Thực tế, khi dao nhỏ đi xuống, chính xác là lúc nó cứa vào da thịt, chợt một cái chân dồn sức đạp xuống, đá vào bàn tay đang cầm dao của Thất Dạ, nên dao gọt trái cây bị lực kia làm cho lệch vị trí, sức mạnh đã giảm đi rất nhiều khi chân người đàn ông đá xuống, dao gọt trái cây liền “Keng” một tiếng, rơi xuống sàn nhà - -
Nhưng trước đó, lưỡi dao sắc bén kia, đã làm da thịt của Thất Dạ tổn thương. Thời khắc đó, Thất Dạ đã cố hết sức lực, nhưng lúc con dao kia đâm vào da thịt, ngay cả đã bị Gia Mậu cản lại, vẫn đâm vào tận xương. Mặc dù xương không gãy, da thịt cũng đã bị tổn thương, một dòng máu tươi chảy ra, nhuộm cái thảm vàng nhạt thành màu đỏ!.
Đầu lông mày Thất Dạ nhíu chặt lại, cô thoáng ngẩng đầu lên, như nuốn nhìn người đàn ông đó một lần, nhưng lại phát hiện trước mắt tối đen, bàn chân to lớn của người đàn ông này, hung ác giẫm lên bàn tay đang bị thương của cô, dùng sức day đi day lại mấy lần!
Vết thương ở bàn tay bị phá hủy đã rất đau, bây giờ lại bị đế giày da của hắn day đi day lại mấy lần, hô hấp của Thất Dạ ngừng lại, đầu ngón tay nhức buốt. Cô co người lại, trên trán chảy xuống mồ hôi hột, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăm nhúm lại, trông rất dữ tợn. Để giảm bớt loại đau đớn này, cô cắn răng chịu đựng, cho đến khi chỗ đó mùi máu tanh ngọt ngấy theo hơi thở bay ra, trái tim đau đớn giống như bị dùi đâm thủng, xuyên qua dây thần kinh mẫn cảm, lan ra khắp các bộ phận trong cơ thể, cho đến khi đầu ngón tay trái chỉ thấy hơi đau, cô mới lới lỏng răng ra không cắn nữa!.
Đầu tóc cô đã rất rối, toàn thân vã ra đầy mồ hôi, cái áo vừa thay giống như ngâm trong nước. Rõ ràng bả vai đang run lên, hai đầu gối đang quỳ dưới đất cũng tê liệt, ngã sấp xuống đất, nhưng cô lại cố chấp, không cầu xin tha thứ. Thậm chí, ngay cả hơi thở cũng như không còn!
Mười đầu ngón tay của cô bị tổn thương nghiêm trọng, nhưng dưới tình huống như thế mà cô vẫn chịu đựng được, quả nhiên là khác người! Phải biết rằng, thường ngày ở trong quân đội huấn luyện người mới một lúc, hắn từng chứng kiến, người đàn ông vì không chịu nổi trừng phạt mà khóc đến kêu cha gọi mẹ, mà người đàn bà này, quả nhiên rất đáng được hắn - Gia Mậu coi trọng, có đủ tư cách chơi đùa cùng hắn!
Bàn chân vừa dùng sức giẫm thu lại, hắn ngồi xổng xuống, đầu ngón tay bỗng nhiên nâng cằm cô lên, ép cô nhìn hắn, lạnh nhạt nhìn cô: "Nam Thất Dạ, làm gì có ai như cô, cư nhiên xuống tay cắt ngón tay mình!"
"Tôi nhổ vào!" Thất Dạ nhỏ giọng “xuy”, cắn răng lạnh lùng nhìn hắn, cười lạnh nói: "Anh có gan thì đừng ngăn cản tôi, một ngón tay thôi mà, tôi – Nam Thất Dạ, có thể cho!"
"Tốt! Quả thật rất hợp ý tôi!" Đồng tử u ám, ánh sáng lạnh chết chóc xuất hiện, khóe miệng Gia Mậu khẽ giương lên, đột nhiên đưa tay ra, dùng sức bóp mạnh vào đầu ngón tay cô, sau dùng sức tóm cô đứng lên - -
"Grắc...! ! !"
Âm thanh giòn giã vang lên phía sau Thất Dạ, may là thường ngày như thế nào Thất Dạ cũng có thể chịu đựng được, nhưng giờ phút này, đúng là vẫn không nhịn được kêu lên một tiếng "A" thảm thiết!
Cô bị dao làm tổn thương, bây giờ bàn tay ấy lại bị Gia Mậu vặn ngược, sau này có khi bị đứt - -
Xương bị gãy, lung lay sắp rơi, giống như cành liễu trong gió, lúc nào cũng có thể lay động! Chỉ tiếc, còn có chút da thịt bên ngoài, đung đưa, giống như châm chọc, cô không biết tự lượng sức mình!
Sau khi phát ra tiếng hô, cả người Thất Dạ cũng vì động tác bẻ gãy tay của Gia Mậu ban tặng, mà hoàn toàn xụi lơ trên mặt đất.
Chớ xem thường một ngón tay bị thương, nó đủ khiến người đó khắc sâu ấn tượng, cảm thụ loại mùi vị khó khăn nhất trên đời: sống không bằng chết!
Máu Thất Dạ theo đầu ngón tay chảy xuống, vẫn chảy, vẫn chảy, không gì ngăn lại - -
Trước mắt có chút mơ mịt, cánh tay co quắp, nếu không phải bị loại đau đớn này chi phối lấy Thất Dạ, cô sẽ cảm thấy, giờ phút này, có phải cô đang xuống địa ngục hay không. . . . . . Nếu không, tại sao trước mắt, tất cả đều lung lay, giống như có thể sập xuống bất kỳ khi nào? .
"Chậc chậc. . . . . ." Trong miệng Gia Mậu phát ra thanh âm khinh bỉ, ánh mắt hắn nhìn chăm chú vào cô gái đang nằm xụi lơ trên đất, vỗ vỗ tay lên mặt cô: "Thế nào? Không phục trước lời nói của mình, đứng lên cũng tôi tiếp tục đối chọi!”
Hắn muốn trị cô, thủ đoạn còn rất nhiều. Thế này, chỉ giống như thức ăn khai vị thôi! Chỉ có điều, xem ra cô đã không chịu được giày vò này - -
Đôi mắt Thất Dạ mông lung, môi nâng lên lại hạ xuống, giống như muốn nói gì đó, nhưng chỉ phát ra tiếng thở dài yếu ớt, thật giống như không nói được gì!
"Mã Lai!" Mặt Gia Mậu sa sầm, bỗng nhiên thân thể cao lớn đứng lên, hướng phía ngoài quát.
"Dạ!" Bóng dáng Mã Lệ lập tức xuất hiện. Mắt nhìn thấy cô gái dưới sàn nhà, bên cạnh là một mảng đỏ tươi, màu máu kia, giống như làm lòa mắt cô.
Chỉ là, liếc mắt nhìn quanh phòng một lượt, cô liền chấn động. Không cần phải nghĩ nhiều, nhớ đến vừa rồi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Thất Dạ, cùng với bộ dạng đau đớn bây giờ, cô liền hiểu chuyện gì đã xảy ra!
Gia Mậu móc trong túi tiền ra một cái khăn tay, nhẹ nhàng lau vết máu trên tay đi, cất giọng lạnh nhạt phân phó: "Gọi Mã Đinh đến!"
"Dạ!" Mã Lệ không dám chậm trễ, gật đầu thật nhanh, chạy như bay ra ngoài.
Mặc dù chỉ đứt ngón tay, nhưng ŧıểυ thư Nam Hi chảy không ít máu, nếu như không kịp thời cấp cứu, ngón tay của cô ấy, có thể cả đời không liền lại - -
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Mã Đinh cầm ngón tay Thất Dạ, tạm thời xử lý vết thương, trừ người lười biếng ngồi ở một bên như Gia Mậu ra, Mã Lệ và Tuyết đều giúp một tay. Mã Lệ được Mã Đinh phân phó cầm bông băng, khử trùng, lau vết thương cho Thất Dạ, mà đôi tay Tuyết phát run, mắt khóc đến sưng đỏ, yên lặng đứng nhìn một bên như phỗng.
Nhìn cô gái nằm trên giường nhỏ, cô nhìn mà thấy hoa mắt, Mã Lệ lại chăm chú nhìn cô bị thuốc mê làm cho ngủ, giờ phút này, cô ấy thật ung dung tự tại không cần lo nghĩ, nhưng trước những đau khổ kia, khiến cho tóc cô bị mồ hôi làm ướt đẫm, bây giờ vẫn chưa khô!
Mã Đinh bận rộn gần nửa giờ, mới băng bó được đầu ngón tay của Thất Dạ. Hắn băng bó tương đối đặc biệt, đến mức đầu ngón tay của Thất Dạ cũng không giống như bánh chưng.
Sau khi làm xong mọi việc, trán của Mã Đinh cũng thấm đẫm mồ hôi, nhưng dù sao mọi việc cũng được giải quyết!
"Tôi cho rằng ŧıểυ thư Nam Hi sẽ bị bệnh uốn ván, vì vậy trước khi tay cô ấy khỏi hẳn, tuyệt đối không được chạm vào nước. Đợi thuốc tan hết, các cô cứ đúng giờ đổi thuốc cho cô ấy. Còn nữa, phải nhắc nhở cô ấy, uống thuốc đúng gờ, hơn nữa không được ăn đồ chứa chất kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nếu không sẽ ảnh hưởng đến vết thương, về già rất dễ bị phong thấp... Khuyết điểm đó!" Mã Lệ thu thập lại hòm thuốc, đưa hai ba cái lọ thủy tinh cho Mã Lệ: "Thuốc này, cứ làm theo những lời tôi đã nói!"
"Đã biết!" Mã Lệ nhận lấy lọ thuốc, giao cho Tuyết: "Tuyết, sau này, phải chăm sóc thật tốt ŧıểυ thư Nam Hi!"
"Dạ!" Tuyết không dám có bất kỳ ý kiến gì, vội đồng ý.
Phải biết rằng, ŧıểυ thư Nam Hi cũng là bởi vì cô mới thê thảm như vậy, cô nhất định phải chăm sóc thật tốt ŧıểυ thư Nam Hi, để cho cô ấy mau khỏi bệnh! Đó có thể là trả ơn cô ấy.
Mã Đinh bảo bọn họ hãy rời đi trước.
Mã Lệ và Tuyết đi lùi ra ngoài, Mã Đinh đóng lại hòm thuốc, khẽ nghiêng mặt, nhàn nhạt liếc về phía người đàn ông thờ ơ - lạnh nhạt với mọi thứ kia, nhấc hòm thuốc lên, cất bước: "Thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc, thương thế của cô ấy, cần khoảng hai ngày, mới có thể đóng vảy; cần một thời gian mới có thể từ từ tốt lên; khỏi hẳn thì ít nhất cũng cần nửa tháng. Trong thời gian đó - -"
"Loại chuyện thế này, tôi không quan tâm!" Gia Mậu lạnh nhạt cắt ngang lời nói của hắn: "Mau đi ra ngoài!"
". . . . . ." Mã Đinh còn trẻ mà trên gương mặt tuấn tú lại thoáng có chút bất đắc dĩ, hắn khẽ gật đầu, đáp lại: “Dạ”, sau đó bước ra khỏi phòng.
"Đợi đã...!" Gia Mậu đột nhiên gọi: "Mã Đinh - -"
"Thượng tướng còn có gì phân phó?"
"Tôi muốn chắc chắn rằng, trên tay cô ấy không để lại sẹo."
Mã Đinh sửng sốt, nghiêng mắt nhìn Gia Mậu một lúc, mới gật đầu: "Biết!"
Người đàn ông này, thật sự là thái quá rồi, cắt đứt tất cả ngón tay ŧıểυ thư Nam Hi, coi như hắn nhanh chóng đến đây cứu giúp cô ấy, nhưng coi như cô ấy lành bệnh, sau này vẫn biết là để lại một vết sẹo nhỏ chứ?
"Thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc!" Vừa ra khỏi cửa, đột nhiên cố ý quay đầu lại nhắc nhở Gia Mậu: "Mấy ngày này, lưu ý một chút là ŧıểυ thư Nam Hi có thể bị sốt. Nếu như sốt cao không hạ, sợ rằng sẽ xảy ra chuyện, ngài có thể tìm tôi!"
Mày rậm Gia Mậu nhướng lên, lạnh nhạt liếc hắn, giống như không còn kiên nhẫn.
Mã Đinh thấy hành động đó của hắn, đẩy cửa rời đi.
Gia Mậu vốn đang bắt chéo chân tao nhã ngồi, thì từ từ buông xuống đặt dưới đất, bàn tay hắn đè lên gối, đứng lên, bước từ từ đến gần giường nhỏ.
Cô gái hai mắt nhắm nghiền, đôi xinh đẹp kia đã không còn ánh sáng rực rỡ nữa. Khuôn mắt cô an tĩnh khác thường, không màng danh lợi, tĩnh lặng đến mức, như không hề tồn tại, bất đồng với vẻ mặt thường ngày - quật cường đối chọi với hắn!
Thân thể cao lớn chậm rãi ngồi xuống, nhìn khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn của cô đột nhiên hơi hơi nhíu, đôi môi xinh đẹp như hoa lài khẽ mở ra, hình như có âm thanh suy yếu phát ra từ trong miệng cô.
Bàn tay hắn dùng sức đè xuống giường nhỏ, thân thể cao lớn hơi nghiêng, để lỗ tai sát bờ môi cô.
Cũng nghe thấy thanh âm lẩm bẩm từ trong miệng cô, môi mỏng mất hết vẻ tà ác, nếp nhăn trên mặt khi cười dần dần hiện rõ!