Thốc Ly quay đầu, phát hiện Thụy Thụy khóc chạy lên bờ, khập khập khiễng khiễng, cứ lõa cả thân thể như vậy mà bổ nhào vào trong lồng ngực của hắn. Hắn giật mình, trước mắt vẫn là cảnh tượng trắng nõn, kiều nộn, nhưng cũng nhuyễn ngọc ôn hương đầy cõi lòng.
Lúc ấy với một Thốc Ly đã động nhân tâm thì phản ứng đầu tiên đó là lập tức ăn nàng thu hồi công lực, cơ hội tốt như vậy tuyệt không thể bỏ qua, cho nên hắn xoa lưng nàng, xúc cảm mang đến một cảm giác vừa mềm mại vừa mịn màng, thu hút tâm hồn người khác.
Thụy Thụy đang khóc, "Hu hu hu..."
Khóc đi khóc đi, đợi lát nữa khóc không nổi nữa đâu, Thốc Ly nghĩ như thế, khóe mắt hiện lên tư vị không có hảo ý, cánh tay ôm lên vòng eo vừa nhỏ vừa mềm của nàng.
Nếu đã tự dâng đến miệng vậy thì chớ trách hắn.
Thụy Thụy đã không phải là vị đại anh hùng sở hữu thần lực nữa, "Hu hu hu, Thốc Ly ta sắp chết rồi."
Những lời này cực kỳ sát phong cảnh, nhưng Thốc Ly không để tâm, tiếp tục "hành hung", phủ môi lên vành tai nàng trêu chọc, "Làm sao vậy?"
Hương vị trên người nàng rất tươi mát, hòa trộn giữa hương trẻ thơ và nữ nhân, cũng không tệ lắm.
Thụy Thụy thì cùng hắn băng hỏa lưỡng trọng thiên, khóc rất thương tâm, "Vừa nãy có cái gì cắn chân ta, có thể là rắn độc, ta sắp chết rồi." Các sư huynh đều nói qua rắn là rất loại động vật độc rất lợi hại, càng nghĩ Thụy Thụy càng cảm thấy mình đáng thương, nắm áo Thốc Ly lên lau nước mắt.
Căn bản Thốc Ly không muốn để ý chuyên chú vào thân thể của nàng, nhưng nàng khóc thật sự bi ai, xiêm y vùng ngực cũng bị nàng túm đến hắn không thở nỗi, không thể không dừng lại động tác kiểm tra chân của nàng. Thân thể mật hợp vừa tách ra, cảnh xuân lộ hết, hắn tùy tay cầm lấy một cái áo đơn trong hành lý của nàng giúp nàng phủ lên.
Thụy Thụy mặc áo xong xuôi, che đi nửa khuôn mặt nhỏ nhắn, chỉ lộ ra một đôi mắt ai oán còn mang lê, đôi mắt kia thấm đẫm nước mắt trông nàng càng tội nghiệp hơn.
Bàn chân nhỏ nhắn trắng mềm như dương chỉ (mỡ dê), non mịn đến cơ hồ trở nên trong suốt, hết sức đáng yêu, Thốc Ly lại cứng rắn lạnh lùng lướt qua bàn chân nhỏ của nàng, phát hiện lòng bàn chân có vết xước dài, đang chảy máu, khóe môi hắn nổi lên tia đùa cợt, "Không phải chỉ là xước một đường thôi sao, có vậy cũng sợ."
Hắn nhìn vết thương còn nhỏ hơn vết muỗi đốt kia, đáng khóc thành như vậy sao? Còn tự xưng là nam nhân, thật đúng là nực cười. Thật ra Thốc Ly không biết, thân thể của Thụy Thụy khác xa so với người thường, cảm nhận về đau đớn của nàng đặc biệt mãnh liệt, hơn nữa vết thương nhỏ xíu cũng đã chảy máu không ngớt. Từ nhỏ đến lớn, chưởng môn, chưởng môn sư phụ luôn vân vê nàng trong lòng bàn tay, ngăn chặn tất cả cơ hội làm nàng bị thương.
Thụy Thụy vùi đầu khóc nức nở, "Sẽ chết đó."
Thốc Ly bác bỏ lời nàng, "Nàng không phải là nam nhân sao, nàng đã thấy qua tên nam nhân nào khóc sướt mướt như nàng chưa?"
Nàng dừng lại, "Ta..."
Thốc Ly nhíu mày, "Vừa nãy nàng còn nói muốn cho ta nhìn thấy mị lực mỹ nam tử của nàng, sao nào, là vậy hả?"
"Ta..." Nàng là mỹ nam tử, nhưng nàng cứ khóc, không ai quy định mỹ nam tử không thể khóc, "Oa ~~~~ "
Thấy nàng khóc càng thê thảm, mấy chú chim trên cây cũng bị dọa tới bay hết, Thốc Ly rất thức thời mà trầm mặc. Dưới loại tình huống này hắn còn làm sao mà lật lọng được nữa? Sợ là nước mắt của nàng cũng có thể dìm hắn chết đuối rồi.
Một lát sau, "Đừng khóc nữa."
Cứ khóc, "Oa oa oa ~~~ "
Hắn giương giọng, "Đừng khóc nữa!"
Nàng gào lên, "Ta còn chưa tìm được đại sư huynh, ta không muốn chết."
Hắn nổi cáu, "Khóc nữa ta bỏ nàng lại."
Như vậy nàng mới không khóc nữa, mở to hai mắt đỏ hồng, che miệng lại hít thở, trên mặt vẫn còn hai hàng lệ, trong mắt ẩn chứa nước, cứ rưng rưng không dám để chúng rơi xuống, sợ vừa rơi xuống hắn liền bỏ nàng lại, bộ dáng ủy khuất đáng thương cực kỳ.
Thốc Ly sinh ra một loại ảo tưởng, tựa hồ hắn đã làm quá nhiều chuyện xấu với nàng, bắt nạt nàng đến mức độ như vậy, hắn rõ ràng cái gì cũng không làm."Được rồi, ta mang nàng đi tìm đại phu."
"Thốc Ly ngươi thật tốt." Thụy Thụy chợt thấy ngọt lòng, giọt lệ trong hốc mắt vô tình rơi xuống, nàng vội vàng ba chân bốn cẳng lau đi, nhưng nàng không có khóc nha, hắn không thể bỏ nàng lại.
Nàng ngay cả người tốt người xấu cũng phân không rõ, ánh mắt Thốc Ly nhìn nàng vẫn tràn đầy vẻ khinh thường, hắn ném hành lý của nàng qua, "Đeo vào."
Như cũ, nàng thay y phục trước mặt hắn, Thốc Ly đang do dự về tính an toàn khi xuống tay với nàng vào lúc này. Dù nàng có bị thương chút ít, nhưng nội lực vẫn còn, có ngốc cũng sẽ không để hắn muốn làm gì thì làm, vạn nhất sau khi nàng biết ý đồ của hắn thì thái độ sẽ phản ngược lại. Cho nên hắn chỉ có thể nhịn mà không thể cường đoạt.
Hắn là một yêu thú lãnh đạm chứ không phải là người lương thiện, hắn không biết thương hương tiếc ngọc cũng không biết nhớ nhung nàng, mang nàng đi đại phu là vì để mê hoặc nàng, trong lòng hắn chỉ tồn tại toàn ý niệm xấu xa, xằng bậy. Lúc này Thốc Ly trăm ngàn lần không liệu được là sau này hắn sẽ thích ŧıểυ nữ nhân ngu ngốc này, thích đến điên cuồng.
Thấy nàng đã mặc xong y phục, Thốc Ly nhíu mày, "Đi thôi."
Nàng bất động, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên vẻ lấy lòng, "Ta không động được." Lúc mặc y phục nàng lại chảy không ít máu.
Thốc Ly chỉ có thể nhìn trời, tựa hồ sau khi gặp ŧıểυ mơ hồ này thì cuộc sống của hắn hoàn toàn lệch khỏi quỹ đa͙σ, nhưng hắn nhịn, vì công lực của hắn nên hắn phải nhịn, cho nên hắn cúi người bế ngang nàng lên.
"Tốt quá!" Thụy Thụy nghịch ngợm mà ôm lấy hắn, vẻ mặt sùng bái, "Ngươi thật tốt."
Hắn đương nhiên là tốt rồi, lần bế nữ nhân đầu tiên của hắn đã cho nàng. Yêu thú một thời mà bế một ŧıểυ mơ hồ đi cầu y, tung hoành trên trời dưới đất mấy vạn năm cũng tìm không ra loại chuyện lạ đời như vậy. Chẳng qua cũng tốt, nàng càng là tin tưởng hắn, hắn càng có thể ăn nàng sớm một chút.
"Là la lá la la ~" Tiếng ca của Thụy Thụy vang lên từ trong lồng ngực hắn, thanh âm rất êm tai, nhưng hát rất khó nghe.
"Nàng có thể đừng hát hay không?" Giọng hát của nàng ngay lúc này đây đã nhắc nhở hắn rằng hắn đang ở cùng với một nàng ngốc.
Thụy Thụy chọc chọc vào ngực hắn, "Này, đại sư huynh của ta nói ta hát rất hay."
Tiếng Thốc Ly mang hai ý nghĩa, "Hắn lừa nàng."
Thụy Thụy dùng đầu cụng vào ngực hắn, "Không thể nào, đại sư huynh của ta tốt với ta nhất, ta rất nhớ huynh ấy."
Thốc Ly nhếch môi, cũng không chỉnh nàng, chợt nghĩ đến một vấn đề, lúc mới gặp nhau nàng ngay cả xiêm y cũng không cho hắn cởi, vì đại sư huynh có dặn "Không được tùy tiện để người khác cởi xiêm y của nàng", bây giờ đi tắm cũng không tránh hắn, có thể thấy được trong suy nghĩ của nàng thoát y và tắm rửa là hai việc khác nhau, hoàn toàn phân biệt nhau, không thể cởi y phục của nàng nhưng có thể nhìn nàng tắm rửa... Như thế xem ra sau này hắn có thể thừa dịp nàng tắm mà hành hung?
ŧıểυ ngu ngốc này rốt cuộc suy nghĩ cái gì trong đầu, sao có thể có nữ nhân mà tư tưởng lại thất thường đến loại tình trạng này?
Trong rừng cây lại tràn ngập giọng hát “du dương” của Thụy Thụy, nàng một hồi khóc một hồi cười, không biết tư vị của nhân gian, vừa ngây ngốc lại khoái hoạt, " Là la la lá la ~ "
Thốc Ly chỉ có thể lắc đầu. Hắn trầm luân để nghiên cứu một cách tinh tế hoàn cảnh của ŧıểυ nữ nhân ngu ngốc này, còn phải nhân nhượng cái tư duy kỳ quái của nàng, nghĩ biện pháp thu phục nàng... Lại thêm một tiếng than “hỡi ôi”.
Nhưng hắn rất nhanh đã phát hiện một vấn đề, vết thương nơi lòng bàn chân củaThụy Thụy tựa hồ rất khó khép lại, máu chảy suốt đường đi, cho nên ngay cả chính hắn cũng không phát hiện hắn đã gia tăng tốc độ, đến trấn nhỏ gần đó tìm y quán.
Thụy Thụy sợ là bị rắn độc cắn, đại phu nhìn tới nhìn lui chẩn đoán chính xác là bị vật cứng trong hồ cắt xước, không độc không hại, bôi thuốc cho nàng, nàng rốt cuộc mới yên tâm.
Ra y quán Thụy Thụy lại vui vẻ nhảy nhót, Thốc Ly lẳng lặng nhìn chân của nàng, lâm vào đăm chiêu.
Đại phu đuổi theo, "Hai vị hai vị, cây chổi này là của hai vị bỏ quên sao?"
Thụy Thụy gật mạnh đầu, thân thiết chắp tay, "Thiếu chút nữa là mất rồi, cám ơn đại phu." Cây chổi này là bạn đồng hành tốt nhất của nàng.
Thốc Ly không hề che dấu chút nào sự khinh thường của hắn đối với nàng và cây chổi kia. Nàng vốn đã ngốc, thêm cây chổi kia thì càng ngốc hơn.
Lão đại phu vuốt râu, lúc gần đi an ủi Thốc Ly, "Chân của tôn phu nhân không đáng lo ngại, nghỉ ngơi hai ngày là được rồi, ngươi có thể yên tâm." Tắm rửa xong mái tóc dài của Thụy Thụy cứ thế xõa ra mà chưa buộc lên, diện mạo lộ ra không chút bỏ sót, lại là do Thốc Ly bế suốt đường đi đến đây, đại phu rất tự nhiên mà cho rằng bọn họ là phu thê.
"Tôn phu nhân?" Thanh âm trầm thấp, Thốc Ly nỗi lên một chút không vui. Tên đại phu này thật biết nói đùa, nữ nhân của yêu thú hắn há có thể là nha đầu ngốc này?
Hắn không vui, có người càng kích động, Thụy Thụy không hiểu chuyện nam nữ, nhưng ba chữ "tôn phu nhân" kia vẫn là nghe hiểu, đại phu cư nhiên xem nàng thành nữ nhân, là nữ nhân, việc này khiến nàng khó mà chịu nổi. Theo trực giác nàng đuổi theo, bị Thốc Ly ngăn lại, Thụy Thụy sốt ruột, "Ta phải cùng đại phu nói rõ ràng, ta là nam nhân!"
Thốc Ly lườm nàng một cái, "Nàng có phải nam nhân hay không không phải do nàng định đoạt."
"Đương nhiên do ta định đoạt." Thụy Thụy chống nạnh, cố gắng ở trước mặt Thốc Ly làm ra một chút khí thế của nam nhân, đáng tiếc vóc dáng nàng quá nhỏ, nàng từ từ nhón chân lên, rón ra rón rén chạy ù về phía y quán, "Ta phải đi làm sáng tỏ a..."
Tâm tư này của nàng Thốc Ly sớm đã thấu, cũng đã đề phòng, nên dễ dàng kéo nàng lại, dứt khoát xem nàng như bao gạo mà khiêng lên, dù sao nàng cũng nhẹ đến không thể nhẹ hơn. Thụy Thụy bị lộn ngược trên vai hắn một mực đấm vào lưng hắn, thống khổ vạn phần, "Ta không phải nữ nhân."
Nàng là nữ nhân hay không, hắn không quan tâm.
"Ta không phải nữ nhân." Thụy Thụy lộn ngược trên vai Thốc Ly cắn ngón tay, hai mắt đẫm lệ. Một người nam nhân bị xem thành nữ nhân, tôn nghiêm thuộc về nam nhi của nàng bị tổn thương rồi.
Đến một nơi yên lặng Thốc Ly mới đặt nàng ngồi xuống, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt nàng, thừa dịp nàng hết nhìn đông tới nhìn tây mà cởi bỏ đôi giày, đôi vớ trắng tinh nàng mới thay, nâng bàn chân bị thương của nàng lên.
Vết thương từng chảy máu kia tự động khép lại, Thốc Ly đã phát giác từ khi nàng nhảy nhót bước ra khỏi y quán.
Chỉ là hắn không cảm giác được tiên khí hoặc yêu khí trên người nàng, nàng không phải phàm nhân, cũng không phải tiên, càng không phải yêu ma, vậy nàng là ai?
Nàng ngồi ở kia đánh giá con đường cái, trong sáng thuần khiết, tóc dài phiêu diêu, nhìn qua cực kỳ không hợp với thế tục phàm trần, nàng bỗng nhiên quay sang nhìn hắn, chỉ chỉ mặt mình, "Thốc Ly, ta giống nữ nhân sao?"
Câu hỏi này rất khó trả lời, cũng không nên để hắn trả lời, Thốc Ly đơn giản chỉ một nữ nhân đi qua bên cạnh, "Tự mình nhìn."
Thụy Thụy rướn cổ lên nhìn một hồi lâu, cuối cùng vui sướиɠ kết luận, "Không giống, tóc các nàng ấy nhìn đẹp hơn nhiều, trên tai còn treo ngọc châu, miệng cũng hồng hồng, ta vẫn là giống ngươi hơn, cho nên nói gia là nam nhân hàng thật giá thật, nếu giả bao trả."
... Thốc Ly mím môi, biểu tình khó dò, "Đi."
Hắn đi phía trước, Thụy Thụy nhảy nhảy đuổi theo. Đã xác định được thân phân nam nhân của mình, nàng một lòng một dạ tính toán nàng nên làm sao biểu hiện ra mị lực nam nhi của mình…
Nàng là nam nhân, hoàn hoàn toàn toàn là nam nhân.
Tóc búi lên, Thụy Thụy lại hồi phục dạng một thiếu niên mắt tinh răng trắng, giở say mê với Thốc Ly, "Gia thật sự rất soái a!"
Thốc Ly tựa hồ đã quen với tư duy của nàng. Hắn không muốn lãng phí thời gian dây dưa với nàng, nhưng lại không vội được, quả thật là nằm trong tình cảnh lưỡng nan. Cho nên Thụy Thụy dạo phố, hắn đi cách nàng không xa, đôi mắt sáng khép hờ trầm tư, rước lấy không ít ánh mắt nóng bỏng ngượng ngùng của các cô nương, hắn tạm thời làm như không thấy.
Thụy Thụy thấy được, trong lòng có chút đố kỵ, hừ, nàng rõ ràng cũng rất soái... Ưỡn ngực lại ưỡn ngực, cộng thêm miếng lót chuồng (độn) làm cao thêm, nàng học theo bộ dáng khẽ híp mắt của Thốc Ly, giả vờ thâm trầm, trộm nhìn xem có cô nương nào ngắm nàng hay không. Tuy rằng nàng với Thốc Ly quan hệ rất tốt, nhưng đề cập đến mị lực của nam nhi, vẫn là phải so một chút.
Đáng tiếc cô nương người ta ai cũng chê nàng nhỏ tuổi, lực chú ý của các nàng toàn bộ đều đặt trên người Thốc Ly. Đây quả là chán phèo, Thụy Thụy ở phía sau Thốc Ly giương nanh múa vuốt với hắn, "Sao ai cũng không nhìn ta?"
Thốc Ly nghiêm mặt, đầu cũng không quay lại.
Thụy Thụy vượt lên hắn, vươn cánh tay ra, "Nhất định là các nàng ấy không thấy được thần lực của ta, các nàng không biết ta uy vũ cỡ nào đúng không?"
Ừ, nhất định là vậy.
Nàng không nhắc tới thần lực thì thôi, vừa nhắc tới thì đôi mày của Thốc Ly liền nhăn lại, vậy mà nàng còn cười sáng lạn như vậy, làm cho hắn hận không thể lập tức nuốt nàng vào bụng. Mắt thấy sắc trời hơi trầm xuống, mặt trời lặn về tây, lòng hắn khẽ động, "Sắc trời đã tối, tìm một khách điếm ngủ lại trước đã." Cô nam quả nữ ở chung với nhau thì hắn mới có cơ hội, hắn cũng không có thời gian cùng nàng dây dưa vớ vẩn.
Lời nói của Thốc Ly từ trước đến nay đều mang giọng điệu của mệnh lệnh, nhưng lần này Thụy Thụy không có động tĩnh, ngơ ngác tại đó nhìn một đôi huynh đệ đi qua. Đệ đệ còn nhỏ, ca ca đối xử với đệ đệ thật tốt, mua kẹo hồ lô cho hắn ăn, vuốt đầu đệ đệ mà cười khanh khách, thoạt nhìn thật hạnh phúc, như vậy rất giống nàng cùng đại sư huynh.
"Oa ~" Thụy Thụy nhào vào lòng Thốc Ly, khóc nức nở, "Ta nhớ đại sư huynh của ta quá, rốt cuộc là hắn ở đâu?"
Vù ~ đối mặt với nàng lúc khóc lúc cười, Thốc Ly trấn định rất nhiều, chẳng qua hai nam nhân ôm đầu nhau khóc, lại là hai nam nhân vô cùng xuất sắc, người qua đường đều cảm thấy buồn cười, dừng lại khoa tay múa chân mà nhìn.
Thốc Ly không còn cách nào khác, chỉ có thể túm lấy cổ áo phía sau của nàng mà nhấc lên, Thụy Thụy ở giữa không trung khoa chân múa tay, nước mắt cứ như vậy được hong khô, "Này này này, thả ta xuống."
Xem, nàng có thể ép buộc hắn, hắn cũng có biện pháp trị nàng.
Thụy Thụy một đời anh hào thần võ cứ như vậy mà ủ rũ uất ức bị Thốc Ly xách như xách gà con mà đi về khách điếm.
Thốc Ly xác định mục tiêu rõ ràng, muốn ăn nàng thu hồi công lực, cho nên hắn chỉ kêu chưởng quầy khách điếm cho một căn phòng. Thụy Thụy không chủ trương gì, toàn bộ đều nghe theo chỉ huy của hắn.
Trong thoáng chốc bỗng Thụy Thụy nghe được tiếng thở dài, cực kỳ giống với tiếng của đại sư huynh Trang Thanh Thần, nàng quay đầu, hai ŧıểυ nhị của khách điếm vừa lúc nâng một bảng hiệu thật to đi qua trước mặt nàng, chặn mất tầm nhìn của nàng.
Ở bên kia của bảng hiệu thông qua cầu thang lên lầu hai, xác xác thật thật là có ba đa͙σ sĩ mặc y phục trắng đi lên đầu, đợi ŧıểυ nhị đi qua, phía cầu thang đã không còn một bóng người. Thụy Thụy quay đầu vắn bàn tay nhỏ bé, bĩu môi với Thốc Ly, "Hình như ta nhìn thấy đại sư huynh của ta, ta rất nhớ hắn."
Nghe lời nói mang tính trẻ con của nàng, Thốc Ly cười.
Nữ nhân ngốc, cả đời này cũng đừng nghĩ đến chuyện gặp lại đại sư huynh của nàng.
Khách phòng đơn giản mà sạch sẽ, chỉ có một cái giường, vừa đúng với ý muốn của Thốc Ly. Hai người dùng qua cơm tối, sắc trời đã không còn sớm, liền chuẩn bị nghỉ ngơi. Thốc Ly sai ŧıểυ nhị mang nước tắm vào.
Hắn cố ý không tránh kị nàng, từ từ thoát y, dù sao mục đích của hắn rất rõ ràng. Hắn nhìn nàng, trút bỏ áo trên lộ ra thân thể rắn chắc, mang theo một loại cảm giác áp bức hồn nhiên vốn có cùng mị lực của nam nhân, Thụy Thụy không khỏi đi qua giang hai tay ra so với hắn.
Thảm bại!
Thanh âm Thụy Thụy run run, "Ngươi quả nhiên rắn chắc hơn ta." Trách không được những cô nương đó thích hắn.
Cái này cũng muốn so với hắn, thật là một nàng ngốc không hiểu phong tình, Thốc Ly xoay người trút đi toàn bộ xiêm y bước vào nước.
Đại sư huynh từng dặn qua không nên nhìn lén người khác tắm, cho nên Thụy Thụy xoay người, nhìn trần nhà bóp ngón tay.
Phía sau truyền đến thanh âm lười nhác của Thốc Ly, "Thụy Thụy, lại đây tắm chung nào."
Đại sư huynh nói không nên nhìn lén người khác tắm, vậy người khác mời nàng nhìn cũng không tính là vi phạm lời dặn của đại sư huynh, nghĩ như vậy, Thụy Thụy hắc hắc hắc xoay người, như một chú vịt con mà đi qua, gọi hắn một cách nồng thắm, "Thốc Ly."
Nàng không thích nhìn người khác tắm, nàng là tới học hỏi hắn, từ trong nước kéo một cánh tay của Thốc Ly ra, nàng cũng vén tay áo lên lộ ra cánh tay của mình, trên dưới đối chiếu hai cánh tay, một cánh rắn chắc, một cánh mềm mại, Thụy Thụy vẻ mặt cầu xin, "Ta phải làm sao mới có thể luyện được như ngươi?"
Nàng phải biến thành nam nhân cường tráng như hắn vậy...
"Chờ nàng biến thành như ta thì chắc cũng phải khóc rồi." Thốc Ly giật tay lại, không cùng ŧıểυ ngu ngốc này thảo luận vấn đề cường tráng hay không, làm sao để cường tráng.
Thể phách (thân thể và khí phách) rắn chắc kia chìm vào nước, Thụy Thụy rướn cổ nhìn qua. Ánh trăng màu bạc ngoài cửa sổ chiếu lên người hắn, gió nhẹ khẽ thổi bay vài sợi tóc của hắn, hắn nhẹ nhàng dựa về sau, pha vài phần lười nhác lỗi lạc, làm cho hắn thoạt … thật ngon miệng.
Thụy Thụy mím môi dưới, phát hiện mình chảy nước miếng, vội che miệng lại.
Thốc Ly nghe được tiếng ấy, nhíu mày. May mắn, nữ nhân ngốc này vẫn không đến mức hoàn toàn mất đi bản tính nữ nhân, việc này đối với hắn mà nói là có lợi ích rất lớn. Nửa xoay người, con ngươi đen của Thốc Ly chứa tia cười, giở ra chiêu mỹ nam kế mà bản thân xem thường nhất, sắc tựa mỹ ngọc, cảnh xuân kiều diễm, “Thụy Thụy? Tắm chung không?”
“Ta… ta… ta… đã tắm… tắm rồi.” Bị hắn nhìn thấy Thụy Thụy bỗng nhiên đỏ mặt, chân tay trở nên luống cuống. Loại cảm giác lạ lùng này vẫn là lần đầu tiên gặp phải, cũng làm cho nàng quả thật có chút hoảng, không biết tim mình làm sao mà đập đến lợi hại như vậy, mặt và tai lại nóng như vậy.
Chẳng lẽ nói vết thương ở chân nàng thật sự có độc, bây giờ độc phát tác rồi?
Thốc Ly dẫn dắt nàng, “Thụy Thụy, nàng tin ta không?”
Thụy Thụy mở to hai mắt vỗ ngực gật đầu.
Nụ cười của Thốc Ly như loại mật ong chứa thuốc độc vậy, “Vậy mặc kệ sau này ta làm gì với nàng thì nàng cũng đừng phản kháng có được không?” Nàng khác với những nữ nhân hắn đã gặp qua, vừa dễ lừa nhất, cũng khó thu phục nhất, chỉ có thể từng bước một mềm hoá nàng, khiến nàng cam tâm tình nguyện.
Hắn nghĩ rất không sai, chỉ là tính sót một chút, hắn càng mê hoặc thì tim Thụy Thụy càng đập mạnh, sau đó nàng lại càng cảm thấy mình đã trúng độc rồi, cuối cùng ôm đầu hét to một tiếng rồi xông ra ngoài.
“Này…” Thốc Ly ngẩn ra, Nhưng đang ở trong nước, dứt khoát nhắm mắt nghỉ ngơi một cách bất lực.
Thụy Thụy chạy ra bên ngoài một hồi thì khôi phục lại bình thường, thật là kỳ quái. Nàng sờ sờ ngực, nhìn ánh trăng, “Trăng ơi trăng à, sao lại thế này?”
Trăng xấu hổ đến mức trốn vào trong tầng mây.
Khách điếm này rất lớn, trước sau hai hàng đều là khách phòng, ở giữa còn có cái sân, Thụy Thụy đi bộ một vòng sân, nhổ mấy cọng cỏ đá hai hòn đá, nghe thấy thanh âm quái dị truyền ra từ trong góc khuất nhất của căn phòng kia, còn có cái bóng đang chuyển động.
Nhất thời tò mò, Thụy Thụy liền đi tới, mở cửa sổ ra, một nam một nữ đang vật lộn, y phục đều ném xuống đất, nam nhân cứ lên lên xuống xuống rất nhanh trên người nữ nhân.
Bọn họ đang làm gì đó?
Có người che miệng của nàng lại, Thụy Thụy ưm ưm ưm mà quay đầu, Thốc Ly làm một động tác chớ lên tiếng với nàng, hạ giọng, “Đừng lên tiếng.”
Hạt giống tò mò nảy sinh trong nàng, Thụy Thụy phát ra thanh âm rất nhẹ rất nhẹ, đôi mắt không chớp lấy một cái, “Bọn họ đang làm gì đó?”
Kích tình triền miên lan khắp phòng, đối mặt với tình huống hương sắc như vậy có nam nhân nào mà chịu cho được, huống chi Thốc Ly lại mang đầy tạp niệm trong lòng… Cho nên hắn không lập tức lôi Thụy Thụy đi, mà là thảnh thơi không hề hảo tâm mà dạy nàng, “Không có gì, bọn họ là phu thê, đang làm chuyện phu thê, nàng xem, bọn họ rất vui vẻ.”
Tên nam nhân gầy gò nói với giọng thô bạo, “ŧıểυ yêu tinh tra tấn người ta, hôm nay cho nàng biết mặt.”
Thanh âm nhu nhược của nữ nhân vang lên, “A ~ quan nhân ~ Ư ~, đừng a ~ đừng, ta không muốn ~ cứu mạng a ~ “
Thịt trên mặt Thụy Thụy cũng nặn lại thành một khối rồi, môi run run, “Đã đến mức kêu cứu rồi mà còn vui vẻ sao? Ta thấy nàng rất thống khổ thì có.”
Thốc Ly cố nén mà thấp giọng nói: “Không, nàng ta đang nói dỗi đó.”
Tên nam nhân gầy gò tiếp tục gầm lên thô bạo, cầm lấy đai lưng cột hai tay nữ nhân vào đầu giường, nữ nhân lại kêu, “A a ~~ Ư ư ~~ ta không được rồi, ta sắp chết rồi, tha cho ta đi ~~ “
Thụy Thụy giơ hai nắm tay nhỏ lên, mắt trừng lên hệt như con gà chọi, “Có chút khủng bố a.” Ngủ một giấc mà còn phải cột tay.
Thốc Ly vươn tay xoa xoa cặp mắt gà chọi của nàng, mặt không chút thay đổi, “Đây gọi là sở thích.”
“À ~.” Thụy Thụy cái hiểu cái không tiếp tục quan sát, nào biết cảnh tiếp theo càng đẫm máu hơn, nam nhân gầy gò kia tùy tay nắm lấy một cây roi nhỏ trên giường, một roi một roi mà quất lên người nữ nhân. Đôi mắt Thụy Thụy đã không còn là mắt gà chọi nữa, mà nó trực tiếp lệch đi, cả hàm răng trắng như tuyết cũng lòi ra, “Ta… ta… ta.”
Thốc Ly cũng không đoán được đôi nam nữ trong phòng lại có khẩu vị nặng như vậy, hắn vốn là muốn cho nàng thấy mặt lạc thú tốt đẹp chốn khuê phòng, không nghĩ tới lại để nàng thấy được mặt u ám nhất, chỉ có thể lấy tay che mắt nàng lại. Thụy Thụy từ trong khe hở giữa các ngón tay của hắn lén nhìn ra, “Ta mới không cần tìm trượng phu, không phải, sau này ta nhất định sẽ không bắt nạt nương tử của ta, ta nhất định sẽ là một trượng phu tốt, không không, ta nhất định sẽ không lấy thê tử.”
“…” Đối mặt với thứ ngôn ngữ rối rắm của nàng, khóe mắt Thốc Ly bỗng giật giật, cưỡng chế bế nàng về phòng.
Tối hôm đó tất nhiên là Thốc Ly không đạt được ước nguyện…
Sáng ngày hôm sau Thụy Thụy rời giường với hai mắt sưng húp, vô lực mà nuốt bánh bao.
Thốc Ly lau tay ở kia, cũng không nhìn nàng. Qua cú chấn động của đêm qua, tư duy của nàng càng hỗn loạn, nhìn qua càng thấy ngốc hơn.
Trong bàn có ba đa͙σ sĩ áo trắng ăn điểm tâm xong thì mang theo hành lý rời điếm, lúc bọn họ rời khỏi, Thụy Thụy giương mắt, dư quang liếc thấy thân ảnh của bọn họ, mắc nghẹn, “Đại sư huynh?”
Chạy như bay ra, thân ảnh quen thuộc ngay chỗ rẽ ở góc đường kia quả nhiên là Trang Thanh Thần, Thụy Thụy kinh hỉ kêu to: “Đại sư huynh đại sư huynh ~~ “
Khoảng cách không xa, thật ra Trang Thanh Thần nghe được, bước chân chậm lại, trong lòng bắt đầu gợn sóng, nhưng cuối cùng hắn cũng không nhìn ra sau, hạ quyết tâm tiếp tục đi sang con đường khác.
Thụy Thụy tưởng hắn không nghe thấy, càng không ngừng kêu, “Đại sư huynh đại sư huynh ~~” Đi theo qua, đã không còn thấy thân ảnh của Trang Thanh Thần.
Thốc Ly từ từ đuổi kịp, “Sao, thực sự nhìn thấy đại sư huynh của nàng?”
Thụy Thụy chắp tay, “Thốc Ly, tạm biệt tại đây, ta đi tìm đại sư huynh của ta, huynh ấy ở gần đây thôi.”
Nói xong, Thụy Thụy dạt chân ra lao đi, nơi này chỉ có hai con đường thông nhau, nàng cấp tốc chạy mỗi con đường một lần đuổi theo đại sư huynh. Đại khái là vì nóng vội, Thụy Thụy càng chạy càng nhanh, hai chân cư nhiên dần dần lìa khỏi mặt đất, cứ giữ thế chạy mà đạp trên không trung.
Nội lực của Thốc Ly lại nổi lên tác dụng trong cơ thể nàng rồi.
Chuyện này Thốc Ly hoàn toàn không dự đoán được, nàng bay như vậy ước chừng rất nhanh là đã có thể đuổi kịp Trang Thanh Thần, đó cũng là chuyện Thốc Ly không muốn thấy nhất, mà bây giờ hắn lại không có nội lực tất nhiên là đuổi không kịp nàng. Trong ánh nắng sớm, sắc mặt của hắn bình tĩnh như nước, vẻ trầm ổn lan ra do đã từng trải qua vô số chiến sự, thuận tiện nhắm mắt lại, lòng bàn tay khép mở.
Hắn đang thử dùng tay khống chế nội lực của mình, đây là biện pháp duy nhất.
Thụy Thụy vừa vui tươi hớn hở lộn một vòng trên không trung, nhưng thân thể lại như bị trúng tà mà chạy ngược về, nàng ê a kêu lên, cố gắng chạy về trước, nhưng vẫn ngăn không được thân thể mình cứ chạy lui về sau một cách buồn cười, sau đó nàng rơi xuống.
Phía dưới Thốc Ly đỡ lấy nàng, tựa tiếu phi tiếu mà ôm lấy nàng.
Thì ra hai người bọn họ có thể đồng thời khống chế nội lực trong cơ thể nàng.
Thụy Thụy phát hiện mình không bị ngã thành thịt vụn, vui mừng mà vỗ vỗ tay, “Nhất thời thất thủ, cám ơn ngươi Thốc Ly, cáo từ.”
Nàng lại chạy, lại bay lên, bay vài giây xong lại lui về sau, lại ngã xuống, Thốc Ly lại như cũ mà đỡ nàng.
Lại chạy, lại bay, lại lui về sau, lại ngã… Cuối cùng Thụy Thụy sức cùng lực kiệt ngã lên người kẻ đã đạt được mục đích Thốc Ly, thân thể nho nhỏ hoàn toàn dựa vào lồng ngực của hắn, “Gia mệt quá.”
Khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Thốc Ly đã hơi buông lỏng, cảm thấy có nha đầu ngốc này ở bên người tựa hồ cũng không phải chuyện xấu, ít nhất nàng có thể làm hắn vui.
Hỏi phương hướng của Linh Nghi xong, hai người chậm rãi đi trên đường. Gặp qua đại sư huynh, tưởng niệm của Thụy Thụy dành cho hắn giống như dòng sông ȶᏂασ ȶᏂασ chảy mãi không thôi, cả người uể oải, mở miệng ngậm miệng đều là “đại sư huynh ta” như thế này như thế kia.
“Đại sư huynh ta sẽ đắp chăn cho ta vào ban đêm, chưa bao giờ để cho ta bị lạnh.” Đại sư huynh rất tốt.
Thốc Ly cười không chút để ý. Hắn sẽ chỉ xốc chăn lên lột y phục của nàng mà thôi.
“Đại sư huynh ta có đồ ăn ngon cũng sẽ để lại cho ta.” Tuy rằng trên Nga Sơn cũng không có gì ăn ngon.
Thốc Ly nhướng mày. Hắn chẳng những sẽ không cho nàng đồ ăn ngon, ngược lại còn có thể sẽ ăn nàng nữa.
“Đại sư huynh ta sẽ bảo vệ ta, không cho ta bị người khác bắt nạt.” Đại sư huynh là thần hộ mệnh của nàng từ nhỏ đến lớn.
Thốc Ly khinh thường. Hắn sẽ bắt nạt nàng, hung hăng mà bắt nạt nàng.
“Đại sư huynh ta…” “Đủ rồi.” Thốc Ly cắt lời nàng, liếc nàng, “Trên người của nàng còn tiền không?”
Thụy Thụy lấy ra vài đồng tiền, lắc lắc mặt, “Chỉ còn có bấy nhiêu.” Đến ăn vài cái bánh bao cũng không đủ.
Thốc Ly này hoành hành yêu giới mấy vạn năm, chưa bao giờ sống qua ở nhân gian, trên người tất nhiên là không có ngân lượng, may mắn Thụy Thụy có mang theo một chút, mới miễn cưỡng sống qua được ngày hôm qua. Nếu nói vì sao Thụy Thụy ŧıểυ mơ hồ này làm sao có thể có ngân lượng trong người, đây cũng thật là một trùng hợp lớn. Ngày nàng lén bỏ chạy đã lấy trộm áo đại sư huynh mà mặc, vừa vặn trong xiêm y có bạc vụn, nên mới phát huy tác dụng.
Nhưng bây giờ thì sao đây? Cả hai đều phải chết đói rồi.
Thốc Ly trầm mặc nhìn nàng, suy tư một lúc rồi vẫn phải mở miệng, “Lại đây, ta dạy cho nàng cách biến.” Hắn không muốn để nàng biết nay trong người nàng mang năng lực dị thường, nhưng hai người cũng không thể chết vì đói được.
Đôi mắt Thụy Thụy sáng long lanh, “Còn có thể biến ra tiền sao? Thốc Ly ngươi lợi hại quá!”
Chặp hai ngón tay của cả hai tay lại, đặt chéo nhau, Thụy Thụy làm theo chỉ thị của Thốc Ly rồi đọc chú ngữ, sau đó: “Biến!”
Phía trước rất nhanh đã có hơn mười đồng bạc vụn rơi xuống, Thụy Thụy toét miệng chạy tới, “Ha ha ha, ta thật là lợi hại.” Quay đầu nhìn thấy Thốc Ly lạnh mặt, nàng lại cười hì hì, “Ngươi thật là lợi hại!”
Lần trước biến cây chổi, lần này biến bạc, Thụy Thụy cảm thấy vui cực kỳ, lại làm thêm một lần nữa, “Biến biến biến!”
Giữa không trung lại rơi xuống mấy chục đồng bạc vụn, có mấy đồng đập lên đầu nàng, nàng nhảy trốn ra sau Thốc Ly, trong đó một đồng bạc vụn còn nện lên đầu Thốc Ly. Thụy Thụy chỉ vào hắn cười ha hả, véo véo mặt hắn, “Cười một cái đi, chơi vui mà.”
Thốc Ly đẩy tay nàng ra, “Nhặt lên, đi thôi.”
Thụy Thụy nhặt từng đồng bạc vụn cho vào trong túi, cuối cùng chứa không hết còn treo đầy cả cây chổi, Thốc Ly bất lực đi về trước. Nàng ngốc này sợ trộm không nhớ thương nàng hay sao vậy?
Phía sau lại vang lên thanh âm mềm mại dịu dàng, “Biến biến biến!” Thốc Ly quay đầu, giữa không trung rơi xuống một túi nước, Thụy Thụy mừng rỡ chạy qua, uống ừng ực vài hớp, cười to, “Ha ha ha.”
Hắn đã sớm biết là không thể dạy nàng mà.
“Biến biến biến!”
Thụy Thụy đã có thú vui mới nên tạm thời vứt bỏ cảnh tượng đẫm máu tối hôm qua, cũng tạm thời vứt bỏ tưởng niệm đối với đại sư huynh. Thấy nàng biến đến nghiện rồi, Thốc Ly vươn tay kéo lấy đống bạc vụn trên cây chổi của nàng, gạt người khác mà cũng gạt đến vô cùng trấn tĩnh, “Pháp thuật này tổng cộng chỉ có thể dùng ba lượt.”
“Ba lượt? Vậy ta không biến nữa.” Thụy Thụy tưởng thật, vội vàng thu lại hai tay, “Thốc Ly, ngươi thật sự không phải là thần tiên sao? Vậy ngươi làm sao mà biết nhiều tiên thuật như vậy?”
Khóe môi Thốc Ly nhếch lên. Thần tiên? Nếu nàng biết hắn là ai e là sẽ bị dọa đến ngất luôn quá.
Thụy Thụy cầm theo đống bạc và bầu nước vừa biến ra mà vui tươi hớn hở, đưa bầu nước cho Thốc Ly, “Muốn uống không? Ngọt lắm đó.”
Hắn đẩy ra, hắn mới không uống những thứ nàng đã chạm qua.
“Uống đi uống đi, không lẽ ngươi không khát sao?”
“Uống a uống a.”
Cỏ xuân ven đường nhẹ nhàng đong đưa, hòa với thanh âm kêu gọi Thốc Ly của Thụy Thụy, ngay cả Thốc Ly cũng không phát hiện cảnh tượng này dị thường hài hòa.
Tối hôm qua bọn họ ngủ lại trong trấn nhỏ hẻo lánh, trên đường không có gì cả, chỉ có vỏn vẹn một khách điếm, tới trưa bọn họ vào trong thành, Thụy Thụy trợn tròn mắt, phóng mắt nhìn qua tất cả đều là ŧıểυ quán, hai bên đều là cửa hàng, người đến người đi rộn ràng nhốn nháo, thì ra trong thành náo nhiệt như thế.
Thụy Thụy chơi từng cái một, ăn từng quán một, mới nửa vòng đã ăn no căng bụng, “Thốc Ly sao ngươi không ăn?”
“Không thích.”
Thụy Thụy mυ"ŧ ngón tay, “Ta thấy ngươi luôn ăn rất ít, có phải thần tiên không cần ăn hay không, hay là ngươi đang tu luyện cái gì?”
Người ngốc nói chuyện ngốc, Thốc Ly quyết định không nhìn nàng, nhìn thấy bên cạnh có tiệm vải, đôi chân dài liền bước vào. Hắn đã hai ngày chưa thay xiêm y, đây đối với người có chứng nghiện sạch như hắn mà nói quả thật là khó nhịn.
Thụy Thụy cũng vui vẻ đi theo vào. Cô nương thích chưng diện, trong tiềm thức nàng vẫn có tính cách của cô nương, thấy xiêm y xinh đẹp vẫn là không dời mắt được, nàng nhìn trúng một bộ váy lưới Nguyễn Yên La màu vàng kim có thắt lưng hoa, lại không dám mua, sợ bị Thốc Ly chê cười, chỉ đứng tại đó cọ a cọ, sờ a sờ.
Đồ của nữ nhân tại sao nàng lại thích chứ? Thực đáng xấu hổ.
Lão bản tiệm nhiệt tình tiếp đãi, “ŧıểυ công tử, có phải muốn tặng cho người yêu phải không? Chiếc váy này đẹp, bảo đảm các cô nương sẽ thích.”
Thụy Thụy cong môi cười, “Ta không có.” Nàng còn chưa có người yêu, nếu có thì chính là đại sư huynh…
Cũng không biết đại sư huynh đi đâu rồi?
Đúng lúc Thốc Ly quay đầu, Thụy Thụy vội ném chiếc váy kia đi, xoa tay làm bộ như đang ngửa mặt lên nhìn nóc nhà. Thốc Ly thu hết vào mắt, cũng không để ý tới nàng, tùy tay lấy hai bộ xiêm y.
Như cũ, đồ hắn lấy đều mang màu đen, vừa gỡ xuống liền có một bàn tay nhỏ bé mềm mại dắt lấy hắn, “Thốc Ly, cái này đẹp, ta cảm thấy rất thích hợp với ngươi.”
Tay nàng rất tự nhiên rất thân thiết mà nắm hắn, thật giống như bọn họ quen rất thân vậy. Thốc Ly nhìn nàng một cái, nhiều năm qua vẫn chưa có ai dám đến gần hắn như vậy.
Một bộ trường bào ánh kim nằm trong tay nàng, đường viền kim tuyến, trong trầm ổn lộ ra vài phần quý phái, đặc biệt càng hiển ra cái tinh xảo của nó khi nằm trên bàn tay trắng trẻo non nớt của nàng.
Thụy Thụy tự khoa tay múa chân một hồi, cười đến không thấy mặt mũi, “Ta mặc quá lớn, vẫn là ngươi mặc đi.”
Thốc Ly hờ hững đáp lại, “Không cần.”
Thụy Thụy cười lấy lòng, “Mặc đi mặc đi mà, nhất định sẽ rất đẹp.”
“Không cần.” Thốc Ly bất vi sở động, cầm lấy hai bộ màu đen đi về phía lão bản. Từ trước đến nay hắn chưa bao giờ cần đến hảo ý của người khác.
Trực tiếp bị cự tuyệt, Thụy Thụy buông bộ trường bảo ánh kim xuống rồi cúi đầu, biểu tình cô đơn, Thốc Ly nhìn thấy hết, nhưng ý chí vẫn sắt đá như cũ, “Còn không đến trả tiền?”
“Ừm.” Thụy Thụy mang theo đôi mắt đỏ hồng đi trả tiền. Lão bản nhìn bọn họ rồi cười hắc hắc, chỉ lo lấy tiền.
Tính xong xuôi, Thụy Thụy từ trong bọc lấy ra một vật nhỏ, bĩu môi, thanh âm trầm thấp, “Tặng ngươi.”
Thốc Ly dừng một chút, liếc nàng, “Cái gì?”
Thụy Thụy vẫn cúi đầu, tâm tình lọt xuống, “Ta vừa mới nhìn thấy, vừa nhìn đã cảm thấy thích hợp với ngươi, nên mua tặng ngươi.”
Thốc Ly dời tầm mắt về hướng lòng bàn tay nàng. Một con hổ đeo thắt lưng bằng vàng, làm rất tinh xảo, tản ra một vầng sáng mờ nhạt.
Nguyên hình của hắn là một con thú cùng loại với hổ nhưng uy mãnh rất nhiều…
“Vì sao tặng đồ cho ta?”
Thụy Thụy chấm chấm trán, vẫn là bộ dạng suy sụp đó, “Thích ai thì tặng quà cho người đó a. Đại sư huynh của ta cùng những sư huynh khác đều thích ta, bọn họ đều tặng quà cho ta; ta thích bọn họ, cũng tặng quà cho họ. Ngươi đã cứu ta, lại đi cùng ta giúp ta tìm đại sư huynh, còn biến ra nhiều thứ đồ cho ta, ta cũng thích ngươi, cho nên ta tặng quà cho ngươi.”
Tư duy của nàng chính là đơn giản, quái dị như vậy, tựa hồ rất khác so với thế nhân, nàng cũng là người đầu tiên nói thích hắn. Nàng đứng ở đó cúi thấp đầu, đôi vai nho nhỏ cũng rụt lại, thoạt nhìn quả là thật sự đáng thương. Tâm địa Thốc Ly dù có lạnh có cứng đến đâu thì cũng có chút dị động. Hắn là người sẽ đưa nàng đến địa ngục, mà nàng quả thật là vô tội.
Hắn tiếp nhận món đồ từ trong tay nàng, “Nàng mua hết bao nhiêu tiền?” Đại khái là lại bị lừa tiền nữa đây.
Ngón tay Thụy Thụy làm hình chữ thập, “Mười đồng bạc vụn, đại thúc kia nói đây là vàng nguyên chất, rất hiếm thấy, mười đồng bạc vụn là ít rồi, tiện nghi mà bán cho ta.”
Quả nhiên… Đây không phải vàng nguyên chất, e là không đến vài ngày là phai màu rồi. Thốc Ly thấy nàng thở phào nhẹ nhõm thì hàng mi đậm rũ xuống che lại đôi mắt đen, làm người ta nhìn không ra hắn đang suy nghĩ gì, một lát sau hắn ngẩng đầu, “Còn không trả tiền?”
Hai ngón tay Thụy Thụy vắt vào nhau, “Đã thanh toán rồi.”
Thốc Ly chỉ vào xiêm y trong lòng nàng, “Ta nói cái này.”
Thật sự là tà môn, chỉ cần nàng mang vẻ mặt suy sụp chực lệ đáng thương hề hề nhìn hắn, hắn đều phải thỏa mãn nàng, đây là sao… Chẳng qua Thốc Ly không muốn thừa nhận điểm ấy, hắn kết thúc chuyện này bằng cách nghĩ: Hắn muốn lung lạc ŧıểυ nữ nhân này rồi sau đó ăn nàng.
Thụy Thụy khó có lúc thông minh, nghe hiểu ý của hắn, vẻ cười đầy mặt cùng đôi mắt tỏa sáng trong nháy mắt làm mặt nàng sáng rọi lên, “Được.”
Tiếp theo nàng lật đật chạy đi giật lấy xiêm y một cách thần tốc, sau đó vọt tới chỗ lão bản tính tiền, động tác mau lẹ không khác gì cao thủ võ lâm.
Thốc Ly thấy hoa mắt, bỗng nhiên có loại ảo giác, toàn thân nàng có tầng ánh sáng nhàn nhạt, cả người nàng tựa hồ trở nên trong suốt. Nhíu mắt lại, loại cảm giác này lại biến mất.
Vô cùng vui vẻ tính tiền xong, Thụy Thụy nắm tay áo Thốc Ly đi ra, “Ta đã nói với ngươi, ngươi mặc cái này đẹp tuyệt.” Lại nghiêng mặt tự biên tự diễn, “Đương nhiên so với gia thì vẫn là kém một chút.”
Nàng một bên vai đeo hành lý, bên còn lại vác cây chổi, trên tay còn xách hai bọc thức ăn cùng túi nước, lại chủ động cầm xiêm y giúp hắn, khắp thân thể nho nhỏ treo đầy đồ, còn vui vẻ mà cười ha hả.
Rất giống người hầu nhỏ bé của hắn… nhìn... thật ngon miệng.