Người đàn ông đứng ngược chiều sáng, mặc dù không nhìn rõ mặt hắn, nhưng cũng thấy được, hắn có dáng người tương đối cao. Lúc này, thân hình của người đàn ông bị ánh sáng chiếu lên, càng tôn lên dáng người hoàn mỹ, khiến cho người ta say đắm. Chỉ là, hình dáng hắn cầm súng đứng trước mặt cô, cho thấy hắn rất độc ác, hắn giống như Diêm Vương, ác độc khiến người khác thấy sợ hãi!
Thất Dạ biết, người đàn ông này rất có bản lĩnh, nếu hắn dùng súng bắn cô, thì cô cũng không thể tránh né, chắc chắn sẽ chết dưới tay hắn!
"Pằng "
Bỗng nhiên, cô nghe thấy có một âm thanh khác thường vang lên, nhưng đó không phải là tiếng súng, mà là âm thanh người đàn ông gào lên. Ngay sau đó, hắn lại gần vành tai của Thất Dạ, thanh âm mềm mại, giống như mũi tên lướt qua cành liễu, khiến trái tim cô gợn sóng.
"ŧıểυ thư Nam Hi, trong súng không có đạn. Cô thú vị thế này, tôi làm sao nỡ giết cô chứ? Chúng ta. . . . . . Sẽ còn gặp nhau, lần sau, sẽ bàn bạc kỹ hơn"
Hắn càng nói giọng càng nhỏ, cuối cùng chỉ còn lại dư âm của câu nói bên tai Thất Dạ.
Cô mở to đôi mắt nhìn về phía cửa, chỉ thấy có chút ánh sáng, còn hình dáng của hắn, thì không thấy đâu?
Ngay cả tiếng bước đi cũng không có, cứ như hồn ma vậy . . . . Nếu không phải trên gương mặt Thất Dạ vẫn cảm thấy đau rát, chỉ sợ rằng, cô cho là mình vẫn còn đang ngủ mơ——
Rốt cuộc hắn là ai? Tại sao, hắn lại biết rõ tình hình của Gia Mậu? Thậm chí. . . . Hắn rất chắc chắn, sẽ còn gặp lại? ! !
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Trong sân biệt thự, một chiếc xe hạng sang màu đen vừa lái đi không đến một phút, thì một chiếc xe hạng sang màu bạc khác cũng lái vào sân.
"Chủ nhân" Vưu giẫm vào chân phanh, sau đó quay người lại, nhìn về phía người đàn ông, nhỏ giọng nói: " Đến nơi rồi ạ!"
"Ừ" Người đàn ông khoanh hai tay trước ngực, đầu khẽ nghiêng, nhìn ra bên ngoài, đôi mắt sáng như sao đêm, quan sát kiến trúc tuyệt đẹp của ngôi nhà, nhưng nét mặt thoáng lộ vẻ nhạt nhẽo.
Vưu đẩy cửa xe, bước xuống, lại nghe thấy người đàn ông nói “Tôi không đi”, hắn không khỏi ngạc nhiên, hỏi: “Chủ nhân, ŧıểυ thư Tạp Lạc Nhi có thể ở trên đó !”
Bọn họ đang theo dõi chiếc xe bắt cóc Thất Dạ, chỉ là, trong lúc đuổi theo cách khoảng hai ba cây số, lại bị kẻ khác cản đường. Cho nên đến nơi, muộn khoảng mười phút đồng hồ, Vưu thật sự không hiểu, bọn họ đã đến nơi rồi, vì sao chủ nhân lại không muốn đi lên cứu người.
Nam Tuyệt Ngạo nhếch môi mỏng lên, lông mày khẽ rủ xuống, thu hết hình ảnh ngôi nhà vào trong mắt, không ai biết hắn suy nghĩ điều gì. Chẳng qua là, thanh âm lạnh nhạt của hắn lại vang lên, nhẹ giọng nói: “Kẻ đó đã dẫn cô ấy tới đây, chắc chắn có mục đích, nên hắn ta sẽ không giết cô ấy, cậu không cần phải hoảng loạn. Hiện tại, cô ấy rất an toàn, từ nay, cô ấy sống chết thế nào, cũng không liên quan đến chúng ta nữa. Bây giờ, cậu đi điều tra hai kẻ đã bắt cô ấy tới đây là ai!”
Sau khi nghe hắn phân tích rõ ràng sự việc, Vưu cuối cùng cũng có thể nới lỏng tinh thần. Cất tiếng trả lời, rồi bước xuống xe.
Bỗng có hai bóng người bước đến trước mặt Vưu, cúi đầu chào hắn, nói: “ tổng quản Vưu, khi chúng tôi đến, hai kẻ kia đã bị giết, chúng tôi sợ để lộ thân phận, nên chưa tấn công.”
“Có biết chủ nhân của bọn chúng là ai không?” Lông mày Vưu nhíu lại, thấy hai thuộc hạ nhìn nhau lắc đầu, không khỏi nhìn về phía Nam Tuyệt Ngạo. Người ở bên trong hình như cũng nghe thấy, gật đầu với hắn. Hắn phất tay về phía hai thuộc hạ, ra hiệu: “Hãy đi thăm dò tin tức của hai kẻ đã chết, hỏi xem bọn chúng gần đây gặp ai! Không được buông lỏng tinh thần!”
"Dạ!" Hai thuộc hạ nhận lệnh, lập tức rời khỏi.
Vưu xoay người, bước đi về phía chiếc xe, nhìn người đàn ông nói: "Chủ nhân, ngài không đi lên nhìn ŧıểυ thư Tạp Lạc Nhi một lần sao?"
"Không cần" Nam Tuyệt Ngạo dựa đầu lên ghế ngồi, khuôn mặt thoáng hiện nét hoang mang, đôi mắt có chút đạm bạc: "Cô ấy sẽ xuất hiện!"
Vưu hơi sửng sốt, quả nhiên, một bóng dáng nhỏ bé xinh xắn đang bước ra từ phía cửa, nhìn về phía họ, vẻ mặt của cô gái xinh đẹp lạnh băng, lông mày và mắt nhíu lại, cười lạnh: “Tại sao các anh lại xuất hiện ở đây?”
Trong lòng cô biết rõ, bọn họ bởi vì cô bị bắt mà đến, nhưng chẳng lẽ, khi nãy Nam Tuyệt Ngạo không rời khỏi điện Kaloka, nếu không, hắn làm sao biết chuyện cô bị bắt?
Nam Tuyệt Ngạo không lên tiếng, ngược lại tự mình đẩy cửa xe ra, chân dài bước xuống, dựa lưng vào sườn xe, cười như có như không nhìn cô.
Thất Dạ ngẩng đầu lên, khiến cho cả hai ánh mắt giao nhau, không ai nhường ai!
Ánh sáng chiếu rọi xuống sân, chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp của cô gái, khuôn mặt cô hơi nghiêng đẹp đến từng góc cạnh, giống như tiên nữ hạ phàm, làm cho tâm tình người khác khó nói lên lời. Nhưng tất cả đều bị người đàn ông phía trước lẳng lặng thưởng thức, trong mắt hắn chỉ nhìn thấy cô, khi ánh mắt nhìn thấy vết máu, nét mặt khẽ thay đổi. Bỗng nhiên, hắn bước nhanh về phía trước, thấy Thất Dạ lùi lại phía sau như sắp ngã, thì lạnh giọng quát nhẹ: "Đứng lại!"
Từ ngữ ngắn gọn, nhưng có mười phần khí phách, khiến Thất Dạ sửng sốt, đứng yên.
"ŧıểυ thư Tạp Lạc Nhi, tôi đi theo chủ nhân tới đây cứu cô!" Vưu thấy không khí căng thẳng, vội vàng mở miệng giải thích: "Cô không cần sợ!"
"Tôi không cần các anh cứu!" Khuôn mặt Thất Dạ quật cường, lạnh lùng nhìn chằm chằm Nam Tuyệt Ngạo: "Các anh cách xa tôi ra, tôi đã cám ơn trời đất rồi!"
"Hắn ta đánh?" Nam Tuyệt Ngạo chợt đưa tay ra, nhanh như chớp nắm lấy cằm của Thất Dạ, nhìn thấy má trái cô sưng vù, nhẹ giọng hỏi: "Bị đánh mấy cái? !"
Hắn bị sao vậy ——
Cô được hắn quan tâm, nhưng chuyện này không liên quan đến hắn, tại sao trong mắt hắn đầy nhu tình chứ không phải vẻ mặt giống như muốn giết cô vậy?
Cảm giác đầu ngón tay của hắn chợt tăng thêm lực, Thất Dạ nhướng mày, đưa tay ra nắm lấy cổ tay của hắn: "Thả tôi ra!"
"Nói, hắn ta đánh cô mấy cái?"
Nam Tuyệt Ngạo chẳng những không buông tay, ngược lại càng nắm chặt quai hàm cô, sức mạnh kia như muốn bóp gãy cằm của Thất Dạ vậy ——
Thất Dạ bị đau, nhanh chóng giơ tay lên, đánh lên người Nam Tuyệt Ngạo.
Nắm đấm của cô rất linh hoạt, tốc độ không chậm, có chuyện cái tát vừa rồi, cô đoán rằng Nam Tuyệt Ngạo sẽ đánh lại. Chỉ là, giữa bầu trời đêm, một thanh âm thanh thúy vang lên “Chát”, khiến cho người cô cứng đơ!
Nam Tuyệt Ngạo cũng không tránh, cũng không ngăn cản, càng không buông cánh tay đang nắm cằm cô ra. Chỉ là, cam chịu để cô tát.
Hắn có gương mặt tuấn tú, không giống như Thất Dạ có khuôn mặt nhỏ nhắn, vì bị tát mà đỏ ửng. Mặc dù, hắn có khả năng chịu đau tốt, lực tay của Thất Dạ không bằng người đàn ông kia, nên không bị sưng đỏ, nhưng vẫn nhìn thấy rõ năm ngón tay!
Thất Dạ hết sức ngạc nhiên, hai cánh tay buông lỏng, ngơ ngác nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, không nói được tiếng nào.
Đây, rốt cuộc là tình huống gì?
"Chủ nhân. . . . . ." Vưu cũng bị dọa sợ, nhỏ giọng nói: "Ngài ——"
"Cút ra chỗ khác!" Nam Tuyệt Ngạo không nhìn hắn, đầu ngón tay vẫn còn cảm giác mềm mại, nên càng nắm chặt, môi mỏng lạnh nhạt phát ra thanh âm lần nữa: "Thất, Dạ, nói!"
"Không !" Chẳng việc gì phải khiếp sợ, khí thế tàn khốc của hắn, Thất Dạ nhếch môi, trả lời hắn.
Nhưng mà trong thoáng chốc, khi nhìn thấy khuôn mặt bị cô đánh sưng lên, lúc ấy chắc cô cũng rất đau!
Tất cả cũng tại hắn ta, lại dám ra tay đánh ŧıểυ thiên sứ của hắn - Nam Tuyệt Ngạo nặng như thế, hắn thề, hắn sẽ tận tay phá hủy tất cả của hắn ta, nếu không hắn sẽ không gọi là Nam Tuyệt Ngạo!
"Rất tốt !" Hắn nhẹ nhàng nhả ra hai chữ, ngón tay Nam Tuyệt Hiêu khẽ buông lỏng, môi mỏng manh khẽ cong lên, rất nhanh hạ xuống, giống như chưa từng hiện lên.
Chỉ là, trong lúc vô ý, lại làm cho cả người Thất Dạ lạnh giá!
Trong phút chốc khi người đàn ông nhếch khóe miệng lên, cô thấy được đôi mắt hắn, như lưỡi dao sắc bén, giống như. . . . . Một dao, một dao, cắm vào tim người đã đánh hắn——
Cảnh tượng máu thịt dữ dội như vậy, làm cho sống lưng cô toát ra mồ hôi lạnh, trán cũng lấp lánh giọt mồ hôi, nhẹ nhàng rơi xuống . . . .
Cô toát mồ hôi hột. . . . . .
Xem ra, người đàn ông tài trí hơn người này, cũng có bộ mặt như vậy——
Cô bị đánh, hắn khó chịu cái gì? Còn tức giận như. . . . . . Muốn giết người! ! !
"Bốp, bốp, bốp! ! !"
Ba tiếng vỗ tay kế tiếp nhau vang lên, làm rời đi lực chú ý của hai người bọn họ.
Không biết từ lúc nào, trong sân xuất hiện, một chiếc xe màu vàng kim, chiếc xe từ từ mở ra, người đàn ông nhàn nhã ngồi trong xe, toát ra bộ dạng lười biếng, nhưng cũng đẹp mê người——
Khi nhìn thấy hắn ta xuất hiện, thân thể Thất Dạ cứng đờ trong nháy mắt. Cô lùi về phía sau nửa bước, khẽ lắc đầu, không thể tin vào mắt mình.
Tại sao, hắn ta biết rõ vị trí của cô nhanh như vậy?
Lông mày Nam Tuyệt Ngạo nhíu lại, vẻ mặt tàn nhẫn đã biến mất, thay vào đó là nụ cười nhàn nhạt, chào hỏi người đàn ông mới đến kia: " Không biết ngọn gió nào, đã mang thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc đến đây."
"Xin chào thành chủ Nam!" Thân hình cao ráo của Gia Mậu từ trên xe bước xuống, thân hình cao lớn đứng dưới ánh trăng, dáng người in trên mặt đất, rõ ràng bá đa͙σ - độc tài, nhưng giống như thống trị cả thế giới, khiến người khác sợ hãi!
"Tôi đi ra ngoài dạo chơi, nghe nói ŧıểυ thư Nam Hi gặp chút phiền toái nhỏ, nên cố ý tới đây hỏi thăm!"
"Ra vậy?" Lông mày Gia Mậu nhíu lại, môi mỏng khẽ nở một nụ cười nhạt: "Thành chủ Nam, anh thật biết thương hoa tiếc ngọc!"
"Giống nhau cả thôi!" Nam Tuyệt Ngạo bắt chéo hai tay sau lưng, cười không tới đáy mắt.
"Vậy tôi - A Nhĩ Bá Đặc phải cám ơn sự nhiệt tình của Nam Thành chủ" Đôi mắt Gia Mậu tĩnh mịch, trên khuôn mặt không có chút biểu cảm. Ánh mắt của hắn, xuyên qua người đàn ông này, nhàn nhạt nhìn về phía Thất Dạ, thanh âm nhẹ nhàng vang lên: " Cô gái nhỏ, mau lại đây, cùng tôi trở về phủ!”