“Ừ, để…. Ừ - ”
Cố gắng kháng cự để Gia Mậu buông mình ra, bị đôi môi mỏng của người đàn ông phủ kín giữ lại bên trong, khiến nói không thể nào thành lời, ngược lại giống như một tiếng rên khẽ. Thất Dạ thấy tức giận với chính bản thân mình vì tình cảnh này, hạ quyết tâm, ở thời điểm lưỡi của người đàn ông kia đang tùy ý đùa bỡn trong miệng mình, hạ quyết tâm, trực tiếp cắn xuống.
Gia Mậu giống như sớm đã biết trước, đầu tiên đem lưỡi mình lui ra ngoài. Trong mắt anh, tràn đầy sự chế nhạo, nhìn chằm chằm cô gái này, bên môi, nổi lên ý cười như có như không. Mà động tác trên tay anh, cũng không dừng lại, ngược lại càng thêm suồng sã, dọc theo bụng cô dịch dần lên trên, cho đến khi bàn tay thon dài của Thất Dạ bất chợt chụp lấy cổ tay anh, mới thoáng dừng lại, nhìn chằm chằm vào cô.
“Gia Mậu, anh điên à, anh có biết đây là đâu không?” Thất Dạ trợn tròn mắt, cả khuôn mặt đen lại, cặp mắt trong trẻo kia phát ra ánh sáng mạnh mẽ, dường như muốn trực tiếp đem Gia Mậu một phát giết chết luôn.
“Biết!” Gia Mậu trả lời, tác phong trước sau như một không mặn không nhạt: “Dã nɠɵạı, ánh trăng, trong không khí ngọt ngào, không phải rất lãng mạn sao?”
“Bệnh thần kinh à? !” Thất Dạ dùng sức vỗ xuống bàn tay anh, chân dài nhảy sang bên cạnh, cố gắng xoay lưng về phía anh –
Ngay cả Bội Tây đang đi với tốc độ cao, nhưng cô hành động cũng tương đối nhanh nhẹn, nên không có bất kì vấn đề gì xảy ra…
Điều kiện tiên quyết, Gia Mậu không có làm bất cứ động tác gì –
Vào thời điểm cô gần như sắp ngồi vững lại, eo thon đột nhiên bị Gia Mậu dùng sức bóp một cái, cô còn chưa kịp phản ứng, thân thể cũng đã bay lên không. Mà đầu ngón tay của người kia, nhanh chóng dùng lực kéo quần của cô xuống, trước khi cô kịp có phản ứng, có một cỗ cường lực dọc theo chân cô mà xuyên vào –
Cảm giác kia, giống như thời khắc vũ trụ khai phá thủa hồng hoang, không thể chống đỡ -
“Không –”
Tiếng thét chói tai bật ra từ đôi môi Thất Dạ, thân thể của cô, cũng đã bị Gia Mậu giữ chặt…
Hai mắt, mở to ra hết cỡ, cố nén cảm giác đau đớn thấu tâm can, cả người Thất Dạ, cơ hồ như đều mềm nhũn – không còn sức lực.
Thế nhưng người đỡ đằng sau cô là Gia Mậu ∙ Dương ∙ A Nhĩ Bá Đặc, cho nên, dù cô có suy yếu đến thế nào đi chăng nữa, cũng sẽ không bị rớt xuống từ trên lưng ngựa. Chỉ là, tuấn mã đang chạy như bay, tốc độ đung đưa quá nhanh, người đàn ông kia thậm chí không cần phải làm bất cứ động tác gì, cũng đủ để khiến cô tê tâm phế liệt!
“Bảo bối, chẳng phải tôi đã nói qua với cô, không cần cố gắng khiêu khích tôi sao?”
Giọng nói trầm thấp, theo yết hầu của người đàn ông kia di động mà phát ra, lưu chuyển dưới bầu trời đêm này, ngay cả tiếng gió “gào thét”, đều giống như biến mất, không thể nào sánh bằng!
Thân thể lay động như vậy, trong sự đau đớn còn ẩn ẩn mang theo một cảm giác vi diệu khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Thất Dạ cũng nhíu chặt lại một chỗ, giống như trái khổ qua, lăng giác rõ ràng –
Cô chỉ có thể thở hổn hển, không thể nào đáp lời! Nhưng khi bình minh đến, cũng có chút ấn tượng.
“Ngày tốt cảnh đẹp, cô không muốn nói gì sao?” Được phụ trợ bởi động tác chạy của ngựa, Gia Mậu thậm chí không cần phải làm gì, vẫn có thể cảm thấy hai người gắn bó chặt chẽ với nhau. Mà sự mềm mại của cô, càng khiến cho ác ma luôn ẩn giấu trong cơ thể anh, lại cảng bộc lộ ra rõ ràng!
Nhàn vẻ mặt khổ sở của cô, khác hẳn với bộ dáng lạnh lùng cùng tức giận thường ngày, thật khiến cho trái tim anh, tràn đầy vui vẻ.
Ít nhất, trừ lạnh lùng cùng tức giận, cô ở trước mặt anh, lại có thêm một vẻ mặt khác –
Về phần tương lai, anh sẽ lại càng khám phá ra nhiều thứ từ cô hơn!
Đối với đề nghị của anh, Thất Dạ dĩ nhiên là xì mũi coi thường, mặc dù cũng rất khó chịu… Cô dùng hết sức cắn chặt môi dưới, đè ép cảm giác của chính mình. Nhưng, đôi mắt xinh đẹp của cô, từ lúc bắt đầu còn rực sáng đến khi dần dần tan rã, thời gian đó, cũng chỉ là trong chốc lát –
Nhận thấy được đáy mắt mang vẻ mê mang của cô, Gia Mậu nở nụ cười tà ác, bàn tay nâng lên eo nhỏ của cô, tùy ý gia tốc –
……………
Dung Thiên Đại vốn tưởng rằng, bị Tư Á bắt lại, kết quả của nhất định là bị hắn ném vào phủ Ngõa La Luân, sau đó bị ác ma kia chỉnh cho vô cùng thảm, nhưng không ngờ tới, hắn cũng không có làm như vậy, mà là ném cô lên một chiếc xe con, rồi phân phó tài xế lái xe đi.
“Anh muốn mang tôi đi đâu?” Nhìn thân thể cao lớn của người đàn ông chui vào, cô cắn răng, lui đến một góc của xe, lạnh lùng nhìn hắn.
“Dẫn cô đến một nơi rất thú vị!” Tư Á từ từ ngồi xuống, có chút lười biếng. Cánh tay hắn chậm rãi giơ lên, ngón tay hướng về phía cô gái nhẹ ngoắc ngoắc mấy cái: “Lại đây!”
Bên trong lòng của Thiên Đại, nghìn vạn lần không muốn –
Nhưng cuối cùng, khi mặt mày Tư Á nhẹ ngưng tụ lại, cô cắn răng, từ từ đè nén hô hấp, dịch lại gần.
Bước chân cô di chuyển chậm chạp, quả thật cùng ốc sên không khác nhau là mấy. Chỉ là, ánh mắt đó của người đàn ông kia chiếu thẳng lên người cô hình như vô cùng nhẫn nại, không có biểu hiện gì là sẽ phát tác, Chỉ là, đợi khoảng cách của cô và hắn còn lại khoảng 1 cánh tay, người đàn ông kia liền hành động.
Đưa tay, đem cô trực tiếp kéo vào ngồi trong lòng hắn –
“Đừng đụng vào tôi…” Cảm thấy bàn tay của hắn phủ lên hông của cô, vòng ra trước bụng, có khuynh hướng di chuyển lên phía trên, mặt Thiên Đại lạnh lùng, trầm giọng nói: “Buông ra!”
“Cô thật ra cùng một dạng với cái đồ chơi trên tay của Gia Mậu…” Môi mỏng của Tư Á nhàn nhạt giơ lên, cười như không cười: “Quật cường –”
Mấy ngày nay, mặc dù Thiên Đại vẫn luôn bị giam trong phủ Ngõa La Luân, nhưng cơ hồ mỗi ngày đều có xem qua tin tức, biết tình cảnh mấy hôm nay của Thất Dạ, vì vậy khi nghe thấy hắn nhắc tới Thất Dạ, cả người cô cũng đều mềm nhũn, cắn rằng nhìn chằm chằm hắn nói: “Cô ấy như thế nào rồi?”
“Quan tâm đến cô ta?” Môi mỏng của Tư Á nhẹ nhàng vểnh lên, ánh mắt xanh biếc, giống như trong khoảng không bao la, có một ngôi sao lộng lẫy nhất, có thể đem ánh mắt người khác, tất cả đều trở lên chói lòa: “Cô ta gọi là Nam Thất Dạ đúng không?”
“Anh nghĩ như thế nào?” Bàn tay Thiên Đại nắm chặt thành quyền, nén tức giận, lạnh lùng đối mặt cùng người đàn ông này: “Gọi là người của Gia Mậu, anh coi cô ấy là như thế sao?”
“Nghe nói cô ta tối nay hẹn cô cùng chạy trốn!” Tứ Á không đáp mà hỏi ngược lại: “Có chuyện này sao?”
“Không có!” Cơ hồ là theo phản xạ, Thiên Đại không chút do dự tiếp tục nói: “Tôi cùng với cô ấy không có bất kì liên lạc nào!”
“Chỉ bằng cô cùng cô ta dĩ nhiên không liên lạc được, chẳng qua tôi biết…” Đầu ngón tay Tư Á nhẹ nhàng mơn trớn theo cằm cô, động tác êm ái ưu nhã, như một người họa sĩ cầm bút, vẽ nên hoa văn yêu thích của mình: “Trong phủ Ngõa La Luân, có mật thám –”
Lòng của Thiên Đại, bỗng nhiên run lên.
Mặc dù tình cảm của cô với những người đã trợ giúp đó cũng không sâu đậm, nhưng bọn họ cuối cùng thì vẫn là có ân đối với cô. Mà Tư Á tối nay có thể chặn cô lại, tất nhiên là đã sớm có chuẩn bị. Cho nên, hắn muốn tra ra những mật thám kia, rất đơn giản. Về phần sẽ làm gì đối với bọn họ, Thiên Đại nghĩ qua, cũng biết kết quả của bọn họ sẽ vô cùng bi thảm –
Trước, một nữ nô bởi vì trong lúc hầu hạ cô, không cẩn thận đem ly nước ấm đổ bắn lên người nàng một chút, hắn liền cho người đánh đến trầy da sứt thịt, lại còn nói một điều khiến cô không giải thích được: trừ hắn ra, bất luận kẻ nào cũng không thể đụng đến cô –
Hắn nói “đụng”, rất có thể là chỉ tổn thương, hay là động tay chân… Thậm chí, có thể là cùng với cô có trao đổi tình cảm –
Sự khống chế du͙© vọиɠ của người đàn ông này, lớn đến mức khiến cô cũng phải giật mình!
“Chạy trốn là chuyện của tôi, không liên quan đến bọn họ!” Cắn răng, đem toàn bộ sự tình đổ hết lên đầu mình, con ngươi Thiên Đại đông lạnh, nói: “Anh nếu muốn, thì cứ trách tôi. Muốn trách phạt, thì cứ trách phạt mình tôi là đủ rồi!”
Dù sao, cô gây chuyện, cũng đủ nhiều, không quan tâm có nhiều thêm một chuyện như vậy.
Con ngươi của Tư Á, từ từ híp lại.
Thiên Đại liền thấy, đáy lòng một mảng lạnh lẽo.
Thời khắc khi trong lòng cô mới dâng lên một chút ý niệm, môi mỏng của người đàn ông đã nhếch lên, nhàn nhạt hướng về phía người tài xế phía trước phân phó: “Thái Địch, những người tối nay trợ giúp ŧıểυ thư Đại Phù Ni chạy trốn, toàn bộ… chôn sống!”
“Không –”
“Hư…”
Lời kháng cự của Thiên Đại vẫn chưa nói xong, cánh môi đã bị đầu ngón tay của Tư Á giữ chặt, Mặt này cuẩ người đàn ông này, chợt lóe lên, ánh sáng vạn trượng: “Bé nhím nhỏ, không cần khiêu khích tôi… Nếu không, tôi có thể khiến cho bọn họ sống không bằng chết!”
Lòng của Thiên Đại, thẳng tắp rơi xuống –
“Tối nay, sẽ cực kì tốt đẹp, không cần phá hư!” Khóe miệng của người đàn ông, hiện lên ý cười nhàn nhạt, ánh mắt, có chút xa xăm, giống như nghĩ tới, một thứ gì đó.
……………….
Thất Dạ nghĩ, Gia Mậu nói không sai, đêm này, xác thực khiến cô cả đời cũng khó mà quên được.
Thử nghĩ mà xem, ở trên lưng ngựa cùng một người đàn ông đóng ~hợp, cái tư vị đó, không chỉ có khó chịu, còn đặc biệt khiến cho, cô không cách nào quên được –
Khi thân thể rốt cục mệt lả không còn bất cứ sức lực gì để phản kháng Gia Mậu nữa, cô cảm thấy hai cánh tay có lực của người đnà ông đang gắt gao ôm lấy thân thể mảnh khảnh của mình. Rồi sau đó, anh săn sóc giúp cô sửa sang lại áo, sau đó, bọn họ đã tới một nơi, cô cho tới bây giờ cũng chưa từng đi qua!
Thời khắc bị người đàn ông này ôm xuống ngựa, chỉ là tùy ý ngắm nhìn bốn phía một chút, Thất Dạ liền có thể kết luận, chỗ này, tuyệt đối là nơi để cho quân lính tiêu khiển! Có lẽ, cách trại lính lân cận cũng không xa –
“Trưởng quan!” Khi tiến vào tòa nhà khiến trúc rất to lớn, xung quanh được thủ vệ cực kì sâm nghiêm, cơ hồ cứ mấy bước lại có một người thủ vệ. Nhìn bọn họ, những binh lính kia trong mắt đều hiện lên vẻ kinh ngạc, mặc dù mặt như cũ vẫn không biểu cảm, giữ đúng lễ nghi, nhưng lại khiến Thất Dạ cảm thấy vô cùng thẹn thùng!
Cũng khó trách cô, quần áo của chính mình rối loạn, khuôn mặt nhỏ nhắn phiếm đỏ lại chưa hề giảm bớt đi, lại bị Gia Mậu ôm, mặc cho là ai thấy, chỉ sợ cũng sẽ có chút ý niệm bệnh hoạn! Cho nên, cô cảm thấy nổi giận, không có gì là không đúng!
“Anh rốt cuộc muốn mang tôi đi đâu?” Cảm thấy người cung quanh càng ngày càng ít dần, nhưng lại có một âm thanh ầm ĩ lọt vào tai, mặt của Thất Dạ mới lui ra khỏi ngực của Gia Mậu, cau mày hỏi.
“Đi một nơi, khiến cho cô cả đời cũng khó mà quên được!”
Gia Mậu cười, con mắt sắc, lại tràn đầy vẻ âm hàn.