp chớp mắt lấy lại tinh thần, ngơ ngẩn nhìn khóe miệng đang nhếch lên của Kiều Lạc, anh khẽ cười, lại cúi xuống, Diệp Khinh Chu ngẩng lên trong vô thức, anh lại áp môi lên sau tai nàng, đầu lưỡi khẽ chạm vành tai, lập tức toàn bộ tế bào toàn thân nàng run rẩy, Kiều ác ma lại muốn làm gì đây …
Giọng nói mang theo hơi thở quấn quýt bên tai nàng,” Nhớ kỹ nhé, không được chạy trốn.”
Diệp Khinh Chu giật bắn mình , anh vừa buông tay ra, nàng cuống quýt chạy ra khỏi phòng, không biết mặt mình đỏ tới mức nào, chỉ cảm giác được hai má nóng bỏng, nàng đang muốn chạy vào toilet, lại tông vào người mẹ nàng, nàng hoảng sợ vội vã lấy tay che mặt.
” Tiểu Chu, con sao vậy?” Bà Diệp hỏi.
” Con ……” Diệp Khinh Chu lắp bắp,” Con …… giúp anh thu dọn đồ đạc, hơi bị nóng.” Giọng nàng run lên, đầu ngón tay cũng run lên.
Bà Diệp đột nhiên nói,” Vậy à ……”
Diệp Khinh Chu gật mạnh đầu,” Ngày mai anh đi rồi ……”
Bà Diệp đưa tay khẽ xoa đầu nàng,” Tiểu Chu, sống ở gia đình này con thấy thế nào?”
” Rất tốt ạ ……” Diệp Khinh Chu không biết tại sao bà hỏi như vậy, nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời.
Bà Diệp đột nhiên nói,” Kiều Lạc đi học xa cũng tốt…… Hai đứa con sau này, thời gian ở chung sẽ ít hơn.”
” Không phải, ngược lại, con ……” Bà Diệp nhìn nàng,”…… Tiểu Chu, con và Kiều Lạc hôn nhau như vậy, chẳng lẽ con yêu nó?”
Diệp Khinh Chu cứng người lại, lửa nóng trong lòng đột nhiên bị giội lên một thau nước lạnh buốt, nàng đột nhiên tỉnh mộng, Kiều Lạc không phải người nàng có thể dựa vào, tuyệt đối không thể là người đứng ở sau lưng nàng.
Bởi vì họ là anh em, ba của anh và mẹ của nàng, là vợ chồng.
Nàng lắc đầu, cố gắng lắc đầu,” Không, không…… Con làm sao yêu anh được , anh , anh là anh trai của con mà……”
” Vậy tốt rồi.” Bà Diệp cười nói,” Bất quá Kiều Lạc ưu tú như vậy, thực cũng dễ làm người ta yêu thích.”
Diệp Khinh Chu cúi thấp đầu, nàng rất muốn nói, thật ra Kiều Lạc không phải như mẹ nghĩ, anh ta là ác ma, cả ngày ức hiếp nàng, nhưng nàng nói không nên lời, bởi vì, đúng là nàng đã yêu Kiều Lạc thật rồi.
Bảy năm, sớm chiều ở chung, vì câu nói của anh mà đỏ mặt, vì sự gần gũi của anh mà tim đập rộn ràng, vì anh đi xa mà lạc lõng, rốt cuộc loại cảm xúc vi diệu đó sẽ phát triển lên thành thứ tình cảm gì ? Nàng không dám nghĩ tiếp.
Ôn Nhược Hà giống như là một loại thuốc tẩm bổ loại quý hiếm, uống vào cho người khỏe mạnh, về mặt tinh thần cũng khiến người ta thấy sảng khoái, Kiều Lạc cũng rất quý hiếm, nhưng lại là thuốc phiện, nàng biết rõ là rất nguy hiểm, vẫn chú ý đề phòng, có điều một phút sơ sẩy đụng phải, hoàn toàn rơi vào tay giặc.
Diệp Khinh Chu căm thù thuốc phiện đến tận xương tuỷ, cho nên khẩu hiệu của nàng là : Quý trọng tánh mạng, rời xa thuốc phiện!
Kiều Lạc đi không bao lâu, Diệp Khinh Chu cũng tới thành phố S, chuyển hộ khẩu, chuyển trường, mang theo tiền tới ở với cha, tại một thành phố xa lạ, quên hết quá khứ, một lần nữa bắt đầu cuộc sống mới.